Một cơn gió lạnh thốc vào, cô đột nhiên mở mắt ra.
Cô xoay người xuống giường, cầm lấy trường đao, lòng bồn chồn bất an.
Ngoài cửa sổ trời tối đen, không có chút ánh trăng chiếu sáng.
Không hiểu sao, tim cô đập thình thịch, cảm thấy phủ thái tử hơi huyên náo,
cô đẩy cửa ra, nhìn cổng vòm hình tròn ở ngoài. Ánh lửa không lấp lánh,
nhưng không có quân cấm vệ nào tiến vào trong sân nhà cô đang ở.
Cô sẽ sàng bước, nhờ vào bóng tối tránh quân binh thấy được. Lâm Tú vội
vàng đi ra từ thư phòng, mặc trang phục của quân cấm vệ… Cậu ta là người bên cạnh Lý Dung Trị, tuyệt không phải tiểu binh tiểu tốt. Cô nghe thấy Lâm Tú ra lệnh:
“Mau đi lấy thêm quần áo nữa, bảo mấy người cao thủ thay đồ nhanh, cùng vào cung bảo vệ điện hạ.”
Cô hơi phân vân, theo người nọ đến một chỗ khác, lén lút lấy một bộ quần
áo của tiểu binh nhanh chóng mặc vào, lại trở lại gian thư phòng kia.
Khuỷu tay cô đẩy nhẹ cửa sổ, lộ ra một khe hở nhỏ. Từ đó nhìn vào bên
trong, quả nhiên là Lý Dung Trị, còn có một ông cụ là Tiền lão tướng
quân, cũng chính là phụ thân của Lâm Tú.
Cô gặp qua một lần, lần
thứ hai, cô nhớ rõ ông lão này với việc cô “chết mà sống lại” không cho
là đúng, đối với chuyện Lý Dung Trị chiêu cáo rằng cô là thái tử phi
càng vô cùng không ủng hộ. Đúng rồi, trưởng nữ của ổng là đệ nhất mỹ
nhân Đại Ngụy, bức tranh đó cho đến này vẫn còn ở trong phủ thái tử.
Ông lão đó nói: “Điện hạ lần này đi vào cần đặc biệt cẩn thận. Một năm nay
nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng chuyện rủi ro rất có thể ở một khắc
cuối cùng này mà bất ngờ ập đến.”
Một khắc cuối cùng? Cô giật mình, là lão hoàng đế đã không trụ được nữa?
Lý Dung Trị vẫn đang viết rất nhanh không ngừng, miệng đáp: “Phụ hoàng
triệu nhi thần vào, nhi thần làm sao có thể không đi gặp mặt lần cuối?
Trong cung bổn vương đã có bố trí hệ thống khắp nơi, ông không cần lo
lắng.”
“Trong cung? Binh mã trong tay Hiền vương đã sắp tiến đến
kinh đô, trước mắt nên đóng cửa thành, phong tỏa bốn con đường lớn mới
phải, có liên quan gì đến trong cung? Trong cung Đại Ngụy không thể động đao kiếm, điện hạ…”
Từ Đạt nghe thấy có tiếng bước chân trên
hành lang, cô giương mắt nhìn, vừa vặn gặp được ánh mắt kinh ngạc của
Bàng tiên sinh. Y cũng không nói thêm gì, vội vàng đi vào thư phòng.
“Điện hạ.”
“Đây là mật lệnh và quyền trượng. Tiên sinh nếu thấy trong cung có khói bốc
lên, lập tức dẫn binh mã dưới quyền bổn vương vào cung.”
“Đợi
chút, điện hạ!” Ông lão kêu lên: “Sai một bước, sẽ thua trắng, ngài đem
quân chủ lực đặt ở ngoài cửa cung, lỡ như kinh thành…”
Từ Đạt
nghe bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết lão hoàng đế đã chịu đựng
không nổi qua đêm nay. Một năm này, thái tử tiền nhiệm mặt ngoài không
hề có động tĩnh, nhưng lại lén liên lạc mật thiết với hoàng thúc cùng
lãnh địa. Các hoàng tử khác cũng có tính toán, biết mình không thể nào
với tay được đến ngôi vị hoàng đế, chỉ cần đơn giản được phân cho một
phần đất, có được quyền cai quản quân đội ở đất đó rồi ra ngoài, liền
đồng lòng dốc sức. Lại có thêm thái tử tiền nhiệm làm đồng minh, tất cả
chỉ chờ giây phút này.
Các hoàng tử Đại Ngụy dù có tranh vị thế
nào cũng sẽ không động đao kiếm ở trong cung, bây giờ thứ nên đề phòng
nhất chính là binh mã ở ngoài kinh thành, Tiền tướng quân vừa thở phì
phì vừa khăng khăng như vậy. Ổng tuyệt đối tin rằng thái tử tiền nhiệm
dù thất đức cũng sẽ không điên khùng đến thế, dám mạo phạm tiên tổ Đại
Ngụy, dám đứng ngay trong hoàng cung mà giết chết vị chủ nhân tương lai.
Nhưng Lý Dung Trị tất nhiên là không nghĩ như ông, sau đó cô lại nghe Lâm tiên sinh nhắc đến một chuyện –
“Điện hạ là thái tử do chính Hoàng thượng tự tay sắc lập, Đại hoàng tử nếu
thực sự có mưu cầu đối với ngôi vị, nhất định phải tuyên cáo với thiên
hạ. Thần nghi bọn họ có thể lập di chiếu giả.”
“Bổn vương đã biết.” Lý Dung Trị vội vàng bước ra.
Từ Đạt trà trộn vào số người hầu theo đuôi, trước khi đi quay đầu nhìn
lại, còn thấy lão tướng quân kia giữ chặt lấy Bàng tiên sinh thì thào:
“Lão phu chinh chiến đã hơn mười năm, tất nhiên là hiểu rõ phương thức
thằng bé này mưu cầu vương vị, điện hạ thiên tính thông minh, nhưng kinh nghiệm không có… Lão phu đi theo cũng là để…”
Từ Đạt không kịp lắng nghe, nhìn thấy Lý Dung Trị đã xoay người lên ngựa, vội vàng đuổi theo.
Vừa rồi hắn đi qua, trên đường có rơi lại một vật gì nho nhỏ. Cô vội nhặt
lên, là trang sức hình con dơi mà dạo xưa hắn đã đưa cho cô. Cô lập tức
bỏ vào túi bên hông, rảo bước đuổi kịp, con ngựa cô chọn cũng vừa đến,
lại nghe hắn nói với một tùy tùng:
“Sau khi bổn vương đi, phủ
thái tử chỉ cho phép đi ra, không ai được bước vào. Nếu xảy ra chuyện
lớn, tìm Bàng tiên sinh, nếu tìm không ra thì trực tiếp tìm Từ Nhị tiểu
thư, rõ chưa?”
Từ Đạt chớp mắt mấy cái, cô tự nhận có bờ vai rộng lớn để người yêu dựa vào, nhưng cô nghĩ, vai mình vẫn chưa vững chắc
đến độ nâng đỡ được cả phủ thái tử Đại Ngụy đâu. Lý Dung Trị đây là muốn kéo cô xuống nước, hay là chỉ có thể đem hậu phương quan trọng nhất
giao cho người hắn thực sự tin cậy?
Bóng đêm như mực phun, phủ
đen khắp trời đất. Tối nay không có ánh trăng, toàn bộ đều là lửa đuốc.
Tuấn mã chạy cực nhanh, lại hết sức có kỷ luật, không hề phát ra một
tiếng động.
Giữa đường, Lâm Tú cưỡi ngựa chạy đến nhập vào đoàn người, đuổi tới chỗ Lý Dung Trị nói nhỏ:
“Điện hạ, mí mắt tôi giật liên tục, ngẫm lại không ổn, liền giao hết chuyện cho Minh Nguyệt, để tôi theo điện hạ vào cung.”
Từ Đạt xoa xoa mí mắt của mình. Lại nói, từ nhỏ đến lớn mí mắt cô chưa hề
giật lần nào. Cô nhìn Lâm Tú lùi lại đến chỗ của các kỵ sĩ cấm vệ, cậu
phát hiện phụ thân của mình cũng có trong đó, nghẹn họng nhìn trân trối.
Gió đêm rét căm căm, chẳng mấy chốc đã đến cửa cung, giơ cao quyền trượng,
hai cửa cung đầu họ vượt qua nhanh như chớp. Đến cánh cửa thứ ba, Lý
Dung Trị đột ngột dừng ngựa.
Từ Đạt nghe nói, nếu cưỡi ngựa vào
cung, đến cánh cửa thứ ba cực quan trọng này bắt buộc phải xuống ngựa mà vào. Cô cũng định xuống, nhưng tuấn mã đang cưỡi có chút bồn chồn bất
an.
Lý Dung Trị ngay một chút động tác xuống ngựa cũng không có.
“Điện hạ?” Chủ chưa xuống ngựa, các kỵ binh cấm vệ theo sau cũng không hề nhúc nhích.
“Đốt đuốc tỏa khói.” Lý Dung Trị bình tĩnh nói: “Đưa đao cho bổn vương.”
Từ Đạt thầm kêu không ổn, liếc nhìn hướng phụ thân Lâm Tú, chỉ thấy màu trắng toát của tóc lão lấp lóa trong ánh lửa.
Khói trong nháy mắt cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa chiếu rực trời đêm, đồng thời hắt sáng lên bóng người đông đúc sau cửa hậu hoàng cung.
Ngay
sau đó, muôn ánh lửa lớn tỏa rực cửa cung Cửu trùng (chỗ vua ngồi, cũng
chỉ nhà vua. Còn có thể hiểu là Cung cấm), như ánh dương ngày mới,
thoáng chốc cả mặt đất đều trông rõ mồn một.
Không phải nhìn nhầm.
Sau cửa hậu hoàng cung, là lớp lớp binh lính, đao kiếm sẵn sàng trong tay.
“Hoàng huynh, phụ hoàng đã về trời rồi sao?”Lý Dung Trị đạm giọng hỏi.
Sau cửa cung Cửu trùng, kẻ tử tôn hoàng thất mặc chiến bào cười đáp:
“Điện hạ nói thật buồn cười, phụ hoàng còn đang chờ ngươi đến gặp ông một lần cuối kìa.”
“Nếu phụ hoàng chưa quy thiên, ngươi ở cửa hậu hoàng cung tập hợp những người này là muốn làm gì?”
“Phụ hoàng già cả, hồ đồ lẩm cẩm rồi, không biết rõ về ngươi, nên mới sắc
lập người làm Đông cung thái tử. Nhi thần không muốn lão nhân gia người
phải lưu lại tiếng xấu khó gột trong sử sách Đại Ngụy, tất nhiên là phải thay người quét sạch thứ ô nhục này.”
“Biết rõ ta?” Lý Dung Trị
mỉm cười. “Lúc phụ hoàng bệnh nặng, ngươi làm bao việc nghịch thiên đó,
ngươi nghĩ rằng sẽ không truyền lưu đến đời sau sao?”
“Nghịch
thiên? Lý Dung Trị! Ngươi mơ ước ngôi vị hoàng đế kim long đã bao nhiêu
lâu? Ngươi hãm hại ta thất đức! Hủy đi thanh danh của ta, đoạt mất ngôi
vị hoàng đế của ta! Những thứ nên của ta chính là của ta! Ngươi nghĩ
rằng ta đã tìm cách sửa chữa di chiếu, bố trí rất nhiều người bên cạnh
phụ hoàng, nhưng, ta không cần sửa chữa di chiếu, ta là thiên mệnh sở
quy!
“Thiên mệnh sở quy?” Lý Dung Trị hơi nhíu mày, ngữ khí bình thản, lại mơ hồ mang theo một chút không cho là đúng.
Từ Đạt biết hắn đang muốn kéo dài thời gian chờ binh mã dưới trướng mình,
nhưng… Cô cười khổ, lại liếc mắt nhìn phụ thân của Tiền Lâm Tú một cái.
Lão nhân gia này không dám nói, cô cũng không thể nói.
Chỉ cần nói ra, sĩ khí lập tức giảm, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lý Dung Trị đợi ngôi vị hoàng đế lâu như vậy… Mưu cầu ngôi vị hoàng đế lâu như vậy… Nén giận ở Tây Huyền, chỉ vì một khắc bước lên ngai vàng này!
“… Phụ hoàng hồ đồ khi sắc lập thái tử thì như thế nào chứ? Lão nhân gia
hắn chẳng qua chỉ là một cái tên hoàng đế ở Đại Ngụy thôi, há có thể so
sánh được với người khai kim đao thuận theo thiên mệnh? Kim đao ở đây!
Lý Dung Trị, trong sử sách Đại Ngụy, ngươi cùng lắm chỉ là một tên hoàng tử mưu vị bất thành thôi!”
Kim đao được ba người Đại Ngụy lực
lưỡng khiêng ra, mí mắt Lý Dung Trị khẽ run lên, nhận ra chiếc đao này
không phải là đồ giả. Điều càng làm hắn thầm thở dài trong lòng, là một
tráng hán vóc người ước chừng chín thước đang bước theo ở phía sau. Kẻ
này làn da ngăm đen, đúng là dân Diêu quốc gần Bắc Đường. Bắc Đường
thường mua đàn ông nước đó về làm nô lên, gọi là Diêu chín thước hoặc
Diêu nô. Đại Ngụy cách xa Diêu quốc, cho đến giờ chưa có Diêu nô xuất
hiện.
Tên nô lệ này vai rộng lưng dày, lúc đói mà dốc hết sức
cũng có thể nâng lên được hai binh lính Đại Ngụy, huống chi khi chắc
bụng? Lý Dung Trị thấy hắn nhẹ nhàng cầm kim đao lên, huơ một cái, tiếng gió vun vút.
Kim đao giết tử tôn hoàng thất, miễn tội.
Hắn nhắm mắt một lát, lúc mở ra, cặp mắt kia đã bình thản không một gợn sóng, mỉm cười:
“Hoàng huynh đây là muốn quét đi trở ngại trước mắt?”
“Ta chỉ là suy nghĩ cho Đại Ngụy, suy nghĩ cho phụ hoàng! Ông ta thấy không được rõ, ta đành phải đem xác tên thái tử đó đến, cho ông ta hiểu mình
đã sai lầm như thế nào.”
Lý Dung Trị ngửa đầu ha ha cười, cũng không quay đầu lại, nói:
“Ta, Lý Dung Trị, thề rằng, đây là lần cuối cùng. Sau khi Lý Dung Trị bước
lên ngôi vị hoàng đế, hoàng thất Đại Ngụy tuyệt không còn tình trạng vì
tranh giành ngai vàng mà chết! Chúng quân nghe lệnh, đại hoàng tử thất
đức ở phía trước, muốn giết thái tử ở phía sau, kim đao khai quốc bị ăn
trộm, lần này nếu chúng ta chiến bại, vận mệnh quốc gia Đại Ngụy cũng
không xong.” Ngay sau đó, hắn thở sâu, nói đầy bi thiết: “Viện quân sắp
tới, nếu có ai có thể lấy được cái đầu trên cổ Đại hoàng tử, Lý Dung Trị chắc chắn sẽ hoàn thành một tâm nguyện của kẻ đó!”
Trong chớp
mắt, đằng sau hắn đều nhất tề dạ ran, khí thế hừng hực như lửa, một bên
ít ỏi một phía đông đúc, hai phương giao nhau, nhưng trong chớp mắt lại
hiện ra vẻ bất bại.
Từ Đạt giơ đao lên, giục ngựa tiến lên giết người.
Từ sau khi giết người lần đầu tiên, cô phát hiện khi giết người không cần
nghĩ ngợi gì hết, vậy mới có thể tránh được đao kiếm của kẻ khác. Cô
muốn cười khổ, trước kia cô vốn cảm thấy mình thực bất tài, vì không thể gia nhập trung tâm quyền lực Tây Huyền mà tiếc nuối, hiện tại cô lại
muốn giết người ở đây để lấy được quyền lực cai quản Đại Ngụy cho Lý
Dung Trị.
Hóa ra Từ Trực, Từ Hồi cũng không phải là quá giỏi. Nếu mười chín năm trước của cô chưa từng giết người là vì tập trung vào hai năm này, vậy thì cô sẽ giết hết một lần, về sau sẽ tuyệt đối không động đến đao kiếm nữa.
Còn vui mừng như thế nữa! Kiếp sau cô có làm trâu làm ngựa cũng không đủ bồi thường sinh mạng cho những người này!
Quân cấm vệ của hoàng thất Đại Ngụy cũng không kém, lựa thời cơ chém vào
chân ngựa, làm tất cả những người bên Lý Dung Trị đều phải xuống ngựa.
Cô thừa dịp ngựa khuỵu chân ngã, xoay người nhảy xuống, giơ đao lên
nghênh chiến với địch nhân đang xông đến.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn không rời Lý Dung Trị một chút. Vừa thấy Lý Dung Trị xuống ngựa, cô
khom người tránh luồng gió từ đao quét tới, giơ ngang cánh tay để lưỡi
đao chặn đứng đại đao đang bổ thẳng tới vai phải Lý Dung Trị.
Lý
Dung Trị biết bên cạnh có người vừa giúp hắn cản một đao từ bên phải,
nhưng hắn vẫn không quay đầu lại. Vừa nghe một tiếng “Điện hạ”, tim hắn
đập dồn, hoảng hốt quay đầu nhìn lại —
Từ Đạt!
Cô mỉm cười, ghé vào bên tai hắn, thấp giọng nói cho hắn biết nguyên nhân viện quân sẽ không đến.
Gương mặt tuấn tú hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng trở về như cũ, hắn nói nhỏ: “Chớ truyền ra.”
“Tất nhiên rồi.”
Hắn cùng cô theo bản năng tựa lưng vào nhau để trợ giúp, cùng giơ đao lên.
Hắn nghĩ ngợi một lát, khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhẹ giọng nói: “Từ Đạt, dập lửa đi.” Ngữ khí kia mơ hồ mang theo khí
lạnh.
Cô ngẩn người, dập lửa? Không phải là…
Cô quay đầu, vừa vặn gặp ánh mắt của hắn.
“Cô, thấy được không?”
“Được.”
“Tốt.” Hắn quyết định rất nhanh, đẩy cô ra ngoài, huơ đao ngăn một lưỡi kiếm
đang bay đến chỗ cô. Không hề nhìn cô, hắn nói: “Ta ngăn cản quân lính,
cô đi dập.”
Ý của hắn chính là, hắn là đối tượng mọi người nhắm đến, chỉ có cô có thể tiêu diệt người cầm đuốc.
Đột nhiên, có người ‘tư tưởng gặp nhau’ với Lý Dung Trị, một ánh lửa phía
cửa cung chợt tắt. Nhưng không biết có bao nhiêu cây đuốc, nhất định
phải có người giúp mới dập hết được, Từ Đạt thở sâu, cười nói với hắn:
“Nuôi quân ngàn ngày, dùng chỉ một khắc. Dù sao tôi cũng là một đời bình an,
tự nhiên là có thể bảo vệ ngài bình an bước ra! Điện hạ yên tâm, Từ Đạt
chắc chắn sẽ không phụ sứ mệnh!” Cô xoay người lao đi.
“Từ Đạt!”
Cô quay lại nhìn hắn.
“Nhẫn tâm một chút!” Hắn lạnh lùng nói.
Cô mỉm cười.
“Từ Đạt!” Hắn lại giữ cô lại.
Cô khẽ nhướng mày.
Lý Dung Trị nhìn cô một cái thật sâu, mở miệng định nói, cuối cùng lại làm khẩu hình.
Cô mỉm cười rạng rỡ, không đáp lại, len vào bên trong địch quân.
Cô bảo trọng.
Không phải là cô nhớ giữ mạng, mà là cô bảo trọng. Lần này muốn sống sót
thoát khỏi sợ là cực khó, xung quanh hắn vẫn có người bảo vệ, nhưng cô
cũng không cho là… Không có viện quân, có thể chống cự được bao lâu?
Người có thể vào cung vốn đã không nhiều lắm, giờ phút này trong ngoài
cửa cung đều đã trở thành chiến trường giết chóc, nhưng không có quân
đội cấm vệ khác xuất hiện, thậm chí một người trong cung cũng không
thấy, có thể thấy chuyện này đã được sắp xếp tính toán trước cả rồi.
Xét về võ, cô còn lâu mới bằng Từ Hồi, trở thành nỗi sỉ nhục của Từ gia,
nhưng còn chưa kể tới là sức cô rất yếu, yếu đến cực điểm. Nếu Từ gia là thần, trình độ của cô so với người thường chỉ hơn một tẹo, cho nên, cô
cũng không ngờ là mình có thể sống sót được đến lúc dập được ngọn đuốc
cuối cùng.
Trong ngoài cửa cung, trong chớp mắt rơi vào bóng tối.
Đại hoàng tử Đại Ngụy hét to bảo đốt lửa lên. Có người châm đuốc lục tục
đem đến, nhưng không thể bằng với loại lửa đã chuẩn bị từ trước nên cháy sáng rực kia, mà chỉ có thể loáng thoáng chiếu được vài góc nhỏ, ngay
sau đó lại bị dập tắt, cứ như vậy, các ngọn đuốc đều lần lượt tắt cả.
Trên chiến trường, người thì hét một nhà cả, đừng giết, lại có kẻ kêu to bảo mặc kệ ai là ai, cứ giết hết đi!
Cô ở đây, không thấy được cả năm ngón tay của mình, chỉ cảm thấy xung quanh luôn luôn có người đang chém giết.
Hơi thở của cô hơi dồn dập, mồ hôi tuôn ướt cả lòng bàn tay. Cô hoàn toàn
không thấy được hình bóng bất cứ người nào, trù trừ không dám xuất đao.
Cô không thấy được.
Trong bóng tối, cô không thấy được.
Lý Dung Trị sao lại không biết? Sao lại không biết? Ở tiểu quan quán Tây
Huyền, vì cô vốn không thấy, mới không nhận ra thân phận của hắn.
Cô bảo trọng.
Hắn không nói cô giữ mạng, bởi vì trong bóng đêm, cô không thấy được, sao có thể giữ mạng?
Hắn biết rõ tính cô do dự mềm lòng, trong bóng đêm, không biết có phải
người một nhà hay không, cô sao dám xuất đao? Sao dám xuất đao!
Cô vốn tưởng rằng cô sắp cười ra tiếng, nhưng hóa ra lại bình tĩnh đến không ngờ.
Đúng vậy, cô thực bình tĩnh, đây là con đường chính cô đã chọn lựa, bán mạng vì hắn, không phải là cô luôn luôn nói vậy sao? Sau khi hắn lên được
ngai vàng, cô sẽ rời đi, nhưng kỳ thực, tương lai sau này cô vẫn còn mờ
mịt lắm… Vậy, chấm dứt ở đây, cũng không hẳn là không tốt?
Có kẻ
cảm giác được chỗ cô đang đứng, một đao chém tới. Cô theo trực giác giơ
đao lên đỡ, nhưng sau khi hất đao của kẻ đó đi, lại chần chừ trong
khoảnh khắc.
Ai vậy?
Người của Đại hoàng tử?
Hay là người của Lý Dung Trị?
Nếu là người của Lý Dung Trị, không phải là người một nhà hay sao? Cô đã
giết rất nhiều người, nhưng, ngay cả người một nhà mà cũng giết, cô thật không chịu được.
Đang lúc phân vân như vậy, cô chợt nghe đối phương hét lớn một tiếng, giơ đao lên chém tới.
Trường đao của cô khựng lại giữa không trung.
“Nhị tiểu thư!” Có người nắm lấy cánh tay cô, lôi cô lùi lại mấy bước, khắc
tiếp theo, một thương lao về phía đao, trực tiếp đoạt mạng người phía
trước.
“Đại công tử!” Ô Đồng Sinh tại sao lại đến đây?
Ngữ khí Ô Đồng Sinh có chút tức giận, “Nhị tiểu thư đã dập đuốc xong, phải
thừa dịp rối loạn này mà đánh, địch đông ta ít, đây là biện pháp duy
nhất, sao cô lại lui bước?”
“… Tôi… không xuống tay được.” Cô cười khổ.
Hắn ngẩn ra, nói nhỏ: “Là chủ ý của thái tử Đại Ngụy sao?”
“Viện quân sẽ không đến.” Cô lấy giọng cực nhỏ nói.
Ô Đồng Sinh biến sắc, theo trực giác nhìn về phía cô gái Tây Huyền Từ gia đang đứng bên cạnh mình. Sắc mặt cô rất thản nhiên, tựa hồ tuyệt không
sợ hãi, chỉ là hơi bất đắc dĩ một chút thôi.
Nếu cho cô một chút
thời gian, cô sẽ tự thuyết phục chính mình xuất đao được, nhưng đợi cô
ngẫm nghĩ xong xuôi, chắc phải xuống dưới âm phủ mà suy tư tiếp. Hắn nói rất nhanh:
“Ngọn đuốc đầu là do tôi dập, chủ ý của tôi không
phải là dập hết tất cả, nhưng nghĩ đến Lý Dung Trị phải nhẫn tâm lấy đại cục làm trọng. Nhị tiểu thư, tôi thấy cô giả làm cấm vệ quân theo hắn
đến đây, liền đuổi theo. Nhìn trong bóng tối đối với tôi không phải là
khó, tôi liều mạng bảo vệ cô là được.”
“Làm sao có thể…”
“Tự giết lẫn nhau, làm suy yếu sức lực quân địch là kế của hắn, nhưng Diêu
nô kia lại là chướng ngại lớn nhất. Chỉ cần hắn vung một đao, người
chung quanh đều khó thoát khỏi cái chết, đến phút cuối, chúng ta đều sẽ
chết cả trên tay hắn thôi. Nhưng bất kể thế nào, tôi phải báo đáp công
ơn Nhị tiểu thư ngày đó đã cứu giúp, không thể để cô chết trước mặt tôi
được.”
Từ Đạt thở sâu, nói: “Tôi sao lại có thể nhất thời mềm
lòng, nhọc Đại công tử phải phân tâm bảo vệ tôi như vậy?” Cô nhìn về
phía ánh lửa leo lét trên chiến trường, thấp thoáng ánh phản chiếu của
kim đao, mỗi lần ánh sáng lóe lên, lại chợt nghe tiếng người kêu thảm
thiết.
Cô siết chặt trường đao, nhìn chằm chằm đầu kia, nói: “Tôi muốn thử xem, giúp Lý Dung Trị tiêu diệt trở ngại đáng sợ nhất này.” Có lẽ hắn còn có một đường sống sót.
Ô Đồng Sinh liếc nhìn cô một cái. “Được. Tôi ở ngay sau cô, không cần quay lại, tôi tự tránh được.”
Cô đáp một tiếng, lại hít một hơi thật sau, chỉ đành kiếp sau trả nợ cho
người. Vung đao lên, lao vào chiến trường, vài giọt máu tươi bắn tung
tóe trên má cô, giờ phút này Lý Dung Trị đang suy nghĩ chuyện gì?
Suy nghĩ nên thoát thân như thế nào?
Hay là nghĩ… Từ Đạt có thể sống sót được không?
Chỉ cần đêm nay, hắn nghĩ tới một lần, cô đã cảm thấy mỹ mãn.
Kim đao xé gió quất đến hướng cô, cô giơ trường đao ra đỡ, nhưng Trường Đức đao lại bị cắt thành hai khúc ngọt xớt. Hổ khẩu cô tê rần, đau điếng,
cả người bị đánh bay ra ngoài.
Ô Đồng Sinh lập tức đỡ lấy thắt
lưng cô, làm cô giảm bớt lực bị đá văng ra, đồng thời múa ngân thương
chém về phía cán đao đang hướng đến cô, còn bản thân hắn không hề phòng
thủ, trúng phải một đao. Từ Đạt bay về phía sau, thuận thế dùng chân hất một đao đang rơi dưới đất, song đao chém về phía kẻ địch sau Ô Đồng
Sinh.
Ô Đồng Sinh thấy cô có thể dùng hai đao một lúc, nói: “Tôi đoạt kim đao, cô chặt chân của hắn.”
“Được!” Từ Đạt lấy hai chân của Diêu nô làm mục tiêu, mấy lần đánh tới, Ô Đồng
Sinh mặc dù muốn tước kim đao, nhưng liên tục có lực từ bên ngoài tác
động vào, khiến Ô Đồng Sinh không thể không phân tâm, đến nỗi gió từ
lưỡi đao vài lần bay sát người cô.
Cô dùng cả hai đao trong tay
đỡ lấy, giảm lực xóc của kim đao, nhưng thân đao vẫn bị chấn động. Đột
nhiên, cô lại thấy có người lao đến chém vào kim đao, trong ánh sáng leo lét thấy rõ gương mặt của Lâm Tú.
“Này!” Cô kêu to.
“Ta không thể không giết ngươi!” Lâm Tú nghiến răng nghiến lợi.
“Chờ –”
Cô không theo kịp tốc độ của kim đao, một dòng máu từ người Lâm Tú phun ra, ngay sau đó thân mình cậu ta văng ra ngoài.
Cô lấy hết sức chạy về phía cậu. “Này! Này! Còn sống không?”
“… Nhị tiểu thư?”
Tiếng nói như hơi thở, cực kỳ mong manh! Hai mắt đỏ lên, cô vừa sờ vào vạt áo trước ngực cậu ta liền thấy ẩm ướt, máu chảy đầm đìa…
“Là tôi, Từ Đạt!”
“Cô còn sống… Cô phải thay chúng tôi báo thù… Cái kim đao này định giết hết tất cả chúng tôi… Không phải là kim đao khai quốc sao? Tại sao ngay cả
người một nhà mà cũng giết…”
“Bây giờ cậu đừng nói gì hết…”
“Cô phải nhớ nói với cha tôi, đừng ép uổng điện hạ… Phải để cho điện hạ tìm được cô gái ngài ấy thích… Ngày ở Tây Huyền, tôi thấy, ngài ấy đối xử
với ai cũng tốt… nhưng chưa bao giờ thích một người nào… Chỉ sợ ngay cả
ngôi vị hoàng đế cũng không thích hơn bao nhiêu… Bây giờ cô cũng sống
không nổi, điện hạ nhất định sẽ âm thầm thương tâm…”
“Này, cậu đừng câu trước đá câu sau như vậy. Tôi đã không sống nổi, làm thế nào chuyển lời cho phụ thân cậu?”
“… Tôi gọi là Lâm Tú, Tiền Lâm Tú!” Cậu chợt bật dậy, dùng hết sức bình
sinh túm lấy ống tay áo của cô, cắn răng nói từng tiếng: “Nhất định phải cứu điện hạ! Ngài ấy mới là Đại Ngụy hoàng đế! Chính ngài ấy!”
“Nhị tiểu thư!” Ô Đồng Sinh lớn tiếng gọi.
Thân hình Lý Dung Trị trong bóng tối khẽ run lên, quay đầu nhìn về chỗ phát ra tiếng, cô còn… còn sống sao?
Lâm Tú không còn sức, mắt nhắm lại, ngã xuống. Từ Đạt quay lưng lao về, may nhờ có Ô Đại thiếu gia kiềm chế Diêu nô, khiến kim đao không thể đả
thương quá nhiều người, nhưng giọng hắn cũng nhẹ hẫng, hiển nhiên là đã
bị trọng thương.
Thừa lúc Diêu nô đang dốc toàn lực đối phó với Ô Đồng Sinh, cô khom người lướt qua bên cạnh Diêu nô, hai lưỡi đao bổ
thẳng vào chân trần của hắn.
Người Diêu quốc da dày thịt thô, lúc đầu song đao như chém vào gỗ rắn, sau đó, cô vận hết sức, máu tươi phụt ra, bắn tóe lên hai mắt cô.
Người khổng lồ kia ngã xuống đất,
kim đao văng vào không trung, Ô Đồng Sinh vốn muốn đỡ lấy, nhưng kim đao nặng ngàn cân, hắn lực bất tòng tâm, chỉ có thể lấy trường thương đẩy
ra.
Hắn quay đầu lại, vừa thấy nơi kim đao rơi xuống, hoảng hốt gọi lớn:
“Nhị tiểu thư, tránh ra!”
Lúc này, hai mắt Từ Đạt đều là máu tươi, không thấy rõ được vật gì trước mắt, chỉ biết có thứ đang rơi về phía cô.
Cô thả song đao xuống, lau đi máu tràn như nước mắt, rốt cục thấy rõ là kim đao, nhưng tránh không kịp, giơ hai tay ra hứng lấy.
Nặng như bàn thạch.
Cô chỉ kịp nắm được chuôi đao, lưỡi đao rơi thẳng xuống mặt đất, tóe lên từng đốm lửa, cuối cùng dừng lại ngay sát giày của cô.
Ô Đồng Sinh ngây ngẩn cả người. Chỉ cần thêm một chút nữa, cả người cô sẽ bị lưỡi đao chém thành hai nửa.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới lời của Viên Đồ.
Cô suốt đời bình thuận.
“A a a –” Từ Đạt hét lớn, cuối cùng cũng dùng cả hai tay nâng kim đao lên, cô kêu to: “Khai quốc của kim đao Đại Ngụy đang ở trên tay Từ Đạt,
thuận theo thiên mệnh là Lý Dung Trị, còn không mau ngừng tay!”
Dạo gần đây cái tên Từ Đạt được lưu truyền rất phổ biến ở kinh thành, tất
cả đều là sự tích người chết từ quan tài đi ra, bởi vậy cô vừa hét tên,
có quân binh thực sự dừng tay lại.
Lý Dung Trị nghĩ ngợi cực
nhanh, quát: “Chuyện ngày hôm nay, tất cả đều do một tay Đại hoàng tử
gây nên, các tướng sĩ dưới trướng hắn là bất đắc dĩ phải vâng mệnh, bổn
vương sẽ bỏ qua chuyện cũ! Lập tức buông đao, nhân lúc trời còn tối trở
về lại doanh trại của mình, bổn vương chưa từng thấy diện mạo chân thực
của các ngươi, vậy nên sẽ không định tội!”
Tiếng binh khí giao nhau trên chiến trường quả nhiên dừng lại.
Sắc mặt Đại hoàng tử đầy sợ hãi, lập tức cũng hét lớn theo: “Kim đao khai
quốc đang ở trong tay người Tây Huyền! Cô ta có quỷ thần nhập xác sống
lại, nhất định sẽ có ngày bắt được toàn bộ các ngươi không chừa một ai!
Chỉ có thu hồi kim đao, giết tên giả mạo chân mệnh thiên tử Lý Dung Trị
này, Đại Ngụy mới có đường sống, chư vị, nếu ai hôm nay bắt được Lý Dung Trị, ngày mai lúc bổn vương đăng cơ, người sống phong vương, người chết truy phong! Tuyệt đối không để các ngươi phải chịu thiệt thòi!”
Không biết là ai hét thảm thiết một tiếng, khơi dậy sự điên cuồng của mọi người, trong chớp mắt, cuộc chiến lại bắt đầu.
Trong lòng Từ Đạt đã biết hôm nay là phải đại khai sát giới. Mới vừa rồi chặt hai chân của Diêu nô, như chém vào cây cổ thụ, cho dù nếu một đao chặt
đứt ngay, nhưng một đao đó cô chém đã lâu, lâu đến trong lòng cô dậy
sóng, bảo là cô đang nằm mơ đó!
Lúc này không được nghĩ gì hết,
cô cắn răng, hai tay giơ lên chiếc kim đao đẫm máu, lao vào trong bóng
đêm, không hề phân biệt ta hay địch, nâng đao là chém –
“A a a –” Nước mắt trào ra, chảy điên cuồng không dứt.
Sáng sớm Đại Ngụy, gió lạnh phần phật thổi, mang theo mùi máu tươi đậm đặc
tanh nồng, phất qua làm hai gò má cô như bị kim chích.
Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, có người ở xa xa hô lớn:
“Hoàng Thượng băng hà! Hoàng Thượng băng hà!” Âm thanh kia xa xôi vạn dặm, tựa như truyền đến từ tận phía chân trời.
Cô nằm trên mặt đất, thất thần nhìn mây trắng bồng bềnh trôi trên trời
xanh, vô số nhịp bước làm mặt đất khẽ rung lên… Quân đội đến đây?
Cô nhớ đến, chủ nhân của giọng nói này là một lão thái giám, năm xưa từng
chịu ân của mẫu phi Lý Dung Trị, sau lại đi theo bên cạnh lão hoàng đế…
Lý Dung Trị vẫn không quên thái giám này, từ lúc ở Tây Huyền vẫn thỉnh
thoảng liên lạc với lão, đây là Lý Dung Trị nói như vậy. Hắn luôn luôn
vờ như vô tình làm cô hòa nhập vào triều đình, hoàng thất Đại Ngụy.
“Di chiếu của hoàng đế, còn không mau quỳ xuống nghe chỉ?” Thái giám kia
đọc to: “Hoàng tử Lý Ký Niên làm trái đạo lý, hành động nghịch thiên,
cuối cùng giam lỏng…”
Cô nghe không rõ cho lắm, chỉ biết đang kể
tội của Đại hoàng tử. Danh sách tội của một người sao lại dài như vậy
trời? Có còn muốn kiếp sau không vậy? Mây trên trời thực là sạch sẽ nha, một hạt bụi cũng không thể dính… Cô đâu?
“… Thái tử Lý Dung Trị lập tức đăng cơ…”
Cuối cùng cũng đăng cơ sao? Cô nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng, cuối cùng cũng… Cô nhắm mắt lại.
“Điện hạ?” Lão thái giám nhìn theo ánh mắt của Lý Dung Trị, thấy một nam tử cao lớn mặc trang phục của quân cấm vệ.
Nam tử đó đang dốc sức lật từng thi thể lên. Phàm là thi thể thì có cái gì
hay chứ? Cửa cung cửu trùng nay ngập ngụa máu huyết của hơn trăm con
người, ngay cả quần áo của thái tử điện hạ cũng loang lổ vết máu. Có thể chống cự được đến tận giờ phút này, đã là kỳ tích.
“… Dạ, thần tuân chỉ.” Lý Dung Trị lấy lại tinh thần, bước đến nhận lấy di chiếu.
Giọng nói kia, tại sao không có một chút mừng rỡ nào? Cũng phải, vào giờ phút này mà lộ ra sắc mặt vui mừng, vậy thì thiệt tình là không ổn. Cô còn
tưởng hắn chí ít phải tìm cô một chút, tìm Từ Đạt đã bán mạng vì hắn một chút, cho dù là thi thể đi nữa… Cô không trông mong gì nhiều, chỉ cần
hắn vì thấy cô đã chết mà rỏ cho ít nước mắt, cô đã thỏa mãn, đáng tiếc…
Quả nhiên, người ngã lòng trước sẽ thua, cô vẫn luôn luôn thua, chưa từng thay đổi…
“Lão thần thỉnh tội! Nếu không phải lão phu tự ỷ cho rằng điện hạ tuổi trẻ,
ép Bàng tiên sinh cầm quyền trượng của điện hạ phong tỏa kinh thành,
viện quân sẽ không tới trễ như vậy…”
Lý Dung Trị lại nhìn về phía nam tử đang không ngừng lật các thi thể lên kia, gượng cười nâng ông ta dậy: “Chuyện này thực không phải tội của ông…”
Hình như hắn còn
có chút không yên lòng. Cô vẫn chờ, nhưng, hình như ngay cả ý muốn hỏi
cô một câu hắn cũng không có. Cô thầm thở dài, cô chính là con ngốc
không biết cái gì gọi là tuyệt vọng, hết lần này đến lần khác cứ hy
vọng, rồi tan biến, lặp đi lặp lại như thế.
Đột nhiên, có người gọi:
“Nhị tiểu thư!”
Động tác của Lý Dung Trị chợt dừng lại, hắn cứng đờ nhìn về phía bóng lưng Ô Đồng Sinh.
Từ Đạt chậm rãi mở mắt, nam nhân đầy mặt dây máu tiến vào tầm nhìn của cô –
Hóa ra, người tìm được cô là Ô Đồng Sinh.
Hóa ra, người muốn tìm cô chỉ có Ô Đồng Sinh.
“Aiz, Đại công tử…”
Ô Đồng Sinh thấy ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo, vội vã đến nỗi làm rơi một thi thể lên trên người cô.
Gió buốt đến xương, lạnh tới nỗi cô như sắp đông lại, muốn cử động cũng khó.
Bốn phía cực kỳ tĩnh mịch.
Ô Đồng Sinh nhìn chằm chằm đoạn chân gãy trên người cô, lừng khừng không dám nhặt lên. Cô cười nói:
“Tôi không sao hết, không bị người ta chém đứt chân, cũng không bị ai chém
gãy tay, tôi chỉ là…giết nhiều quá nên mệt, đá phải một thi thể thì ngã
luôn xuống đất, bất tỉnh một lúc mà thôi.”
Ô Đồng Sinh bất khả tư nghị (không thể nào ngờ) nhìn cô, đẩy ra đoạn chân gãy đó, đỡ cô đứng dậy.
Cả người Từ Đạt cứng ngắc, tứ chi không động đậy nổi, kiểu đứng lên chẳng
khác thây ma bao nhiêu. Cô thản nhiên cười nói: “Tôi một chút đau đớn
cũng không có, chắc là không bị thương gì đâu, toàn trận Đại công tử đã
bảo vệ tôi mà.”
“Không, không phải toàn bộ là tôi đâu…” Đến cuối
cùng, hắn cũng không kìm được mắt đỏ lên. Hắn muốn bảo cô phúc dày mệnh
lớn, nhưng đối với người Tây Huyền mà nói thì phúc dày mệnh lớn chỉ là
cái rắm, vì thế nói với cô ngược lại là sỉ nhục.
Từ Đạt hít sâu
một hơi, cả mũi đầy máu nên cô chỉ ngửi được mùi tanh. Nhìn khắp bốn
phía, quả nhiên đầy rẫy xác chết, số người còn sống không quá mười, lại
đều bị trọng thương.
Phụ thân của Tiền Lâm Tú quỳ trên mặt đất,
bên cạnh hắn, đón gió mà đứng là Lý Dung Trị, áo bào đỏ chói bị gió lạnh thổi phồng lên, mái tóc dài đen như mực ướt đẫm máu hơi bay bay, nhìn
lại có vẻ không hề gian nan chật vật một chút nào…
Cô hơi hoảng
hốt, nhìn ánh mắt chăm chú vô cùng của hắn, theo bản năng tránh đi, lại
nhìn lão thái giám đang há hốc mồm, cùng quân đội đứng phía sau.
“Giết người lâu quá, đầu óc tôi hơi mờ mịt… Để tôi nghĩ một chút đã…” Cô lẩm
bẩm, cúi mắt thấy tay trái của chính mình đang nắm chặt một cái đầu
người.
Cô nhớ tới, kim đao cuối cùng cũng chém được đầu Lý Ký Niên, nhưng cô đá phải một thi thể khác, lập tức ngất đi như vậy.
Chém đầu người, quả thực đáng sợ!
Đáng sợ nhất là, khi cô tàn nhẫn kiên quyết mà giơ đao chém tới, trong lòng lại không có một chút cảm giác gì.
Cô thử hai lần, nhưng ngón tay cứng đến độ duỗi không được, cuối cùng vẫn
là Ô Đồng Sinh biết tỏng cô nghĩ cái gì, kéo cái đầu từ trên tay cô
xuống vứt ra ngoài.
Cô khom người, hai tay khiêng kim đao, đi đến chỗ Lý Dung Trị.
Lưỡi đao ròng ròng máu đỏ, theo bước chân của cô, nhỏ xuống thành một đường những giọt máu.
Cô nhẹ nhàng cười với Lý Dung Trị, nâng kim đao đến trước mặt hắn, “Điện
hạ… À không, phải là bệ hạ mới đúng. Bệ hạ, tối hôm qua tôi đã mượn cái
đao này giết rất nhiều người, có lẽ ngay cả người thân tín của ngài cũng giết.”
Hắn lẳng lặng nhìn cô, nhẹ giọng nói:
“Ta không thể không làm như thế.”
Cô cười đáp: “Tôi biết.”
“Nàng…”
“Dạ…”
“… Thực không bị thương chứ?” Giọng nói kia có chút khàn khàn.
Cô nghĩ nghĩ một chút, đáp: “Hẳn là không có đâu, tôi nhát gan, huơ đao
thì không mau bằng người ta, nhưng chạy trối chết thì nhanh hơn nhiều.
Bệ hạ, kim đao khai quốc đây.” Cô cầm rất là nặng.
Lý Dung Trị không nói, chỉ vươn tay trái ra cân nhắc sức nặng của đao.
Cô chú ý thấy, không chỉ cánh tay trái của hắn da tróc thịt bong, ngay cả
bộ quần áo đỏ gắt đó cũng không hoàn toàn là máu của người khác dính
vào. Nhưng, có thể sống sót là đủ rồi, đúng không?
Nét cười nơi khóe miệng có chút bi thương, hắn nói:
“Kim đao này, ngay cả ta cũng không thể nâng nổi. Từ Đạt, kim đao của Đại
Ngụy nặng ngàn cân, cũng chỉ có kẻ cường tráng như người Diêu quốc mới
có thể cầm được. Nàng thay ta cầm đi.” Hắn hơi cúi mắt xuống, không hề
nhìn cô, thấp giọng nói: “Đem kim đao giơ lên cao.”
Ngữ khí hờ
hững kia, dường như hắn đã không thể ích kỷ với cô được nữa. Nâng đao có gì khó? Từ Đạt nhất thời không hề nghĩ ngợi, dùng hết sức bình sinh giơ kim đao khai quốc lên cao.
“Nhị tiểu thư…” Ô Đồng Sinh biết đầu
óc cô lúc này hỗn độn, mới định hướng dẫn cho cô một chút, chợt thấy tất cả binh lính trong ngoài cửa cung cửu trùng đều quỳ phục xuống.
Tầng tầng lớp lớp tiếng hô như sóng biển cuồn cuộn, ken đặc vây quanh hai người bọn họ.
Từ Đạt hơi kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra. Kim đao khai quốc vốn khó
gặp, bây giờ lại xuất hiện trên tay Lý Dung Trị — tuy rằng là cô cầm
thay, nhưng, đại lễ quỳ lạy như vậy là không thể khác.
Cô là người Tây Huyền, không quỳ chắc cũng không có tội đâu nhỉ, cô nhìn Lý Dung Trị.
Hắn quay về phía cô, nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười mềm mại vô cùng.
…Nụ cười vui mừng rằng cô vẫn còn sống.
Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay cô đang giơ lên cao, nhìn có vẻ như là giúp cô sẻ bớt sức nặng của kim đao, nhưng cô thấy hắn nắm mạnh chết đi được,
quả thực sức lực hơi quá mức, chắc rắp tâm định bẻ cánh tay của cô.
Hơn nữa, bàn tay hắn lạnh ngắt, rõ ràng trời không quá giá buốt, nhưng các
ngón tay lại không ngừng run rẩy, như níu lấy một miếng gỗ trôi giạt,
siết chặt lấy cổ tay cô không buông.
Mãi cho đến thật lâu về sau, cô mới hiểu rõ tình trạng khi đó, các hoàng đế hay hoàng tử Đại Ngụy
chưa từng có ai giơ lên nổi cái đao này, nhưng, nếu một khi có người Đại Ngụy nào giơ kim đao thần tướng lên, nhất định có thể tái hiện phong
thái thịnh vượng thời khai quốc của Đại Ngụy.
Mà cô, ngày trước bệ hạ Đại Ngụy đã từng bằng miệng phong làm hoàng hậu Đại Ngụy, cô đương nhiên đã trở thành người Đại Ngụy.
Và –
Hậu phi Đại Ngụy sau này mặc dù được xưng là nương nương, nhưng ngày xưa,
khi Hoàng hậu đứng cùng hoàng đế Đại Ngụy cũng được xưng bệ hạ.
Vừa rồi binh lính hô hai lần, là vì, bọn họ quỳ trước hai người.
Một người là Đại Ngụy bệ hạ — gọi tắt là bệ hạ.
Một người khác, là Đại Ngụy hoàng hậu bệ hạ — cũng gọi tắt là bệ hạ