Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 51



Trong trí nhớ của Tạ Ninh, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Huyễn Thần.

Nếu không là gương mặt lạnh lùng, thì chính là khí thế hung hăng bá đạo.

Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ chủ động làm thân với bất kỳ ai dù là đồng nghiệp trong ngành, huống chi là những người xa lạ.

Thế mà giờ đây, Hạ Huyễn Thần đang đứng giữa đám đông, nhẫn nại trả lời câu hỏi của từng người một.

“Chị Ninh Ninh, hình như chị có vẻ thân với anh Hạ lắm thì phải?” Một nhân viên trong đoàn phim đột ngột lên tiếng.

Ngay từ khi bước vào đây, Hạ Huyễn Thần đã thể hiện rất rõ thái độ ân cần và chăm sóc dành cho Tạ Ninh, điều này tất nhiên khó tránh được ánh mắt tò mò của mọi người.

“Không có…”

“Tất nhiên rồi.”

Tạ Ninh vừa muốn lên tiếng giải thích, người bên cạnh đã cắt ngang.

Hạ Huyễn Thần vẫn giữ nét cười hòa ái, âm thanh từ tính vang lên: “Tôi quen biết với Ninh Ninh đã mấy năm nay rồi, lúc còn ở Đô Thành cơ, thời gian đó cũng nhờ Ninh Ninh hỗ trợ nhiều. Sau này cô ấy rời đi, lại đúng dịp tôi bận rộn, không kịp đi tiễn cô ấy, dù đã một năm trôi qua rồi nhưng mỗi lần nghĩ đến tôi vẫn cảm thấy tự trách lắm.”

Ngữ điệu nhỏ nhẹ, thái độ luyến tiếc, ai nhìn vào cũng nghĩ tình cảm của hai người họ chắc phải gắn bó lắm, hiếm khi nào thấy ngôi sao nổi tiếng kín kẽ như Hạ Huyễn Thần lại coi trọng một người như thế.

Tiết Văn Phi nhịn không được khẽ huých Tạ Ninh một cái: “Thế mà hồi đó chị lại nói là chỉ làm một trợ lý quèn trong đoàn phim ở Đô Thành.”

Tạ Ninh cười như mếu, hồi đó cô chỉ là một trợ lý quèn thật mà, qua miệng của Hạ Huyễn Thần lại tưởng cô là nhân vật gì ghê gớm lắm trong ngành giải trí ở Đô Thành.

Thái dương bắt đầu đau ê ẩm, Tạ Ninh vội vàng muốn chấm dứt câu chuyện phiếm tại đây.

“Mọi người cứ tiếp tục, tôi xin phép về nghỉ ngơi trước.”

Hạ Huyễn Thần lập tức quay sang nhẹ nhàng sờ lên trán cô, cử chỉ vô cùng thân mật như đã quen thuộc từ lâu.

“Em ốm ư? Cũng không nóng lắm. Để anh đưa em về.”

Bàn tay vừa tính đặt lên vai cô lại một một lực nhẹ kéo ra.

“Anh Hạ không biết địa chỉ của chị Ninh Ninh thì làm sao đưa về được, cứ để em đi ạ.”

Cố Diệc Hoành từ đâu tiến lên, nắm lấy cánh tay của Tạ Ninh cười cười, ánh mắt lại chứa đầy sự cảnh giác như con báo nhỏ đang canh chừng địa bàn của mình.

“Cậu…Cố cái gì nhỉ, xin lỗi nếu tôi không thể nhớ tên của cậu, nhưng mà… không phải cậu còn phải quay phim hay sao? Đừng làm chậm trễ tiến độ, mỗi một giờ một phút đều là tiền của ê kíp và nhà đầu tư đấy, chuyện của Ninh Ninh để tôi lo là được.”

Lời nói lễ độ, vẻ mặt chân thành, nhìn không ra bất kỳ sự khó chịu nào của vị này khi bị người ta phản bác.

Tiết Văn Phi là đại diện cho công ty của ba người Tạ Ninh, tất nhiên là cảm thấy lời của Hạ Huyễn Thần vô cùng có lý, vội vàng giữ Cố Diệc Hoành lại nói nhỏ bên tai: “Hôm nay chúng ta có tới mấy phân cảnh lớn cần quay đấy, không thể lãng phí thời gian được.”

Cố Diệc Hoành mím môi, dùng dằng không chịu buông tay áo của Tạ Ninh ra, bên cạnh lại có Hạ Huyễn Thần đang cười như lão hổ đầy vẻ khiêu khích càng khiến cậu nổi cơn ngang bướng.

Người đàn ông này chắc chắn đến đây với mục đích không tốt đẹp.

Cứ nhìn ánh mắt anh hướng về phía Tạ Ninh đi, tràn ngập dục vọng chiếm hữu.

Cố Diệc Hoành cũng là đàn ông, cậu ngay lập tức ngửi thấy được mùi nguy hiểm đang cận kề, cho nên nhất định không thể để Hạ Huyễn Thần này có cơ hội gần gũi Tạ Ninh được.

Tạ Ninh không bệnh, giờ đây cũng muốn bệnh thật rồi, cô phủi ống tay áo ra khỏi tay của Cố Diệc Hoành, giọng lạnh tanh.

“Không cần đâu, tôi có thể tự về một mình được, mọi người đến đây là để làm việc cho nên cứ tiếp tục quay đi nhé.”

“Không được.”

“Không được.”

Hai người đồng thanh kêu lên, nhưng vẫn là Hạ Huyễn Thần hợp tình hợp lý lên tiếng: “Sáng nay đoàn phim của anh mới đến, bây giờ vẫn còn đang dựng bối cảnh, còn lâu mới đến lượt anh, cho nên em không cần lo lắng về việc ảnh hưởng tiến độ quay.”

“Còn cậu Cố đây vẫn nên ở lại đây thôi, cậu là nam chính của bộ phim, trách nhiệm nặng nề, đừng phân tâm mà hãy tập trung hoàn thành các phân cảnh của mình trong ngày hôm nay đi thôi.”

Cố Diệc Hoành rất muốn lao lên nhưng lại vị quản lý và trợ lý ghì chặt lại, gương mặt non nớt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt long lên giận dữ rồi lại rưng rưng vì bất lực.

Trông đáng thương như một con ch.ó nhỏ.

Tạ Ninh cũng không đành lòng la mắng, chỉ có thể quay sang khuyên nhủ: “Tiểu Hoành, cậu cũng biết bộ phim này rất quan trọng với chúng tôi, cho nên hãy tập trung sức lực để hoàn thành nó thật tốt nhé, trăm sự nhờ cậu và Triệu Chi Nhi cùng một người.”

Cố Diệc Hoành như được bơm m.á.u gà, nhanh chóng thẳng lưng, giọng nói rõ ràng dõng dạc: “Ninh Ninh của em, chị cứ yên tâm, em sẽ không khiến chị thất vọng.”

Dỗ dành xong, Tạ Ninh bóp trán xoay lưng đi ra ngoài.

“Cả anh nữa, ở lại đây làm việc cho đàng hoàng, không được đi theo tôi.” Dợm thấy có bóng người đi theo phía sau, Tạ Ninh trừng mắt cảnh cáo.

Hạ Huyễn Thần dù không muốn vẫn chậm rì rì dừng bước chân, sau đó cắn môi nhìn Tạ Ninh bằng gương mặt tràn đầy ủy khuất.

Nhưng cuối cùng ngoài dự đoán, anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu với Tạ Ninh: “Anh nghe lời em, em đi về cẩn thận, đến nhà gọi cho anh, số điện thoại như cũ, chưa bao giờ thay đổi.”

Tạ Ninh không biết vì cái gì mà Hạ Huyễn Thần lại thay đổi trở thành người dễ nói chuyện như vậy, nhưng anh nguyện buông tha cho mình rồi thì cô tất nhiên nhanh chóng chạy lấy người.

Trông thấy xe của Tạ Ninh đã khuất bóng, Hạ Huyễn Thần vuốt lại cổ tay áo, liếc mắt vào bên trong khu vực phim trường của nhóm người Tiết Văn Phi và Trương Vũ Triết hừ lạnh một tiếng.

“Kêu Hứa Phi cho người tìm hiểu thông tin về Cố Diệc Hoành rồi gửi lại cho tôi.”

Nhờ có lời động viên của Tạ Ninh, Cố Diệc Hoành hôm nay diễn hay xuất thần, mỗi cảnh quay đều vô cùng cảm xúc, lại không hề bị NG một chút nào.

Tiết Văn Phi và Trương Vũ Triết vô cùng hài lòng khi xem lại những thước phim đã hoàn thành, thế nên cũng không keo kiệt cho mọi người được nghỉ sớm hôm nay.

“Chị Ninh Ninh vì bộ phim này đã làm việc chăm chỉ đến mức đổ bệnh rồi, sao chúng ta không ghé qua thăm chị ấy một chút nhỉ?” Cố Diệc Hoành hào hứng gợi ý.

Tiết Văn Phi và Trương Vũ Triết đều được coi là thân thiết với Tạ Ninh, thậm chí cả ba người còn hùn vốn đồng sáng lập công ty truyền thông giải trí này, vì vậy đối với lời đề nghị của Cố Diệc Hoành cũng không phản đối.

Dù gì đi nữa Tạ Ninh chỉ có một thân một mình ở thành phố F, hai người bọn họ quan tâm cô cũng là phải đạo.

Được sự đồng ý của mọi người, Cố Diệc Hoành phấn khởi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về.

Chỉ là khi đến bãi đậu xe lại tiếp tục chạm mặt đoàn đội của Hạ Huyễn Thần.

“Mọi người xong sớm vậy?” Anh vẫn rất thân thiện hỏi thăm.

Cố Diệc Hoành trong lòng đã cảm thấy có chút phản cảm với vị đỉnh lưu này, cho nên lựa chọn làm lơ, nhưng quản lý của cậu thì lại không như vậy.

“Vâng, nhờ có lời chúc của anh Hạ, công việc hôm nay vô cùng suôn sẻ.”

Hạ Huyễn Thần nhướng mày nhìn nhóm người phân chia nhau đi lấy xe, cũng không vội rời đi mà cất giọng hỏi: “Mọi người đây là trở về cùng nhau ư? Là thuê chung một khách sạn sao?”

“Không, chúng tôi đều là người thành phố F, không cần phải thuê khách sạn cho nhân viên, hôm nay kết thúc sớm, mọi người bàn nhau muốn ghé qua thăm Ninh Ninh, chị ấy ở trong khu chung cư cũng gần đây.” Tiết Văn Phi nhanh nhảu trả lời.

Hạ Huyễn Thần nhếch khóe môi lên cao, à lên một tiếng: “Khéo thật, tôi cũng đang muốn ghé qua thăm em ấy, đi chung đi.”

Chuyện này khiến Cố Diệc Hoành vô cùng tức giận, phàn nàn suốt cả quãng đường đi: “Tại sao anh Phi lại nói cho tên đó chứ hả? Nhìn là biết anh ta không hề biết nhà của chị Ninh Ninh ở đâu, muốn cố tình bám theo chúng ta mà thôi, còn bày đặt cái gì mà ghé thăm.”

Cô bé trợ lý đang lái xe, cố gắng nhẫn nhịn sự gào thét của Cố Diệc Hoành, trong lòng có chút ảo não nhìn chiếc xe nhập khẩu sang trọng đang đi đằng sau.

Nghệ sĩ của cô bé còn như thế này, lát nữa đến nhà Tạ Ninh không biết có xảy ra một cuộc chiến tranh thầm lặng nào hay không đây.

Cố Diệc Hoành chỉ là một nam diễn viên trẻ, hiện tại còn phải dựa vào sự nâng đỡ của công ty mà Tạ Ninh có cổ phần để từng bước tham gia vào giới giải trí.

Nếu mà chẳng may đắc tội bất kỳ ai sẽ khó mà đi xa được.

Tạ Ninh đang thoải mái nằm rung đùi đắp mặt nạ, đã lâu rồi cô mới có một ngày nghỉ đột xuất như thế này, cho nên sau khi đánh một giấc thật đã đời, Tạ Ninh quyết định chăm sóc bản thân một chút.

Dao này cô phát hiện ra quầng thâm mắt ngày càng đậm màu, hậu quả của những đêm thức khuya sửa kịch bản đây mà.

Da thịt cũng có vẻ nhũn ra rồi.

Sau dự án này, có vẻ Tạ Ninh cần phải chấn chỉnh lại bản thân thôi, không thể để một cô gái còn chưa bước qua độ tuổi 30 mà đã có ngoại hình của phụ nữ trung niên tuổi 40 được.

Căn nhà vang lên một bản tình ca cũ quen thuộc với giai điệu nhẹ nhàng.

Tạ Ninh chẳng kiêng kỵ gì mà cất cao giọng hát vang.

Bàn tay theo thói quen lướt qua giỏ hàng kiểm tra lại một chút.

Tháng này có tiến bộ nè, số lượng đơn online ít hơn hẳn tháng trước đến năm món.

Lúc này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông thông báo.

Tạ Ninh ngẫm nghĩ, giờ này đã sập tối, còn ai có thể gõ cửa nhà cô lúc này nhỉ?

Chậm chạp xỏ dép bông vào chân, Tạ Ninh lạch bạch đi đến huyền quan gọi với ra: “Ai đấy?”

“Tiết Văn Phi đây!”

Thì ra là bọn họ, thỉnh thoảng nếu có gì thay đổi về kịch bản và kế hoạch sản xuất mà không kịp bàn bạc ở trên văn phòng công ty, Tiết Văn Phi và Trương Vũ Triết sẽ chịu khó chạy qua nhà Tạ Ninh ngồi họp nhanh một lát.

Cho nên khi Tiết Văn Phi đột xuất ghé qua nhà tìm Tạ Ninh, cô cũng không thấy bất ngờ gì cho lắm

“Chờ chút, có chuyện gì mà tìm đến đây vậy? Kịch bản có vấn đề gì à?”

Tạ Ninh mở cửa, theo thói quen mở miệng hỏi thăm Tiết Văn Phi như thường lệ.

Chỉ thấy trước mắt xuất hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Có Tiết Văn Phi, có Trương Vũ Triết, thêm cả Cố Diệc Hoành và cô bé trợ lý của cậu ấy.

Chỉ là hai bóng dáng cao lớn đứng đằng sau bọn họ lại khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Chị đã đỡ hơn chưa, em đến thăm chị nè!”

“Em đã đỡ hơn chưa, anh đến thăm em nè!”

Vẫn là hai âm thanh tranh nhau nói, nội dung trùng hợp đến kỳ quặc.

Nhưng rơi vào tai Tạ Ninh lại khiến cô ong ong hết cả cái đầu.

Một Cố Diệc Hoành mè nheo dai dẳng đã khiến cô không cách nào bứt ra được.

Giờ lại có thêm một keo con ch.ó Hạ Huyễn Thần như âm hồn không tan xuất hiện.

Tạ Ninh nghĩ cô muốn bị tiền đình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.