Chỉ Là Hoàng Hậu

Chương 15



Tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa lọc cọc lăn bánh trên con đường ở kinh thành. Sau xe thò ra một khuôn mặt nho nhỏ đen đen, tò mò nhìn ngã tư đường gọn gàng sạch sẽ.

Một người đàn ông xách một bọc nặng, dắt một con ngựa đen đi ngang qua chiếc xe. Nhóc đen đen nho nhỏ kia ơ một tiếng:

“Chú ơi, chú với chú Vương gia nói người Đại Ngụy không cường tráng như thế nhỉ.” Vừa to vừa cao.

Từ Đạt vốn đang nửa dựa vào Tiểu Quỳnh Ngọc, thiêm thiếp ngủ, nghe được lời này, thấy Đông Hồi cùng Ôn Vu Ý vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần, cô ló ra vừa thấy, vẻ mặt kinh ngạc, quay lại kêu lên: “Dừng xe, không cần đến nhà nữa.”

Ngay sau đó, cô vén rèm xe lên, dùng chất giọng vẫn còn khàn khàn gọi to: “Đại công tử… khụ khụ, Từ Đạt đã trở về.”

Bóng dáng cao lớn chợt đứng sững lại.

“Đại công tử, trời mới tinh mơ, anh xách túi theo là muốn đi đâu?”

Thân hình kia chậm rãi di chuyển lại gần. Đầu tiên hắn thấy trong xe ngựa một khuôn mặt bé nhỏ đen đen, lòng đầy nghi hoặc, giọng nói này hơi là lạ, nhưng, cô tự xưng là Từ Đạt, Từ Đạt sao lại biến thành thế này, sau khi chuyển thế thay đổi hình dạng quá nhanh ư? Tiếp theo, hắn lại nhìn lên trên, cũng đen như vậy, quả thực là gương mặt của Từ Đạt không sai.

Hắn đăm đăm nhìn, chiếc túi trong tay rơi xuống.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy công tử cao quý kiêu ngạo Ô Đồng Sinh này đực mặt ra như thế nha.

Cô gượng cười: “Là tôi không tốt, nửa năm này đã làm Đại công tử lo lắng.”

“…” Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, đôi mắt liếc về phía chân trời đã ửng chút sắc hồng nhưng vẫn còn mờ tối, mãi đến khi nhìn thấy Bắc Đường Ôn Vu Ý đang ngồi trong xe, hắn mới chậm rãi cất giọng thì thào: “Nhị tiểu thư… Người đã trở lại, thật là quá tốt… Trời thật là đẹp, người đầy đủ trăng tròn vành vạnh…” Nói xong lời cuối cùng, hắn đã không biết mình đang nói cái gì.

Ngay cả người tính tình lãnh đạm như Ô Đồng Sinh cũng bắt đầu hoảng hốt mờ mịt, huống chi là những kẻ khác? Nghĩ thế, Từ Đạt vốn muốn về nhà trước, đợi Lý Dung Trị thượng triều xong thì sẽ hồi cung sau, nhưng bây giờ… Cô nghĩ, thôi thì vào cung thẳng luôn đi. Nhưng khi tiến đến cửa cung mới phát hiện, tất cả thị vệ đều đã được thay đổi, không có lệnh bài nhất quyết không châm chước.

Ô Đồng Sinh thấy thế, bước lên một bước, nói: “Ta là người thân cận nhất bên cạnh hoàng hậu bệ hạ, ngươi đi chuyển cáo cho Đại Ngụy thị vệ đeo đao Tiền Lâm Tú bên cạnh hoàng thượng, rằng có việc quan trọng cần nói.”

“Người thân cận nhất bên cạnh hoàng hậu?” Thị vệ chần chừ trong một khắc, gật đầu trả lời: “Bây giờ hoàng thượng đang thượng triều, tôi sẽ đi tìm Tiền đại nhân, nhưng không chắc chắn là có thể mời ngài ấy đến… Có phải liên quan đến việc tuyển hậu hôm nay không?” Lúc y nói những lời này, cảm giác cô nương đứng chếch xa phía kia chợt giật mình nhìn lại.

Y theo bản năng nhìn vào mắt cô, sau đó hơi ngẩn ra, vội vàng chạy đi tìm người.

Đúng lúc đó, mưa phùn bắt đầu lất phất bay, những tia nước bắt đầu ken dày, sắc trời cũng ảm đạm hẳn. Từ sáng sớm, tâm trạng Tiền Lâm Tú đã không yên, lúc nào trong đầu cũng lởn vởn ánh mắt của bệ hạ tối hôm qua khi nhìn những bức tranh mỹ nhân.

Hôm nay bách quan vào điện, cũng hệt thường ngày, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy như mưa gió sắp đến. Cậu nghe thị vệ trực cửa cung báo cáo lại, thoáng do dự, lập tức nghĩ ra rằng người nọ nhất định là Ô Đồng Sinh.

Ô Đại thiếu lúc này lại tìm cậu làm gì? Xưa nay cậu vẫn có điều kính sợ với tài võ nghệ của Ô Đồng Sinh, lại thêm tính tình trời sanh của Ô Đồng Sinh nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không tìm đến, liền nói với Lý Dung Trị:

“Bệ hạ, Ô Đồng Sinh tìm thần. Có nên…”

Bước chân của vị Đại Ngụy bệ hạ đang định vào điện thượng triều bỗng khựng lại, thị vệ xung quanh đều yên lặng không một tiếng động. Hắn quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Y tìm cậu làm gì?”

Âm giọng kia gợn một chút khẩn cấp khác thường, Tiền Lâm Tú khẽ nhói lòng, không đành nhìn chủ thượng lại ôm một tia hy vọng không có thực, liền nói: “Có thể là muốn rời đi, đúng lúc lại nhớ ra thứ gì hoàng hậu bệ hạ từng trao cho anh ta, muốn nhờ thần chuyển lại cho bệ hạ, cho nên…”

“Được rồi, cậu đi lấy đi, đừng để y đợi lâu. Xong buổi triều, đưa thứ đó đến ngự thư phòng.”

Tiền Lâm Tú lĩnh mệnh. Cậu vội vàng đi đến cửa cung, lúc đầu chỉ thấy được Ô Đồng Sinh đang cầm dù che, đứng trong một góc.

“Ô Đại thiếu!”

Ô Đồng Sinh lưỡng lự một lát, giao dù lại cho người đứng sau, lập tức đi nhanh đến.

Tiền Lâm Tú để ý thấy trong góc cửa cung còn có một người đang đứng, người nọ buông dù, mệt mỏi tựa vào tường tiếp tục gõ gõ tay. Trong góc khuất bóng, cậu không rõ là ai, vả lại chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là —

“Ô Đại thiếu, có chuyện gì khẩn cấp không?”

“Hôm nay Lý Dung Trị muốn chọn hậu?”

“…” Cậu quả thực không biết rốt cuộc hôm nay bệ hạ định làm cái gì.

Ô Đồng Sinh cười nhạt:

“Đến nay cùng lắm chỉ mới nửa năm mất tích, Lý Dung Trị đã tuyển hậu, chuyện này Nhị tiểu thư làm sao mà chịu nổi. Mới nửa năm, cho dù người đã chết, xương cốt vẫn còn chưa lạnh, hắn quả thực nghĩ rằng Từ Đạt có thể bị thay thế dễ dàng như vậy ư?”

Tiền Lâm Tú nghe vậy, tức giận mắng:

“Ô Đại thiếu nói chuyện phải có lương tâm một chút.” Cậu thoáng nhìn, từ chiếc xe ngựa đang đậu ở xa có người che dù, từ từ đi đến góc tường cửa cung. Mắt cậu rất tinh, chú ý thấy người này rất giống con công lòe loẹt diêm dúa Bắc Đường Ôn Vu Ý, tiếp theo, con công sặc sỡ kia tại cầm lấy dù che giúp cho người nọ. Cậu thoáng chút nghi ngờ, nhưng không kìm được tức giận trong lòng, tiếp tục mắng: “Nửa năm nay bệ hạ dày vò dằn vặt thế nào tôi đều thấy rất rõ, cho dù bây giờ ngài ấy tuyển hậu phi, tôi cũng sẽ tuyệt đối dốc lòng. Mấy tháng nay ngài ấy sai người bắn hết những con diều hâu bay ngang tẩm cung hoàng hậu, đập gãy cánh, nếu cứ như vậy, anh nói bệ hạ sẽ trở thành thế nào? Không bằng để ngài ấy nhận rõ sự thực, cho dù không tìm được thi thể, đem quần áo đưa vào lăng tẩm trước cũng được… Khoan đã, cái gì gọi là cho dù người đã chết, xương cốt cũng còn chưa lạnh, rõ ràng… Bắc Đường vương gia?”

Ôn Vu Ý tựa tiếu phi tiếu, bung dù trong làn mưa, chậm rãi bước đến. “Lâm Tú, cậu còn nhớ rõ ta hử, xem ra trí nhớ của cậu cũng không tồi.”

“Ngài…”

“Lâm Tú, sao bệ hạ lại phải bắt diều hâu xuống bẻ cánh? Thú vui mới của ngài ấy sao?” Có người hỏi như vậy.

“… Ai cần ngươi lo, ngươi là ai?”

Ô Đồng Sinh nghiêng mình lui một bước, lộ ra người đứng sau.

Khuôn mặt đen tuyền nhưng xinh đẹp, nhuốm sắc bệch bạc tiều tụy nhưng chân mày lại vương nét cười, mái tóc dài đôi chỗ ẩm ướt, đúng là người Ôn Vu Ý đang che dù giúp. Tuy rằng người đó rất mỹ lệ, nhưng cậu sợ hãi vô cùng!

Sắc mặt Lâm Tú trắng nhợt, run run tát vào miệng, chỉ chỉ cô, giọng run lẩy bẩy:

“Á…”

“Đừng đưa vào lăng tẩm, ta vẫn còn sống mà…”

“Á á á, ma! Maaa~~ -” Cậu liên tục lui về phía sau, kinh hoàng hét chói tai. Lần đầu tiên trong đời cậu gặp ma! Lần đầu tiên dó!

“… Lâm Tú, ta đã nói ta còn sống cơ mà…”

“Ma! Ma! Hồn phách hoàng hậu bệ hạ đã hiện về, cuối cùng cũng bị bệ hạ triệu về ư ~”

“Này, ngậm miệng lại!”

Dù buổi triều đã bắt đầu.

Tiền Lâm Tú vội vàng kéo một viên quan nhỏ bé ở ngoài điện lại, suy nghĩ một lát, lấy đao xuống, mới lén lút bước vào điện, cuối cùng lôi một viên quan khác ra, nói nhỏ mấy câu vào tai.

Viên quan kia liếc cậu một cái đầy kỳ lạ, không hiểu gì hết cũng đi vào, thẳng đến chỗ Minh Nguyệt, lặng lẽ truyền lại lời.

Minh Nguyệt cúi đầu lui ra ngoài, vừa đến ngoài điện đã thấp giọng hỏi:

“Cậu tìm tôi có chuyện gì? Bây giờ bệ hạ đang ở…”

Tiền Lâm Tú ghé vào tai hắn thì thầm, Minh Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, vừa thấy viên quan nhỏ bé kia, sắc mặt trắng bệch, trợn tròn mắt. Nhưng dù sao cũng đã trải qua muôn vàn sóng gió, hắn bình tĩnh lại cực nhanh, nhẹ giọng nói:

“Thần dẫn hoàng… đi vào. Bây giờ bệ hạ ngài ấy…”

Viên quan nhỏ trống rỗng cười nói :“Đang bàn luận việc lập hậu?”

“Đương nhiên không phải. Mời theo thần.” Bước lên đại điện, đúng lúc hoàng thượng hạ chỉ, một quan viên nhất phẩm bị áp giải ra ngoài.

Viên quan nhỏ khẽ giật mình, quay đầu nhìn ông lão quan nhất phẩm đang không ngừng kêu oan kia. Nếu cô nhớ không nhầm, bệ hạ rất không thích người này, nhưng thủy chung vẫn án binh bất động, gia tộc viên quan này có hơn mười người đều có chức danh trong quan trường, phải chờ tập hợp đầy đủ chứng cớ phạm tội, xác thực trong gia tộc có bao nhiêu người kết bè đồng lõa, sau đó mới bắt người, mà nhanh như vậy đã điều tra xong cả rồi ư?

Cô đi theo Minh Nguyệt, cúi đầu bước vào điện. Trong điện có tiếng rì rầm khe khẽ, nhưng cô không nghe rõ cho lắm, Minh Nguyệt kính cẩn kéo nhẹ tay áo quan của cô, nói nhỏ: “Xin đứng bên cạnh thần.”

“Có chuyện gì vậy?” Cô thì thào hỏi: “Bộ Hình đã điều tra rõ ràng toàn bộ một nhà Lưu đại nhân?”

Minh Nguyệt quay đầu thấp giọng hỏi một viên quan khác, quay lại đáp: “Chưa ạ. Nhưng bệ hạ đã hạ chỉ, bắt giữ toàn bộ một nhà của Lưu đại nhân trước, để bộ Hình thẩm vấn một thể.”

Cô sững sờ. “Lưu đại nhân là đại thần có công giúp bệ hạ đăng cơ năm đó, dù thế nào cũng…” cũng không thể ‘minh mục trương đảm’ (trắng trợn) như thế chứ, có tội thì nên phạt, nhưng trong mắt người ngoài bệ hạ chính là đang đại sát công thần đó.

Huống chi, năm ngoái hắn từng bảo cô, cô nói đúng, chuyện của Ô Đồng Sinh là một ví dụ đáng rút kinh nghiệm, án của Lưu gia không thể bắt oan một mạng người nào, cần phải điều tra rõ, đợi bộ Hình đưa chứng cứ phạm tội lên, còn hắn sẽ đứng một bên không nhúng tay.

Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Con gái của Lưu đại nhân cũng bị dẫn giải vào bộ Hình.”

“Sao?”

“Bộ Hình không khoan dung với phụ nữ cho lắm, hủy dung cũng là chuyện có thể xảy ra.”

“Việc này…”

“Mấy hôm trước Lưu đại nhân đã đem chân dung con gái mình đưa vào cung.”

“…” Tim cô nhảy thịch thịch, nắm chặt bàn tay đang rìn rịn mồ hôi. Chẳng lẽ… Cô đang định ngẩng đầu nhìn người ngồi trên long ỷ trong điện kia, đột nhiên nghe thấy người nọ cười hỏi:

“Còn việc gì không? Nếu không còn, bãi triều đi.”

Tiếng cười kia, làm người ta thấy như ‘mao cốt tủng nhiên’ (nổi gai ốc). Là do đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy tiếng của Lý Dung Trị sao? Thính giác có đôi phần lạ lẫm.

Bách quan đối mặt nhìn nhau. Hôm nay buổi thượng triều vẫn như lệ thường, không có vấn đề gì lớn, chỉ là bệ hạ đã loại bỏ một gã quan… Một lão thần bước ra, nhìn chằm chằm cái tượng hốt [1] đang cầm trong tay, nói: “Thần có việc bẩm tấu.”

“Chuẩn.”

“Từ khi Đại Ngụy lập nước tới nay, bất kể là quy chế song vương của hoàng đế khai quốc, hoặc là quy chế hậu phi sau này, vị trí hoàng hậu chưa từng bị bỏ trống. Lúc xưa tiên hoàng Đại Ngụy từ lúc thiếu niên đã có con nối dòng, bệ hạ đang tuổi cường tráng, nhưng kết hôn cùng Từ hoàng hậu đã bốn năm vẫn chưa có con, nay Từ hoàng hậu đã thành ký ức… Bây giờ đang đúng thời khắc thái bình, xin bệ hạ suy nghĩ cho thân mình, suy nghĩ cho Đại Ngụy, tức khắc chuẩn bị việc tuyển hậu đi ạ.”

“Thời khắc tốt sao… Trần khanh nói đúng, là nên tuyển hậu.”

Từ Đạt mí mắt khẽ run, nhếch nhếch miệng, lặng lẽ quay đầu lại nhìn ra phía xa xa ngoài cung. Tiền Lâm Tú đang khoái chí nhảy tới nhảy lui, vẫy tay lia lịa, thoạt nhìn chẳng khác gì gà trống đang khiêu vũ.

Con gà trống này, quả thực không nói sai sao? Bệ hạ thực đang đợi cô sao? Còn nói bệ hạ đang thượng triều không thể bãi triều trước giờ, vội vàng kéo cô đến, bảo để bệ hạ nhìn một cái trước đã, vui mừng được khắc nào hay khắc nấy.

“Bệ hạ!” Bách quan mừng rỡ.

Người đàn ông mặc kim bào ngồi trên cao lại ấm áp mỉm cười, nói:

“Trẫm đã xem qua các bức chân dung rồi, đều là mỹ nhân cả. Những cô gái đó chắc chắn không thể nâng nổi kim đao, trẫm cũng không ép buộc, nhưng vẫn phải có yêu cầu căn bản.” Hắn ra lệnh cho thái giám: “Truyền ý chỉ của trẫm, sau khi đưa những cô gái thanh tú mỹ lệ đó vào cung, kiểm tra kỹ lưỡng xong, bỏ hết vào quan tài đóng nắp lại, để một ngày một đêm, nếu có ai có thể còn sống đi ra, trẫm lập tức tôn nàng ấy làm quốc mẫu!”

Bách quan nghe vậy, quỳ rạp cả xuống đất, chỉ còn Từ Đạt đứng ngơ ngẩn tại chỗ. “Bệ hạ bớt giận!”

Lý Dung Trị mỉm cười:

“Trẫm có nổi nóng đâu, tức giận cái gì? Thiên tử Đại Ngụy không phải hạng người tham luyến sắc đẹp, tuyển hậu mà chỉ để tâm đến dung nhan, đó là sỉ nhục trẫm. Trẫm là cửu ngũ chí tôn gần gũi với thiên thượng nhất, người đứng bên cạnh trẫm phải gần trời cao mới được. Năm đó hoàng hậu bệ hạ liên kết quỷ thần, có thể từ cõi chết sống lại, Đại Nguy hoàng hậu sau này ít nhất cũng phải làm được như thế chứ!” Ngữ khí vô cùng dịu dàng bình thản, hoàn toàn không thấy nửa phần tức giận, tựa như thực mong có thể tìm được một vị nữ thần như vậy.

Tất cả quan viên quỳ phục dưới điện, không dám thở. Hắn từ từ đảo ánh mắt qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở viên quan nhỏ bé, người duy nhất không quỳ xuống kia.

Nói hắn nhỏ, là vì chiều cao của hắn chỉ thấp hơn các viên quan khác một chút, nhưng thân hình gầy yếu, trang phục quan lại mặc trên người có chút quá khổ.

Chắc là hắn còn đang ngây ngẩn, đã quên quỳ xuống đất, hai mắt đặt một góc vuông chằm chằm vào tượng hốt đang cầm trong tay, không thể thấy rõ diện mạo hắn được. Quan viên nào đây? Tại sao mình không có một chút ấn tượng nào? Lý Dung Trị thấy hắn đứng bên cạnh Minh Nguyệt, mà trong bách quan trên triều, bình thường Minh Nguyệt không bao giờ đứng quá gần một người nào cả. Có lẽ Minh Nguyệt từng làm một tiểu quan bán nghệ ở Tây Huyền, bởi vậy khi trở về Đại Ngụy luôn độc lai độc vãng, không giao hảo cùng bất kỳ kẻ nào, vì thế trong lòng hắn luôn có một chút áy náy với cậu ta.

Hơn nữa, Minh Nguyệt cùng Lâm Tú vì đi tìm Từ Đạt, đã chuốc bao nhiêu khổ ải ở huyện Đắc Khánh… Ánh mắt Lý Dung Trị bỗng quét đến hình dáng đang nhảy tới nhảy lui ở ngoài điện kia.

Lâm Tú!

Tim hắn bộp một tiếng, nói: “Hạ ý chỉ của trẫm, mau tuyên Tiền Lâm Tú ở ngoài điện vào!”

Thái giám vội vàng vâng mệnh. Tiền Lâm Tú nhanh nhẹn đi vào, bước chân nhẹ nhàng như sắp bay lên, cậu đi vào trước điện, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Tiền Lâm Tú đã đến.”

“… Cậu lấy cái gì về rồi?”

“Là một thứ tốt, vô cùng tốt ạ! Bệ hạ…” Tiền Lâm Tú đứng ngoài điện, không rõ bên trong đã xảy ra những chuyện gì, bây giờ thấy, tất cả mọi người đều quỳ xuống, nhưng Từ Đạt vẫn đứng thẳng không quỳ. Đúng vậy, cô là hoàng hậu bệ hạ, quỳ cái gì chứ?

“Thứ tốt? Thứ tốt gì?” Từ Đạt để lại cái gì tốt chứ? Nàng không để lại một thứ gì cả!

Tiền Lâm Tú chỉ vào Từ Đạt, cười nói: “Bệ hạ vẫn chưa thấy sao? Chính là…”

Từ Đạt tiến lên, quỳ gối bên cạnh Tiền Lâm Tú, nâng tượng hốt nói:

“Bệ hạ, thần có tin tức tốt!”

Tiền Lâm Tú há hốc mồm, trừng mắt nhìn cô.

Lí Dung Trị khẽ nhíu mày: “Nói.”

“Bệ hạ muốn tìm một cô gái tinh thông quỷ thần làm hậu, thần biết rất rõ có một người như vậy. Cô ấy từng sống lại từ trong quan tài, gần đây tại trở về từ hoàng tuyền, là một người đánh cũng không chết, nay cô ấy muốn tìm một vị hôn phu gần gũi trời cao. Thần thấy, bệ hạ cùng cô ấy là ý trời tác hợp, không biết ý bệ hạ thế nào?”

Lý Dung Trị khẽ nheo mắt, chậm rãi đứng dậy, bước xuống bực thềm, đứng trước mặt cô. Hắn quét mắt qua Tiền Lâm Tú, Lâm Tú đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn viên quan nhỏ bé này.

Giọng nói của viên quan to gan này khàn khàn trầm thấp, tựa như đã lặn lội bao nhiêu dặm trường vẫn chưa uống được một ly nước mát lành. Âm thanh đó, hắn chắc chắn chưa từng nghe qua.

“Ngươi…”

Viên quan buông tượng hốt xuống, cúi đầu lấy ra từ ống tay áo một vật. Lý Dung Trị chăm chú nhìn, là một sợi dây đỏ thắm.

Lòng hắn gợn một tia ngờ vực, lại nghe viên quan cất lời:

“Dầu là phải có tâm ý của bệ hạ, nhưng cô ấy cũng là người bướng bỉnh, dù có gả cho ai cũng phải có một đồng tâm kết mới được. Vài năm trước, cổ đem đồng tâm kết đưa cho một người, nhưng lúc đó không phải là thực tình muốn gả, chỉ thầm nghĩ đến việc lừa thân của người đó thôi… Lần này, là chân tâm thành ý muốn đưa đồng tâm kết cho vị hôn phu mà cô thương quý…” Giọng càng lúc càng ỉu xìu, duyên do rằng cô thử không biết bao nhiêu lần, sợi dây tết lại đều chẳng ra hình thù gì cả. Cô học cùng chủ quán, nhưng tay cô vụng về không sửa được, ngay cả Quỳnh Ngọc còn tết được vài cái, cô thì quậy cho ‘loạn thất bát tao’.

Cuối cùng, cô mất hết hy vọng, giơ hai tay lên cao, trong lòng bàn tay là sợi dây thắm đỏ kia. “Nếu bệ hạ có ý với cô ấy, xin giúp cô hoàn thành đồng tâm kết.”

Lý Dung Trị mở to mắt nhìn lòng bàn tay đen mịn kia. Ống tay áo của viên quan nhỏ bé đó quá rộng, lúc giơ tay lên cao tay áo trượt xuống, hé ra cánh tay.

Màu da tay, cũng đen óng.

Lý Dung Trị đờ mắt nhìn, đôi lần mở miệng định nói, lại thấy mình chỉ lắp bắp được những tiếng vô thanh. Mắt hắn thẳng băng không chớp, phải gắng lắm mới ép được bản thân quay lại chỗ Lâm Tú.

Mắt Lâm Tú đỏ hoe, gật mạnh đầu.

Hắn lại kéo ánh nhìn đến Minh Nguyệt đang quỳ phía xa, Minh Nguyệt phục trên đất, nhưng khóe môi lại ướp một nụ cười.

“Bệ hạ không muốn sao? Một cô gái như vậy không phải dễ gặp đâu.” Cô thúc giục.

Hắn mụ mẫm nhìn viên quan này, chậm chạp vươn tay lấy sợi chỉ đỏ trong lòng bàn tay cô, bắt đầu tết lại đồng tâm kết.

Từ Đạt nhẹ nâng mắt, thấy những ngón tay hắn lập cập vấp váp, vài lần còn trượt mất sợi dây, rõ là quá xúc động đến không thể cầm nén, nhưng ít ra, cô nghĩ, còn khéo léo hơn cô.

Cô lại rũ mi xuống, hơi mỉm cười, mãi đến khi cảm thấy có người dè dặt đặt đồng tâm kết lại trên lòng bàn tay cô, mắt cô bắt được hình ảnh nó, cười nói: “Bệ hạ khéo tay thật.”

“Ngươi… ngẩng đầu lên.” Giọng hắn khàn đặc.

Cô không ngửng, chỉ nâng đồng tâm kết lên cao. “Bệ hạ có chân tâm thành ý nhận lấy đồng tâm kết này? Nếu là thành tâm thực lòng, xin đồng ý cô gái ấy. Trừ khi hai bên đều đã thực sự tuyệt lòng, không thể phân tâm với một cô gái nào khác nữa.”

“… Người xứng đôi với trẫm… ít nhất… cũng phải là một mỹ nhân da đen… Nếu không tận mắt thấy được, trẫm… sao có thể nhận lời?”

Cô nghe vậy, thực dứt khoát ngẩng mắt lên nhìn thẳng hắn, thản nhiên cười.

“Bệ hạ, thế nào?” Cô nghĩ nghĩ, hất mũ quan xuống, mái tóc đen óng xõa dài xuống thắt lưng.

Hình như trong điện có người hét lớn gì đó, cô không để ý, chỉ chăm chắm nhìn hắn. Hơi gầy một chút, phong thái vẫn như xưa, đôi ngươi ấm và sáng ngời đang bắt chặt lấy cô, không chớp.

Nghĩ kỹ thì, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn bộc lộ xúc cảm mãnh liệt đến mức như vậy nha. Nếu không phải do chấn động, kích động, xúc động, rung động đã đạt ngưỡng vô tận thì làm thế nào có vẻ mặt đó được? Tim cô mềm hẳn, dịu dàng nói: “Nếu bệ hạ nguyện lòng, cô ấy cũng đồng ý bệ hạ, trừ khi mệnh cổ đã hết, nếu không, bất kể cổ phiêu bạt đến đâu, nhất định sẽ trở về bên cạnh bệ hạ, cùng với ngài, nắm tay ngài, đi hết con đường một kiếp.”

“… Lâm Tú.” Hắn vẫn không dời mắt.

“Thần đây ạ.”

Lý Dung Trị vốn muốn hỏi cậu, hôm nay rốt cuộc là ngày mấy tháng mấy, có phải mình đang nằm mơ hay không? Người trước mặt là ai? Nhưng hình như hắn trúng bùa choáng, chỉ thấy môi cô mấp máy như khẩu hình: “Bệ hạ, có hơi lạnh.”

Hắn vô thức đỡ cô đứng lên.

Nhẹ quá! Từ Đạt khỏe mạnh lúc trước, Từ Đạt đẫy đà hơn phụ nữ Đại Ngụy… sao có thể gầy đến mức như vậy? Lạnh buốt mỏng manh, gương mặt tiều tụy, nhưng nét cười của cô vẫn không tàn, đem đồng tâm kết đưa cho hắn.

“Bệ hạ, nếu nhận đồng tâm kết, đó chính là cho phép tôi.”

“… Trẫm vẫn luôn luôn chờ… chờ cô ấy đòi hỏi trẫm dù chỉ một điều… Cô ấy yêu cầu, chính là cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh trẫm, toàn bộ trả giá đều là thực dạ… Tất nhiên ta sẽ đồng ý. Dù cô ấy có hỏi bao nhiêu lần, ta vẫn đồng ý mà thôi…”

Hơi cay xốc lên mũi, cô nhẹ cười:

“Vậy, bệ hạ, có phải là nên rút lại ý chỉ, để những cô gái xinh đẹp trong tranh này được tự do quyết định chuyện hôn nhân của mình? Bắt người ta nhốt vào quan tài cũng hơi tàn nhẫn đó.” Cô lại nắm tay hắn, siết nhẹ, cười nói: “Bệ hạ, tay ngài chợt lạnh chợt nóng, là bị Từ Đạt làm hoảng hốt sao? Sứ mệnh của Từ Đạt vẫn chưa hoàn thành đâu, nay đã trở về, bệ hạ có vui mừng không?”

“Sứ mệnh?” Hắn khàn giọng hỏi, nhìn đôi môi bợt bạt của cô mở ra khép lại. Là người sống! Quả thực là người sống. Âm giọng tuy hơi khản khô, không như trước đây, nhưng đích xác là người trong lòng hắn, không thể lầm được.

“Sứ mệnh đi cùng bệ hạ. Hoàng thượng của một quốc gia làm sao có thể không có hoàng hậu đi cùng? Nếu đời này Từ Đạt là hoàng hậu, vậy thì làm bạn đường của bệ hạ là việc đương nhiên! Vị trí này, tôi phải ngồi cho vững vàng vào nữa.” Cô đảo mắt qua bách quan trên điện đều đang ngớ người ra, cất cao giọng: “Từ hoàng hậu đã dùng thân thể quỷ thần để trở về, chính là hợp với yêu cầu của bệ hạ. Vì thế việc tuyển hậu sau này, không cần nhắc lại nữa. Bãi triều đi!”

“Từ Đạt! Từ Đạt!”

Có người vỗ vỗ vào má cô.

Cô mơ mơ màng màng tách hai mi mắt, thấy Lý Dung Trị đang ngồi bên cạnh giường. “Dung Trị…”

Ánh mắt hắn đọng lại trên gương mặt cô, xót xa nói: “Uống thuốc nào.”

Cô ừm một tiếng, một cung nữ đến dìu cô ngồi dậy, để Lý Dung Trị đút từng muỗng thuốc. Cô để ý thấy, tẩm phòng này hình như hơi là lạ… Cô cúi đầu vừa thấy, lòng chợt hoảng hốt: “Bệ hạ, đây là long sàng đó!”

“Đúng vậy.” Hắn cười, lau qua khóe miệng cô, khi ngón tay lướt qua môi cô, đột nhiên dừng lại, nói mà không quay đầu: “Ra ngoài hết đi, trẫm chăm sóc hoàng hậu được rồi.”

Các thái giám cung nữ xếp thành một hàng đi ra ngoài, hắn lập tức kéo mở cổ áo của cô ra, lộ ra xương quai xanh cùng chiếc yếm.

Cô há hốc miệng. “Bệ hạ…” Giữa ban ngày ban mặt, hắn cởi mở như thế từ khi nào vậy?

“Gầy quá.” Hắn lướt ngón tay trên da cô, đứng giữa bầu ngực một lúc lâu, chuyển xuống eo. “Chẳng có tí thịt nào.”

Mặt cô đỏ lựng. “Đúng là gầy đi rất nhiều. Bệ hạ tạm thời chịu đựng cây gậy tre chán phèo này đi, đến khi Từ Đạt mập lên, cảm giác lúc ôm sẽ thích mê.”

Lý Dung Trị cười khẽ: “Lời này chính xác là nàng nói đấy.” Nói xong, hắn kéo cổ áo lại giúp cô, lại nhích đến gần một chút, đút cô từng muỗng thuốc. Thuốc cạn, hắn đặt chén xuống, nói: “Thái y bảo cơ thể nàng suy nhược, phải tẩm bổ nhiều vào.”

“Đông Hồi nói dương khí của thiếp vẫn quá ít, âm khí không chịu tan đi, nếu có thể trở về xin bệ hạ độ khí, chắc sẽ nhanh hơn rất nhiều.”

Lý Dung Trị nghe vậy, rất ngạc nhiên. “Đông Hồi?”

“Là người bên cạnh Từ Hồi, toàn bộ lần này là ông ấy thi triển pháp thuật để cứu thiếp…” Cô nói còn chưa xong, đã thấy hắn cởi giày ra leo lên giường, từ phía sau đưa cô vào một cái ôm ấm áp.

“Độ khí như thế nào? Thế này đúng không? Hay phải dùng phương pháp khác?”

Từ Đạt hơi choáng vì sự chủ động của hắn, nhưng cô luôn luôn không tỏ vẻ gì, chỉ cười: “Thời gian này chuyện quốc sự chỉ trông vào tài năng của bệ hạ, ngài ôm Từ Đạt một cái là đủ rồi.”

Cánh tay kia tăng thêm một phần lực, khiến toàn bộ lưng cô dịch sát vào trong lòng hắn, chặt không một khe hở. Hắn nói: “Như này nhé? Có chỗ nào chưa đủ chặt không?”

Mặc dầu Từ Đạt không nhắm mắt, nhưng cũng có thể nghe ra một giọt lo âu ẩn trong giọng nói của hắn, thậm chí còn thêm chút bối rối, như không biết mình đang chìm trong mộng hay ngồi giữa đời. Tim cô chua xót, kiên quyết xoay người lại, vòng tay ôm lấy lưng hắn.

“Sao lại về trễ như vậy? Không phái người báo tin cho ta nữa.” Hắn nhẹ giọng hỏi, không ngừng vuốt ve mái tóc dài xõa trên lưng cô. Sợi tóc có chút khô xơ, nhưng đã là của Từ Đạt, trong mắt hắn, ngàn tóc này còn quý hơn cả ngàn vàng.

Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim hắn trong lồng ngực, thỏa mãn cười nói:

“Thiếp ngủ suốt nửa năm, mãi đến vài ngày trước Đông Hồi cho rằng cứ như vậy cũng không ổn. Dương khí của đế vương cực mạnh, chi bằng để ngài giúp đỡ thiếp để phục hồi.” Cô khéo léo né đi câu hỏi, vì sao không phái người đến báo tin. Trong nửa năm đó, cô có tỉnh lại vài lần, có xin Bắc Đường vương gia thông báo giúp, nhưng tất nhiên Bắc Đường vương gia chỉ khoái ngồi xem kịch, hoàn toàn không muốn nhấc tay giúp cô dù là chút việc vặt vãnh này.

Quỳnh Ngọc dù sao cũng chỉ mới là đứa trẻ, đã sớm không kham được việc cả ngày phải ôm cô ngủ, dương khí của nó tuyệt đối không thể so sánh với đế vương Đại Ngụy. Đông Hồi trăm suy ngàn tính, rốt cuộc lại mạo hiểm thực hành pháp thuật, gọi cô tỉnh dậy lần nữa, về kinh lần này tìm Thiên tử làm cứu tinh.

“Từ Đạt!”

Cô lại bị lay lắc, lơ mơ nói: “Ngài yên tâm, thiếp chỉ ngủ, không phải chết, đừng rung thiếp nữa làm gì. Bệ hạ, bãi triều xong ngài cõng thiếp về nhầm chỗ rồi, đây không phải là tẩm cung hoàng hậu, là tẩm cung Thiên tử mà, phụ nữ không ngủ chỗ này được, tối nay ngài cõng thiếp trở về đi.”

“Không sao hết, bắt đầu từ hôm nay, nàng cứ ngủ lại ở đây.”

Tai cô có vấn đề á?

“Từ Đạt, sau này chúng ta đều già đi, thành Thái thượng hoàng và Thái hậu, cùng đi ngắm băng tuyền Đại Ngụy nhé.”

“Ừ, được.” Cô cười. Trong não hiển hiện hình ảnh một cặp vợ chồng tóc trắng như sương run run ôm nhau trước băng tuyền, cô liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn làm sao thế nhỉ? Xưa giờ những lời như thế chưa bao giờ được thốt đâu.

“Từ Đạt, chờ nàng khỏe lại, chúng ta sinh một hoàng tử nhé.” Hắn ôn nhu nói. Vòng ôm siết chặt thêm một chút, lại sợ cô bị ôm lâu sẽ không thoải mái, cẩn thận đặt cô nằm thẳng trên giường, phủ chăn lên hai người, cẩn thận từng li từng tí để hơi ấm của mình truyền được sang cô.

Phải làm thế nào mới có thể khiến cô hấp thụ được nhiều dương khí nhỉ? Âm khí đọng mãi không tan? Nghĩa là cô từng cận kề miệng vực tử thần, đến giờ vẫn còn nguy hiểm? Hắn tuy thân là Thiên tử, nhưng cũng chỉ biết tìm những loại thuốc trân quý thượng đẳng cho cô, còn chuyện quỷ thần hắn thực không biết cách tháo gỡ.

Hắn nghĩ nghĩ một chốc, nhẹ nhàng hé nửa tà áo của cô ra, để da thịt cô chạm được vào mình.

Cô ngái ngủ mở mắt, mơ mơ màng màng nở một nụ cười với hắn.

Tim đập dội trong lồng ngực, hắn cất giọng khàn khàn:

“Từ Đạt, nàng không hận ta ư? Ta để nàng đến huyện Đắc Khánh, gặp phải đại nạn này…”

Cô đang buồn ngủ hết sức, nhưng vẫn vô thức đáp lời hắn:

“Không hận chàng, chàng là người đàn ông thiếp yêu cả cuộc đời, nếu thiếp không đi, chàng chính là người chịu khổ, thiếp tình nguyện chuốc lấy cực nhọc bao nhiêu cũng được, miễn đừng lây đến chàng. Dung Trị, lúc nào đến giờ chàng phải rời đi, cứ việc đi, đừng đánh thức thiếp nhé…”

“… Ừ.” Hắn lên tiếng, thấy cô quả đang thiếp đi, cũng không muốn đánh thức cô lần nữa.

Hắn kề mặt mình vào sát chóp mũi cô, chỉ hy vọng cách này có thể giúp cô được một chút.

Hắn chưa bao giờ ân ái cùng cô vào ban ngày, dù là ban đêm cũng chú ý rời khỏi tẩm cung của cô, chưa từng thấy vẻ khốn khổ không che giấu kia, chỉ gặp nụ cười dịu dàng mà cô bày ra cho hắn thấy.

Nếu có thể thấy sớm hơn thì đã tốt, nếu có thể thấy nhiều hơn thì đã tốt. Rõ ràng vài năm nay hắn có bao nhiêu cơ hội ngắm nét cười như vậy, nhưng đã không nhìn cho tử tế.

Nếu cô đi vĩnh viễn không về, làm sao hắn biết cô đã từng cười với hắn như vậy?

Nếu cô đi vĩnh viễn không về, ngoại trừ một cái đồng tâm kết, toàn bộ ký ức về sự chung sống của hai người, chỉ gói gọn lại trong những đêm cố định cô cùng hắn ái ân!

Chỉ có những đêm đó! Mà những đêm đó, là hắn cho cô!

Là hắn cho chính mình!

Nghĩ đến đó, tim hắn đập gấp gáp hơn. Nhìn chăm chú lại, trước mắt rõ ràng vẫn là Từ Đạt, ánh mắt hắn chăm chắm cắm vào không dứt, si mê nhìn dung nhan đang say ngủ.

Hơi gầy, da trắng tái đi một chút, có vẻ tiều tụy mệt mỏi, thậm chí thân thể không được điều dưỡng tốt nên hơi già hơn bình thường. Nhưng, cô là Từ Đạt, Từ Đạt đã trở về.

Con diều hâu nhỏ này đã tung cánh bay về.

Hắn nghe từng nhịp thở đều đặn của cô, để hơi thở ấm áp đó vờn nhẹ gương mặt hắn.

Cô lẩm bẩm cái gì đó trong mộng, khóe miệng ngọt ngào nhấc lên.

Hắn nhìn, không thể chế ngự được bản thân, đôi môi cũng vẽ hình một đường cong hạnh phúc.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Dung Trị.”

“… Dung Trị.” Cô vô thức lầm rầm theo trong giấc ngủ, bờ môi không giấu nổi ngọt ngào.

Thấy thế, trong lòng hắn tràn ngập thỏa mãn trước giờ chưa từng có. Cho dù là đạt đến ngôi vị này, cho dù là nhổ được cái đinh trong mắt, hắn cũng chưa từng vui vẻ như vậy.

Hắn giật giật cánh môi, khép kín suốt nhiều năm khiến bản thân không thể dứt khoát thốt ra những câu thực dạ, nhưng giây phút này, hắn quá muốn nói, quá muốn siết mạnh cô vào lòng, đoạt lấy thân tâm của cô.

Hắn dò dẫm vài lần, những tiếng giấu kín trong đáy tim vẫn định buông lời chợt ào lên phá tan rào chắn nơi cổ họng, nhẹ nhàng vọt ra từ miệng hắn:

“Từ Đạt, cô gái ta yêu.”

Chân mày khóe miệng hắn đọng nét cười, ngươi mắt nhìn thẳng vào cô, nửa giây không rời.

Một năm nay hình như hơi kỳ quái.

Từ Đạt lõa thể ngâm mình trong suối nước nóng. Cô không biết bơi, cho nên mỗi lần đến suối nước nóng thì phải dựa người vào bờ mới an tâm. Vòng hai tay trên bờ đá, cằm hơi nghếch lên, nghĩ nghĩ đến một năm trở về này, quả thực là có nhiều chuyện lạ.

Người Đại Ngụy có câu gì mà gái ba mươi như sói như hổ, ý là phụ nữ sau ba mươi tuổi lửa lòng sẽ bùng lên dữ dội, nhưng cô nghĩ, câu này ráp vào Lý Dung Trị vô cùng chuẩn xác.

Hắn hơn ba mươi, đang tuổi cười tráng, trước kia đường đường là một quân vương nghiêm khắc với bản thân, nhưng cô vừa về chưa tới một tháng, vào một đêm trăng mờ gió lớn, tuột hết quần áo của cô. Cô tưởng hắn đang định giúp cô thay quần áo, mở miệng cám ơn, ai ngờ vị bệ hạ anh minh này lại bật cười:

“Từ Đạt, loại chuyện này cũng phải cám ơn sao? Có phải ta cũng nên nói một câu làm phiền nàng nhé?”

Bàn tay nóng rẫy của hắn mơn trớn bầu ngực trần của cô, trượt xuống cặp mông teo ngắt chưa có thịt, thương xót hỏi:

“Từ Đạt, thân thể nàng có chịu đựng nổi không?”

Hắn tiếp tục sờ sờ đôi chân được vùi trong chăn đã bắt đầu có hơi ấm, tỉ mỉ vuốt ve, lại cười:

“Từ Đạt, ngực nàng nhỏ quá đi mất, mau bồi bổ lại đi, chân cũng gầy đi rất nhiều rồi, muốn đứng lên chắc phải cố dữ lắm á.”

Cô ngẩn tò te, lúc hắn nói xong những câu này, thân thể nhẹ nhàng phủ lên người cô, cô chỉ có thể trợn mắt nhìn đôi ngươi đang tỏa sáng trong bóng đêm kia.

“… Bệ hạ, đây là long sàng đó…”

“Giờ thì đúng là nàng đang nằm trên long sàng.”

“Hôm nay bệ hạ đã gặp chuyện gì… mà đến nỗi không khống chế được vậy?”

“Ta suy đi nghĩ lại, chỉ có phương pháp này là độ dương khí cho nàng ổn nhất, vừa nhanh lại không có trở ngại gì, nhưng nếu trong quá trình làm mà nàng không chịu được cũng phải nói nhé.”

“…” Bệ hạ ngài cho thiếp là ma nữ chuyên hấp thụ tinh khí của đàn ông trong mấy bức tranh quỷ thần của Đại Ngụy sao? Thừa biết hắn chỉ là vớ đại một lý do nào đó, nhưng cô vẫn lập tức ‘ngôn bất do trung’ (nghĩ một đằng nói một nẻo): “Bệ hạ anh minh, nói rất có lý.”

Đêm đó, cô lạc mình trong ánh mắt cong cong ngập ánh sáng như ngọc của hắn, để mặc hắn nhân bóng tối mà ‘tể ngưu thiết dương’ (giết bò mổ dê =_= ). Nửa đêm khát nước tỉnh dậy, thấy Lý Dung Trị đang ôm mình ngủ rất sâu, khóe miệng hơi nhếch, như con hổ đang hả hê hay mèo con ăn no uống say xong lăn ra ngủ bất tỉnh nhân sự… Lòng cô vui không tả xiết, bởi vì Lý Dung Trị vốn dễ tỉnh ngủ, ít khi có được một giấc ngon như vậy.

Cô lơ đãng nhìn quanh ngoài rèm giường, tấm bình phong vốn không biết bị khiêng đi đâu, hai ngày nay lại xuất hiện trong tẩm cung hắn để cô viết lời can gián lên trên, thậm chí bên cạnh bình phong luôn sẵn sàng bút mực để cô múa bút mọi lúc mọi nơi. Không biết cô có thể gián ngôn một câu kiểu vầy hay không: Bệ hạ anh minh khi độ khí cũng đừng khách khí như vậy!

Sau đó, cô kín đáo gọi thái giám ở Kính sự phòng tới, xác nhận rằng đêm đó không phải là ngày hoan ái cố định trong tháng.

Sau nữa, những bản ghi chép ở Kính sự phòng bắt đầu dày hẳn lên… làm nghi ngờ của cô càng thêm sâu.

Ngày cố định của sinh hoạt vợ chồng hoàn toàn rối loạn, lúc nào cô cũng bị ép nhận dương khí của hắn. Chuyện này… cũng không phải bị ép, hưởng thụ thực vui vẻ như thế, mắc gì cô lại không hưởng? Rõ ràng trong cơ thể đã hết âm khí từ lâu, nhưng cô vẫn rất thích thú nhận dương khí đó. Cô không thể không thừa nhận, so với cảm giác lúc sinh hoạt vợ chồng những ngày cố định trong dĩ vãng, hoan ái tự do tùy ý suốt một năm này làm cô mê mẩn hơn nhiều.

Lúc đầu cô nghĩ hắn định bù lại số lần sinh hoạt vợ chồng cố định đã bỏ lỡ trong nửa năm cô mất tích, ai ngờ, số lần của một năm này đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của cô.

Bây giờ, cô ngủ trên long sàng hắn, khi giờ lâm triều sắp đến, hắn sẽ xuống giường trước, tới một gian phòng nhỏ khác để thay quần áo, rồi trở về gọi cô, ngày nào không lâm triều, hắn sẽ ngủ thêm một chút, mãi đến khi nắng tràn vào phòng, hắn mới đánh thức cô dậy, cùng nhau rời giường. Cho đến nay, cô chưa hề quay lại ngủ ở tẩm cung của mình qua đêm.

Nếu như khi bình thường cô ngủ tự động chuyển sang trạng thái con tôm, hắn lập tức mở tay chân của cô ra, bắt cô ôm hắn, làm hại thói quen này của cô bị cương quyết sửa thành — khi ngủ tứ chi sẽ vô thức quấn lấy hắn.

Thậm chí, lần trước cô cố tình đùa hắn, cười bảo: “Bệ hạ chắc chắn là rất yêu Từ Đạt.”

“Ừ, ta chưa bao giờ yêu một người nào đến thế.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên khỏi xấp tấu chương, còn bồi thêm một câu: “Có khi khó chịu một chút, nhưng chỉ cần nàng đừng để ta lo lắng, thì cũng ít khó chịu hơn hẳn.”

Cô lập tức trợn tròn mắt, tiếp theo là cúi đầu xuống nhìn tấu chương mà tâm hồn bay lạc đâu đâu, tiện thể nhích người, đỏ mặt ngồi gần hắn thêm một chút. Lần này, cô nghe được lời này là thực tâm, rất dễ dàng… Lúc trước chúng như mầm rễ bị đè ép không thể vươn lên, hắn đề phòng ‘căn thâm địa cố’, trừ khi vạn bất đắc dĩ, hắn không bao giờ nói lời thực, thậm chí, có khi hắn nói thực lòng chỉ để đổi lấy ích lợi, nhưng lần này…

Nếu một năm trước có ai nói với cô, Lý Dung Trị sẽ buông thả bản thân đến như vậy, có đánh chết cô cũng không tin — điều này trong mắt hắn gọi là điềm báo bê tha, đọa vào con đường mê muội.

Hắn là một quân vương kiềm chế chính mình quá mức, khắc nghiệt vô cùng, chỉ sợ bước lỡ một bước, bây giờ lại cho phép bản thân phóng túng, dù chỉ là một mức độ nhất định, cũng quả thực khiến cô nắc nỏm kinh ngạc.

Thời gian trước cô còn chọc vào giới hạn của hắn, khiêu khích ngay trước mắt hắn, vậy mà cũng thành công, làm cô choáng váng sững sờ, ngay cả thái giám Kính sự phòng một năm nay cũng phải phụng mệnh chạy đi chạy lại mệt sắp chết, cô cũng không phải là không biết xấu hổ.

Hay là, hắn đang suy nghĩ xem có cách nào giúp cô thụ thai? Sáu năm đã qua, ngay cả bóng dáng một đứa trẻ cũng không có, hắn chỉ cười, khăng khăng nói không vội.

Hắn không vội, bách quan cũng giả vờ không vội. Nếu những người đó đã không nóng ruột, cô còn gấp gáp làm gì?

Hơi ấm lượn lờ trong suối nước nóng ru cô buồn ngủ. Ngày xưa, cô cùng Lý Dung Trị rất hiếm khi đến ngâm trong dòng suối nước nóng này, chỉ có sau khi đại hôn cô tò mò nên tới ngâm một lần, sau nghe thái y bảo ngâm suối nước nóng rất tốt cho cơ thể, Lý Dung Trị ba năm lần nhắc cô, cô mới tạm thời đặt tấu chương xuống một téo để đến ngâm.

Cô lại nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc phiêu lãng tới chuyện chính sự. Có âm thanh người nào đó đến gần, cô cũng không hỏi là ai.

“Từ Đạt, ngâm lâu quá rồi.”

Cô ngẩn người, mở mắt chớp được một góc long bào vàng chói, nhấc đầu lên, đúng là Lý Dung Trị đang mỉm cười nhìn cô.

Cô nhìn khói trắng luẩn quẩn trong suối, toàn bộ cung nữ đều đã lui hết ra ngoài.

“Thiếp ngâm lâu đến như vậy sao? Đến tận lúc bệ hạ đi ngủ?” Cô lấy làm lạ.

Hắn cười thành tiếng, đưa một chiếc khăn mềm mại hình chữ nhật đến, nói: “Mau đứng lên đi.”

Khuôn mặt bánh mật của cô chuyển thành hồng rực, lẩm bẩm: “Từ khi nào mà ngài chú ý đến cả những việc nhỏ nhặt của thiếp như vậy?” Cô hít sâu một hơi, trang nhã bước lên.

Lớp khăn ấm áp lập tức phủ lên người.

Miệng cô hơi cong lên cất chứa ý cười, ngước mắt lên gặp ánh nhìn ôn nhu quyến luyến kia của hắn, thầm sửng sốt.

“Bệ hạ?” Sao lại nhìn cô như vậy?

Hắn hoàn hồn, cười đáp: “Không có gì, chỉ là mấy ngày nay thấy nàng cười rất nhiều. Trước kia nàng cũng hay cười, nhưng không như hiện tại… cười đến hạnh phúc.”

Cô kinh ngạc sờ sờ khóe môi, ngượng ngùng cười trả lời: “Thiếp cũng không chú ý lắm, chắc là có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, cũng buông thả hơn một chút.”

Hắn cười, giúp cô vén mái tóc dài vào khăn, nắm đôi tay cô vì nước nóng mà trở nên mịn màng hồng ửng, bước đến chỗ trường tháp.

Cô lại bồi thêm một câu: “Cũng có thể bệ hạ anh minh. Một năm nay, bệ hạ thư giãn thả lỏng tâm trí nhiều, thiếp thấy vậy thực mừng rỡ, hạnh phúc hơn là phải rồi.” Ngụ ý là bảo hắn thư giãn thêm chút nữa, đừng ép uổng mình quá đáng.

Hắn cười, cầm lên một chiếc lược ngọc, để cô ngồi xuống, giúp cô chải mái tóc đen óng chấm lưng.

Tim Từ Đạt nhảy nhót, xác định bốn phía không có bóng cung nữ nào, không thì chuyện này quả thực… Trong lòng cô hớn hở vô cùng đó!

“Lạnh không?” Hắn dịu thanh hỏi.

“Không ạ, thiếp còn sợ bệ hạ thấy nóng nữa.”

“Chung quanh không có ai, gọi ta là Dung Trị đi.”

“… Dạ.” Cô nghi miệng mình đã cong đến sắp thành tàn phế luôn rồi. Tim cô tựa như vừa uống được nguyên một thùng mật ngọt sánh, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc an tĩnh này.

“Từ Đạt, nàng cũng biết ngày xưa ta luôn gò ép bản thân quá mức sao?”

Cô ngẫm nghĩ một chốc, cười đáp: “Bệ… Dung Trị, trong lòng chàng vốn đã rõ ràng hơn bất kỳ ai khác. Một bực quân vương như vậy, nếu cả đời đều có người can gián bên cạnh, muốn chàng bước vào con đường u mê sa đọa cũng rất khó.”

Cô nhớ một ngày nào mình đứng trên điện, nghe hắn mỉm cười nhẹ nhàng bảo muốn những mỹ nhân trong tranh đó vào tất trong quan tài, đó là một gương mặt cô chưa bao giờ thấy.

Cô phân vân trong im lặng, quay lại nhìn hắn, dịu dàng nói:

“Trị quốc là một con đường dài. Cung giương quá căng sẽ đứt, bây giờ bên cạnh chàng đã có thiếp, thiếp sẽ luôn luôn nhìn giúp chàng, thấy giúp chàng, bên minh quân luôn có hiền thần, không phải tranh Đại Ngụy đều nói như vậy sao? Quân vương nào, thần tử nấy, lời này hẳn là không sai được.”

Hắn chỉ nhẹ cười, buông lược, cất tiếng:

“Nàng nói đúng. Một người như ta mà có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện trở về, không cần đập gãy hai cánh nàng cũng cam nguyện cả đời theo ta giúp đỡ, vậy thì chắc con người như ta cũng không tệ lắm. Ta không cần ép mình đến nỗi chết sớm làm gì.” Chốc sau, lại nói: “Nàng vẫn không quên lời hứa của nàng hôm đó chứ?”

Tim cô gợn một giọt chua xót, lặp lại lời hứa hôm đó trên điện, ôn dịu nói:

“Tôi nguyện theo Lý Dung Trị, trừ phi mệnh Từ Đạt đã dứt, nếu không, bất kể là phiêu bạt chốn nào, nhất định sẽ trở lại bên cạnh Lý Dung Trị.”

Lời dứt, cô thấy mừng vui vô tận rỡ ràng trên gương mặt tuấn tú của hắn, rõ là cô cũng nên vui vẻ theo, nhưng chỉ cảm thấy mũi nghèn nghẹt, tim âm ỉ rưng rức đau.

Cô nhìn hắn, không chớp mắt. Nhẹ mỉm một nụ cười, hắn sẽ sàng rút mao do 毛由 trên người cô xuống, quan sát kỹ càng trong một khắc, nhướng mày lên cười: “Thịt đầy hơn một chút rồi đó. Ban đêm rờ rẫm cũng cảm nhận được, nhưng phải nhìn thực tế thì mới có thể xác định.”

“…” Mặt cô đỏ như ứa máu, bật cười. Đã một năm rồi, không đầy đặn được chút nào mới là lạ.

Hắn sợ cô nhiễm lạnh, lập tức khoác vào giúp cô từng lớp áo. Cô nhìn thẳng vào hắn, trên mặt hắn đọng một nụ cười say lòng người, bàn tay khéo léo giúp cô thắt lại từng lớp, lúc đeo bao tay vào cho cô còn cẩn thận không để cánh tay cô quẹt qua.

Cô mê say nhìn từng động tác cử chỉ của hắn, trong thần sắc hẳn ẩn hiện một mẩu thỏa mãn. Nhịp tim cô vô duyên vô cớ bỗng dưng gia tốc, đáy tim lại trong vắt xanh veo như gương, gọi cô nhớ một điều đáng ra đã phải làm từ rất lâu về trước.

Cô nợ chính mình, nợ cả hắn!

“Tóc vẫn còn ướt, đừng buộc kẻo đau đầu, lát nữa bảo cung nữ khoác thêm áo choàng tránh gió cho nàng. Được rồi, đi thôi.” Hắn cười.

Đột ngột, cô giữ chặt tay hắn.

“Lý Dung Trị, chàng nhắm mắt lại đi.”

“Sao?” Hắn cười.

Cô vẫn chắm chú nhìn hắn, cánh môi cong lên, chậm rãi vòng tay quanh người hắn, cúi đầu khe khẽ hát:

“Ta có đôi bàn tay to lớn, binh sĩ a, chàng có nguyện ý theo ta? Ta có bộ ngực tròn đầy, binh sĩ a, chàng có muốn sờ? Ta cũng đủ sức lực khiến chàng vui sướng, sóng giường trăm ngàn đong đưa bỏ sao đành, đừng để ta thương nhớ chàng quá mức, một ngày dài tựa trăm năm… Nữ lang (cô gái, cách gọi cũ) Từ Đạt, người Tây Huyền Từ gia, hôm nay cơ duyên kỳ ngộ với chàng, chỉ mong cùng chàng mặn tình nồng ý, chàng có nguyện lòng hay không?”

Cô đứng trước mặt hắn. Mắt hắn vẫn khép, nhưng khóe miệng lại thể hiện sự vui mừng tột cùng, so với nét cười khi đăng cơ năm đó còn rạng rỡ hơn bảy phần.

Lúc này, Lý Dung Trị hắn là thực thực thực thực mừng rỡ.

Mũi cô cay nghẹt, im lặng ứa nước mắt.

“… Lý Dung Trị ta đương nhiên là nguyện lòng.” Hắn đáp từng chữ, cẩn thận mà sung sướng.

Thời gian đứng lại, cô dợm bước lên, ôm hắn thật chặt.

“Lý Dung Trị! Tây Huyền Từ gia Từ Đạt, từ giờ phút này, là uyên ương cùng chàng một đời không chia cách!”

[1]: Tượng hốt -象笏 : là thứ mấy ông quan hay cầm khi lên chầu. Nếu muốn xem thì google hình ảnh 2 từ tiếng Hán đó sẽ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.