Trời còn tờ mờ sáng, màn, che trong phòng được kéo lên, tối tăm ám một mảnh. Trình Mộ chỉ bật đèn tường, xốc chăn xuống giường, rời giường với động tác rất nhẹ, mang dép lê đứng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua Tống Quý Thanh đang ngủ say.
Tống Quý Thanh nằm nghiêng người, mặt áp lên gối, trên mặt mềm mại bị ép thành đường cong đáng yêu. Trình Mộ rất muốn duỗi tay chọc một cái, nhưng đành nhịn xuống.
Ngoài cửa sổ quả nhiên có ánh sáng nhợt nhạt, cực kỳ xinh đẹp bao lấy thành phố này. Tuyết rơi dày như lông ngỗng bay trong không trung.
Tống Quý Thanh trong chăn nỗ lực trở mình, tinh thần miễn cưỡng tỉnh táo một chút, đôi mắt nửa mở nửa khép, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng rắn chắc, mạnh mẽ, với đường cong vai cổ lướt qua trước mắt.
Trình Mộ xoay người lại, cái lên nút áo cuối cùng, "Tỉnh rồi à?"
Tống Quý Thanh giọng nói lí nhí, mang theo chút lười biếng của người chưa tỉnh hẳn, nói: "Ừ, hình như là tỉnh rồi."
"Thấy anh thay quần áo." Trong chăn cựa quậy, Tống Quý Thanh lại mở miệng nói.
Trình Mộ dừng lại động tác, bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ, "Như thế nào?"
"Không thấy rõ." Tống Quý Thanh bĩu môi, vô thức lộ ra vài phần ngây thơ.
Trình Mộ thật sự muốn nắm lấy cái mặt mềm mại của anh, hung hăng đến gần rồi hỏi "Muốn tôi cho cậu xem lại lần nữa không?" Nhưng hắn lại cố nhịn xuống.
Quá hung dữ, sẽ làm đứa ngốc nhỏ này sợ hãi.
"Muốn dậy không?" Trình Mộ mặc áo khoác, làm bộ lơ đãng nói, "Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy tuyết đọng."
"Thật sao?" Tống Quý Thanh mở to đôi mắt mơ màng, "Vậy tôi dậy ngay bây giờ để xem."
"Ừ," Trình Mộ nhẹ nhàng nở một nụ cười, "Vậy để tôi nhờ dì Phương chuẩn bị thêm một phần bữa sáng."
Ngoài phòng, tuyết đã phủ đầy mặt đất, sau khi ăn sáng xong, Trình Mộ đi làm, Tống Quý Thanh vui vẻ chạy ra ngoài tuyết, đôi giày để lại những dấu chân dài.
Tuyết, thật mới mẻ, là một thứ rất thú vị.
Tay bị đông lạnh đến mức buốt giá, nhưng Tống Quý Thanh hoàn toàn không cảm thấy lạnh, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt tuyết nhợt nhạt, tạo ra một loạt hố.
Thật sự là nhàm chán nhưng cũng rất vui.
Tống Quý Thanh không khỏi nghĩ đến Trình Mộ, mỗi ngày công việc cường độ lớn như vậy, còn mỗi ngày mưa nắng gì cũng đi làm, dường như thật sự không có hoạt động giải trí nào.
Thoạt nhìn thật đáng thương.
Dù sao cũng là người cùng chung chăn gối lâu như vậy, lòng mềm nhũn, liền nghĩ làm cho Trình Mộ vui vẻ, để anh ấy cũng thấy thứ gì đó thú vị.
Nghĩ vậy, Tống Quý Thanh cúi đầu, nghiêm túc bắt đầu vẽ tranh trên mặt tuyết, vài nét đơn giản đã phác hoạ thành một con chó lớn, hai cái tai dựng thẳng lên, trông rất nhạy bén và sinh động.
Leng keng.
Tống Quý Thanh: [ hình ảnh ]
Trình Mộ xoa xoa trán, đặt văn kiện trong tay sang một bên, đống tài liệu đã chất thành một tầng cao, đều đang chờ phê duyệt ký tên.
Nghe thấy thông báo WeChat, Trình Mộ cầm điện thoại lên, thấy là Tống Quý Thanh gửi tới, khóe miệng nở một nụ cười rõ ràng.
Mở khóa điện thoại vào WeChat, Trình Mộ liếc mắt một cái liền thấy hình con chó lớn trên nền tuyết.
Tin nhắn của Tống Quý Thanh theo sau đó.
Tống Quý Thanh: Mau xem! Có phải rất giống anh không?
Trình Mộ click mở toàn bộ hình ảnh, lưu lại vào album, rồi lại đổi ảnh đại diện của mình thành con chó lớn đó.
Sau đó anh gõ bàn phím, lạnh nhạt trả lời.
Trình Mộ: Không giống.
Tống Quý Thanh sửng sốt một chút, sau khi tải lại thấy ảnh đại diện mới của anh, cậu cười vui vẻ cả nửa ngày.
Chơi tuyết làm người ta đến nghiện, đến khi mặt cũng tê cứng vì lạnh, Tống Quý Thanh mới phủi sạch tuyết trên chân rồi chạy vào nhà, thay dép lông ở huyền quan, tiến đến bên cạnh máy sưởi để sưởi ấm đôi tay.
Phương Quan Anh "Ai u" một tiếng, "Tống tiên sinh, mặt cậu đỏ lên vì lạnh rồi, có lạnh không?"
Tống Quý Thanh nhìn Phương Quan Anh cười, "Không lạnh."
Phương Quan Anh vội vàng vào bếp rót cho cậu một ly nước ấm, "Cầm cái này đi, tay sẽ ấm áp hơn."
"Được rồi, cảm ơn dì Phương."
Mãi cho đến trước khi ăn trưa, Tống Quý Thanh vẫn vui vẻ không phiền não, cho đến khi một cuộc điện thoại lạ gọi tới, nụ cười của cậu lập tức tắt ngấm.
Hạng Cẩm: "Thanh Thanh, nếu em chết, anh sẽ tha thứ cho em đúng không?"
Tống Quý Thanh nắm chặt điện thoại, hỏi: "Hạng Cẩm, cậu đang ở đâu?"
"Đừng làm việc dại dột."
Hạng Cẩm chậm rãi mở vòi bồn tắm, "Khách sạn Ô Đông, phòng 325, em chờ anh."
Điện thoại cắt đứt.
Tống Quý Thanh nhìn dãy số lạ trên màn hình, nghiến răng, rồi lại không thể làm gì khác. Sự sống chết của Hạng Cẩm không thể không ảnh hưởng đến anh, nên dù thật hay giả, anh đều không thể mạo hiểm.
Tìm được số điện thoại của cha mình, Tống Quý Thanh hiếm khi chủ động bấm gọi.
Chuông kêu rất lâu, Tống Côn mới chậm rãi nhấc máy.
Tống Quý Thanh nghe thấy tiếng chai rượu rơi xuống đất, "Cha lại uống rượu rồi!"
Tống Côn say khướt hét vào điện thoại: "Mày không phải con tao, mày không có quyền quản tao!"
Tống Quý Thanh hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại, "Được, hôm nay con không cãi nhau với cha, cha có số điện thoại của chú Hạng không? Con có việc gấp."
Nói mãi, Tống Côn vẫn luôn lảng tránh, lời lẽ đều đòi tiền.
Tống Quý Thanh ngồi trên sô pha, dựa vào tay vịn, mệt mỏi nói: "Thôi, nói không rõ với cha."
"Tắt máy."
Lần trước sau khi dạy dỗ, hôm đó uống say, điện thoại không biết bị ném đi đâu, ngoài trừ khôi phục danh bạ, còn lại đều không có. Vì vậy, số điện thoại của cha Hạng Cẩm cũng không có.
Tống Côn không giúp được gì, Tống Quý Thanh đành phải tìm cách khác.
Trong lúc bối rối, Tống Quý Thanh nhớ đến một người bạn tốt sau khi tốt nghiệp, mặc dù đã lâu không liên lạc vì chút chuyện.
Người đó và Hạng Cẩm quen biết nhau, có thể biết số điện thoại của cha Hạng Cẩm.
Tống Quý Thanh mở WeChat, tìm số của Doãn Bất Phàm, trong tâm trạng thấp thỏm, gọi đi.
Ngoài dự đoán, đối phương nhấc máy rất nhanh, giọng nhẹ nhàng: "Uy, là cậu Tống Quý Thanh sao?"
Doãn Bất Phàm từng lưu số cậu, nên ngay lập tức nhận ra, Tống Quý Thanh cười: "Bất Phàm, còn nhớ tôi à."
"Chỉ đi dạy thôi," Tống Quý Thanh nói, "Giáo viên mỹ thuật, cậu biết đấy."
"Ha ha, biết biết."
"Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp." Tống Quý Thanh ngại ngùng nói.
"Cậu nói đi," Doãn Bất Phàm đáp nhanh chóng, "Giúp được gì tôi sẽ giúp."
Tống Quý Thanh hỏi: "Cậu có số điện thoại của cha Hạng Cẩm không? Điện thoại tôi mất, không khôi phục được danh bạ, liên lạc cũng không còn..."
Giọng Doãn Bất Phàm xa một chút, chắc là tìm số trong danh bạ, "Chờ chút... Để tôi tìm."
"Được, cảm ơn."
"Không có gì," Doãn Bất Phàm nói, "Ah, tìm được rồi, tôi sẽ gửi qua WeChat cho cậu."
"Được, cảm ơn." Tống Quý Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không thể gặp Hạng Cẩm, mối quan hệ của họ đã hoàn toàn kết thúc.
Sau khi nói tạm biệt với Doãn Bất Phàm, điện thoại hiện một thông báo.
[Pin yếu, còn 20% pin]
Dây sạc còn trên lầu, Tống Quý Thanh không kịp sạc, vội vàng gọi cho cha Hạng Cẩm.
"Uy." Giọng nam trầm vang lên, "Ai đây."
"Chú Hạng, con là Tống Quý Thanh."
"Ồ, Thanh Thanh à, có chuyện gì?"
Tống Quý Thanh dừng lại, thuật lại sự việc, "Hạng Cẩm có thể làm điều nguy hiểm, nhờ chú đến xem, đừng để cậu ấy làm điều gì dại dột, cậu ấy hiện ở phòng 325, khách sạn Ô Đông."
"Sao...?" Cha Hạng Cẩm có chút khó tin.
Tống Quý Thanh nhắm mắt, quyết định không để lại đường lui, "Con và Hạng Cẩm đã chia tay."
"Cậu ấy vừa gọi cho con, nhưng con không rõ tình huống bên đó, nên mới phiền bác, thật xin lỗi."
Cha Hạng Cẩm im lặng một lúc, rồi đập mạnh lên bàn, giọng tức giận: "Nó lại làm loạn, không biết quý trọng mạng sống!"
Biết được tin tức, Tống Quý Thanh không muốn tiếp tục làm phiền, giữ lễ phép, nói có việc bận, không nói chuyện thêm.
Cuộc gọi kéo dài mười mấy phút, điện thoại gần hết pin.
Trước khi điện thoại tắt máy, Tống Quý Thanh nhìn thời gian, nghĩ thầm.
Không xong.
Đã đến giờ Trình Mộ ngủ trưa, hôm qua đã hứa sẽ gọi điện cho anh.
Anh chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi, cậu lại quên.
Đây mới là ngày đầu tiên thực hiện lời hứa...
Cảm giác áy náy dâng lên, khiến Tống Quý Thanh thấy khẩn trương và thất vọng.
Tống Quý Thanh vội vã chạy lên lầu, thở hổn hển.
Phương Quan Anh ở dưới lầu nhìn bóng dáng cậu, kêu: "Tống tiên sinh, chuẩn bị ăn cơm rồi, sao lại chạy đi đâu vậy."
Tống Quý Thanh suýt chút nữa đổ mồ hôi: " dì Phương, đợi lát nữa con xuống, con có việc gấp."
Tìm một hồi, cuối cùng cậu tìm thấy dây sạc trên ghế, cắm vào điện thoại, Tống Quý Thanh mới hơi yên tâm.
Nhưng hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Điện thoại không có dấu hiệu khởi động lại.
[Pin quá lạnh]
Tống Quý Thanh nhìn thông báo, màn hình tối đen, lấy điện thoại ôm vào ngực để làm ấm, cuối cùng điện thoại cũng run rẩy khởi động.
Có hai cuộc gọi nhỡ.
Một từ Hạng Cẩm.
Một từ Trình Mộ.
Không chút do dự, Tống Quý Thanh gọi lại cho Trình Mộ, "Uy... Trình Mộ."
Trình Mộ tay trái cầm điện thoại, tay phải ký tên vào văn kiện, "Ừ, tôi nghe."
"Thực xin lỗi, tôi gọi đến muộn." Tống Quý Thanh biết mình sai, giọng nói mềm mại, đầy ăn năn.
Trình Mộ không tức giận, chỉ có chút mất mát.
Nhưng cuộc gọi của Tống Quý Thanh đã bù đắp cho sự mất mát đó, Trình Mộ không còn cảm giác khó chịu, thậm chí có chút vui vẻ.
"Vừa ăn xong?" Trình Mộ đoán.
Tống Quý Thanh nói "Không," rồi lược qua chuyện trước đó, kể lại việc tìm dây sạc, cuối cùng vì pin quá lạnh, phải ôm điện thoại trong người, mãi mới gọi lại cho Trình Mộ.
Tống Quý Thanh kể rất dài, không có logic, nhưng Trình Mộ buông bút, nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn cười.
Tống Quý Thanh nói lâu đến mức tay mỏi, đổi tay khác, rồi bất ngờ nhận ra: "Trình Mộ, tôi nói nhiều quá phải không, anh còn ngủ được không?"
"Có phải không có thời gian không!"
Trình Mộ nhẹ nhàng vuốt mặt, nói: "Không sao, tối về ngủ cũng được."