"Vương phi tỷ tỷ thế nào rồi?" Lâm Man Ngọc ủy mị hỏi, sau đó nói: "Mau tránh ra, để ta vào thăm Vương phi tỷ tỷ."
"Ngọc Trắc phi, người không thể vào, Vương phi có lệnh, không cho bất kỳ ai vào trong." Giả mèo khóc chuột, người hại nhị tiểu thư còn không phải cô hay sao chứ?
"Ngươi chỉ là một nha hoàn thì biết cái gì chứ? Mauvào thông báo rằng ta muốn gặp Vương phi, chắc chắn tỷ ấy sẽ gặp ta." Lâm Man Ngọc nói chắc chắn.
"Ngọc trắc phi, xin người đừng làm khó nô tì." Phỉ Hy nói.
Bên trong, Triển Lâm nhàn nhã ngồi uống trà, thấy bên ngoài hơi khác lạ, liền hỏi: "Tĩnh Tư, bên ngoài có chuyện gì?"
Tĩnh Tư cung kính đáp: "Hồi bẩm vương phi, Ngọc trắc phi ở bên ngoài nói muốn gặp người, nhưng mà nô tì đã nói với Phỉ Hy không cho trắc phi vào rồi ạ."
"Ngọc trắc phi là ai?" Triển Lâm hỏi.
"Bẩm vương phi, Ngọc trắc phi là danh xưng từ khi nàng được nạp làm trắc phi ở vương phủ, khi trước nàng gọi Lâm Man Ngọc, là Tứ tiểu thư Lâm gia, cũng là biểu muội của người, bình thường Ngọc trắc phi thường xuyên ghé Ưu Tân viện để thăm người, người cũng đặc biệt bao dung và chiều ý Ngọc trắc phi." Tĩnh Tư đáp không nghĩ ngợi, nàng chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của bản thân là được, không thể quản bao đồng, cũng không thể hỏi vì sao, dù trong lòng rất thắc mắc, việc nàng làm chỉ là nhăn mày một cái.
Triển Lâm nhìn Tĩnh Tư, thấy Tĩnh Tư khẽ động nhăn mày: "Thắc mắc vì sao ta hỏi ngươi chuyện này?"
"Hồi bẩm vương phi, nô tì không dám." Tĩnh Tư từ nhỏ bị bán đi mấy lần, may mắn được cô cô thu nhận vào vương phủ, dạy học cách làm nha hoàn, không thể quá nhiều chuyện bằng không tự rước họa vào thân, sớm học được tai ngơ mắt điếc.
Triển Lâm gật đầu: "Được rồi, ngươi ra ngoài bảo Phỉ Hy đuổi Ngọc trắc phi đi đi, sau đó ngươi và Phỉ Hy cũng ra ngoài canh gác cho ta, ta muốn nghỉ ngơi."
"Vâng." Tĩnh Tư cung kính lui ra ngoài, y lời mà nói lại với Phỉ Hy.
Ban đầu Lâm Man Ngọc nháo loạn nhưng về sau thì cũng chịu rời đi.
Triển Lâm trong phòng vẫn ngồi trên ghế, suy nghĩ, suy nghĩ, lại suy nghĩ. Xuyên không có thật, là thật rồi, Triển Lâm đã xuyên không!
Triển Lâm nhớ mãi thời khắc đó, lúc ấy thân phận nội gián của cô bị bại lộ, Thao Văn Mã bị cô chơi một tức tưởi, song Thao Văn Mã trút hết sức cạn mà bắn Triển Lâm, đáng tiếc, trượt!
Nếu thế vì sao Triển Lâm chết? Bị một người xem nhạc kịch dưới khán đài vừa mấy phút trước còn là con tin bắn cô một phát vào đầu, máu không ngừng tuôn, cô chết thật rồi. Kế hoạch của đại ca Thao vì cô mà hỏng, nhưng cô không còn lựa chọn, cô là tay trong, là nội gián trong tổ chức hắc đạo của họ, cô nếm máu mà lớn, nếm khổ là thành người, cô muốn kết thúc những tháng ấy, cô cần danh 'thập nhị' trong giang hồ hắc đạo, cô cũng chẳng cần được ai tôn sùng.
Cô muốn là tự do, một sự tự do mà cô hằng mong mỏi, vì thế chỉ có cáchlàm tay trong mới kết thúc được băng nhóm của đại ca Thao, mặc dù cô biết bản thân có lỗi, nhưng cô không quan tâm, nhưng ngày sau cô sẽ ra nước ngoài, tới một đất nước thật tốt mà không ai biết mình để gầy dựng sự nghiệp, phản bội thì sao, cô muốn tự do, dù sao tất cả những con người ở đó cũng không tính là người tốt, có lẽ vậy, trừ đại ca Thao, anh ta nhặt cô về nuôi cô, cô mang ơn, anh ta dưỡng dục cô thành kẻ giết người, cô lặng lẽ nhìn anh ta chỉ dạy mà hành động, sau đó cô càng lớn tâm càng lạnh lẽo, mong ước tự do trỗi dậy buột lòng làm tay trong tiếp tay cho cánh sát, cả đời này người cô mang ơn, nợ là đại ca Thao - Thao Mã Văn.
Cô chết cũng đã chết, cái này cũng có thể coi như là sự tự do giải thóat dành cho cô, chỉ là cô không ngờ mình xuyên qua, vào một cô gái thướt tha yểu điệu, có chút bạch thỏ, ngu si, loại người này cô vốn ưa gì!
Nhưng cô lại mộng ước một lần nữa, lần này chắc chắn phải đạt thành, tự do, đôi cánh đang chờ cô!