Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 50



Trái tim Thích Yến nháy mắt đập dữ dội, anh nhìn Sư Nhạc, không biết là cô đã say hay còn tỉnh.

Anh chuyển động yết hầu: “Nếu như…”

Pang pang pang!

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, hai người như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, cùng nhau đưa mắt nhìn ra cửa.

Thích Yến nghe thấy Sư Nhạc khẽ tặc lưỡi một tiếng, như thể đang mất kiên nhẫn, sau đó cô đứng dậy đi về phía cánh cửa.

“Cậu làm gì thế, sao tự nhiên lại…” Hứa Tịnh đã uống khá nhiều, một tay cô ấy bám lấy cánh tay Thời Tuấn, ngà ngà nói chuyện, giọng điệu đang vút lên cao thì bỗng nhiên im bặt khi nhìn thấy Thích Yến đang ngồi trong phòng.

“À ra thế.” Cô ấy dường như đã tỉnh táo đôi chút, đưa mắt nhìn Sư Nhạc, im lặng ba giây, sau đó dựa đầu vào vai Thời Tuấn, “Em xỉn rồi. Em tới đây làm gì không biết. Mau đưa em đi đi.”

Thời Tuấn khẽ cười, giữ đầu cô ấy rồi nói với Sư Nhạc: “Cô ấy muốn qua đây gọi các cô đi lấy quà.”

Đây là một trong những thủ tục trong ngày lễ Giáng Sinh ở quán bar, dưới tầng một có một cây thông Noel lớn, đến mười hai giờ sẽ đặt ở đó nhiều hộp quà, giống như trào lưu mở hộp mù* vậy, chủ yếu là tạo không khí náo nhiệt.

(Hộp mù hay ‘blind box’, là một hộp quà chứa một món đồ chơi bí ẩn, người mua sẽ không biết mình nhận được gì, chúng có thể rẻ hơn hoặc đắt hơn giá trị số tiền mà họ đã bỏ ra – nguồn: Google.)

Chút không khí mập mờ giữa Thích Yến và Sư Nhạc cũng bởi vì nguyên nhân này mà nhanh chóng tan biến.

Cô đứng tựa vào khung cửa, hơi hơi nâng cằm, bất lực nói: “Rót cho cậu ấy một cốc nước mật ong để giải rượu đi.”

Nói xong cô quay đầu lại: “Thích Tiểu Yến, đi thôi, đi lấy quà.”

Nhịp tim Thích Yến lại trở về trạng thái bình thường, ở dưới lầu sớm đã tập hợp nhiều người chờ lấy hộp quà mù.

Sư Nhạc xuống dưới chẳng qua chỉ là hình thức, cô không chen lấn, vừa đi vừa tùy ý hỏi: “Có thứ gì muốn lấy không?”

Thích Yến đang chú ý đến động tác bước xuống cầu thang của cô, sợ cô té ngã, nghe vậy thì ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Muốn thứ gì cũng có sao?”

“Không đâu.” Sư Nhạc quay đầu lại, dài giọng đáp, “Có điều cậu cứ nói ra đi, biết đâu có thì sao.”

Cô cười nói: “Ông già Noel sẽ bí mật đặt vào trong chiếc vớ của cậu.”

Thích Yến cong môi: “Vậy sợ là không vừa rồi.”

Bước chân Sư Nhạc hơi dừng lại: “Không vừa?”

“Ừm.” Thích Yến nở nụ cười, hơi nhướng mắt lên nhìn đám đông đang loi nhoi rục rịch, chuyển chủ đề, “Mãn Mãn thích cái nào, em lấy giúp chị nhé?”

Sư Nhạc híp mắt nhìn anh vài giây. Sau khi xuống hết cầu thang, cô dứt khoát không đi nữa, ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Dưới cây thông Noel quà chất thành từng đống, không thể nhìn rõ được cái nào với cái nào.

Cô khẽ ‘à’ một tiếng, giống như đang cân nhắc, sau đó đưa ra kết luận: “Chị muốn cái tốt nhất.”

Nghe thấy lời này, Hứa Tịnh đang giả vờ say vừa theo chân cô xuống lầu không khỏi quay đầu lại. Con người Sư Nhạc trước nay không thích làm phiền mọi người, chứ đừng nói là đưa ra yêu cầu vô lý gì đó với người khác.

Ngay cả lúc gặp lại Sư Tần, những chuyện mà mình phải chịu ấm ức mấy năm qua cũng được cô giấu nhẹm, làm gì có bày ra tính khí trẻ con như vậy.

Cái nào mới là cái tốt nhất? Đâu đâu cũng là hộp mù, làm sao biết được cái nào tốt nhất chứ?

Cô ấy ẩn ý sâu xa nói: “Thì ra không phải là không biết tùy hứng.”

Thời Tuấn nhìn theo tầm mắt của cô ấy, đương nhiên cũng nghe thấy câu nói của Sư Nhạc. Anh ấy quay đầu Hứa Tịnh, nhàn nhạt nói: “Ai mà chẳng có ngoại lệ.”

Hứa Tịnh ậm ờ hai tiếng rồi theo anh ấy rời đi.

Thích Yến bên đây nghe Sư Nhạc nói xong cũng không có gì xoắn xuýt, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu: “Ừm, lấy cái tốt nhất.”

Sư Nhạc nghiêng đầu: “Được.”

Đến mười hai giờ, khi lời phát biểu trên sân khấu vừa dứt tiếng, mọi người liền nháo nhào xông tới cây thông Noel.

Thấy Thích Yến cũng thực sự muốn đi về phía đó, Sư Nhạc phì cười, kéo anh lại: “Cậu định làm thật đấy à?”

Thích Yến rũ mắt nhìn tay cô: “Những thứ chị muốn, em đều sẽ lấy cho chị.”

Sư Nhạc ngước mắt lên, mơ hồ cười một tiếng: “Đây hẳn không phải là ảo giác đâu nhỉ.”

“Sao cơ?”

Sư Nhạc không trả lời, cô buông tay Thích Yến ra, nhìn về phía đống quà gần bị cướp sạch, chỉ chỉ vào cái trong góc vừa bị người khác đá ra: “Chị muốn cái đó.”

Thích Yến quay đầu liếc nhìn: “Được.”

Anh thật sự bước qua đó, nhặt món quà đó lên, vỗ bụi rồi xoay người quay về, lại nhìn thấy Sư Nhạc móc điện thoại ra, chụp hình anh.

Động tác của Thích Yến hơi khựng lại, không hiểu vì sao gần đây Sư Nhạc lại thích chụp hình anh như vậy.

Sư Nhạc đã cất điện thoại, vẫy tay với anh.

Thích Yến ôm hộp quà bước tới trước mặt Sư Nhạc, nhìn Sư Nhạc thong thả mở hộp quà ra, vừa mở vừa nói: “Để chị xem xem món quà tốt nhất là cái gì.”

Thích Yến cũng không rõ bên trong có thứ gì, thực ra anh cũng không bận tâm, nhưng anh vẫn lẳng lặng dõi theo động tác của cô, không hiểu sao anh thậm chí còn cảm thấy mình có thể đoán được Sư Nhạc nhận quà xong sẽ nói câu gì.

Cô sẽ nói, ồ, quả nhiên là món quà tốt nhất.

“Thích Tiểu Yến, công nhận tay cậu hên thật đấy.” Sư Nhạc cầm phụ kiện điện thoại ông già Noel trong hộp quà lên, nhướng mày lười biếng nói: “Đúng là một món quà tốt nhất.”

Gương mặt Thích Yến càng trở nên ôn hòa, giống như không nhịn được nữa, anh khẽ cười thành tiếng, muốn dừng nhưng không dừng lại được.

Sư Nhạc nhướng mắt, cô cũng không cảm thấy trong lời nói của mình có gì kỳ lạ: “Buồn cười lắm à?”

“Không phải.” Thích Yến nhìn ông già Noel màu đỏ trong tay cô, cười nói, “Vì em vui.”

“Lấy được cho chị một món quà tốt nhất.”

Cô chưa bao giờ khiến anh cảm thấy khó xử, thậm chí còn hết lòng dung túng cho những hành động nhỏ nhặt của anh, làm cho người khác không khỏi mềm lòng.

Sư Nhạc dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn anh. Qua mấy giây sau, cô nhặt ông già Noel đó lên, đưa tới trước mặt anh.

Ý cười trên gương mặt Thích Yến vẫn chưa tan hết, nghi hoặc hỏi: “Hửm?”

“Vì lấy quà cho chị mà chẳng phải cậu vẫn chưa có gì sao?” Sư Nhạc nói, “Cái này cho cậu.”

“Cho em?” Thích Yến không nhận.

Sư Nhạc ngồi thẳng người dậy, đầu ngón tay quấn lấy sợi dây của phụ kiện, nhấc tay lên lắc lắc trước mặt anh: “Chị đã nhận được quà rồi.”

Mặt của ông già Noel đối diện với Thích Yến, sau lưng còn mang một chiếc túi màu trắng. Thích Yến liếc mắt nhìn, sau đó lại chuyển tầm mắt sang gương mặt Sư Nhạc, không nói chuyện.

Một tay còn lại của Sư Nhạc cầm lấy chiếc hộp vừa mở ra, tháo chiếc nơ ra khỏi hộp: “Món quà này là của chị, chị sẽ lấy nó đi.”

Sau đó cô lại lắc lư món phụ kiện.

“Còn cái này là của cậu, nhớ nói với ông ấy món quà mà cậu muốn nhé.” Sư Nhạc đè thấp giọng, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, kể cho đứa trẻ ấy một câu chuyện cổ tích, nhưng lại dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Đợi đến nửa đêm, ông già Noel sẽ bí mật nhét vào chiếc vớ của cậu.”

Thích Yến im lặng nhìn cô, sau đó hơi hơi nghiêng đầu: “Vậy em hy vọng, ông già Noel sẽ sớm hiện thực hóa điều ước của em.”

Sư Nhạc: “Cậu còn chưa nói mà?”

Thích Yến khẽ cười, cầm lấy món phụ kiện rồi khẽ siết chặt vào lòng bàn tay, nói: “Chị sẽ biết thôi.”



Kết thúc Giáng Sinh, Sư Nhạc lại trở về với guồng quay công việc, có điều những chuyện còn lại căn bản đều là hậu kỳ, việc cô cần làm chỉ là phối hợp với công ty và đội nhóm để xác định phương án quáng bá.

Chớp mắt lại sắp bước sang năm mới, tết Tây bên trường được nghĩ, nhưng Sư Nhạc bởi vì công tác quảng bá nên phải cùng một ca sĩ đàn anh sang thành phố bên cạnh tham gia buổi hòa nhạc cuối năm, chỉ là hợp xướng vài câu, tiện thể để cô ra mắt.

Mặc dù 31 mới là giao thừa, nhưng vì phải diễn tập trước nên ngày 30 Sư Nhạc đã cùng đàn anh rời khỏi Bắc Thành.

Ngày biểu diễn, Sư Nhạc đang ở trong phòng nghĩ chờ tới lượt thì có không ít người gửi tin nhắn cho cô, đa số đều hỏi cô lúc nào lên sân khấu, mọi ngời đang xem trực tiếp.

Sư Nhạc khẽ cười, sao chép và dán thời gian báo cho bọn họ.

Vị đàn anh thấy dáng vẻ của cô có vẻ khá thoải mái, bèn hỏi: “Thấy trạng thái của em thoải mái như vậy, chắc không căng thẳng đâu nhỉ?”

Sư Nhạc lắc đầu: “Căng thẳng chứ ạ, nhưng không thể để người khác nhận ra được.”

“Tại sao?”

Cô cười nói: “Sợ làm anh mất mặt.”

Vị đàn anh bị cô chọc cười, kêu cô nếu căng thẳng thì có thể ra bên ngoài hít thở không khí.

Sau hậu trường có rất nhiều phòng chờ, Sư Nhạc cũng không đi lung tung, cô chỉ tìm một góc gần đó vắng người, lặng lẽ đứng một chút.

Đang định chỉnh điện thoại về chế độ rung thì nhìn thấy tin nhắn của Thích Yến.

Thích Yến: “Còn khoảng một tiếng nữa.”

“Mãn Mãn, chị có điều ước gì cho năm mới không?”

Sư Nhạc liếc nhìn thời gian, đúng thực là còn khoảng một tiếng nữa. Nhìn thấy tin nhắn của Thích Yến, cô liền gạt chút căng thẳng vừa nãy sang một bên, bắt đầu ngẫm nghĩ, cô có điều ước gì cho năm mới không nhỉ?

Cô cảm thấy thứ mình muốn cũng chẳng có gì nhiều, nên không mặn mà lắm. Cô suy nghĩ rất thoáng, đã là thứ gì không thuộc về mình thì cưỡng cầu cũng không được.

Còn thứ gì đã thuộc về cô thì hình như đã nhận được rồi.

Cẩn thận suy nghĩ, quả thực cũng chẳng có gì ước ao. Thứ cô muốn cô sẽ nổ lực giành lấy trong tương lai, chỉ cần cô muốn thì có thể đạt được.

Về phần những thứ khác, đọc đoạn tin nhắn này Sư Nhạc bất chợt có một cảm giác rất lạ, cô đột nhiên muốn gặp người này.

Lật mở album ảnh ra, tìm đến bức ảnh tờ giấy bảo đảm, Sư Nhạc đọc lại từng câu từng chữ, cuối cùng vẫn không nói cho anh biết.

Lỡ này như người này thật sự chạy đến đây, ngược lại càng khiến cô cảm thấy lúng túng.

Nghĩ ngợi một lúc, Sư Nhạc gõ một dòng chữ: “Cũng có một điều.”

“Điều gì?”

Sư Nhạc đáp: “Lát nữa giao thừa nhớ chúc chị một câu năm mới vui vẻ, gọi điện thoại nhé.”

Lúc đó cô đã kết thúc buổi biểu diễn.

Thích Yến hồi âm lại rất nhanh: “Được.”

Sư Nhạc cong khóe môi, chỉnh điện thoại về chế độ rung xong, cô xoay người trở lại phòng chờ, lúc này chút căng thẳng trong lòng dường như đã trở thành sự mong đợi.

Bên đây, Thích Yến đặt điện thoại xuống giữa tiếng la hét inh ỏi của hội trường.

Lưu Minh An đang ngồi bên cạnh anh, hai người mua vé muộn, giá rẻ, vị trí không tốt lắm, chỉ có thể xem qua màn hình lớn.

Lưu Minh An cảm thấy người bên cạnh thật sự giống quái nhân: “Khó khăn lắm mới đến xem buổi hòa nhạc cuối năm, sao cậu cứ nghịch điện thoại mãi thế?”

“Nói chuyện với ai vậy? ‘Cô chị’ đó à?”

Thích Yến khẽ gật đầu.

Lưu Minh An cảm thấy hành động của anh thực sự rất kỳ quái: “Vậy sao cậu không đi đón giao thừa với cô ấy? Mắc cái mớ gì chạy tới đây xem buổi hòa nhạc cuối năm với tớ?”

Nghe vậy, Thích Yến ngược lại bật cười: “Tớ đang ở cùng với cô ấy mà.”

Lưu Minh An: “??”

Anh ấy lơ mơ xem tiếp buổi biểu diễn, mãi đến khi kết thúc hai bài hát, nhìn thấy ống kính lia tới người đang bước lên sân khấu, Lưu Minh An mới đột nhiên nhảy cẩng lên: “WOW!?”

“Thích Yến! Thích Yến!!” Anh ấy kéo quần áo Thích Yến, “Có phải tớ bị hoa mắt rồi không? Cậu nhìn xem đó là ai!”

Thích Yến đã sớm nhận ra Sư Nhạc, bởi vì cô vẫn chưa ra mắt nên trong phần trailer không có cô xuất hiện, nhưng anh biết Sư Nhạc sẽ hát cùng với ai.

Lưu Minh An đâu ngờ có một ngày lại gặp Sư Nhạc trong tình huống như vậy, anh ấy như phát cuồng: “Chị! Là chị!!! Chị của cậu!!!”

“Cô ấy thực sự là minh tinh kìa, vãi thật!”

Thích Yến kéo tay anh ấy ra, ánh mắt dán chặt vào màn hình lớn.

Sư Nhạc lên hình không nhiều, chỉ hát vài câu, nhưng dựa vào giọng hát và ngoại hình thì xung quanh đã bắt đầu có người bàn tán.

Người này mới cách đây không lâu còn nói chuyện với anh, hẹn anh sẽ gọi điện để chúc mừng năm mới.

Những chuyện này, không một ai biết được.

Trong lòng Thích Yến cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ, giống như anh đang cõng toàn bộ thế giới trên lưng vậy, giấu kín đi các vì sao.

Tất cả khách mời tham dự buổi hòa nhạc cuối năm đều phải có mặt lúc 0 giờ, riêng Sư Nhạc thì không cần, vì cô chỉ là người làm nền, chỉ cần ở phía sau đợi các tiền bối quay lại là được.

Cô nhìn điện thoại, cũng chưa định nhắn tin cho Thích Yến, để xem anh có gọi cho cô đúng giờ không.

11:59

Cô rất muốn cầm đồng hồ bấm giờ để canh thời gian.

Đột nhiên, trong tay bỗng rung lên.

Nhìn thấy tiếng nhắc cuộc gọi, Sư Nhạc không khỏi nở một nụ cười.

Khoảnh khắc nhận máy, nghe thấy âm thanh bên phía Thích Yến, Sư Nhạc bỗng có chút sửng sốt.

“Cậu đang ở đâu vậy?”

Thích Yến không trả lời, giữ im lặng vài giây, Sư Nhạc nghe thấy rất rõ âm thanh ở đầu dây bên kia, là tiếng đếm ngược đang dồn dập vang lên.

“5,4….”

“3,2….” Giọng nói của Thích Yến xen lẫn giữa tiếng hò hét của đám đông truyền vào điện thoại, đến thời khắc cuối cùng, anh cười nói, “Mãn Mãn, Chúc Mừng Năm Mới.”

Sư Nhạc hỏi lại một lần nữa: “Cậu đang ở đâu?”

Bên phía Thích Yến lại truyền đến giọng hát của một ca sĩ, không cần Thích Yến nói Sư Nhạc cũng đã nhận là ca sĩ này là ai, cách đây không lâu cô đã gặp phía sau hậu trường.

Thích Yến cũng không giấu giếm: “Đang ở Hải Thành.”

Sư Nhạc lập tức đứng bật dậy, nhưng lý trí lại bảo cô ngồi xuống: “Cậu đến Hải Thành làm gì?”

“Đi với Lưu Minh An qua đây xem buổi hòa nhạc.” Thích Yến nói rất tự nhiên, “Cũng vì muốn nói với chị một câu Chúc Mừng Năm Mới, tặng cho chị một món quà năm mới.”

“Cũng may.” Anh giống như vừa thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may là điều ước năm mới của chị em có thể hiện thực hóa được.”

Bên phía anh quả thực rất ồn ào, Sư Nhạc chỉ có thể nghe anh nói chập chờn đứt quãng.

Sư Nhạc hiểu thời điểm này không thể ra ngoài, chưa kể Thích Yến đang lạc giữa vạn người đông đúc, có muốn tìm cũng không tìm ra được. Cô dứt khoát bình tĩnh lại, ngồi xuống, cố gắng nghe rõ lời anh nói: “Vậy điều ước năm mới của cậu thì sao?”

Thích Yến trầm mặc vài giây, sau đó cười nói: “Cũng chẳng có điều ước gì, nhưng đã nhận được một món quà.”

Nghĩ đến người cùng anh đến đây, Sư Nhạc tưởng đâu là Lưu Minh An tặng: “Nhưng chị chưa tặng cho cậu mà.”

“Bây giờ tặng luôn nhé.” Thích Yến nói, “Em cũng muốn giống như Mãn Mãn. Mãn Mãn tặng cho em một câu Chúc Mừng Năm Mới là được rồi.”

Sư Nhạc phì cười một tiếng, nói vào điện thoại: “Bên chỗ cậu ồn như vậy có nghe rõ được không?”

Thích Yến: “Nghe được.”

Sư Nhạc cũng không nhiều lời, cô rũ mắt, cười nói: “Thích Tiểu Yến, Chúc, Mừng, Năm, Mới.”

Từng câu từng chữ rất rõ ràng, như thể sợ anh sẽ bỏ sót một chữ nào đó.

“Nhận được quà rồi.” Thích Yến khẽ nhúc nhích đôi chân đã có chút cứng đờ vì đứng cả một đêm, trong mắt đều là sự thỏa mãn, “Em rất vui, cám ơn Mãn Mãn.”

Hội trường quá ồn ào, di động của Sư Nhạc từ nãy đến giờ vẫn luôn có cuộc gọi đến, là mấy người Hứa Tịnh và Sư Tần, gọi đến để chúc mừng năm mới với cô.

Hai người sau đó chuyển qua nhắn tin trò chuyện.

Sư Nhạc hỏi: “Lúc nào cậu quay về Bắc Thành?”

Thích Yến trả lời thật: “Ở chơi với Lưu Minh An hai ngày, ngày mốt em về.”

“Quay về là đúng cuối tuần luôn nhỉ.” Sư Nhạc nhẩm tính thời gian, “Thi xong là về Diêu Sơn luôn đúng không?”

“Đúng vậy.”

Thích Yến đã đặt vé xe từ sớm, dù sao cũng sắp đến Tết, giành giật rất mệt.

“Ngày 13 lên tàu.”

Nhẩm tính thì lại một tháng nữa không gặp nhau, Sư Tần bây giờ đang phát triển công ty ở Bắc Thành, Sư Nhạc đương nhiên cũng không thể về Giang Châu đón Tết.

Sắp tới còn phải phát hành album, cô gần như không có thời gian rãnh.

Nghĩ đến những bức ảnh vẫn chưa hoàn thành, Sư Nhạc khẽ nhíu mày, hồi âm lại một chữ: “Ừm.”

Lưu Minh An ở bên cạnh nghe Thích Yến gọi điện thoại thì quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay cậu nhận được quà rồi à? Lúc nào thế?”

Sao anh ấy không nhìn thấy?

Thích Yến cười: “Vừa tức thì.”

Vào lúc anh chưa kịp chuẩn bị, Sư Nhạc đã xem lời chúc mừng năm mới của anh như một món quà, đó đồng thời cũng là món quà tuyệt vời nhất dành cho anh.

Cùng nhau trải qua thời khắc năm mới, cũng là một món quà mà cô đã dành tặng cho anh.

Chỉ cần liên quan đến cô thì đều là món quà.

Bên đây, Trương Bình vừa đẩy bước vào đã nhìn thấy Sư Nhạc trầm tư ngồi đó, giống như đang cân nhắc chuyện gì đó rất quan trọng.

“Hôm nay hiệu quả khá tốt.” Trương Bình bước tới, tiện miệng hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Sư Nhạc ngẩng đầu hỏi: “Chị, trong lộ trình quảng bá có tỉnh Giang không?”

Trương Bình lắc đầu: “Nơi đó thì không cần, chủ yếu ở Bắc Thành thôi. Ca sĩ không giống như diễn viên, không cần phải chạy khắp nơi.”

Sư Nhạc khẽ gật đầu, trầm mặc giây lát rồi đột nhiên nói: “Chị, em nói với chị chuyện này.”

“Ừm, chuyện gì?”

Sư Nhạc rất bình tĩnh, như thể đang nhắc đến một chuyện vô cùng bình thường: “Trước đây chị từng nói, nếu chuyện tình cảm của em có bất kỳ thay đổi nào thì nhớ nói với chị một tiếng.”

Mí mắt Trương Bình khẽ giật giật, cô chủ nhỏ này đề cập đến chuyện này mà cứ như đang bàn luận chuyện thiên hạ, hoàn toàn không biết mình đang nói một chuyện rất to lớn.

“Em muốn nói với chị trước một tiếng.” Sư Nhạc khẽ cười: “Có lẽ sắp có gì đó thay đổi rồi.”

Trương Bình: “….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.