Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 24



Nhìn gương mặt thất thần của Tạ Ninh, Tô Tiểu Lam không nhịn được huých một cái.

“Sao vậy, được anh Thần ôm vào lòng sung sướng đến mức ngơ ngẩn luôn rồi à?”

Tạ Ninh mặt mũi trắng bệch như người sắp chết, mệt mỏi nói: “Cô không nói chuyện không ai nói cô câm đâu.”

Hiếm thấy Tạ Ninh nổi cáu, Tô Tiểu Lam rụt vai: “Gì chứ, tôi là quan tâm cô thôi mà, không phải ai cũng có cơ hội được ôm ấp thần tượng như cô đâu, tự nhiên tức giận với người ta là sao?”

Tạ Ninh vò đầu bực bội quát lên: “Ai thèm thì vào đi, tôi đây không muốn được chưa.”

Mạch Trường Thanh nhìn thấy Tạ Ninh sửng cồ thì vội vàng kéo Tô Tiểu Lam qua bên một, sau đó nhẹ giọng hỏi thăm

“Có chuyện gì thế?”

Tạ Ninh làm sao dám kể tình hình lúc đó cho mọi người biết.

Bản thân cô khi nghĩ lại còn cảm thấy không thể tin được.

Nói ra cũng chỉ bị người ta cười chê mà thôi.

Huống chi bọn họ là đang đóng phim đấy.

Mấy chuyện phát sinh trên trường quay là bình thường.

Không có chỗ phát tiết, Tạ Ninh chỉ có thể hậm hực một mình.

Trong khi cô ôm một bụng khó chịu, Hạ Huyễn Thần lại làm như không có chuyện gì xảy ra.

Anh đúng giờ gọi cô ra xe bảo mẫu về khách sạn.

Trên đường đi cũng thoải mái thảo luận với Trương Bình về những cảnh quay của ngày hôm nay.

“Hôm nay anh diễn xuất thần quá, không ai nghĩ nhân vật Tư Đồ Liệt lại có một khía cạnh tình cảm cháy bỏng như vậy.” Trương Bình thành thật khen.

“Tư Đồ Liệt là một người ân oán phân minh, ai đối xử tốt với hắn thì hắn đều để trong lòng, mà Lê Anh là một trong số rất ít người yêu thương hắn thật lòng từ lúc hắn chỉ là một tên thái giám quèn ở Dịch đình, cho nên cái c.h.ế.t của nàng ấy tác động về mặt cảm xúc rất lớn đối với Tư Đồ Liệt. Đã vậy, cho đến cuối cùng hắn còn không gặp được gặp mặt Lê Anh được một lần, điều đó càng khiến hắn tiếc hận hơn nữa, vì vậy mà tôi nghĩ chỗ này cần thêm thắt một chút cảm xúc và hành động để chứng tỏ Tử Đồ Liệt trong một khoảnh khắc nào đó thật sự có tình với Lê Anh chứ không phải vô cảm như vẻ ngoài.”

Nói đến đây Hạ Huyễn Thần ngừng lại, quay sang nhìn Tạ Ninh đang chống cằm nhìn ngoài cửa sổ: “Phải không trợ lý Tạ?”

“Hả?”

Trương Bình thấy Tạ Ninh không tập trung, nhanh nhẹn nói đỡ: “Anh Thần đang hỏi cô về cảnh quay ngày hôm nay đó.”

“À, tốt lắm.”

Hạ Huyễn Thần cười, khóe môi cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt: “Tôi cũng thấy cảnh đó rất tốt.”

“Ngay cả đạo diễn Triệu cũng không nghĩ là anh sẽ diễn như thế, cả ngày vui đến mức cười không khép miệng luôn.”

Trương Bình và Hạ Huyễn Thần vẫn tiếp tục nói chuyện, không để ý đến Tạ Ninh đang im lặng ngồi bên cạnh.

Nhìn thấy vẻ bình thản thong dong của Hạ Huyễn Thần, dường như đối với anh cái hôn đó chẳng là gì cả.

Dù sao thì Hạ Huyễn Thần cũng là diễn viên nổi tiếng, việc thân mật với các bạn diễn nữ rất thường xuyên xảy ra, đặc biệt là những phim thể loại tình cảm lãng mạn.

Đối với anh, ôm hôn một người lạ là hết sức bình thường, thậm chí còn không đáng để tâm đến.

Nghĩ đến đây Tạ Ninh thở dài tự an ủi bản thân, trong lòng không khỏi tiếc rẻ nụ hôn đầu của mình đã bị đánh mất một cách tréo ngoe như vậy.

Dự án “Thiên hạ” quy tụ toàn những diễn viên thực lực, thời gian quay phim cứ thế băng băng về đích, chẳng mấy chốc bộ phim đã đi gần hết chặng đường.

Từ sau hôm đó, Hạ Huyễn Thần cũng không có thái độ gì khác lạ với Tạ Ninh.

Mỗi ngày đều chuyên tâm diễn xuất hết mình.

Mà Mạch Trường Thanh càng diễn càng tốt, cùng với ảnh hậu Phàn Lệ Lệ và tiền bối gạo cội Lưu Ca khiến phim trường biết bao nhiêu lần bùng nổ bởi những tiếng vỗ tay hoan hô khen ngợi.

Ngày đóng máy của đoàn phim, đạo diễn Triệu Văn Bác không tránh khỏi những cảm xúc rưng rưng khi nhìn thấy những con người quá đỗi xuất sắc này.

Buổi tiệc mừng công được tổ chức tại nhà hàng sang trọng nhất ở khu Cố Cung, tất cả những nhân viên dù là chỉ là hậu cần cũng được mời đến tham dự.

Đại sảnh đã đầy ắp người, những chiếc bàn được xếp gần nhau để mọi người dễ bề hàn huyên tâm sự.

Lần trước vì Hạ Huyễn Thần nên Tạ Ninh đã bỏ lỡ một một chầu ăn thịnh soạn.

Lần này cô nhất định phải ăn bù gấp đôi.

Bàn chủ tọa đương nhiên là của nhà sản xuất, đạo diễn Triệu và nam nữ chính Hạ Huyễn Thần cùng Phàn Lệ Lệ.

Mạch Trường Thanh lui ra ngồi chung nhóm với Tạ Ninh, Tô Tiểu Lam và chỉ đạo sản xuất của phim.

Thấy tất cả đã tề tựu đông đủ, mọi người reo hò nâng ly chúc mừng ầm ĩ.

Tạ Ninh ra sức càn quét bàn tiệc cùng Tô Tiểu Lam, hai người lại chi chi nha nha như chưa hề xảy ra chuyện giận dỗi.

Nhớ lại khoảng thời gian đầu khó khăn, Tiểu Kiệt có chút xúc động đứng lên muốn kính rượu Tạ Ninh.

“Chị Ninh, cũng may nhờ có chị giúp đỡ, anh Thanh mới có thể vượt qua được thử thách lần này. Em không biết làm sao để đền đáp, cho em xin lấy ly rượu này thay cho lời cảm ơn.”

Nói xong tự mình ngửa đầu một hơi uống cạn.

Tạ Ninh có chút ngại ngùng sờ mũi: “Tiểu Kiệt nói quá lời rồi, tôi cũng có làm gì đâu, là do A Thanh thực sự có tài năng diễn xuất mà.”

Mạch Trường Thanh lại lắc đầu: “Không đâu, tôi biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót, nếu không có Tạ Ninh hết lòng tin tưởng và động viên cùng thầy Lý tận tâm chỉ bảo thì tôi nghĩ mình sẽ không thể nào đảm đương nổi nhân vật Bùi Tự. Cho nên ly rượu cảm tạ này nhất định tôi và Tiểu Kiệt phải kính hai người.”

Một ly rượu nữa lại được dốc cạn.

Trước nay tửu lượng của Tạ Ninh không quá tốt, nhưng không khí trong phòng đang vui vẻ thế này, mọi người cũng vô cùng xúc động trước công sức làm việc mấy tháng qua, cho nên rượu hôm nay Tạ Ninh cảm thấy mình nhất định phải uống.

Còn uống cho thật đã.

Chỉ đạo diễn xuất Lý Tín cũng bị kích thích mà đứng dậy, tiếng cụng ly vang lên leng keng.

Bàn tròn trở nên náo nhiệt.

Tô Tiểu Lam xúc động đập bàn rầm rầm, nhao nhao đòi uống chung với mọi người.

Lý Tín lớn tuổi nhất cũng bị lây nhiễm không khí ồn ào của Tô Tiểu Lam bên cạnh, ông rót liền tù tì mấy ly rượu trắng, sau đó hít hà một tiếng chỉ vào Mạch Trường Thanh cùng Tạ Ninh.

“Tôi chỉ là một lão già đứng ngoài mà còn nhìn thấy hai người này vô cùng thân thiết. Một người lúc nào cũng lo sợ đối phương bỏ cuộc, một người thì cố gắng không làm người kia thất vọng, đều là những người trọng tình trọng nghĩa, tôi rất thích.”

Lăn lộn cùng nhau mấy tháng trời, những chuyện này cũng khó mà qua mặt mọi người ở đây.

Ai ai cũng vỗ tay khen ngợi.

“Tạ Ninh có lòng, Mạch Trường Thanh có sức, còn gì tuyệt hơn chứ.”

“Hợp nhau lắm còn gì.”

Tô Tiểu Lam vỗ tay ra hiệu, sau đó đưa hai ly rượu trắng đầy đến trước mặt Tạ Ninh và Mạch Trường Thanh cười hắc hắc.

“Đã thế thì ly rượu này hai người cùng uống với nhau đi.”

Nói xong còn nháy mắt chọc ghẹo: “Phải uống giao bôi đó nha.”

Mọi người phá lên cười, đập bàn rầm rầm hùa theo: “Uống đi, uống đi.”

Tạ Ninh đã có hơi men trong người, gác chân lên ghế vỗ n.g.ự.c đầy oai vệ mà cầm ly rượu hất cằm với Tô Tiểu Lam.

“Sợ gì mà không uống chứ.”

Nói xong, cô cùng rướn người lên, kéo gần khoảng cách với đối phương, sau đó choàng cánh tay qua ra lệnh.

“Lên, A Thanh.”

Ly rượu vơi đi non nửa, âm thanh trầm khàn của người đàn ông vang lên đánh tan bầu không khí nhốn nháo của bàn tròn.

“Mọi người đang chơi trò gì vậy?”

Hạ Huyễn Thần cầm một ly rượu đỏ cùng Trương Bình đi qua bên này từ lúc nào.

Gương mặt đẹp đẽ điểm xuyết một nét cười thân thiện nhạt như nước.

Tạ Ninh giật mình thả tay xuống, ly rượu chao nghiêng đổ hết ra ngoài.

Hiếm khi thấy Hạ Huyễn Thần chịu khó giao lưu với mọi người như hôm nay, Tô Tiểu Lam phấn khích reo lên.

“Anh Thần, hai người họ đang uống rượu giao bôi với nhau.”

“Giao bôi sao?”

Lý Tín mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Tạ Ninh và Mạch Trường Thanh đang đứng cạnh nhau cười khà khà: “Cậu có thấy hai người này rất đẹp đôi không? Không những vậy, họ cũng rất biết chăm lo cho nhau, lão già như tôi nhìn vào còn thấy ngưỡng mộ.”

Theo sau lời nói của Lý Tín là tiếng vỗ tay rần rần của mọi người.

Có người cao hứng còn hét lên: “Đúng vậy, yêu nhau đi.”

Âm thanh huyên náo khiến Hạ Huyễn Thần hơi cau mày, nhưng khóe môi vẫn giữ vững nụ cười mỉm đầy hòa ái.

Anh chậm rãi tiến đến kéo Tạ Ninh về phía mình, sau đó rút lấy ly rượu còn đọng nước trên tay cô, hướng đến Mạch Trường Thanh lắc lắc.

“Trợ lý Tạ nổi tiếng là người nhiệt tình, trước nay đều đối đãi với mọi người như thế, tôi chỉ sợ cô ấy gây rắc rối mà thôi, thời gian qua cậu Thanh cũng đừng để trong lòng, ly rượu này tôi thay Tạ Ninh kính cậu.”

Dứt lời, chất lỏng trong suốt đã được dốc ngược xuống cổ họng.

Mạch Trường Thanh cười cười, cũng nhanh chóng đáp lễ với Hạ Huyễn Thần.

Nhân vật lớn đã nhiệt tình tham gia như thế, những người còn lại như được tháo xích, lần lượt đánh bạo tiến lên kính rượu với Hạ Huyễn Thần và Mạch Trường Thanh.

Tạ Ninh bị vây giữa vòng người cũng không thể chạy thoát.

Chẳng mấy chốc những chai rượu trắng trên bàn đã sạch trơn từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.