Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 24: Khoảng thời gian yên bình



"Đi chơi cẩn thận đấy. Mỗi đứa băng mỗi chỗ nên phải cẩn thận hơn người ta đó. Đừng để lúc về nhà băng nguyên người nha." - Bố tôi đứng trước cửa nhà phải nói là nói hết công suất mặc kệ mẹ đang chọt vai đạp chân.

"Con biết rồi." - Tôi quay người lại, đi lùi từng bước nhìn bố đang xịu mặt xuống vì không được đi cùng chúng tôi. Trách sao được vì bố còn phải chở mẹ đi Shopping mà.

Tôi và hắn quyết định đi bộ, chúng tôi muốn một cách chậm rãi ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm. Lon ton đi kế bên hắn, tôi nhìn bâng quơ. Trời đã ngã vàng, những đám mây tung bay cùng gió vô cùng tự tại, những con đường tấp nập xe cộ, tiếng cười nói của người đi đường cùng tiếng còi như một bản hòa tấu, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy nơi tôi sống đẹp như bây giờ, hay vì trước nay tôi vẫn mãi không để ý tới. Đã bao lâu rồi tôi chưa đứng ngắm những hàng cây ven đường trong khu nhà tôi. Đã bao lâu rồi tôi không nhận ra một vài sự thay đổi nho nhỏ trong khu phố. Đúng là cuộc sống quá tấp nập, quá căng thẳng đã cuốn chúng ta vào vòng xoáy "cuộc đời" khiến chúng ta quên mất một số thứ tưởng chừng như rất quen thuộc. Tôi lén nhìn hắn, nếu một ngày, chỉ là nếu thôi, hắn đột nhiên rời xa tôi, liệu "cuộc đời"có thể khiến tôi quên mất hắn không? Rồi chúng tôi sẽ ra sao nếu chúng tôi quên mất nhau? Và không có thời gian để suy nghĩ về nhau?

"Chúng ta đi đâu nhỉ? Chị muốn đi ăn trước hay đi chơi trước" - Hắn vừa đi vừa nói, vài ánh nắng hoàng hôn còn sót lại chiếu lên khuôn mặt hắn. Tỏa sáng, luôn hoàn hảo như vậy. Sao tôi không thể rời mắt khỏi hắn được nhỉ? Tôi cứ như vậy, cứ ngây ngốc nhìn hắn. - "Này bà chị ngốc à. Chị muốn đi đâu?" - Hắn không nghe thấy tôi trả lời liền dùng chiêu cũ, kề sát mặt hắn vào mặt tôi nở nụ cười nham hiểm.

"Hả? Đi đâu là đi đâu?" - Tôi lại bị phát hiện, sao chưa bao giờ hắn chịu cho tôi ngắm hắn thoải mái như vậy chứ hả? Tới lúc tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì hỡi ôi, cái khuôn mặt khiến người ta ngộp thở ấy... Mặt tôi nóng bừng.

"Ngốc vẫn là ngốc. Vậy tôi quyết định giúp chị luôn ha. Đi ăn trước đi." - Hắn thu khuôn mặt ấy lại, tiếp tục sải chân bước đi, những bước chân thật dài, bỏ mặc tôi ngu ngơ chẳng hiểu chuyện gì.

Tôi chỉ có duy nhất một cái tội là chân ngắn, cũng chính vì thế nên hắn đi thì tôi phải chạy. Tôi gắng sức chạy mới đuổi kịp hắn. Vội nắm lấy áo hắn như sợ hắn sẽ đi xa hơn nữa tôi thở hồng hộc. Hắn dừng lại, khẽ quay đầu nhìn tôi, mỉm cười, rồi đôi chân hắn lại chuyển động nhưng sải chân đã nhỏ lại, hắn chậm rãi bước đi mà không cần tôi phải khản cố gào thét. Tay vẫn giữ áo hắn, tôi bước đi theo, nhìn tấm lưng khá rộng trước mặt, tôi rất muốn áp mặt mình lên đấy, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, nhưng tôi không can đảm. Tôi cứ âm thầm nhìn phía sau hắn rồi bước đi, không một tiếng động. Đến lúc ra khỏi khu phố tôi mới buông áo hắn ra, tiến tới đi song song cùng hắn. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình bình yên như lúc này. Tiếng nhạc từ nơi nào phát ra, tiếng nhạc du dương, giọng hát nhẹ nhàng, len lỏi trên con phố đông đúc.

I’ll miss you always with my burning heart

Oh… Would I ever miss your angel eyes

And I’m falling into your eyes

And I’m falling in your arms

Tonight…

__________________________________________________________________________________________________________________

"Ngon không?" - Hắn ngồi phía đối diện cầm xiên thịt quơ quơ trước mặt tôi.

"Ngon, sao cậu kiếm được cái quán này hay dạ?" - Tôi ngấu nghiến nhai, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa khắp nơi, khiến người ta ứa nước miếng.

"Hà hà tôi mà. Phải chạy khắp nơi hỏi han mới mò ra được cái quán thịt xiên vừa ngon vừa rẻ này đó." - Hắn phổng mũi khoe khoang, không ngừng kể công với tôi.

Nhìn hắn tay phải cầm thịt xiên, tươi cười nói chuyện tôi nhất thời bị đứng hình, cây thịt xiên dừng giữa không trung, mắt dừng lại trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt nâu, bạc môi nam tính, chân mày dài, sống mũi cao và thẳng, đặc biệt đôi lông mi cong vút ấy cứ như có lực hút nào đấy, có khi còn mạnh hơn cả trọng lực, hút tâm hồn tôi vào trong hắn, từ nãy đến giờ tôi dù có cố gắng như thế nào cũng không dứt ra được.

“À mà này lát nữa tôi với chị đi ăn buffet trái cây đi. Bạn tôi nó giới thiệu cho đấy, nghe nói mới khai trương nên được khuyến mãi nữa đấy.” – Hắn khoe xong thì như nhớ ra điều gì, quay phắt qua nói với tôi.

“Buffet trái cây gì cơ? Chị có nghe gì đâu, mới mở thì chị đây phải biết chứ ta.” – Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

Sao hắn biết nhiều vậy nhỉ? Tôi, một tín đồ ăn uống còn không biết nhiều chỗ như hắn. Bỗng một ý nghĩ chỉ thoát vụt qua thôi nhưng lại khiến má tôi hơi ửng hồng. Có phải hắn tìm hiểu, hỏi han nhiều như vậy là bởi vì chuẩn bị cho cuộc hẹn này không nhỉ? Chắc không phải đâu ha, cái tên này còn lâu mới tâm lý đến như vậy. Tôi nhanh chóng xua tan suy nghĩ đó, tiếp tục công cuộc ăn uống. Ánh mắt dồn về đĩa thức ăn, tạm thời tránh nhìn hắn thôi, nếu không thì đầu óc sẽ bị mê muội, não bộ hoạt động chậm chạp cho mà coi.

“Chị thì suốt ngày chỉ biết vùi đầu ở nhà, onl facebook có thèm đi ra ngoài đâu. Làm sao chị có thể biết được chứ.” - Hắn lên mặt chọc quê tôi.

"Gì? Làm như cậu ham học hỏi lắm vậy á." - Tôi ngước mặt lên nhìn hắn bằng nửa con mắt.

"Chậc chậc vậy chị nghĩ tôi mua máy ảnh để làm gì? Là để khám phá những thứ xung quanh mình đấy." - Hắn không biết moi từ đâu ra cái máy ảnh, giơ trước mặt tôi.

"Ủa ở đâu vậy?" - Tôi tò mò vứt xiên que qua một bên, ôm lấy máy ảnh ngó ngó.

"Tôi mang theo đấy, bỏ trong cái giỏ này này." - Hắn chỉ chỉ vào cái túi đeo xéo đặt ở bên cạnh, rồi hắn nhướn mày hỏi "Cái túi to như lợn vậy mà chị cũng không thấy hả?"

Chậc chậc nãy giờ lo ngắm người ta nên tôi chẳng thèm để ý xung quanh gì cả. Riết rồi tôi cứ như con dở hơi, cù lần không biết gì hết vậy. Cười nham nhở nhìn hắn, thể diện coi như đi tong. Cúi đầu mân mê cái máy ảnh tôi mò nút bật rồi giơ máy lên, ra vẻ "dân chuyên nghiệp" nhắm một mắt nhắm vào giữa mặt hắn rồi bấm nút "tách" nhân lúc hắn không để ý. Không biết vô tình hay cố ý mà hắn lại quay mặt qua một bên đúng lúc tôi chụp ảnh. Lại một lần nữa tôi suýt phụt máu mũi, nhìn nghiêng hắn đẹp lồng lộn, sống mũi cao và thẳng, ấy hàng lông mi dài và cong vút ấy khiến tôi không thể nào rời mắt được. Đã thế bức ảnh còn mang thêm vẻ ảo diệu của ánh đèn đường, nhìn rất bí ẩn. Chăm chăm nhìn vào tác phẩm nghệ thuật tôi vừa tạo ra, tôi hỉnh mũi tự khen mình, tôi cũng có tay nghề chứ bộ. Hắn thấy tôi ngồi cười hì hì một mình như con điên thì quơ tay trước mặt tôi hỏi:

"Chị làm gì mà nhìn máy ảnh của tôi cười một cách man rợ như vậy thế?"

"Há há cậu nhìn này, chị đây bấm máy cũng chuẩn đại chứ bộ." - Tôi cao hứng giơ máy ảnh khoe với hắn.

Nhưng tôi không ngờ rằng khi vừa nhìn thấy "tác phẩm" thì hắn nhanh như chớp giật lấy, lè lưỡi với tôi. Ặc hắn định xóa kìa, không được, an tuê sao xóa vậy? Tôi chồm lên cố dùng cánh tay ngắn ngủn của mình rướn tới lấy lại máy ảnh. Hai đứa chí cha chí chóe làm ồn một góc quán, mọi người xung quanh nhìn tụi tôi như nhìn sinh vật lạ. Tuy nhiên điều đó chẳng làm tôi bận tâm, bây giờ mọi sự chú ý của tôi đã dồn hết về phía quán Cafe đối diện, cái bàn nơi bạn Dĩnh Vy yêu quý của tôi đang cười nói vui vẻ với một tên "trai lạ".

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.