Tạ Ninh đặt cuốn kịch bản trở lại lên bàn, hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần rồi bắt đầu đọc thoại của nhân vật.
“Tư Đồ Liệt, tại sao, bấy lâu nay ngươi vẫn không hiểu nỗi lòng của ai gia?”
Ánh mắt cô bắt đầu thay đổi.
Có đau lòng, có thất vọng, nhiều nhất là không cam tâm.
Bàn tay cô vươn ra, đầu ngón tay lạnh buốt chạm nhẹ vào sườn mặt góc cạnh như được điêu khắc của đối phương.
Những cái vuốt ve tràn đầy mê luyến từ từ được thay bằng cái ôm siết chặt.
Gương mặt đẹp đẽ phóng đại trước mắt.
“Tiết thái hậu, chớ nói những lời đại nghịch bất đạo.”
“Không…!”
Đôi môi sát lại gần, ánh mắt rưng rưng.
Hơi thở nóng bỏng rót vào vành tai đỏ ửng. Khuôn mặt thon nhỏ trắng bệch run rẩy tựa vào bờ vai rộng lớn đầy rắn rỏi.
Âm thanh thổn thức vang lên: “Ngươi biết rõ, ta không quan tâm đến quyền lực, Trường Xuân Cung là cái gì, ngai vàng là cái gì, phượng ấn là cái gì, những thứ đó chỉ là cái lồng vàng son trói buộc cả đời nữ tử. Ta đã không màng từ lâu rồi, bao nhiêu năm nay ta nhẫn nhịn ở lại đây là vì sao, ngươi chẳng lẽ không biết?”
Vừa nói xong, đôi môi lại dâng lên, dường như chỉ cần dùng chút sức lực nhỏ bé là đã có thể đóng một ấn ký lên làn da trắng nõn của đối phương.
Đôi mắt người đàn ông đen đặc, vừa như giãy dụa, vừa như hưởng thụ, cứ thế tỏa ra ánh sáng xanh ma mị.
Cần cổ cong lại, cằm hạ xuống, trong giây phút không thể khống chế vội vàng muốn đặt lên đôi môi hồng nhạt một cái chạm dịu dàng.
Hơi ấm trên cần cổ biến mất, Hạ Huyễn Thần thẫn thờ cúi xuống nhìn một mảnh trống rỗng trong lòng mình.
“Anh Thần?” Tạ Ninh nhỏ giọng gọi.
Chỉ thấy Hạ Huyễn Thần bóp trán ngả người ra ghế sofa, dường như có điều rối rắm lắm.
“Tôi lại làm gì sai nữa rồi à?”
Hạ Huyễn Thần mở mắt, đôi con ngươi sáng trong lại trở về vẻ lạnh nhạt ban đầu.
“Không có.”
“Vậy anh Thần có muốn diễn tập tiếp nữa không?” Tạ Ninh rụt rè hỏi.
Hạ Huyễn Thần khoát tay: “Hôm nay đến đây thôi.”
Tạ Ninh nghe được lệnh đặc xá vội vàng nhảy cẫng lên vẫy tay chào Hạ Huyễn Thần một tiếng rồi rời đi.
Thái độ biến chuyển của Hạ Huyễn Thần thời gian này khiến Tạ Ninh có đôi phần thấp thỏm trong lòng.
Mọi sự lo lắng biến thành một đêm trằn trọc khó ngủ.
Nhưng đêm nay không chỉ có một mình Tạ Ninh thao thức.
“Giờ này còn chưa ngủ nghỉ à mà gọi cho tôi thế?” Bên kia đầu dây là giọng nói làu bàu của Hứa Phi.
Hạ Huyễn Thần trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Không có buồn nôn, cũng không khó chịu hay phản ứng sinh lý ở cấp độ tiêu cực.”
“Cái gì cơ?” Hứa Phi khó hiểu nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại phát sáng, cậu ta đang nói cái quái gì vậy?
“Cậu không khỏe à Thần?”
“Cậu từng nói với tôi, nếu có sự đụng chạm thân mật về thể xác mà không buồn nôn, không khó chịu hay phản ứng sinh lý ở cấp độ tiêu cực thì chính là thích…”
“Ừ, thì sao?” Hứa Phi hoang mang.
“Tôi đã thử rồi, không có.” Hạ Huyễn Thần chậm rãi nói.
Đến lúc này Hứa Phi mới hiểu được Hạ Huyễn Thần đang nói về điều gì. Anh ta nhảy dựng khỏi ghế lô, vội vàng chạy đến một góc kín đáo để nói chuyện.
“Ý của cậu chính là cậu đã thử tiếp xúc với người đó rồi đúng không?”
“Ừ.” Âm thanh trầm khàn vang lên ngắn gọn đơn giản.
“Cậu xác định rõ ràng chưa?”
Hạ Huyễn Thần không trả lời ngay, anh nhớ đến cảm giác mềm mại ấm áp trong lồng n.g.ự.c của mình ban nãy, vừa cảm thấy hưng phấn, lại có chút phiền muộn.
Vậy là anh thích Tạ Ninh ư?
Cô không quan tâm đến anh thì anh sẽ thấy khó chịu.
Nhìn cô thân mật với người khác anh còn khó chịu hơn.
Hứa Phi nói đó có thể là sự chiếm hữu đơn thuần.
Cho nên Hạ Huyễn Thần đã quyết định thử nghiệm bản thân bằng buổi diễn tập tối nay.
Khi nhìn bóng dáng nhỏ bé áp sát vào cơ thể mình, thớ da thịt bị đụng chạm trở nên bỏng rát, lỗ chân lông nở ra và trái tim của anh đập dữ dội.
Nếu không phải đại não vẫn còn tỉnh táo cố giữ lấy một tia lý trí cuối cùng, Hạ Huyễn Thần nghĩ mình sẽ ngay lập tức siết chặt vòng tay ghì lấy thân hình mềm mại ấy khảm vào lồng ngực.
Cảm xúc bùng nổ đến mức khó có thể miêu tả thành lời.
“Thế sao trước đây cậu lại ghét người đó?” Hứa Phi có chút không hiểu.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hạ Huyễn Thần mới mở miệng đáp: “Phiền.”
Lúc đó anh nghĩ thế nào nhỉ?
Tạ Ninh suốt ngày lải nhải bên tai anh, lại lo lắng quán xuyến đủ điều.
Nhưng thứ khiến anh không thoải mái nhất chính là cô kiểm soát quá đà vào những mối quan hệ của mình.
Tạ Ninh khó chịu ra mặt với những cô gái tiếp cận Hạ Huyễn Thần.
Điều này khiến anh không vui chút nào.
Cô chỉ là trợ lý nhỏ của anh mà đã vươn tay dài như vậy. Nếu hai người có mối quan hệ thân thiết hết thì Tạ Ninh sẽ còn quá quắt đến mức nào.
Lúc đó anh như thiếu niên mang tâm lý phản nghịch, chỉ muốn lật đổ hết mọi thứ mà Tạ Ninh làm cho mình.
Cho nên anh mới thể hiện với tất cả mọi người rằng anh ghét cô ra mặt.
Giờ thì hay rồi, đến lúc cô không cần mình nữa thì anh lại phát hiện ra mình thích người ta.
Đúng là tự tay tạo nghiệp mà.
“Vậy bây giờ cậu tính làm sao?” Hứa Phi tò mò hỏi: “Cậu nên nhớ hiện tại với danh tiếng và địa vị của mình, chuyện tình cảm phải hết sức thận trọng, đừng làm gì ảnh hưởng đến bản thân và cả người đó.”
“Không cần cậu nhắc nhở tôi cũng biết.”
Hạ Huyễn Thần không vui bỏ lại một câu rồi cúp máy.
Bản thân anh còn chưa có thể tiếp nhận được chuyện này, hỏi anh tính làm sao, anh sao có thể trả lời được chứ.
Vả lại với tình trạng hiện tại của anh và Tạ Ninh, anh có muốn làm gì cô cũng khó mà thực hiện.
Không khéo lại hù cô chạy mất dạng.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.
Nhưng có một thứ mà Hạ Huyễn Thần rất rõ ràng.
Anh biết bản thân mình tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện để Tạ Ninh lao vào vòng tay của người khác.
Mạch Trường Thanh để ý dạo gần đây anh rất khó có thể nói chuyện riêng với Tạ Ninh.
Mỗi lần rảnh rỗi được nghỉ là y như rằng Tạ Ninh bị Hạ Huyễn Thần gọi đi chỗ này chỗ kia.
Ngay cả Tô Tiểu Lam cũng thấy lạ.
“Ninh Ninh à, cậu lại làm anh Thần tức giận nữa à?”
Tạ Ninh ôm đầu: “Tôi không biết, tôi có làm gì đâu.”
“Thế sao anh Thần lại bắt đầu bật công tắc ông chủ lớn khó tính chuyên hành hạ nhân viên thế kia?”
Mạch Trường Thanh ngồi bên cạnh dịu dàng cất lời: “Ninh Ninh, cô ổn không?”
“Tôi bình thường, không vấn đề gì, mấy cái này tôi quen rồi.” Tạ Ninh xua tay: “Tiểu Lam trước giờ đến thích nói nhảm ý mà, anh đừng nghe cô ấy.”
“Ừa, nhưng nếu có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết đấy.” Mạch Trường Thanh cười hiền, trong tâm có chút gợn sóng.
Dù kín kẽ đến đâu, thỉnh thoảng anh ấy vẫn nhận ra chút địch ý tỏa ra từ người đó.
Chỉ là Mạch Trường Thanh không muốn làm ảnh hưởng đến Tạ Ninh nên vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
“Thôi, tôi vào vào trong rồi, anh Thần mới nhắn.” Tạ Ninh nhún vai uể oải đứng lên.
Tần suất bị triệu hồi của cô thời gian gần đây ngày càng nhiều.
Đến mức ngay cả giờ nghỉ trưa cũng bị Hạ Huyễn Thần chiếm dụng.
“Đến giờ ăn rồi.” Hạ Huyễn Thần đẩy bộ chén đũa qua phía Tạ Ninh nói.
Điều này khiến Tạ Ninh có đôi phần suy nghĩ.
“Anh Thần với Châu Sa cãi nhau à? Sao bữa trưa lại không rủ cô ấy qua đây dùng cơm chung?”
Hạ Huyễn Thần lừ mắt nhìn cô: “Sao cô cứ nhắc đến Châu Sa trước mặt tôi vậy, cô ấy là diễn viên chứ không phải người của công ty Thần Uy Bạo Vũ, không có nghĩa vụ và trách nhiệm với tôi. Ngược lại là cô, là trợ lý mà suốt ngày mất tăm mất tích.”
Tạ Ninh sờ mũi, eo ôi nghe giọng điệu hung dữ thì hẳn Châu Sa đã làm gì khiến Hạ Huyễn Thần tức giận rồi.
Tạ Ninh chỉ có thể ngậm miệng nhai cơm trong sự lo âu.
Không nghĩ đến, cô vừa bước chân ra khỏi cửa đã gặp Châu Sa chậm rãi đi đến.
Hai người này đúng là một cặp đôi tâm linh tương thông, ai cũng muốn hành hạ cô.
Là trợ lý nghệ sĩ đã vất vả rồi, bây giờ Tạ Ninh cô còn phải làm ông tơ bà mối đi hòa giải cho hai người này.
Châu Sa ngồi trên ghế đá, giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng: “Anh Thần nói không cần tôi chăm sóc cho anh ấy quá, tôi cũng là diễn viên, phải tập trung nhiều vào diễn xuất chứ không phải lo lắng những chuyện lông gà vỏ tỏi cho anh ấy.”
Hóa ra là như vậy.
Đây cũng được coi là một khía cạnh quan tâm đến bạn gái mà phải không?
Tạ Ninh thở phào: “Anh Thần đã nói như vậy, Châu tiểu thư cứ yên tâm tập trung quay phim đi, có tôi và Trương Bình rồi.”