Chỉ Là Kết Hôn Giả Không Cần Chiều Như Vậy

Chương 2



Cuối tháng 12, thời tiết không ấm, lại có mưa nhẹ, những hạt mưa gõ vào cửa kính, để lại vết nước nông.

Không cần chuẩn bị quá nhiều, bọn họ lấy giấy tờ, hoàn tất thủ tục kết hôn, đến ngày thứ ba, Tống Quý Thanh mang theo hành lý chuyển đến nhà Trình Mộ.

Đó là một căn nhà hai tầng rộng lớn, theo tông màu lạnh, trong đó có đen trắng và xám chiếm phần lớn, ánh mắt Tống Quý Thanh đảo khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở tầng hai, anh không khỏi hỏi: "Tôi.... ngủ cùng phòng với anh à?"

Trình Mộ nói: "Ừm, nếu có thiếu gì thì cậu nói với dì Phương."

"Dì Phương?"

Đúng lúc anh đang nói chuyện, người phụ nữ mặc tạp dề xanh đậm từ trong bếp đi ra, khuôn mặt tròn, đôi tai nhỏ, dáng vẻ rất dễ gần "Là dì, dì họ Phương. Sau này cậu có thể gọi như cậu Trình, chỉ cần gọi tôi là dì Phương, cậu có cần gì thì đến tìm tôi."

Tống Quý Thanh buông hành lý xuống kiềm chế một chút, hô lớn: "Dì Phương."

"Được rồi." Phương Quan Anh vui vẻ đồng ý, "Đồ ăn sắp làm xong rồi, hai cậu sắp xếp xuống ăn đi."

Tống Quý Thanh gật đầu: "Vậy con lên trên thu dọn hành lý."

Trong vali có rất nhiều đồ, nhét đến tận cùng, rất nặng, lúc xách lên lầu, Tống Quý Thanh hừ một tiếng, dùng rất nhiều sức, vừa bước lên bậc thang thứ sáu, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn anh "Để tôi làm cho."

Trình Mộ mặc một bộ âu phục màu xám bạc, khi di chuyển vali lại nhìn có vẻ nhẹ nhàng, trên quần áo không có nếp nhăn nào, gọn gàng chỉnh tề, nhanh chóng xách vali lên lầu.

Tống Quý Thanh cơ hồ không kịp phản ứng, vội vàng đi theo hắn nói: "Cám ơn, xin lỗi đã làm phiền anh."

"Không có gì."

Phòng ngủ chính rất rộng, vừa bước vào liền có thể ngửi được mùi trầm thoang thoảng, mơ hồ giống mùi tuyết tùng, hòa lẫn với mùi thuốc đắng chát xộc vào mũi khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

Tống Quý Thanh không thích uống thuốc bởi vì anh quá sợ đắng, nhưng mùi này lại khiến anh cảm thấy dễ chịu, các giác quan nhẹ nhàng cảm thụ.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc giường sạch sẽ ngăn nắp, tâm tình vốn đang thoải mái của Tống Quý Thanh bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Tối nay anh nên trải qua thế nào?

Trình Mộ để hành lý của anh ở bên cạnh tủ, đi tới gọi: "Tống Quý Thanh."

"Hả? Vâng."

Tống Quý Thanh phục hồi tinh thần.

"Đừng ngạc nhiên" Trình Mộ vẻ mặt rất bình tĩnh nói: "Cậu chuẩn bị xuống dưới ăn đi."

"Ồ, được." Tống Quý Thanh xấu hổ quay đầu, đáp lại.

Ngày đầu tiên ở nhà Trình Mộ trôi qua nhanh đến không ngờ, Tống Quý Thanh dọn hết quần áo và đồ dùng sinh hoạt trong vali, dấu tích cuộc sống của anh từ từ tràn ngập trong nhà, bao gồm cả tủ giày và tủ quần áo, màu sắc dần trở nên nhiều hơn, hòa quyện với không gian ba màu đen, trắng và xám không hề lạc lõng chút nào.

Thật là một cảm giác tuyệt vời khi bước vào cuộc sống của người khác và thậm chí trở thành một phần của cuộc sống đó.

Nó giống như... sở hữu một ngôi nhà mới vậy.

Trời dần tối, đèn trong phòng khách được bật sáng, anh và Trình Mộ mỗi người ngồi một bên ghế sofs.

Trình Mộ đang làm việc trên máy tính, còn anh thì nằm cuộn tròn trên ghế xem phim, đeo tai nghe.

Sau khi xem xong hai tập phim truyền hình, Tống Quý Thanh là người đầu tiên không nhịn được nữa, anh ngáp mấy cái, thoát khỏi giao diện điện thoại, tháo tai nghe, quay đầu nhìn Trình Mộ nói: "Tôi, tôi buồn ngủ quá, tôi đi tắm trước."

"Ừ." Trình Mộ đáp lại mà không ngẩng đầu.

Trong phòng tắm có rất nhiều chai lọ nhãn mác nhìn như bằng tiếng Pháp, Tống Quý Thanh không hiểu, nhưng may là anh có mang theo đồ vệ sinh cá nhân và quen dùng sữa tắm của Shiseido nên không cần phải bận tâm mấy tiếng Pháp trên đó có nghĩa là gì.

Tống Quý Thanh vươn tay mở vòi nước, không đợi bao lâu, nước nóng đã chảy ra, hơi nóng lập tức tràn ngập toàn bộ phòng tắm, nước nhẹ nhàng quấn quanh làn da anh, lần tắm này thật khiến anh buồn ngủ.

Khi còn đi dạy tình nguyện, anh sống trong ngôi nhà gạch của người trong làng nên phải đợi rất lâu mới có nước nóng để tắm, Tống Quý Thanh đã lâu chưa trải qua những ngày chậm rãi và nhàn nhã như vậy.

Sau khi tắm xong, Trình Mộ đã về phòng, hắn đang gọi điện thoại, Tống Quý Thanh liếc nhìn qua, xấu hổ không dám làm phiền người khác, đành phải quấn đầu ướt tìm khăn trong phòng.

Khi chiếc khăn màu hồng lướt qua mắt Trình Mộ, hắn cúp điện thoại, nói với Tống Quý Thanh: "Máy sấy tóc ở trong tủ phía bên trái."

Tống Quý Thanh lập tức đứng dậy: "Ồ, được rồi." Anh cứng ngắc đổi hướng, cúi người lấy máy sấy tóc trong tủ ra.

Trong lúc anh đang sấy tóc, Trình Mộ cũng đi vào tắm.

Tống Quý Thanh sấy khô tóc, đặt máy sấy về chỗ cũ, đứng cạnh giường, dùng sức xoa xoa mặt mình, sau đó nhấc chăn bông nằm xuống, sau khi ngủ sẽ có sự tiếp xúc thân thể nên anh nằm gần mép giường, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ.

Anh luôn ngủ rất nhanh, nhưng lần này khác với lần trước, anh phải căng thẳng chờ người đó nằm bên cạnh.

Tiếng nước ngừng lại, một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Trình Mộ mặc áo choàng tắm bước ra, tiếng xột xoạt kéo dài một lúc rồi mới yên tĩnh. Tống Quý Thanh ngửi thấy mùi gì đó đậm hơn ban ngày, giống như Trình Mộ đốt nến vậy.

Hương thơm tuyết tùng quen thuộc ẩn chứa chút vị đắng của thuốc.

Anh nhắm chặt mắt lại, đầu óc vốn đang buồn ngủ của anh dần dần cảm thấy càng buồn ngủ hơn.

Trong lúc bàng hoàng, anh cảm thấy Trình Mộ đã lên giường, nằm xuống bên cạnh mình.

Im lặng một lúc, Tống Quý Thanh chợt nhớ tới trách nhiệm của mình, khó khăn nghiêng đầu, dùng giọng ngái ngủ nói: "Ngủ ngon, hy vọng đêm nay anh có thể ngủ ngon..."

Trình Mộ nhắm mắt lại "Ừm", giọng nói dường như mềm mại hơn một chút, nói: "Chúc ngủ ngon."

Sáng sớm tỉnh dậy, xung quanh Tống Quý Thanh không có ai, Trình Mộ hẳn là đã dậy đi làm.

Nghĩ tới đây, Tống Quý Thanh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh thoải mái duỗi người, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.

Cửa phòng tắm đóng nhưng không khóa, Tống Quý Thanh vặn nhẹ một cái cũng không suy nghĩ nhiều, cửa mở ra.

Nếu anh có đôi tai thính hơn, thì anh đã không mở cửa vội vàng như vậy.

Bởi vì người đàn ông vốn mình cho là đã đi làm lúc này hơi cúi người xoa bọt lên mái tóc ngắn, thân trên gầy gò để trần, làn da màu lúa mì chợt lọt vào mắt Tống Quý Thanh.

"A! Thật xin lỗi!" Tống Quý Thanh trong cơn ngái ngủ đột nhiên tỉnh lại hẳn, nắm tay nắm cửa đứng đờ tại chỗ, nhắm chặt mắt lại nửa phút cũng quên cử động.

Đối phương bình tĩnh quấn khăn tắm quanh người, kín đáo nhướng mày nhìn Tống Quý Thanh "Tôi quen sống một mình rồi, xin lỗi."

Đôi mắt một mí xinh đẹp của Tống Quý Thanh nhắm chặt thanh đường dài hẹp, khuôn mặt nhăn nhăn đáng thương, "Là tôi sơ ý, anh cứ từ từ tắm đi!"

Tống Quý Thanh mò mẫm tìm đường quay về, đóng cửa lại rồi từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh. Không biết tại sao, đột nhiên cúi đầu xuống chạm vào bụng mình... Mình có bao nhiêu cơ nhỉ?

Đang lúc anh đang suy nghĩ, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra trước mặt, Trình Mộ nghiêng người, liếc anh một cái, nói: "Cậu giúp tôi lấy dao cạo râu được không? Nó ở trên bàn đầu giường."

Bàn tay sờ bụng của Tống Quý Thanh dừng lại một chút, anh cứng ngắc ngẩng đầu, nở nụ cười: "Được."

***

"Cậu Tống, cháo bí đỏ có ngon không?" Phương Quan Anh mong đợi hỏi.

Tống Quý Thanh gật đầu: "Ăn rất ngon."

Nói xong, anh bưng bát lên húp một ngụm lớn, thể hiện sự chân thành của mình, Phương Quan Anh cười tươi đến nỗi đôi mắt nheo lại thành khe hở, để lộ ra hàm răng nhỏ xinh xắn, vui vẻ nói: "Cậu Tống, cậu dễ thương quá đi."

Tống Quý Thanh đỏ bừng mặt, căn bản không dám nhìn Trình Mộ.

Hai người ngồi đối diện, rất gần nhau, Tống Quý Thanh cúi đầu, có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài và cẳng tay rắn chắc của đối phương.

Phương Quan Anh tâm tình rất tốt, ôm túi vải chuẩn bị ra ngoài: "Tôi ra ngoài mua đồ ăn một chút, cậu Tống có muốn ăn gì không?"

Tống Quý Thanh nuốt ngụm cháo còn lại trong miệng, chớp mắt nhìn Phương Quan Anh rồi nói: "Dì Phương, cháu không có gì đặc biệt muốn ăn, dì cứ mua như thường đi ạ."

"Được rồi."

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, giờ đây trong nhà chỉ còn lại hai người.

Tống Quý Thanh ngồi trên ghế, cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.

Trình Mộ nhẹ nhàng đặt thìa lên thành bát, ngước mắt nhìn Tống Quý Thanh, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu đầy tóc đen mềm mại của anh, liền gọi: "Tống Quý Thanh."

Tống Quý Thanh lập tức đáp lại: "Tôi đây." Sau đó ngẩng đầu lên, vầng trán trắng nõn lộ ra từ từ lướt qua trong mắt Trình Mộ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng. Hắn dường như đang có tâm trạng rất tốt, hỏi: "Cậu làm việc ở đâu? Tôi có thể chở cậu đi."

Tống Quý Thanh lắc đầu "Không cần." Anh bổ sung "Tôi mới vừa trở về Thanh Lâm không lâu, còn chưa tìm được việc làm, tôi dự định buổi chiều sẽ đi xin việc."

Trình Mộ gật đầu, "Có chuyện gì cần giúp đỡ có thể nói với tôi." Ăn xong bữa sáng, hắn bưng bát đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tống Quý Thanh nhìn bóng lưng của hắn, nói: "Được, cảm ơn."

"Không cần đâu, cậu không cần khách sáo như vậy." Trình Mộ đáp: "Dù sao cậu cũng là chồng hợp pháp của tôi"

Tống Quý Thanh hạ mí mắt xuống, nói: "Ừ," "Tôi sẽ chú ý."

Những cảm xúc vốn bình lặng lại dâng lên, tâm trạng của Tống Quý Thanh nhất thời trở nên phức tạp, cảm giác bị tách khỏi thế giới sau khi kết hôn lại dâng lên, anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển, trôi trái trôi phải, thật khó để tìm ra phương hướng.

Và ngọn hải đăng duy nhất, dường như vô hình, đã trở thành người đàn ông trước mặt anh...

May mắn thay, buổi phỏng vấn buổi chiều diễn ra tốt đẹp, trường trung học chuyên tình cờ thiếu giáo viên mỹ thuật, thấy Tống Quý Thanh có kinh nghiệm giảng dạy và trình độ tương đối lâu năm, đã lập tức quyết định cho anh bắt đầu dạy vào thứ hai.

Buổi tối về đến nhà, Tống Quý Thanh tâm tình luôn vui vẻ, bận rộn với dì Phương, nhặt rau rửa rau, khiến dì Phương cảm thấy xấu hổ "Cậu là chủ, như nào lại theo dì làm mấy việc này."

Tống Quý Thanh rất nghiêm túc nói: "Không sao đâu, hơn nữa dì là trưởng bối, để con giúp một tay, chỉ cần dì đừng cho rằng con đang gây rắc rối là được."

"Được rồi, được rồi, tiểu tử." Phương Quan Anh cười nói với anh.

Bà làm bảo mẫu ở Trình gia gần mười năm, tuy nói là bảo mẫu, nhưng trên thực tế ở một mức độ nào đó, bà gần giống như mẹ của Trình Mộ, nhìn hắn lớn lên, rồi nhìn hắn kết hôn.

Trình Khởi Hoành và Dương Niệm quanh năm sống ở nước ngoài, phần lớn thời gian, Trình Mộ chỉ ở nhà một mình, học tập sinh hoạt, cho đến bây giờ khi bắt đầu công việc, hắn luôn ở một mình, vì vậy Phương Quan Anh cảm thấy đau lòng. Bà cũng có con, nên bà có thể hiểu được cách đồng hành cùng chúng, có ý nghĩa gì đối với sự trưởng thành của trẻ.

Phương Quan Anh cũng rất vui mừng khi biết rằng Trình Mộ đã kết hôn và có bạn đời của riêng mình, đặc biệt là khi Tống Quý Thanh có tính cách tốt như vậy.

Cho nên chỉ nghĩ đến đây, bà không khỏi cảm thấy mừng cho Trình Mộ.

"Cậu Tống, cậu và cậu Trình gặp nhau như thế nào vậy?"

Tống Quý Thanh dừng một chút, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Lúc đó con say rượu, nên Trình Mộ giúp con." Anh nói ngắn gọn, sợ mình nói nhiều sẽ lộ sơ hở.

Nghe xong, Phương Quan Anh vẻ mặt vẫn rất vui vẻ, không khỏi thay mặt Trình Mộ nói: "Đúng vậy, cậu ấy rất tốt bụng, tuy rằng ngoài mặt lạnh lùng, nhưng thực ra bên trong rất mềm yếu."

Tống Quý Thanh không khỏi bật cười, thì ra dì Phương cũng cho rằng tính cách Trình Mộ lạnh lùng.

Ngoài trời mát mẻ, Trình Mộ đi ra ngoài mặc một chiếc áo khoác đen, thêm một khăn quàng cổ màu xám nhạt, khi trở về, trong nhà đã được bật sưởi ấm, cơ thể dần dần ấm lên. Hắn đứng trong phòng khách mà nghe thấy tiếng cười phát ra từ nhà bếp phía xa.

Không khí bên trong rất vui vẻ.

Trình Mộ cởi khăn quàng cổ ra, đặt lên tay vịn trên ghế sô pha, mang dép đi đến cửa bếp, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vui vậy?"

Tống Quý Thanh nghe thấy tiếng động, trước tiên ngừng cười, quay người lại, cắn rứt lương tâm nói: "Không có gì đáng nói cả, cứ tùy tiện nói chuyện vậy thôi."

Trình Mộ dựa vào khung cửa, thân hình cao lớn uể oải thả lỏng: "Hôm nay tìm được việc làm tốt không?"

"Ừ!"

Trong mắt Tống Quý Thanh lại nở nụ cười: "Mọi chuyện rất tốt đẹp. Tôi dạy ở trường trung học Chuyên, cũng gần nhà."

Trình Mộ hỏi: "Giáo viên?"

Tống Quý Thanh liếc nhìn Phương Quan Anh đang bận nấu nướng: "Giáo viên mỹ thuật, anh quên lời tôi nói lần trước rồi sao?"

Làm sao có thể kết hôn mà không biết nghề nghiệp của đối phương, khuyết điểm này quá rõ ràng khiến Tống Quý Thanh hoảng sợ, vội vàng tìm cách giải quyết ổn thỏa.

Điều 5 của bản thỏa thuận: Bản thỏa thuận hôn nhân này phải được giữ bí mật, có trời biết đất biết, cậu biết, tôi biết.

Thỏa thuận này kỳ thực là do Tống Quý Thanh đề xuất, anh gần như là một người có lòng tự trọng, không muốn người khác biết về cuộc hôn nhân của mình là sự giao dịch tiền bạc.

Mặc dù cuộc hôn nhân này là vô cảm.

Trình Mộ liếc anh một cái, sau đó nói: "Là lỗi của tôi, tối nay cậu muốn phạt tôi thế nào cũng được, được không?"

Giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường lệ.

Không biết mình đang nghĩ tới cảnh tượng gì, Tống Quý Thanh không khỏi mặt nóng lên, không nhịn được giả vờ tức giận nói: "Tôi không nói chuyện với anh nữa."

Trình Mộ nén cười, khôi phục lại giọng điệu nghiêm túc: "Đừng tức giận, chỉ là nói đùa thôi."

Tống Quý Thanh trên mặt không phát hiện ra chút gì là đùa giỡn, liền xoay người, ủ rũ phớt lờ hắn.

Này, lần sau đừng để hắn lợi dụng!

Anh ấy không phải là người duy nhất nói những điều vô nghĩa, được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.