Tạ Ninh là dân tỉnh lẻ, học hành không cao, quan hệ cũng không rộng rãi.
Sau khi được Hứa Phi tuyển dụng về làm trợ lý nghệ sĩ cho Thần Uy Bạo Vũ, ngoại trừ năm đầu còn học việc, ba năm còn lại đều toàn tâm toàn ý đi theo Hạ Huyễn Thần, hầu hết thời gian nếu không ở phim trường thì chỉ có nằm ở nhà ngủ và hẹn hò gặp gỡ với Tưởng Y.
Chính Tạ Ninh cũng đã từng nói với Hạ Huyễn Thần và Trương Bình, những trung tâm thương mại mới mở, những khu dã ngoại ở Đô Thành cô còn chưa đi hết.
“Em nói là em đã quen biết với Châu Sa từ trước?”
Điều này có phần kỳ lạ, vị tiểu thư nhà họ Châu kia từ bé đã không ở Đô Thành, mấy người lớn trong nhà không ai hoan nghênh cô ta cả, cho nên lúc trở về cũng chỉ âm thầm lặng lẽ, mãi đến khi ký hợp đồng với quản lý kim bài Lương Tịnh Nhu, mọi người mới biết được nhà họ Châu có một thiên kim xinh đẹp tấn công vào giới giải trí.
“Không phải quen, là biết thôi.” Tạ Ninh cắn móng tay.
“Tôi nói ra sợ anh không tin thôi, mấy năm trước... ừm... cũng khá lâu rồi, tôi tình cờ gặp một vị bán tiên ở trên núi ý. Chính vị này đã làm phép mở mắt cho tôi, để tôi có thể nằm mộng thấy được những cảnh ở tương lai, trong giấc mơ ấy tôi đã nhìn thấy Châu Sa.”
Hạ Huyễn Thần cười lạnh: “Tôi không tin mấy thứ bói toán cho lắm.”
“Nhưng tôi tin.” Tạ Ninh gật đầu: “Những thứ đó trùng khớp với tất cả những gì đang diễn ra ở hiện tại. Tôi biết Châu Sa sẽ trở về Đô Thành vào mùa đông hai năm trước, cũng biết cô ta sẽ dành được vai diễn trong phim “Thiên hạ” do anh đề cử với đạo diễn. Tôi còn biết Châu Sa trở về Đô Thành để làm gì, dù cô ta không phải đứa con gái được nhà họ Châu thừa nhận nhưng cô ấy vẫn có thể lấy lại được 2% cổ phần của xí nghiệp nhà họ Châu cùng sổ tiết kiệm một tỷ và hai bất động sản có giá trị.”
Hạ Huyễn Thần giật mình, hớp bia lạnh trong miệng buốt đến tận óc.
Tuy Châu Sa là người trong giới giải trí nhưng để giữ mặt mũi cho nhà học Châu, từ khi cô ta xuất hiện trước giới truyền thông, mọi người trong gia tộc đều ngầm giữ im lặng về những chuyện đã qua. Cho nên thực sự đằng sau thân thế của Châu Sa cũng không có nhiều người biết.
Dù sao cánh paparazzi ở Đô Thành rất nhạy bén, cho nên có thể khui ra được vài tin tức thì cũng không có gì lạ, nhưng cả việc Châu Sa được chia bao nhiêu cổ phần trong xí nghiệp Châu thị mà Tạ Ninh cũng biết chính xác như thế thì Hạ Huyễn Thần phải ngẫm lại thật kỹ.
Cuộc họp mặt gia đình của nhà họ Châu chắc chắn không có người lạ, càng không thể truyền ra ngoài, bởi vì số cổ phần của Châu Vĩnh Liêm so với những người khác trong hội đồng quản trị không chênh lệch bao nhiêu, Châu Sa lại không hề thân thiết với mình, cho nên ông ta và lão phu nhân nhà họ Châu sẽ không thể để bất cứ ai biết được chuyện này, tránh việc bọn họ viện cớ tiếp xúc với Châu Sa để lên kế hoạch thâu tóm.
Chuyện này Hạ Huyễn Thần nắm rất rõ bởi vì anh chính là người được lão gia chủ của nhà họ Châu mời đến để làm khách quý cũng như trở thành nhân chứng cho việc chia sản nghiệp nhà họ Châu.
Về cuối đời, chứng kiến cuộc đấu tranh nội bộ của xí nghiệp Châu thị lan tận vào trong gia tộc, những đứa cháu trai mà ông ta hết lòng mong đợi lại đều bất tài vô dụng, sự trở về báo hiếu của Châu Sa suốt thời gian qua đã giúp an ủi tâm hồn già cỗi đến suy nhược của ông. Cảm thấy có lỗi khi để cô lăn lóc bên ngoài bấy nhiêu năm qua, lão gia tử mới lấy 2% cổ phần trong tài sản riêng của mình để chia cho cô.
Để tránh Châu Sa bị chèn ép bởi chính cha ruột và bà nội của mình, lão gia chủ nhà họ Châu mới mời Hạ Huyễn Thần đến dự cuộc họp mặt gia đình như một lời tuyên bố đanh thép, ý ông ta đã quyết, đừng hòng ai có thể chèn ép cháu mình.
Nhưng để cho lão cáo già thành tinh này tin tưởng, Hạ Huyễn Thần phải lấy một thân phận đặc biệt để đến tham gia.
“Em… còn biết gì nữa?” Hạ Huyễn Thần chậm rãi hỏi.
“Hai bất động sản của Châu Sa chính là biệt thự Châu Ngọc và tòa cao ốc Châu Hưng tôi nói có đúng không? Cả hai đều nằm ở vị trí tốt ở Đô Thành.” Tạ Ninh trả lời.
Hạ Huyễn Thần chống cằm suy nghĩ. Tạ Ninh nói rất chính xác. Ban đầu Châu Sa chính là đề nghị tòa cao ốc Châu Hưng này với anh, nhưng Hạ Huyễn Thần đã nhắm đến mảnh đất phía đông kia, nơi có mạch suối nước nóng ngầm chảy qua, cho nên bọn họ đã tìm cách trao đổi với lão gia tử, đó là lý do mà Hạ Huyễn Thần phải cất công đến gặp ông ta để thuyết phục.
“Giả sử như em nói… là mơ thấy đúng đi, thì có liên quan gì đến việc anh thích em và em nhận lời làm bạn gái của anh?” Hạ Huyễn Thần nhíu mày khó chịu.
“Bởi vì trong giấc mơ đó cũng có anh, tôi đã nhìn thấy tương lai anh và Châu Sa sẽ yêu nhau đến không thể tách rời, thậm chí vì cô ta mà anh đã lui lại về sau làm hậu phương để hỗ trợ Châu Sa tiến đến bục vinh quang với cúp ảnh hậu trong tay. Toàn bộ tài nguyên của nhà họ Hạ và đối tác liên tục được gom về tay Châu Sa, hai người trở thành cặp đôi truyền kỳ trong giới giải trí từ lúc yêu nhau, cho đến khi tổ chức đám cưới thế kỷ và có em bé. Tất cả đều khiến mọi người ngưỡng mộ.”
Sao lại có một giấc mơ vớ vẩn đến nực cười như vậy chứ nhỉ?
Từ đầu đến cuối anh đều không có bất kỳ ý tứ gì với Châu Sa, sao qua giấc mơ của Tạ Ninh lại thành anh yêu cô ta đến sống c.h.ế.t thế này.
Tạ Ninh gãi mũi, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ lắm: “Tôi biết là anh không tin, nhưng anh phải thừa nhận những gì tôi vừa nói ra đều không sai đúng không. Cho nên giấc mơ này, không, phải gọi là lời tiên đoán này là hoàn toàn chính xác.”
“Cho nên, Hạ Huyễn Thần à, chân mệnh thiên nữ của anh là Châu Sa, có xảy ra chuyện gì đi nữa thì tương lai anh nhất định sẽ yêu cô ấy. Nếu tôi đã biết rõ như vậy, sao còn cố chấp để làm gì nữa chứ.”
Hạ Huyễn Thần chống gối, ánh mắt đăm đăm nhìn khuôn miệng hết đóng lại mở của Tạ Ninh, bên tai như ù đi vì những lời cô nói.
Chuyện thân thế của Châu Sa, cổ phần nhà họ Châu, bất động sản được phân chia, thậm chí cả tài lực của nhà họ Hạ đằng sau anh, tất cả đều được Tạ Ninh nói một cách rành rọt.
Điều này chứng tỏ là cô không đoán mò.
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, một vài tình tiết trong đó lại bị thay đổi và phút cuối.
Bởi vì do Hạ Huyễn Thần yêu cầu.
Từ việc đề cử Châu Sa trong dự án “Thiên hạ” cũng không phải hoàn toàn do Hạ Huyễn Thần, đến sản nghiệp của nhà họ Châu được đưa cho Châu Sa cũng không còn giống như những gì mà Tạ Ninh nói.
Tức là việc Tạ Ninh tiên đoán những chuyện tương lai xảy ra giữa Hạ Huyễn Thần và Châu Sa là có thật và không hề sai.
Nhưng việc nó có chiều hướng thay đổi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào lựa chọn của Hạ Huyễn Thần.
Hoặc là Châu Sa?
Hạ Huyễn Thần siết chặt nắm đấm, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng. Anh nheo mắt, đôi đồng tử đang chìm trong bóng đêm vô tận lóe ra ánh sáng sắc bén.
“Vậy em có thể nói cho anh biết, nếu không có giấc mơ đó, thậm chí là không có sự xuất hiện của Châu Sa, em có chút nào… là thích anh không?”
Tạ Ninh hơi ngẩn người, cô ngồi thẳng lưng, lần đầu tiên chịu dành thời gian thật lâu để nhìn ngắm người đàn ông trước mặt mình một cách kỹ càng.
Nói về ngoại hình, Hạ Huyễn Thần là cực phẩm trong cực phẩm, cô chưa từng gặp người nào đẹp như anh, cho dù là đọc tiểu thuyết, Tạ Ninh vẫn cảm khái về trình độ tưởng tượng của mình.
Còn không bằng một nửa người thật.
Không tính gia thế giàu có phía sau, với gương mặt và thân hình này của anh dư sức sống một cuộc sống nhung lụa.
Không chỉ có mình Tạ Ninh đâu, toàn bộ phụ nữ trên đời này đều tình nguyện được nuôi Hạ Huyễn Thần nếu anh có lỡ sa cơ lỡ vận.
Mặc dù tính tình hơi thối một chút, hơi bá đạo một chút, còn kiêu căng ngạo mạn, tự tin thái quá… có vẻ nếu liệt kê ra thì hơi nhiều khuyết điểm nhưng không phủ nhận Hạ Huyễn Thần là một người tài giỏi, thông minh, lại vô cùng thẳng thắn rạch ròi, thời gian qua anh cũng thay đổi không ít, biết chăm sóc quan tâm, biết hỏi han ân cần, lại còn chịu nhẫn nhịn tốt như vậy.
Nếu có một người đàn ông giống như Hạ Huyễn Thần theo đuổi Tạ Ninh, chưa kịp người ta ra tay, cô đã kéo người đến cục dân chính đăng ký rồi ý chứ.
Phụ nữ mà, ai chẳng có lòng hư vinh.
Huống chi Hạ Huyễn Thần lại xuất sắc thế này.
Đặt lên mặt bàn được mà nhét xuống phòng bếp cũng vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Đáng tiếc…!
“Nếu tôi nói là tôi không có chút xíu nào mơ tưởng thì là dối lòng rồi, anh xuất sắc thế này, đào ba tấc đất trong bán kính 100 dặm thật sự là tìm không ra đâu, nhưng mà rốt cuộc vẫn phải nói câu tôi xin lỗi với anh.” Tạ Ninh thở dài, bật nắp lon bia tu một hơi cạn sạch.
“Cho nên Hạ Huyễn Thần à, trở về Đô Thành đi thôi, tôi không muốn, cũng không dám nhận tình cảm của anh đâu. Thân phận địa vị hai chúng ta quá khác nhau, tôi không có dũng cảm để ở cạnh anh. Trong cộng đồng fan only và fan couple của anh và Châu Sa, chỉ cần mỗi người một ngụm thì tôi cũng bị c.h.ế.t chìm trong bãi nước bọt của mọi người rồi. Đời này tôi chỉ mong được an ổn sống trong đống tiền thôi.”
Hạ Huyễn Thần quay sang ghì chặt lấy bả vai cô, giọng nói gần như có phần van xin: “Anh có thể bảo hộ em thật tốt, em hãy tin anh.”
Nhưng Tạ Ninh lại giãy ra rồi đứng dậy quay lưng lại: “Đừng nói những thứ mà mình không chắc chắn.”
Bầu không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng, cho đến khi âm thanh run rẩy của Hạ Huyễn Thần vang lên.
“Như em muốn, ngày mai anh sẽ trở về Đô Thành.”
Tạ Ninh ít nhiều có chút luyến tiếc nhưng phần lớn là thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy là tốt nhất.”
Lời nói vừa cất lên, một sức lực cực mạnh ập đến giam cầm cô vào trong lồng n.g.ự.c nóng hổi.
“Anh có thể xin em một cái hôn được không? Hãy hôn anh thật mãnh liệt như thể em cũng thích anh vậy!”
Tạ Ninh không kịp trả lời, đôi môi đã bị người ngấu nghiến.
Hơi thở bị cướp đoạt, khoang miệng tràn ngập hương vị của đối phương khiến Tạ Ninh hốt hoảng.
“Một lần này thôi, đừng từ chối anh.”
Âm thanh thủ thỉ bên vành tai cuối cùng cũng khiến Tạ Ninh tan chảy, cô vươn tay bám vào bờ vai vững chãi của anh, làm sâu cái hôn đã vô cùng triền miên da diết của hai người.
Đêm nay có lẽ là một đêm dài nhất mà Tạ Ninh từng trải qua.