Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 49



Mùa thu ở thành phố F thực sự không dễ chịu chút nào.

Ngoài những cơn gió lạnh se se còn thêm mưa dầm rỉ rả, càng về đêm càng thêm rét mướt.

Nhưng không hiểu sao Tạ Ninh lại rất thích cảm giác này.

Hương cafe còn bốc khói thơm nồng quẩn quanh, căn phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ chữ lạch cạch từ bàn phím laptop của Tạ Ninh.

Đây là ngôi nhà của riêng cô, là ổ chó mềm mại ấm áp mà Tạ Ninh ao ước từ lâu.

Bộ phim ngắn hài hước giả tưởng kia đã hoàn thành, chỉ số người xem rất tốt, bia miệng của cư dân mạng tuy nhiều ý kiến trái chiều nhưng cũng coi như là một dự án có sức hút.

Các thương hiệu đăng ký quảng cáo vô cùng hài lòng, nhất nhất đồng loạt muốn kéo dài hợp tác trong dự án tiếp theo.

“Chủ đề tiếp theo tôi muốn đầu tư làm chỉn chu và nghiêm túc hơn, tạo tiền đề để công ty chúng ta tương lai có thể tham gia sản xuất những dự án chính kịch chứ không phải dạng web drama ngắn kiểu mì ăn liền như bây giờ.”

Trương Vũ Triết là người đồng ý đầu tiên, cậu ta vẫn lao ao ước được cầm trịch một dự án đại IP hoặc một bộ phim nghệ thuật để thể hiện góc nhìn và tâm tưởng cá nhân.

“Tất nhiên, làm gì thì làm vẫn phải cân nhắc đến số tiền đầu tư cần bỏ ra, cho nên tôi đã suy xét để đưa ra một kịch bản có chiều sâu về nội dung nhưng phần sản xuất không quá tốn kém, mọi người thử xem thế nào.” Tạ Ninh vừa nói vừa phát cho mỗi người một tập tài liệu dày.

Sau đó quay người bấm nút mở máy chiếu.

“Để tạo sự mới lạ, đề tài lần này của chúng ta là phản xuyên. Đã có quá nhiều bộ phim người hiện đại xuyên không về cổ đại, sau đó gây dựng sự nghiệp hoặc trở thành một nhân vật vĩ đại có ảnh hưởng trong lịch sử. Thế nhưng muốn quay một bộ phim cổ trang cần rất nhiều kinh phí, từ bối cảnh, đạo cụ đến hóa trang và trang phục, nếu làm quá sơ sài sẽ bị chỉ trích, nhưng nếu làm đúng theo thực tế thì chúng ta lại không đủ tiền, cho nên tôi quyết định đi ngược lại xu hướng…”

Tạ Ninh vừa điều khiển con chuột máy tính để chạy một loạt hình ảnh, vừa thuyết trình.

“Một Thái hậu trải qua trăm ngàn cung biến, từng bước đưa một ấu đế lên ngôi, buông rèm nhiếp chính nhiều năm, lại bị chính đứa con trai mình bảo hộ tự tay sát hại. May mắn, bà ấy không c.h.ế.t mà lại xuyên về thời hiện đại, trở thành con dâu của một nhà hào môn, bị kéo vào cuộc tranh giành đấu đá trên thương trường và trong chính nội bộ gia tộc của mình. Để xem một người phụ nữ từng đứng trên vạn người, tự mình lập ra một triều đại mới có thể chiến thắng trận tranh đoạt gia sản và một lần nữa bước lên đỉnh nhân sinh hay không? Cùng chờ xem nhé.”

Tiết Văn Phi không thể chờ đến khi Tạ Ninh kết thúc phần trình bày đã vội vã vỗ tay bồm bộp.

“Hay, quá hay, đề tài tuy không mới lạ nhưng đủ thu hút, chi phí sản xuất cho một bộ phim hiện đại lại không quá lớn, khả năng chúng ta có thể làm được.”

Tạ Ninh gật đầu, sau hai khóa học, cô cũng tích cóp được cho mình một ít khái niệm và kiến thức về việc sản xuất phim, cho nên mỗi lần đưa ra kịch bản mới, cô cũng phải suy nghĩ cẩn thận đề phù hợp với số tiền bỏ ra.

“Tôi cũng cảm thấy đề tài này khá được, gia đấu hiện đại hiện nay đang khan hiếm, nếu làm tốt có thể tạo được ít nhiều tiếng gió cho ê kíp.” Trương Vũ Triết cũng không phản đối.

Sau khi được sự đồng thuận của hai người đồng sáng lập công ty, Tạ Ninh tiếp tục chuyên qua trang trình chiếu tiếp theo.

“Về mặt diễn viên, chúng ta đang tích cực lăng xê Cố Diệc Hoành, vậy thì cứ sử dụng cậu ấy là được. Ngoại hình và tuổi tác của Cố Diệc Hoành cũng khá phù hợp với một thiếu gia trẻ tuổi vô dụng ham chơi không nhận được sự chú ý của các bậc trưởng lão trong gia tộc. Về phần sau này, tất nhiên tôi cũng có định hướng cho nhân vật này sẽ thay đổi trưởng thành hơn, chín chắn hơn, dựa vào diễn xuất của Cố Diệc Hoành cộng thêm phần hóa trang tôi nghĩ cũng không phải là vấn đề gì khó khăn.”

“Thêm nữa Cố Diệc Hoành hợp tác với chúng ta rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, chịu khó học hỏi, giá cả lại phù hợp…”

Tiết Văn Phi xoa tay cười cười nhìn qua Trương Vũ Triết rồi nháy mắt một cái: “Còn rất thích Ninh Ninh nữa, kêu cậu ta một tiếng, chắc chắn không chối từ.”

Căn phòng vang lên tiếng cười trêu chọc, Tạ Ninh lừ mắt liếc hai người, sau đó nhún vai tắt máy tính: “Nếu đã không có ý kiến thì cứ như vậy đi, Tiểu Phi cậu phụ trách phần tìm kiếm diễn viên nữ chính và các vai còn lại. Tiểu Triết thì cứ như cũ thôi, phân tích bối cảnh và khung hình giao cho cậu, hôm sau chúng ta hẹn với bên tổ đạo cụ của Lý Tín bàn chi tiết hơn.”

Sau khi đến thành phố F, Tạ Ninh thả lỏng bản thân rất nhiều.

Cô không còn quá chú trọng về việc phải làm việc kiếm tiền cũng như lấy lòng người khác.

Cảm xúc và thái độ cũng thoải mái hơn, lại có sự mạnh mẽ khiến người khác không dám khi dễ.

Khi đặt bản thân vào vị trí cấp quản lý trên phim trường, đứng giữa mọi người, cô dần tạo dựng khí thế và sức nặng trong lời nói.

Cá tính bộp chộp nóng nảy khi xưa cũng bớt dần, phong thái cũng trầm hơn trước.

Đây đúng là sức mạnh của đồng tiền mà, chỉ cần bạn không còn bị tiền bạc chi phối, bạn có thể thỏa thích sống cuộc sống của chính mình.

Nhìn xem, người giàu có nào cũng đều có phong cách khoan thai và thần thái sang chảnh, bởi vì họ không cần phải nhìn mặt người khác để sống.

Tạ Ninh cảm thán trong lòng, cũng tự thấy mình may mắn khi nhặt được một khoản tiền lớn.

Nói gì thì nói, coi như mọi sự kiện đều diễn ra nguyên vẹn như trong cốt truyện đã đề cập.

Cô không còn làm trợ lý nghệ sĩ nữa, với số tiền trong tay, cô có thể ung dung dưỡng già được rồi.

Chỉ là Tạ Ninh vẫn có hứng thú với ngành phim ảnh cho nên cô mới bỏ ra một số tiền cùng với Tiết Văn Phi và Trương Vũ Triết thành lập công ty sản xuất mà thôi.

Tính ra Tạ Ninh đã sống và làm việc ở thành phố F được một năm, đợi hoàn thành xong dự án mới chắc cũng cận tết, nếu tình hình không có gì chuyển biến, cô quyết định sẽ hẹn gặp Tưởng Y một lần.

Lâu quá không nhìn thấy cô ấy, trong lòng có chút nhớ nhung rồi.

Cố Diệc Hoành quả thật rất nhiệt tình với Tạ Ninh, vừa gặp đã vồn vã chào hỏi: “Chị Ninh Ninh, vui quá, chúng ta lại được làm việc với nhau rồi.”

Đúng là người trẻ tuổi thì vô cùng thẳng thắn, cái gì cũng thể hiện hết trên mặt.

Trợ lý của Cố Diệc Hoành ngay lập tức đưa cho Tạ Ninh một ly trà sữa nóng: “Chị Ninh, anh Hoàng mua cho chị ạ.”

Tạ Ninh cũng không ngại giơ tay ra nhận, việc mọi người mời nhau nước uống đã trở thành thói quen trong ê kíp làm việc này.

Quan trọng là Cố Diệc Hoành hiện tại chỉ mới là sinh viên của một trường đại học điện ảnh ở thành phố F, nhờ tham gia những bộ phim nhỏ lẻ của công ty truyền thông bên chỗ Tạ Ninh mà hiện tại cậu cũng đã có chút danh tiếng trên nền tảng video ngắn mà giới trẻ ưa chuộng.

Nhờ vậy, Cố Diệc Hoành kiếm được khá khá nhờ livestream quảng bá sản phẩm của những thương hiệu nhỏ lẻ bình dân, cho nên cậu ấy lại càng mong muốn được thân cận với Tạ Ninh.

Vì lòng riêng, cũng là vì lợi ích chung.

Cố Diệc Hoành không hề giấu giếm phần tâm tình này, mỗi lần gặp được Tạ Ninh đều lôi kéo cô nghe cậu ấy nói chuyện: “Lượng người theo dõi của em lại tăng lên nữa rồi, mọi người ai cũng khen bộ phim vừa rồi rất hay đó. Cho nên tối hôm qua em đã phát một livestream coi như là phúc lợi dành cho fan, em đã kể về quá trình quay phim, còn giới thiệu với mọi người về ê kíp của mình nữa đó, đặc biệt là chị Ninh Ninh của em, nhờ có chị chịu khó phân tích tâm lý nhân vật mà em mới có thể nhập vai trơn tru như vậy.”

Tạ Ninh cong môi, cũng không vì lời nịnh nọt của Cố Diệc Hoành mà tỏ ra hào hứng.

“Vậy thì tốt quá, sắp tới là một vai diễn khá nặng ký đấy, cậu nhớ nhắn nhủ các fan đón chờ phim mới nhé.”

“Tất nhiên rồi chị, chắc chắn em sẽ chia sẻ thật nhiều về dự án này, bởi vì chị Ninh Ninh của em đã ưu ái cất nhắc mà.” Cố Diệc Hoành ngay lập tức gật đầu, ánh mắt long lanh như chú cún con dễ mến.

Tạ Ninh phì cười, không quên nhắc nhở: “Nhưng cũng đừng hăng hái đến mức tham gia combat tay đôi với anti fan đấy nhé, dự án vẫn đang trong vòng sản xuất, hạn chế leak hình ảnh ra ngoài.”

“Ơi, chị… cũng biết rồi ạ.” Cố Diệc Hoành xấu hổ sờ mũi, gương mặt đỏ bừng.

“Ừa, nam diễn viên chính của chúng ta livestream phát phúc lợi, tôi cũng phải vào góp vui chút chứ.” Tạ Ninh nháy mắt tinh nghịch: “Hôm đó chiếc phi thuyền cấp VIP nhất là của ai có biết không hả, còn 999 đóa hoa hồng nữa.”

Câu nói này càng khiến Cố Diệc Hoành phấn khích, chỉ thiếu một chiếc đuối vẫy điên cuồng phía sau mà thôi.

Có sự đồng thuận của tất cả mọi người, kế hoạch sản xuất nhanh chóng được thông qua, danh sách các nhãn hàng tham gia quảng cáo ngày một kéo dài thêm, thời gian khai máy cũng đã đến gần.

Nghe nói Tạ Ninh lại chuẩn bị thực hiện một bộ phim mới, Tưởng Y reo hò ầm ỹ.

“Bạn tớ giỏi quá, dự án về liên tục, bộ phim vừa rồi cũng hay lắm nha, tớ theo dõi liên tục không bỏ tập nào luôn đó.”

Tạ Ninh sao không biết chứ, ngày nào cô cũng thấy Tưởng Y đi bình luận khen ngợi hết lời dưới trang chủ của đoàn phim, thậm chí còn chia sẻ về tường nhà mình suốt thời gian qua.

“Bây giờ tớ đã hiểu được cảm giác người có tiền lại càng thành công hơn nữa, có tiền làm gì cũng không lo.”

Tưởng Y bĩu môi: “Rồi lỡ không làm được thì sao?”

“Thì đóng cửa về nhà tiếp tục ăn chơi tiêu tiền chứ sao, có gì phải xoắn.”

Nói xong hai người đều cười ha hả trong điện thoại.

Phim trường ở thành phố F khá khan hiếm, chỉ có khu Vĩnh Lợi với diện tích rộng rãi, được xây dựng đủ loại bối cảnh, đáp ứng cho mọi thể loại đề tài.

Vì vậy, bộ phim mới này nhóm người Tạ Ninh lại tiếp tục đóng đô ở Vĩnh Lợi một thời gian dài.

Như thường lệ, Cố Diệu Hoành mỗi ngày đều quấn lấy Tạ Ninh nhờ cô khai thông một chút về việc cảm thụ nhân vật.

Hôm nay có sự tham gia thêm của Trương Vũ Triết và nữ chính Triệu Chi Nhi, không khí bàn luận vô cùng sôi nổi.

Tiết Văn Phi vốn dĩ hay chạy vòng ngoài để xã giao với các nhà đầu tư và nhãn hàng quảng cáo lại đột nhiên xuất hiện, đưa đến một tin tức nóng hổi.

“Tin nóng hổi, vừa nãy tôi có nói chuyện với giám đốc phim trường Vĩnh Lợi, hai ngày nữa sẽ có một đoàn phim lớn đến đây quay phim đó, nghe nói toàn những ngôi sao hạng A tầm cỡ tham gia đấy, quy mô rất là hoành tráng.”

Trương Vũ Triết có vẻ hứng thú, ngay lập tức hỏi thăm: “Đoàn phim lớn, nhiều sao hạng A, vậy đạo diễn hẳn cũng là một người có tiếng tăm chăng?”

“Chứ sao nữa. Có đại minh tinh nào chịu đồng ý đóng phim của những đạo diễn làng nhàng bao giờ.” Tiết Văn Phi hất cằm.

Trợ lý Cố Diệc Hoành xoa tay nhìn cậu ấy một cái, hớn hở nói: “Vậy thì hôm đó nhất định chúng ta phải qua chào hỏi bọn họ mới được.”

Sau đó lại nhỏ giọng bên tai Cố Diệc Hoành: “Nếu có thể lọt vào mắt xanh của người bên đó, cơ hội phất lên chúng ta muốn tránh cũng không kịp.”

Mọi người ai ai cũng kích động với tin tức này, chỉ có Tạ Ninh là có điều nghi hoặc.

“Người ở Đô Thành ư?” Tạ Ninh không nhịn được hỏi.

“Tôi cũng không rõ nữa, những chắc là vậy.” Tiết Văn Phi đáp.

Theo như cô biết, so tốc độ phát triển của giới giải trí và sản xuất phim ảnh thì Đô Thành là nơi đứng đầu cả nước, quy tụ toàn bộ những ngôi sao lớn, đại minh tinh, lưu lượng và những tên tuổi danh giá bậc nhất đến đây an cư lạc nghiệp.

Cho nên nếu nói đến quy mô tầm cỡ cùng dàn sao hạng A, chỉ có thể là người xuất phát ở Đô Thành.

Kỳ lạ nhỉ, Đô Thành không thiếu phim trường lớn, ngay trong nội thành đã có đến hai cái chưa bao gồm khu vực Cố Cung, ngoại thành xung quanh cũng đang cho xây dựng rải rác vài nơi, cần gì phải đưa người đến tận thành phố nhỏ lẻ này để quay phim chứ?

Nhìn qua Vĩnh Lợi có gì khác biệt đâu, nếu không muốn nói là còn rất đơn sơ.

Aizz, nghĩ nhiều rồi, có khi đối với mấy người Tiết Văn Phi ở thành phố F này, đoàn phim nào xuất phát từ Đô Thành cũng đều được coi là đoàn phim lớn.

Tạ Ninh cười tự giễu, lại cắm đầu vào tiếp tục chỉnh sửa kịch bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.