Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 5



Trong thời gian Sư Nhạc trở vào trong thay quần áo, rửa tay ăn hết bát mì, các em học sinh đã lục tục kéo đến rất đông.

Nhằm đảm bảo chất lượng giảng dạy của đại học A, tất cả các thành viên trong đoàn đều phải trải qua khóa huấn luyện thực tế, nhưng được tận mắt nhìn thấy từng em học sinh tiến vào cổng trường như vậy thì cảm giác lại hoàn toàn khác nhau, trái tim đang lơ lửng mấy ngày nay của Sư Nhạc cuối cùng cũng rơi vào đúng chỗ.

Đoàn phó Lý Văn Hoa đang ngồi xổm ở cửa nhà ăn sột soạt húp mì, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sư Nhạc đứng dựa vào khung cửa, hình như đang chăm chú nhìn về phía học sinh, vẻ mặt khá hứng thú: “Em nhìn gì vậy?”

Sư Nhạc uể oải nở nụ cười: “Đang nghĩ không biết hồi còn đi học em có tích cực được như vậy không.”

Cô quả thực là không mấy tích cực, mỗi lần đến trường đều là cà kê từng bước, thỉnh thoảng còn đến muộn.

Lý Văn Hoa đứng dậy: “Bọn nhỏ đâu có giống nhau.”

Sư Nhạc không lên tiếng, nhưng vẫn quay đầu lại chăm chú nghe anh ấy nói. Là đàn anh trong đoàn, hằng năm Lý Văn Hoa đều phải đi hỗ trợ giảng dạy, nên rất có kinh nghiệm.

Lý Văn Hoa đặt cái bát xuống, vừa rửa vừa nói: “Nhiều đứa trẻ có bố mẹ đi làm thuê ở ngoại tỉnh, phải sống với ông bà, mà người già thì thường dậy sớm đi làm đồng, bọn trẻ đương nhiên cũng phải dậy theo, thế nên đến trường cũng rất sớm.”

Sư Nhạc nhớ đến bàn tay thô ráp của bọn trẻ, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Lý Văn Hoa quay đầu lại: “Cuối tuần không đứng lớp, chúng ta phải đến nhà dân làng gần đó để thăm hỏi, đến lúc đó em sẽ biết thôi.”

Anh ấy nói tiếp: “Trên thực tế, trong số các phụ huynh đồng ý ký vào giấy hỗ trợ giảng dạy, đa phần bọn họ chỉ nghĩ rằng kỳ nghĩ hè sẽ có thêm một người giúp bọn họ trông con.”

Sư Nhạc nghiêng đầu sang nhìn, cảm thấy từ này khá mới mẻ: “Trông con?”

“Có người kèm bọn trẻ làm bài tập thì bọn họ sẽ không cần bận tâm nữa, chuyên tâm vào công việc đồng áng hay kinh doanh của mình hơn.” Lý Văn Hoa cười cười, “Như vậy chẳng phải là trông con rồi đó sao?”

Sư Nhạc phì cười một tiếng, không đáp lại.

Có một người trong đoàn vội vàng chạy tới ăn sáng, cô dựng thẳng người dậy, nhường vị trí: “Đàn anh, tiết đầu em có lớp, em lên trước nhé.”

Lý Văn Hoa khoát tay: “Đi đi.”

Thấy bóng lưng cô nữ sinh đã biến mất, đoàn viên vừa mới chạy đến ăn điểm tâm thấp giọng nói: “Tớ khá là tò mò, chẳng lẽ đối với học sinh cô ấy cũng lạnh nhạt như vậy sao?”

Lý Văn Hoa nhớ đến chuyện sáng nay vừa thức dậy, từ trên lầu nhìn xuống thấy Sư Nhạc đang ngồi xổm ở cổng trường nói chuyện với học sinh, bèn đáp: “Chắc cũng không đến nỗi đâu.”

“Cậu nghĩ cô ấy có thể kiên trì được không?” Đoàn viên hiếu kỳ hỏi: “Sư Nhạc không giống với kiểu người có thể chịu được cực khổ.”

Đúng thực là không giống.

Lúc Sư Nhạc đến đoàn hỗ trợ giảng dạy phỏng vấn, mọi người đều thảo luận rất lâu, vì cô là một người rất nổi tiếng ở trong trường, cả về ngoại hình lẫn tài năng.

Vào đêm hội của sinh viên năm nhất, một ca khúc mở màn với phần biểu diễn vừa đàn vừa hát đã trực tiếp đưa cô lên ngôi vị nữ thần tân sinh viên đại học A, người theo đuổi đếm không xuể, nhưng cô luôn bày ra dáng vẻ biếng nhác, nhìn thì dễ bắt chuyện, thực ra là gặp ai cũng không buồn phản ứng.

Loại tính cách này, không thích hợp làm giáo viên.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là kết quả phỏng vấn của cô lại vượt xa người khác, cộng thêm thành tích học tập không tệ, lại nổi tiếng trong học viện, lúc họp hành viện trưởng cũng tuyên dương cô, nói cô là một tấm gương sáng của viện Văn Học.

Lý Văn Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô ấy thích ứng khá tốt đấy chứ.”

Vượt qua cả sự mong đợi của anh ấy.

*

Trường tiểu học Dư Bình chỉ có sáu lớp, từ lớp Một đến lớp Sáu, mỗi lớp có một lớp học, mỗi lớp học cũng chỉ có hơn ba mươi em học sinh. Sư Nhạc phụ trách dạy lớp Ba, lúc bước vào phòng học, trong phòng lập tức im phăng phắc.

Sư Nhạc nhìn lướt qua một vòng, các em học sinh đang ngồi trên những bộ bàn ghế đôi kém chất lượng, một chiếc ghế dài và bàn học được đóng lại với nhau bằng vài tấm ván gỗ, thậm chí giữa các tấm ván gỗ còn có khe hở.

Sư Nhạc đặt giáo án trên tay xuống bàn, ngẩng đầu lên: “Chào các em.”

Phía dưới đồng loạt vang lên âm thanh đinh tai nhức óc: “Chào cô giáo!”

Đặc biệt là Hổ Tử đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, đôi mắt sáng rực lấp lánh, tiếng hét cũng to nhất trong đám. Hai tay của bọn trẻ còn ngoan ngoãn đặt lên bàn, quy củ hệt như mấy đứa trẻ con học trong vườn trẻ.

Làm cho một người luôn biết kiểm soát mọi việc như Sư Nhạc ngay trong lúc này cũng có chút sững sờ.

Qua ba giây sau, cô hơi cụp mắt xuống, sau đó cầm phấn trên bàn lên, xoay người viết từng nét từng nét chữ lên tấm bảng đen.

Dưới ánh mắt yên lặng và đầy mong đợi của bọn trẻ, cô dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất trong đời mình giới thiệu về bản thân: “Cô tên là Sư Nhạc.”

Sau khi hai tiết học kết thúc, lòng bàn tay của Sư Nhạc đổ không ít mồ hôi. Lúc cô đang cầm cuốn giáo án chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị gọi giật lại.

“Cô giáo Nhạc Nhạc!”

Sư Nhạc quay đầu lại, sau lưng là Hổ Tử và một nhóm bạn học, trong tay cậu nhóc còn cầm thêm một chiếc lon bằng kim loại, trên mặt lon đã được chạm khắc.

“Đây là món quà mà chúng em đã chuẩn bị trước khi cô giáo đến.” Hổ Tử giống hệt như một cậu nhóc cầm đầu trong lớp, đưa chiếc lon kim loại cho Sư Nhạc, “Cái này tặng cho cô, đều là chúng em tự gấp đấy ạ.”

Sư Nhạc nhận lấy chiếc lon, rũ mắt nhìn xuống, trong lon chứa đầy những ngôi sao được gấp bằng giấy, xem ra là đã chuẩn bị từ rất lâu.

Thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Cảm ơn nhé.”

Từ lớp Ba đi ra, Sư Nhạc lên thẳng văn phòng làm việc của giáo viên trên lầu ba, vừa lên tới nơi thì gặp Lâm Thái đang phân lớp.

Lâm Thái hỏi: “Đứng lớp rồi cảm thấy thế nào?”

Sư Nhạc giơ cuốn giáo án lên: “Cũng không tệ lắm.”

Lâm Thái cười nói: “Vậy là học sinh của em còn  ngoan đấy, không giống như…”

Anh ấy còn chưa nói dứt câu, trên đỉnh đầu đã vang lên một giọng nói: “Yo, anh Lâm, là cô giáo nào đây?”

Sư Nhạc ngẩng đầu lên, trên cầu thang là mấy nam sinh đang đứng bá vai bá cổ nhau, đều là mấy cậu nhóc choai choai, trên mặt mang theo ý cười cợt, ánh mắt nhìn chằm chằm Sư Nhạc.

“Đây là cô giáo Sư Nhạc, dạy lớp Ba.” Lâm Thái bước lên, “Sắp vào lớp rồi các em còn đi đâu vậy?”

Mấy cậu thiếu niên cười hì hì nói: “Đi WC, anh Lâm đi cùng không?”

Lâm Thái lắc đầu: “Đi nhanh rồi về.”

Mấy cậu thiếu niên lần lượt bước xuống cầu thang, lúc đi ngang qua Sư Nhạc còn quay đầu lại, giọng điệu bất cần đời: “Chào cô Sư Nhạc nha.”

Sư Nhạc ngước mắt lên, nhìn thấy hai bên đầu của thằng bé cạo thành hình chữ love, nhìn tiếp ba người khác thì lại thấy mỗi người một kiểu chữ, cô nhướng mày: “Kiểu tóc khá hợp thời đấy.”

Thoạt nhìn cứ như cùng một băng nhóm.

Cậu nhóc có hình chữ love vô thức sờ đầu mình, sau đó bật cười ha hả: “Cũng không đến nỗi nào, cô giáo cũng có mắt thẩm mỹ nhỉ.”

Lâm Thái đứng ở bên cạnh thúc giục: “Sắp vào lớp rồi đấy.”

Mấy cậu nhóc đáp lại một tiếng rồi quay đầu bước xuống cầu thang, lúc đi ngang qua trong miệng còn thoang thoảng mùi thuốc lá.

Lâm Thái thở dài: “Học sinh lớp Sáu vốn dĩ đã tốt nghiệp, nhưng học sinh bây giờ chênh lệch không đồng đều, cứ như một lớp học bổ túc, mấy em này là học sinh cấp 2, không muốn ở nhà phụ việc nên trốn đến đây để chơi bời.”

Trông trẻ, chơi bời.

Những lí do đến trường này thực sự có chút thú vị.

…..

Buổi chiều tan học, Sư Nhạc đứng trước cổng trường chuẩn bị đưa bọn trẻ về nhà, nghe nói đây là truyền thống của đoàn hỗ trợ giảng dạy, bất kể là trường học nào thì sau khi tan trường các giáo viên cũng phải đưa bọn trẻ về nhà một đoạn.

Sư Nhạc lại đội mũ lưỡi trai, đứng tựa vào cổng trường, vừa nghịch di động vừa chờ tan học.

Cô mở bản đồ ra, Hứa Tịnh nói rất đúng, quả nhiên nơi đây cách Giang Châu không xa, ngồi ghế cứng xe lửa có thể mất khoảng hai mươi tiếng đồng hồ. Sư Nhạc cảm thấy đối với cô bây giờ, chẳng có nơi nào được xem là quá xa nữa.

Cũng không biết là mặt mũi của anh trai cô trông như thế nào.

Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên có người đi tới bên cạnh: “Nhạc Nhạc, em đi hướng nào? Chúng ta đi chung nhé?”

“Em cũng không biết nữa, tùy à.” Sư Nhạc bấm tắt điện thoại, ngữ khí nhàn nhạt đáp, “Đàn anh đi hướng nào?”

Lâm Thái cân nhắc giây lát rồi nói: “Bên trái đi.”

Sư Nhạc gật gù, đút tay vào túi: “Vậy em đi bên phải.”

Lâm Thái: “…..”

Đồng Lâm nhịn cười, cho Lâm Thái một bậc thang bước xuống: “Đàn anh, anh đi chung hướng với em được không? Lỡ như trong thôn có chó dữ, em sợ không giữ được mạng.”

Lâm Thái: “…..Được.”

Sư Nhạc không ngờ là thực sự trùng hợp đến như vậy, nhà của Hổ Tử cũng nằm ở hướng bên phải, mà ngẫm lại thấy cũng đúng, sáng nay rõ ràng là Tiểu Yến Tử chạy từ bên phải tới.

Cô bị một đám trẻ vây quanh, Hổ Tử đeo chiếc cặp sách lớn chen vào giữa: “Cô giáo Nhạc Nhạc, cô có muốn đến nhà em ăn cơm tối không ạ? Anh của em đang ở nhà, anh ấy làm cơm rất là ngon.”

Sư Nhạc có chút bất ngờ: “Anh của em còn biết nấu cơm sao?”

“Anh của em cái gì cũng biết làm hết ạ!” Có sự cởi mở của Hổ Tử, những đứa trẻ khác cũng không còn rụt rè như trước nữa, tranh nhau muốn nói chuyện với cô: “Anh Tiểu Yến giỏi giang lắm ạ!”

Hổ Tử vỗ ngực, dáng vẻ vô cùng tự hào: “Đúng vậy, anh trai của em cái gì cũng biết làm!”’

Sư Nhạc hoàn toàn không ngờ Tiểu Yến Tử lại được những đứa trẻ này yêu mến như vậy: “Các em đều biết anh Tiểu Yến sao?”

“Các giáo viên ai cũng khen ngợi anh ấy hết ạ.” Bọn trẻ đáp, “Nói là thành tích học tập của anh Tiểu Yến rất tốt, học trường ở huyện không cần phải đóng học phí, mẹ em cũng nói anh Tiểu Yến rất siêng năng.”

Ha, đúng là một đứa trẻ ngoan.

Đi thêm một đoạn không xa, Sư Nhạc nhìn thấy ở đây có một con sông, nước rất trong, nhưng vì đang là mùa mưa nên lượng nước trên sông chảy rất xiết.

Trong cuộc họp hôm qua, thầy hiệu trưởng có nhắc đến việc trong thôn có một con sông, nếu trời mưa lớn nước sẽ dâng cao, dặn mọi ngời nhớ chú ý an toàn cho các em sau giờ học, có một số em lớn còn lao xuống tắm sông.

Sư Nhạc bình tĩnh quan sát xung quanh, vừa quay đầu lại thì phát hiện, nói là chỉ đưa bọn nhỏ về một đoạn đường, nhưng suốt đường đi mải mê tán gẫu, lúc này mới để ý là đã đi được một đoạn khá xa.

Đi thêm một đoạn về phía trước, ngoại trừ Hổ Tử ra thì những người còn lại đã ra về, cô quay đầu nhìn về phía Hổ Tử: “Hổ Tử, nhà em ở đâu?”

Hổ Tử đeo chiếc cặp sách lớn như vậy nhưng không hề thấy mệt mỏi, cậu bé chỉ về phía trước: “Đi tới phía trước một đoạn nữa là đến rồi ạ.”

Sư Nhạc liếc nhìn sắc trời đã có chút tối, thời tiết ở đây thay đổi thất thường, hình như là sắp mưa, cô cân nhắc một lát rồi quyết định đưa Hổ Tử về nhà trước.

Đi theo Hổ Tử về phía trước mười mét, sau đó hai người rẽ vào một góc cua, Hổ Tử bỗng nhiên kích động nói: “Cô giáo! Đến nhà của em rồi ạ!”

Sư Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên đường trước mặt có hai gian nhà gỗ nhỏ thấp, hai bên hiên nhà đều có hàng rào gỗ bao quanh, còn trồng thêm một số loại rau quả.

Đi vài bước về phía trước, cô còn nhìn thấy trước căn nhà gỗ có nuôi một vài con gà và con vịt, cửa nhà thì đang mở, nhưng không thấy ai.

Chiếc xe máy mà sáng nay Tiểu Yến Tử chạy đang dựng trước cửa.

Sư Nhạc dừng bước, sờ đầu Hổ Tử: “Vậy cô về trước nhé, mai gặp.”

Hổ Tử lập tức túm cô lại: “Cô giáo, cô không ở lại nhà em ăn cơm tối rồi hẵng về sao?”

“Không được đâu.”

Trong đoàn có quy tắc, dù là một cây kim hay một đoạn chỉ trong nhà học sinh cũng không được lấy.

Sư Nhạc nhẹ nhàng đẩy lưng cậu bé, vừa định rời đi thì lại thấy từ cửa nhà có người bước ra.

Mái tóc của cậu thiếu niên ướt đẫm, thoạt nhìn như không có thời gian để chỉnh trang, rất là lộn xộn, trong tay còn đang bưng một cái chậu.

Chiếc quần jean mà cậu đang mặc làm cho đôi chân càng trở nên thon dài, phần thân trên chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, trên cánh tay có vài đường cơ bắp, thoạt nhìn khá là đầy đặn, còn có chút hoang dã.

Sư Nhạc khẽ nhướng mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.