Tử Điệp sau khi cùng Lan Lăng Ngạo Thiên chia tay liền cùng Tiểu Như
về nhà, mới vừa đi đến cửa đã bị quản gia tinh mắt thấy, quản gia thấy
Tử Điệp liền chạy nhanh qua nhỏ giọng nói:
“Tiểu thư người rốt cục đã trở về, lúc này mà còn không trở về phỏng
chừng lão gia đã lật tung cả kinh thành này lên rồi , gia đinh đều bị
phái đi tìm người ” .
“A? Sao lại thế này? Ta cùng Tiểu Nhị đi dạo hội chùa, vừa đi ra liền gặp một bằng hữu nên cùng hắn đi chơi, Tiểu Nhị trở về nói cho cha một
chút chẳng phải là được rồi sao” Tử Điệp khó hiểu hỏi.
“Nhị nha đầu trở về liền vội vã nói không thấy người, lão gia có thể
không khẩn trương sao, đi lạc nhau thì nhanh về nhà a, trễ như vậy mới
trở về không lo lắng mới là lạ, nhanh vào đi thôi” .
Tử Điệp thè lưỡi chạy nhanh đi vào, chỉ thấy Lam phụ đang chắp tay
sau lưng lo lắng đi qua đi lại, Tử Điệp chạy nhanh qua, nhẹ giọng nói:
“Cha, ta đã trở về, thực xin lỗi, làm cho cha lại lo lắng ” .
Lam Hoài Thêm nghe thấy thanh âm nữ nhi lập tức quay đầu lại nhìn Tử
Điệp, nghĩ tức giận lại như thế nào cũng không phát ra được, đành phải
bất đắc dĩ khoát tay nói:
“Nhớ rõ trở về là tốt rồi, lần sau không được hồ nháo như vậy nữa, nếu không phải ở nhà thế nào cũng không cho đi ra ngoài” .
“Vâng, đã biết, lần sau sẽ không ” Tử Điệp nhu thuận nói.
Lam Hoài Thêm còn muốn nói gì với Tử Điệp nữa, miệng còn không có mở ra liền bị một thanh âm khác đánh gãy.
“Tử Điệp, ngươi hôm nay đi đâu , làm hại bản công chúa đến không công một chuyến chờ ngươi một ngày”
Người nói chuyện đúng là Phong Lạc Tuyết, Phong Lạc Tuyết ở trong
cung nhàm chán năn nỉ nữa ngày Phong Lạc Hiên mới đáp ứng cho nàng đi ra ngoài, nhưng cũng cho nàng một nhiệm vụ là phải đem Tử Điệp mang tiến
cung còn hứa không tiết lộ bí mật.
“Lạc Tuyết, ngươi như thế nào ra cung cũng không nói cho ta biết,
phải biết rằng ngươi tới ta sẽ không đi ra ngoài làm hại mọi người đồng
loạt lo lắng cho ta”Tử Điệp đối với Lạc Tuyết nói.
“Ta cũng không biết hôm nay ngươi đi ra ngoài a, không nghĩ sẽ gặp
tình huống này, hội chùa không phải còn vài ngày nữa sao, ngày mai ngươi dẫn ta đi đi, ta chưa từng dạo qua đâu” Lạc Tuyết năn nỉ Tử Điệp.
Tử Điệp không thương lượng mà đầu óc nhanh vận động, loại trò này
nàng cũng không dám chơi a, Lạc Tuyết không phải người thường nàng đường đường là công chúa Thiều dương quốc, vạn nhất trên đường gặp được
chuyện gì nàng chính là có mười cái đầu cũng không đủ bù lại, cho nên Tử Điệp vô luận như thế nào cũng sẽ không bồi Lạc Tuyết đi chơi , cho dù
đi chơi mà phía sau đi theo một đống người cũng không có ý nghĩa gì.
Còn có một chút nguyên do chính là Tử Điệp không muốn cùng hoàng thất có nhiều liên hệ, nghĩ đến Phong Lạc Hiên chân mày Tử Điệp liền thẳng
nhíu, Tử Điệp không muốn cùng Phong Lạc Hiên có nhiều liên quan, nếu đã
lựa chọn Phong Lạc Hàn nên cách những người khác xa chút, nàng không
nghĩ tạo thành hiểu lầm không cần thiết, nhưng là lời nói của Phong Lạc
Tuyết nàng lại không dám trực tiếp bác bỏ, lúc còn đang lo lắng không
biết nên lấy cớ thế nào Tử Điệp liền thấy ca ca mấy ngày nay không gặp
đang hướng ngoài cửa đi đến, Tử Điệp giống bắt được cứu tinh liền chạy
nhanh đến trước mặt Vân Lỗi, giả dạng đáng thương hề hề bộ đối Lam Vân
Lỗi nói:
“Ca, mau giúp ta nghĩ biện pháp, Lạc Tuyết muốn ngày mai ta mang
nàng đi dạo hội chùa, ta cũng không dám đảm đương mang nàng đi, vạn nhất gặp rắc rối như vậy làm sao a” .
Lam Vân Lỗi nhìn bộ dạng đáng thương của Tử Điệp lại nhìn cách đó
không xa Phong Lạc Tuyết đang dùng một đôi mắt đẹp nhìn hắn nhất thời da đầu run lên cũng không nghĩ ra cái biện pháp gì, hắn biết Phong Lạc
Tuyết luôn được cưng chìu, làm việc luôn luôn không lo lắng hậu quả hắn
cũng không dám cho công chúa đi chơi, nhưng là hiện tại không có biện
pháp tốt cũng chỉ có thể dời đi lực chú ý của nàng.
“Gặp qua công chúa điện hạ, người đợi Tử Điệp nửa ngày liền tính
buông tha nàng như vậy sao, không nhân cơ hội xử phạt nàng một chút?”
Lam Vân Lỗi hướng Phong Lạc Tuyết hỏi.
“Cũng đúng, như thế nào có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu, từ khi
rời khỏi cung liền không chịu đi thăm ta, ta như thế nào trừng phạt
ngươi đây…” Phong Lạc Tuyết oai đầu nghịch ngợm nháy ánh mắt nói. Phong
Lạc Tuyết suy nghĩ nửa ngày mới bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ Phong Lạc
Hiên giao cho nàng làm , không có ý tốt tươi cười.
Đứng ở một bên Tử Điệp cùng Lam Vân Lỗi bỗng nhiên có một loại cảm
giác đại họa lâm đầu, cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, Phong Lạc
Tuyết nhìn dáng vẻ Tử Điệp khẩn trương liền cười ra tiếng, sau đó từ từ
nói:
“Bản công chúa liền không cùng ngươi so đo , bản cung chờ ngươi một
ngày cũng có thể xem nhẹ, không theo giúp ta đi chơi cũng có thể, bất
quá ngươi phải tiến cung theo giúp ta vài ngày coi như là trừng phạt
ngươi đi, ngươi thấy thế nào” ?
“Ta không tiến cung” Tử Điệp không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Lam Vân Lỗi cùng Phong Lạc Tuyết đều bị lời nói của nàng làm hoảng
sợ, từ khi biết chuyện Tử Điệp cùng Phong Lạc Hàn Lam Vân Lỗi vẫn muốn
nói cho Tử Điệp biết nên cách hoàng cung xa một chút, còn chưa nói đã bị Phong Lạc Tuyết đi trước một bước, Lam Vân Lỗi cũng không nói gì chỉ
đứng ở một bên nhìn xem Phong Lạc Tuyết sẽ nói như thế nào.
“Vì sao” Phong Lạc Tuyết hỏi Tử Điệp.
“Ah… Ah… Lạc Tuyết, ngươi cũng biết người ngoài cung không thể thường xuyên vào cung , ta…” Tử Điệp còn đang suy nghĩ câu sau nên nói như thế nào, còn chưa dứt lời đã bị Phong Lạc Tuyết đánh gãy.
“Ngươi là đặc thù , chúng ta là hảo tỷ muội, ở trong cung không ai
cùng ta chơi cả, các nàng không phải sợ ta thì chính là lấy lòng ta chỉ
có ngươi không phải như thế, hơn nữa ta cũng không phải cho ngươi tiến
cung rồi không cho ngươi đi ra nữa, chỉ là ở chơi với ta vài ngày cũng
không được sao” Phong Lạc Tuyết vừa chân thành vừa giả đáng thương nói.
Nghe Phong Lạc Tuyết nói như vậy Tử Điệp cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào, trực giác nói cho nàng biết là không thể lại tiến cung ,
nhưng là đối mặt với ánh mắt kia của Phong Lạc Tuyết Tử Điệp lại không
thể nào có thể nói ra những lời nhẫn tâm được, nhìn Lam Vân Lỗi một bên
cũng đang quan tâm nhìn chính mình, Tử Điệp thâm hô một hơi bất đắc dĩ
nói:
“Được rồi, ta ở cùng ngươi vài ngày” .
“Tử Điệp ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng ta, việc này không
nên chậm trễ ngươi liền theo ta hồi cung đi” Phong Lạc Tuyết cao hứng
phe phẩy cánh tay Tử Điệp nói.
“Gấp như vậy sao? Ta về nhà còn không có tiến gia môn liền đi cùng
ngươi, lúc trở về còn không có hướng cha mẹ từ biệt đâu” Tử Điệp nhìn
Phong Lạc Tuyết nói.
“Không cần, ta sẽ nói qua đại thể cho bọn họ biết, sẽ không trách cứ ngươi đâu” .
“Được rồi” .
“Ca, ta đi rồi, qua vài ngày sẽ trở lại, cha mẹ ngươi chiếu cố tốt nha” Tử Điệp đối Lam Vân Lỗi nói.
“Yên tâm đi, ngươi cẩn thận một chút” Lam Vân Lỗi có ý nói.
“Vâng” .
Tử Điệp cùng Phong Lạc Tuyết vừa đi ra gia môn ngồi vào trong kiệu
liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ lại là một chuyến thăm
thú Hoàng Cung không thoải mái.