Trải qua thời gian dài ủ rũ, một ngày Châu Sa đột nhiên mừng rỡ tìm đến Tạ Ninh ôm lấy cô.
“Trợ lý Tạ, cô biết không, tôi vừa nhận được một thương vụ quay quảng cáo cho nhãn hiệu M đó.”
Nhãn hiệu M này Tạ Ninh có nghe qua, là một nhãn hiệu phụ kiện thời trang có tiếng, trước đây cô đã tháp tùng Hạ Huyễn Thần tham gia sự kiện khai trương cửa hàng ở một trung tâm thương mại, giám đốc khu vực tỏ ra vô cùng thân thiết với anh.
“Chúc mừng Châu tiểu thư.”
Châu Sa nhoẻn miệng cười e thẹn như thiếu nữ hoài xuân: “Cũng là nhờ trợ lý Tạ.”
“Hả, tôi ư? Tôi có làm gì đâu nhỉ?” Tạ Ninh ngơ ngác chỉ vào mũi mình.
Châu Sa chớp mắt: “Cũng là nhờ cô nói giùm cho tôi mà, cho nên hôm qua anh Thần đã đến gặp tôi, còn đích thân gửi gắm tôi với bộ phận kế hoạch của nhãn hiệu M, sáng nay họ mới gọi điện thoại mời tôi tham gia quay quảng cáo cho bộ sưu tập sắp tới.”
Có chuyện đó sao?
Tạ Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, ngoài mặt lạnh lùng như vậy nhưng thực ra Hạ Huyễn Thần rất cưng chiều Châu Sa.
Đến thương vụ quảng cáo còn dùng danh tiếng của mình để kéo về cho cô ấy.
Đúng là tình yêu của nam chính dành cho nữ chính luôn khác biệt và to lớn như vậy.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Châu Sa, Tạ Ninh cũng phấn khởi theo.
Cô làm gì có cửa yêu cầu Hạ Huyễn Thần làm này làm kía chứ, nhưng Châu Sa lại tưởng là nhờ có cô thuyết phục cho nên anh mới làm lành với cô ấy.
Vậy thì cứ để cho Châu Sa nghĩ như thế đi, đối với Tạ Ninh hoàn toàn có lợi mà.
Biết đâu sau này khi hai người họ thành công đến với nhau, Châu Sa sẽ coi cô là công thần mà ban thưởng hậu hĩnh cũng nên.
Tương lai ơi, tiền ơi, chị sẽ nhanh chóng đến với tụi em.
Sau khi có thông báo chính thức từ trang chủ của nhãn hiệu M, Châu Sa phải đến gặp đạo diễn Triệu Văn Bác để thảo luận, bởi ngày quay quảng cáo của nhãn hiệu M trùng với ngày quay cuối cùng của cô ấy cho nhân vật Lê Anh.
Là phân cảnh Lê Anh ra đi trong vòng tay của Tư Đồ Liệt.
Hắn không ngờ rằng nàng ấy đã dùng chính thân mình để làm thuốc dẫn.
Đến cuối cùng Lê Anh cũng không đợi được Tư Đồ Liệt đến gặp mình.
Còn Tư Đồ Liệt chỉ có thể nhận về một thi hài đã lạnh băng.
Triệu Văn Bác rất hiếm khi đồng ý cho diễn viên nghỉ phép, huống chi là để nhận một thương vụ quay phim khác.
Nhưng không biết vì sao lần này Hạ Huyễn Thần lại nói đỡ cho Châu Sa rất nhiều, còn ra sức thuyết phục ông gấp rút đóng máy cho cô ấy, chừa lại phân cảnh cuối cùng đó cho anh tự do phát huy khả năng diễn xuất.
“Vậy là Châu Sa sẽ đóng máy sớm trước dự kiến một ngày à?” Tạ Ninh hỏi.
Tô Tiểu Lam gật đầu: “Ừa, nghe nói là thế.”
“Vậy còn cảnh c.h.ế.t cuối cùng của cô ấy thì sao?”
“Dùng thế thân chứ sao? Anh Thần có nói qua, cảnh đó chỉ có một mình Tư Đồ Liệt độc thoại, chẳng ảnh hưởng gì đến nội dung, cho nên cứ thoải mái để Châu Sa đi hoàn thành lịch trình cá nhân.”
Nói đến đây Tô Tiểu Lam lại tặc lưỡi một cái: “Từ trước đến nay có bao giờ thấy anh Thần dễ dãi như vậy đâu cơ chứ?”
Tạ Ninh nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không có ý kiến.
Trong tiểu thuyết, nữ chính lúc nào cũng là ngoại lệ với nam chính.
Cho nên chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Trong đoàn phim đều có một bộ phận diễn viên đóng thế cả nam lẫn nữ.
Ngày Châu Sa chào tạm biệt mọi người, cô ấy rất cẩn thận dặn dò thợ hóa trang và bộ phận trang phục cố gắng hỗ trợ cho nữ thế thân của cô có được khung hình đẹp và giống mình nhất có thể.
Chỉ có điều đến ngày quay phân đoạn Lê Anh chết, Hạ Huyễn Thần lại đưa ra một đề nghị khiến Tạ Ninh và mọi người hoảng hồn.
“Cái gì, muốn tôi đóng thế cảnh Lê Anh nằm c.h.ế.t à?” Tạ Ninh không tin được chỉ và mặt mình.
Trợ lý đạo diễn ái ngại nhìn Tạ Ninh đang giãy nảy, ra sức dùng lời lẽ thuyết phục.
“Mấy người đã hỏi lại anh Thần chưa? Chắc chắn anh Thần không đồng ý đâu.”
“Chuyện này trợ lý Tạ đừng lo lắng, chính anh Thần đã bàn bạc với đạo diễn Triệu và đề cử cô đóng thế cho Châu Sa trong phân cảnh này.”
“Làm sao mà có chuyện đó được chứ.” Tạ Ninh trợn mắt, trước nay Hạ Huyễn Thần chẳng phải rất ghét tiếp xúc thân mật với cô hay sao.
Phân đoạn này là Tư Đồ Liệt phải ôm Lê Anh, còn có cảnh bế công chúa nữa đó.
Trợ lý đạo diễn không thể nói vào, chỉ đành phải cầu cứu Trương Bình đứng bên cạnh.
“Ninh Ninh, dù gì cô cũng là trợ lý của anh Thần, so với diễn viên đóng thế thì tính ra cô vẫn có mối quan hệ thân thiết với anh ấy hơn, cho nên anh Thần lựa chọn cô cũng không có gì ngạc nhiên, huống chi thể trạng và chiều cao của cô và Châu Sa tương đương nhau, sau khi hóa trang thì cũng giống bảy tám phần. Coi như cô giúp đỡ đoàn làm phim đi.”
“Đúng vậy, coi như là cô giúp đỡ đoàn làm phim đi, Hạ Huyễn Thần là nghệ sĩ của nhà cô mà.”
Trợ lý đạo diễn nằn nì.
Dưới áp lực cầu xin của hai người này, Tạ Ninh thành công bị bê vào phòng trang điểm.
Sau một tiếng bị người đè ra tô tô vẽ vẽ trên mặt, Tạ Ninh mới có cơ hội mở mắt nhìn mình trong gương.
Cô gái trong gương mặc trang phục cổ trang của phi tần trong cung, mái tóc đen bóng xõa dài sau lưng, trên đầu là đủ loại trâm ngọc.
Lần đầu tiên Tạ Ninh ăn mặc và trang điểm kiểu này, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
“Chỉ là đóng vai xác c.h.ế.t thôi mà, cần gì trang điểm kỹ lưỡng như thế chứ.”
Tô Tiểu Lam là người đích thân vẽ mặt cho Tạ Ninh, vừa thoắt thoắn vẽ những bông hoa m.á.u lên vạt áo lụa vừa bĩu môi khinh bỉ: “Lê Anh là phi tử của hoàng đế đấy, có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cho đẹp, hiểu không?”
Cái logic quái quỷ gì thế này?
Xác c.h.ế.t mà cũng cần phải đẹp nữa cơ à.
Tất nhiên, dụng tâm của Tô Tiểu Lam khiến mọi người vỡ òa trong sự thích thú.
Rất nhiều người không nhịn được lên tiếng khen ngợi: “Không hổ là thợ hóa trang hàng đầu của Thần Uy Bạo Vũ, phải nói là vô cùng đẹp, còn giống đến 80% nữa.”
Tạ Ninh xấu hổ xoắn tay áo, lại bắt gặp một ánh mắt chăm chú b.ắ.n về phía này.
“Tôi không biết gì hết đâu, là trợ lý đạo diễn yêu cầu.”
“Ừ.” Âm thanh trầm thấp như ngậm trong cổ họng.
Thấy Hạ Huyễn Thần không có biểu cảm gì đặc biệt, Tạ Ninh lúc này mới yên tâm vén váy đi đến vị trí trước máy quay nghe Triệu Văn Bác dặn dò.
Máy quay đã đặt ở những góc khuất để hạn chế lấy mặt của Tạ Ninh, cô chỉ cần nằm im trong vòng tay của Hạ Huyễn Thần, còn lại anh sẽ tự do diễn xuất theo cảm xúc của nhân vật.
Nói thì nói vậy, nhưng khi cánh tay rắn chắc của Hạ Huyễn Thần vòng qua ôm trọn lấy eo thon nhỏ của Tạ Ninh, cô vẫn không khỏi cứng người lại.
“Thả lỏng ra nào.” Giọng nói từ tính tràn ngập bên tai.
Tạ Ninh cố gắng hít thở đều, thả lỏng tứ chi, người đàn ông bên cạnh lại cười khẽ một tiếng.
“Ôm như thế này có thích không?”
Nếu không có tiếng loa của đạo diễn vang lên yêu cầu mọi người chuẩn bị bắt đầu, chắc Tạ Ninh đã nhảy dựng lên chạy biến.
Máy quay bắt đầu chạy, toàn bộ phim trường im phăng phắc.
Hạ Huyễn Thẫn quỳ mọp xuống nâng người Tạ Ninh lên, sau đó run rẩy sờ vào sườn mặt của cô.
Dù đang nhắm nghiền mắt, Tạ Ninh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay của anh đang áp lên da thịt mát lạnh của mình.
Cánh tay dùng sức ghì chặt lấy, thân hình nhỏ bé như bị nén chặt vào lồng n.g.ự.c đang phập phồng dữ dội của người đàn ông.
“Cắt. Tốt lắm.” Triệu Văn Bác không lúc nào là không tỏ ra hài lòng với Hạ Huyễn Thần.
“Cảm xúc rất tốt, ánh mắt rất đau lòng, chỉ cần như vậy thôi cũng đã cho ra khoảnh khắc đẹp của Tư Đồ Liệt rồi.”
Nhưng có vẻ Hạ Huyễn Thần không đồng ý.
Anh xem đi xem lại khung cảnh trên màn hình nhỏ, sau đó quay sang yêu cầu đạo diễn được quay lại lần nữa.
“Tôi cảm thấy vẫn còn chưa bùng nổ cho lắm.”
Chỉ với câu nói này của Hạ Huyễn Thần đã khiến Triệu Văn Bác cười ha hả gật gù khen lấy khen để.
“A Thần đúng là người cầu toàn mà.”
Vì vậy Tạ Ninh lại méo mặt một lần nữa nằm sõng soài dưới đất chờ người đến ôm.
Mọi thứ không có gì thay đổi, cho đến lúc Tạ Ninh cảm nhận được sự ướt át bên gò má của mình.
Ôi chao, cảnh này trong kịch bản đâu có miêu tả quá chi tiết đâu, cần gì Hạ Huyễn Thần diễn đến nhập tâm như vậy.
Đến mức rơi cả nước mắt.
Tạ Ninh bị người ôm chặt trong lòng có hơi khó thở, đành phải hơi ngọ nguậy một chút, sau đó dùng âm thanh nhỏ nhất thì thầm bên tai đối phương.
“Anh Thần, buông tay ra một chút được không? Tôi nóng quá.”
Đột nhiên ánh mắt của Hạ Huyễn Thần thay đổi.
Anh cúi xuống nhìn người con gái nằm trong lòng qua làn nước mờ ảo.
Cánh tay càng gia tăng thêm sức lực khiến Tạ Ninh phải nhăn mày.
Cô muốn kêu lên một tiếng ra hiệu với Hạ Huyễn Thần.
Đột nhiên bên gò má là một mảnh mềm mại.
Hạ Huyễn Thần trằn trọc hôn cô, hai cánh môi ra sức rê dẫn từ khóe mắt đến xuống dưới phần cằm.
Trong đầu Tạ Ninh nổ đùng một tiếng thật lớn.
“Cắt!”
Triệu Văn Bác hào hứng nhảy lên, miệng ra sức hét lớn: “Thật sự quá xuất sắc, tôi không nghĩ là cậu lại diễn phân cảnh này như thế đó.”
Hạ Huyễn Thần bình tĩnh buông Tạ Ninh đang trừng mắt mà đứng dậy, ngón tay vuốt phẳng vạt áo, ung dung đáp: “Cám ơn đạo diễn Triệu, mọi người vất vả rồi.”
Toàn thể phim trường vang lên tiếng vỗ tay, mọi người như thường lệ chào hỏi nhau để kết thúc một ngày làm việc vất vả.
Chẳng ai để ý Tạ Ninh đang nằm dưới đất với sự bàng hoàng không thể nói thành lời.