Tạ Ninh chân nam đá chân chiêu lảo đảo dựa vào Tô Tiểu Lam, miệng vẫn còn lầm bầm những từ vô nghĩa.
Mạch Trường Thanh nhìn dáng vẻ mơ màng của Tạ Ninh mà không nhịn được cười.
“Tiểu Lam cứ về đi trước đi, để tôi đưa Tạ Ninh về cho.”
Tô Tiểu Lam mừng rỡ, với sức lực của mình, không có người phụ giúp e là khó lòng đỡ được con ma men này về đến nhà.
Cánh tay vừa buông ra, một bóng người đã ôm lấy Tạ Ninh lâm vào bất tỉnh nhân sự.
“Tạ Ninh là trợ lý của tôi, hẳn là phải để tôi đưa về, lý nào lại có thể mặt dày nhờ cậy đến người khác chứ.”
Hạ Huyễn Thần siết chặt vòng tay để Tạ Ninh dựa hẳn vào người mình, sau đó quay đầu nói Trương Bình tiễn Tô Tiểu Lam đến bãi đậu xe.
Khí hậu đã vào hè, dù ban đêm nhưng vẫn có chút oi bức.
Có vẻ vì quá nóng nên Tạ Ninh không được thoải mái cho lắm, cứ ngọ nguậy trong lồng n.g.ự.c của Hạ Huyễn Thần.
Mạch Trường Thanh vẫn chưa đi ngay, anh đứng nhìn một lúc rồi chợt hạ thấp giọng nói: “Anh Thần, tôi nói khí không phải nhưng Ninh Ninh cũng chỉ là một cô gái nhỏ, mong anh giơ cao đánh khẽ với cô ấy một chút.”
Hạ Huyễn Thần nhướng mày, trên môi là nụ cười châm chọc: “Cậu Thanh nói như vậy, giống như từ trước đến nay tôi đối xử với Tạ Ninh rất tệ vậy?”
“Tôi không có ý như vậy, chỉ là Ninh Ninh tính tình rất đơn thuần, thật sự không thể chịu đựng được bị người khác nắm trong lòng bàn tay…” Mạch Trường Thanh cúi đầu, trong ánh mắt nổi lên chút đau xót.
Hạ Huyễn Thần không nhìn Mạch Trường Thanh, chỉ đưa tay vén lại sợi tóc rơi trên gò má của Tạ Ninh, dáng vẻ khí định thần nhàn: “Thiết nghĩ hình như cũng không liên quan đến cậu nhỉ?”
Phía trước có ánh đèn xe chiếu rọi đến đây.
Trương Bình đã cho xe đến đón người.
Hạ Huyễn Thần cũng không tiếp tục ở lại nói chuyện phiếm, lạnh nhạt lướt qua Mạch Trường Thanh leo lên xe rời đi.
Đã lâu rồi Tạ Ninh mới có một giấc ngủ ngon như thế, không có chút mộng mị.
Bên ngoài ban công cũ kỹ được nhuộm vàng bởi màu nắng, rèm cửa màu hồng nhạt khẽ rung rinh khi có cơn gió nhẹ thổi qua, âm thanh điều hòa rè rè tỏa hơi mát cả căn phòng ngủ.
Tạ Ninh vươn vai ngáp một cái thật dài, sau đó ngây ngô nhìn không gian quen thuộc xung quanh mà cảm thấy hạnh phúc.
Đây mới đúng là cuộc sống chứ.
Đã mấy tháng rồi cô không được ngủ ở nhà rồi, cho dù khách sạn có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không ấm áp bằng ổ chó của mình.
Khách sạn?
Nghĩ đến đây, Tạ Ninh giật mình nhìn quanh.
Đêm qua cô uống đến quên trời quên đất, trưa nay mở mắt ra đã nằm ở nhà rồi.
Hẳn là Tô Tiểu Lam phải vất vả lắm mới đỡ được cô đang trong tình trạng say khướt leo lên năm tầng lầu.
Nghĩ đến đây, Tạ Ninh vỗ trán, mò mẫm điện thoại trong túi xách ở đầu giường, muốn gọi điện thoại cảm ơn Tô Tiểu Lam một tiếng.
Không nghĩ lại nhận được tin nhắn của Hạ Huyễn Thần.
[Hạ Huyễn Thần: dậy rồi thì qua đây gặp tôi một chuyến.]
Tin nhắn được gửi đi cách đây hai tiếng đồng hồ.
Tạ Ninh sợ đến mức bật dậy như lò xo, vội vàng gọi điện thoại lại cho Hạ Huyễn Thần.
Anh rất nhanh bắt máy: “Đã tỉnh rồi à?”
“Xin lỗi anh Thần, hôm qua tôi hơi quá chén, sáng nay không kịp thấy tin nhắn của anh.”
Tâm trạng của Hạ Huyễn Thần có vẻ rất tốt, không hề có bất kỳ lời trách móc nào, ngược lại còn trấn an Tạ Ninh: “Cứ từ từ, hôm nay là ngày nghỉ, tôi cũng không vội, có thể chờ.”
“Cám ơn anh Thần, tôi sẽ đến ngay.”
Theo thường lệ, mỗi lần quay xong một bộ phim nào đó, Hạ Huyễn Thần sẽ cho phép mình nghỉ ngơi một thời gian ngắn mà không nhận bất kỳ lịch trình hoạt động nào.
Thời gian đó anh dành cho việc nghỉ ngơi, rèn luyện sức khỏe và hưởng thụ cuộc sống, nếu quá mệt mỏi, anh sẽ cùng Trương Bình ra nước ngoài du lịch vài ngày để thay đổi không khí.
Năm nay Hạ Huyễn Thần đã quay liên tiếp hai bộ phim, đáng lẽ lúc này anh và Hứa Phi cùng Trương Bình nên thảo luận xem là đi Thụy Sỹ tránh nóng hay là đến Maui tắm biển và chèo thuyền kayak mới phải.
Sao lại triệu tập Tạ Ninh đến nhà vào lúc này?
Cô khó hiểu trong lòng.
Lần này rất nhanh cánh cửa được mở ra sau hồi chuông đầu tiên.
Hạ Huyễn Thần mặc quần áo ở nhà bằng lụa tơ tằm thượng hạng, trông vô cùng thư thái.
“Vào đi.”
“Anh Thần có chuyện gì sai bảo?” Tạ Ninh theo bản năng vẫn rúm ró trước căn phòng xa hoa lộng lẫy quen thuộc này.
Những ký ức không tốt giữa hai người đều xảy ra ở đây.
Hạ Huyễn Thần không trả lời ngay, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Tạ Ninh ngồi xuống bên cạnh mình.
“Có cái này tôi muốn cho cô xem.”
Tạ Ninh có chút tò mò nghiêng đầu nhìn vào màn hình Ipad đặt trên bàn.
Bên trong đều hình ảnh dường như được chụp từ camera của điện thoại.
Tạ Ninh như bị hoa mắt, cô phải dụi đi dụi lại mấy lần để nhận ra người trong ảnh là mình.
“Đây là…?”
Ngón tay thon dài của Hạ Huyễn Thần chạm nhẹ lên màn hình quét qua: “Còn nữa đấy, xem cho hết đi.”
Cô gái trong hình dường như không tỉnh táo cho lắm, cứ liên tục đưa tay ra níu lấy một người nào đó.
Đến những tấm hình cuối cùng, cô đã ôm hẳn lấy đối phương và nằm đè lên người nọ.
Tạ Ninh nhíu mày nhìn đến người đàn ông vẻ mặt cam chịu trên màn hình, đột nhiên hét lên thất thanh, ipad trên bàn cũng bị ném ra xa.
“A…!”
Cái gì thế này?
Hạ Huyễn Thần bình thản nhặt lên, mở ra, để lại trên bàn lần nữa, sau đó khoanh tay nhìn sang Tạ Ninh đang sợ hãi không nói nên lời: “Thấy rõ rồi phải cô, vậy bây giờ cô tính thế nào?”
Tạ Ninh lắp bắp: “Anh Thần, tôi…!”
Hạ Huyễn Thần cười nửa miệng, gương mặt vẫn là vẻ bình tĩnh không đổi.
“Hôm qua cô cứ đeo dính khiến tôi rất chật vật để đưa cô về nhà đấy.”
Tạ Ninh suy sụp hoàn toàn, chỉ có thể ngã ngồi trên thảm.
Hạ Huyễn Thần dường như không để tâm đến tâm trạng tuyệt vọng của cô, thong dong thuật lại: “Tôi có lòng tốt đưa cô về nhà, ấy vậy mà cô lại bám rịt cánh tay của tôi, còn ôm chặt lấy tôi không chịu cho tôi rời đi, nể tình cô là con gái tôi cũng không muốn mạnh tay đẩy ra, cuối cùng lại để cô chiếm tiện nghi, leo lên người tôi còn muốn hôn tôi nữa.”
Tạ Ninh thực sự không dám tin bản thân mình đã gây ra những chuyện tày đình như vậy với Hạ Huyễn Thần.
Từ trước đến nay, tuy tửu lượng của cô không phải mạnh, nhưng ai cũng nói sau khi say cô rất ngoan ngoãn, chỉ nằm yên lặng, tự nói tự cười, không la hét náo loạn hay làm ra bất kỳ hành động phản cảm nào.
Tại sao đến lần này lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế chứ?
“Anh Thần, tôi thành thật xin lỗi, tôi say quá, đã xúc phạm đến anh, tôi không biết phải nói gì hơn là ngàn lần xin lỗi anh.” Vừa nói Tạ Ninh vừa cúi dập đầu, thái độ vô cùng ăn năn.
Đã đến nước này rồi, Tạ Ninh nghĩ mình chỉ có thể cuốn gói ra đi, Hạ Huyễn Thần không đời nào tha thứ cho hành động của cô.
Căn phòng cô đang ở là do công ty cung cấp, bị đuổi việc đột ngột như vậy, Tạ Ninh chắc chỉ có thể nhờ Tưởng Y cưu mang mình vài ngày.
Bản thân nguyên chủ là trẻ mồ côi, cha mẹ mất sớm, sau khi trưởng thành đã thoát ly khỏi họ hàng, tự mình lên Đô Thành lập nghiệp.
Có xảy ra chuyện gì đi nữa, Tạ Ninh chắc chắn không bao giờ trở về quê nhà lần nào nữa.
Thở dài ngao ngán, Tạ Ninh bất lực mò mẫm chìa khóa trong túi xách, muốn đặt lên bàn, lại nghe Hạ Huyễn Thần mở lời trước.
“Nói đi nói lại cũng không thể trách cô được, lúc đó cô đã say khướt, cũng không biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì, nếu tôi tức giận với cô thành ra tôi lại là người hẹp hòi… “
Tạ Ninh nghe đến đậy vội vàng ngẩng lên gật đầu lia lịa.
Không ngờ cũng có một ngày Hạ Huyễn Thần sáng suốt hiểu chuyện như vậy.
“Nhưng cũng không thể bỏ qua được, dù sao đi nữa tôi cũng đã chịu thiệt thòi quá nhiều, cô thấy tôi nói đúng không?”
“Đúng đúng, là do tôi sai, không kiểm soát được bản thân, khiến anh Thần chịu thiệt.” Tạ Ninh cuống quýt.
Hạ Huyễn Thần chống cằm cúi xuống híp mắt nhìn cô, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó khiến Tạ Ninh như ngồi trên đống lửa.
Khoảng thời gian khủng khiếp nhất chính là chờ đợi bản thân bị tuyên án tử.
“Vậy đi…” Hạ Huyễn Thần thở dài một tiếng như thể mình không còn cách nào khác: “Xét thấy thái độ xin lỗi thành khẩn của cô, tôi cũng không muốn làm to chuyện này, cô bị mất hết mặt mũi không nói, tôi cũng có thể chịu ảnh hưởng ít nhiều, cho nên những tấm hình này tôi sẽ không báo cáo cho Hứa Phi, nhưng cô phải hứa với tôi một chuyện.”
“Đương nhiên, chỉ cần anh Thần nói một tiếng, chuyện gì tôi cũng đồng ý.” Tạ Ninh ngay lập tức đáp ứng.
Hạ Huyễn Thần có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này của Tạ Ninh, đôi con ngươi nheo lại, ánh sáng dưới đáy mắt chớp lên một cái rồi lại chìm vào màu đen như mực.