Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 40: Sao cô ấy lại ở đây?



"Hết giận chưa?"

"Chưa."

"Rồi xin lỗi mà. Từ nay không dám nữa."

"Éo tin."

"Cưỡng hôn giờ."

"Móe, ai cho. Lúc nãy im là do nhiều người thôi nha!"

Đó là cuộc hội thoại ngắn gọn, súc tích, đơn giản, dễ hiểu của tôi với hắn khi hắn đang chở tôi từ khu vui chơi về. Giận hả? Tôi còn đang rất giận đây, có đứa nào con gái không giận khi thằng con trai mình thích làm như vậy không? Cảm thấy không được tôn trọng, quá chi là tổn thương. Tuy nhiên cái thái độ bá dơ cộng bá đạo của hắn đã làm tôi mủi lòng, đúng hơn là sợ sệt, không dám bùng nổ hết. Tức quá đi. Nguyên quãng đường đó, tôi tự dằn vặt mình, mắng mình sao nhu nhược để hắn trèo lên đầu lên cổ ngồi, bắt nạt một cách không thương tiếc. Cưỡng hôn cái cục shit!!! Hắn tưởng mình hắn biết cưỡng hôn hả, tôi...tôi cũng biết nhá, chỉ là không có gan làm thôi. Haizzzz nhiêu đó đủ làm nên sự khác biệt rồi.

"Tôi đi cất xe, chị vô trước đi." - Hắn cười đê tiện nhìn tôi, rồi nhéo má tôi một cái.

"Bỏ ra." - Tôi hất tay hắn ra, hầm hực vất nón bảo hiểm một cái ầm vào giỏ xe rồi giãy nãy đi vào trong nhà.

Đằng sau lưng tôi, tiếng cười đê tiện vang lên, cốt chọc quê tôi mà. Cái tên "biến thái", sao tôi lại "fall in love" với tên dean này cơ chứ. Bỏ mặc hắn một mình, tôi đi vào nhà với một tâm trạng cực kỳ không tốt. Thế nhưng khuôn mặt đang nhăn nhó khó coi của tôi liền dãn ra hết cỡ khi tôi đặt chân vào phòng khách. Bố mẹ đang ngồi nói chuyện, nhưng không phải chỉ có hai người, còn có một vị khách nữa. Cơ mặt tôi giãn ra như vậy là vì vị khách này, thật khiến người ta hú hồn. Tôi ngơ ngác lại gần bố mẹ, tay run run chỉ chỉ vô người đó, dù biết rằng như thế rất là bất lịch sự.

"Cô...cô ấy sao lại ở đây?"

"Ủa Hạ, con về rồi à?" - Bố mẹ cùng vị khách đó đồng loạt bị tôi làm cho ngước lên, hướng ánh nhìn về tôi.

"Vâng, nhưng sao cô lại ở đây? Không lẽ thầy Thiên kêu cô đến máng vốn con ư?" - Tôi rưng rưng, thấy bà chưa, trong lớp tôi không có tốt đẹp gì đâu.

"Con nhỏ này." - Mẹ tôi đánh tôi một cái rồi cười ái ngại nhìn cô ấy.

"Không có đâu con. Cô là bạn thân hồi Đại Học với mẹ con, hôm nay đến thăm mẹ con với bố con thôi. Không có máng vốn đâu." - Cô ấy cười hiền lành, khuôn mặt ấy thật đẹp.

"Ừ, đây là cô Mỹ, bạn mẹ. Mà con nói cái gì mà máng vốn thế?" - Mẹ tò mò, đưa đôi mắt đen láy nhìn tôi.

"À thì cô Mỹ là mẹ thầy chủ nhiệm của con nên ha ha ha." - Tôi cười gượng gạo, thật chỉ biết nghĩ xấu cho người khác.

"Chào bố mẹ con mới về." - Hắn từ đâu thình lình xuất hiện sau lưng tôi.

"Chào con, con chào cô Mỹ đi." - Mẹ ngoắc ngoắc hắn lại.

"Chào cô." - Giọng hắn lạnh tanh, không một chút cảm xúc.

"Chào con." - Cô ấy có vẻ ngạc nhiên với thái độ không mấy thiện cảm của hắn.

"Bố mẹ con lên phòng đây." - Hắn sau khi chào xong liền quay qua nhìn tôi ra hiệu - "Đi thôi."

Tôi đang ngu ngơ đứng như trời trồng thấy hắn túm cổ tay lôi mình kéo lên lầu thì chỉ biết đi theo không chút phản kháng. Trước khi bị khuất bóng sau bức tường chỗ cầu thang, tôi còn ráng nhướn người vẫy tay với bố mẹ rồi mới đi hẳn. Sao cái tên này mỗi lần gặp cô Mỹ là hành động kỳ lạ vậy nhỉ? Ý mà tôi đang giận hắn mà, ai cho hắn nắm tay tôi. Tôi nhanh chóng giằng tay ra khỏi hắn, lườm hắn một cái. Hắn không thèm chấp nhất tính con nít của tôi, tiếp tục nắm tay tôi lôi đi. Tôi bất lực để hắn lôi đi xềnh xệch, không thể nào chống lại hắn được. Phòng tôi ở đằng trước rồi, chịu đựng một tí thôi. Ơ mà hắn lôi tôi đi đâu vậy, phòng tôi ở kia mà. Tôi mếu máo, khóc không thành tiếng, từ từ bị lôi vào phòng hắn, hu hu lúc nãy tại tôi cứng đầu quá nên giờ bị phạt hả???? Không chịu đâu, con gái ăn giấm chua là chuyện bình thường như ăn cơm mà.

"Hu hu chị biết lỗi rồi đừng có cưỡng hôn chị." - Tôi khóc lóc ỉ ôi, năn nỉ hắn khi bị hắn đá một phát văng lên giường.

"Cái đó từ từ tôi sẽ xử chị sau." - Hắn nham hiểm nở nụ cười ác ma với tôi. - "Còn bây giờ chị nằm yên trong này cho tôi, đừng có chạy lung tung."

Nói rồi hắn mở cửa bỏ ra ngoài, để lại một mình tôi với căn phòng trống rỗng. Mà mắc mớ gì phải ngồi trong phòng hắn, ngồi trong phòng tôi là được rồi mà. Cơ mà lâu lâu mới có thêm dịp phá phòng hắn, phải tận dụng. Tôi nhảy xuống giường đi vòng vòng nhìn ngó xung quanh, căn phòng hắn vẫn như cũ, chẳng có thay đổi gì nhiều. Cả căn phòng lấy màu xanh dương làm chủ đạo, đến cả ra giường cũng màu xanh dương là hiểu hắn cuồng cỡ nào. Tôi lọt tọt chạy đến bàn học của hắn, cầm máy ảnh lên. Lau chùi cũng kỹ lưỡng lắm nha, máy ảnh đen bóng như mới không vương tí bụi nào. Lại nhảy lên giường hắn, tôi nằm gác chân chữ ngũ, bắn ghèn lên trần nhà mãi cũng chán chết. Chời ơi sao phòng hắn chán vậy, sao hắn có thể chịu nổi cơ chứ, gặp tôi tôi tự kỷ luôn rồi.

Khát nước quá, khô họng nữa. Tôi lục tung phòng hắn kiếm nước nhưng chẳng có đành phải phản lời hắn ra ngoài. Cái này là tại hắn không chịu chuẩn bị chu đáo để tiếp khách quý nhá, không phải tại tôi, tôi vô tội, tôi ngây thơ, tôi không biết cái chi hết. Thọt đầu ra ngoài nghe ngóng tình hình trước đã, không có gì hết, sau đó tôi rón rén đi nhẹ hết cỡ để chạy qua phòng mình lấy nước. Mà sao hắn lại không cho tôi chạy nhong nhong ra ngoài, mà tôi cũng ngu sao phải nghe lời hắn, nhà tôi mà, tôi có quyền. Nghĩ đến đó, tôi ung dung, ưỡn ngực, hất mặt hết cỡ đi xuống lầu chứ không chạy qua phòng mình nữa.

Nhưng chưa kịp xuống lầu tôi đã bắt gặp hắn đứng nép sau bức tường, hướng mắt về phòng khách nghe ngóng. Thì ra cấm tôi ra ngoài chỉ để một mình làm trò xấu xa này hả. Không thèm rủ chị này, chị sẽ hù cho mi đứng tim chết luôn. Tôi ráng nhịn cười, từ từ tiến lại gần hắn để thực hiện kế hoạch đê tiện của mình. Hắn chăm chú "overhear" đến nỗi tôi đứng ngay sau lưng rồi mà cũng không nhận ra. Tôi giơ tay lên, chuẩn bị tư thế, chỉ cần bàn tay tôi đặt trên vai hắn một cái là hắn sẽ bị phát hiện ngay nhưng hành động của tôi lại bị khựng giữa chừng khi lời nói ấy vang lên.

"Mình xin bồ, bồ hãy cho mình nhận lại con đi." - Giọng cô Mỹ khẩn thiết.

"Không phải mình không muốn cho bồ nhận lại con, chỉ là mình sợ thằng Khải không chịu được, hay là đợi một thời gian nữa." - Giọng mẹ tôi nghẹn ngào xen lẫn chút áy náy.

"Đúng rồi đó Mỹ, không phải vợ chồng anh ích kỷ nhưng chuyện này không thể một phát nói luôn ra được. Thằng nhỏ sẽ sốc lắm. Anh xin em." - Bố tôi cũng lên tiếng, cũng lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được sự sợ sệt trong giọng bố, kể từ lúc tôi mất đi đứa em trai còn chưa kịp thấy mặt.

Tôi đứng hình, đưa mắt nhìn hắn. Hắn vẫn đứng im như vậy, không một chút động đậy, không một chút ngạc nhiên. Đến khẽ run nhẹ cũng không có. Tôi tự hỏi có phải hắn quá sốc nên mới như vậy. Tôi nhanh chóng lùi mấy bước ra sau, chắc bây giờ tôi không nên làm phiền hắn. Tôi nên để cho hắn một mình, để hắn tự nhiên tiếp nhận. Bây giờ mọi câu nói như "Ôi sốc quá! Mẹ cậu tới nhận lại cậu kìa." hay "Mẹ cậu là mẹ thầy Thiên ư?" rất là thừa thãi và vô duyên. Tôi quay lưng bỏ đi, trong thầm lặng, nếu hắn chưa phát hiện ra tôi thì tôi mong hắn mãi không biết rằng tôi đã ở đó, đã không nghe lời hắn mà chạy lung tung. Sau lưng tôi, ba người họ vẫn nói chuyện, bầu không khí có vẻ rất căng thẳng.

"Hai người không muốn mình nhận lại con sao? Hai người muốn chiếm lấy nó."

"Không có. Mình chỉ sợ Khải không chấp nhận được. Mình lo cho con thôi."

"Đó là con mình, nó sẽ chấp nhận mình thôi."

"Nếu em biết đó là con em, nếu em ý thức được nó là con em, sao từ đầu em lại bỏ nó? Bây giờ em còn mặt mũi ép nó nhận em sao?"

Tiếp sau đó, tiếng khóc nức nỡ, bi ai vang lên. Cùng tiếng khóc đó tôi cũng biết rằng trong tâm hồn người nào đó, từng mảng đang vỡ vụn, cứa sâu vào trái tim, làm người đó rỉ máu đau đớn. Tôi rất muốn đến bên người đó, ôm người đó vào lòng, nhưng tôi biết người đó rất cao ngạo, không muốn tôi thấy được khía cạnh yếu đuối của mình. Từ lúc chào đời đã bị chính người mẹ rứt ruột sinh ra mình từ chối, đến lúc có được một gia đình hạnh phúc thì người mẹ nhẫn tâm đó quay lại, muốn mình chấp nhận. Nếu là tôi có lẽ tôi sẽ chạy ngay xuống đó, chỉ thẳng vào mặt bà ta, nói với bà ta rằng:

"Bà không đáng làm mẹ tôi. Có chết tôi cũng không nhận bà."

Thà rằng hắn cứ thế mà thể hiện hết sự giận dữ của mình, nhưng hắn vẫn như vậy, lặng yên đứng đó, không nói không rằng, chỉ im lặng. Tôi bước lại vào phòng, khẽ khàng đóng cửa lại, ngồi lên chiếc ghế bành đặt gần đó. Cổ họng tôi đã hết khô từ lúc nào, cơn khát cũng tan mất. Bây giờ trong đầu tôi chỉ còn một đống hỗn độn, có lẽ hắn không cho tôi ra ngoài vì hắn đã phần nào đoán được chuyện này sẽ xảy ra. Hèn chi hắn luôn cư xử kỳ lạ khi bà Mỹ xuất hiện, thái độ lạnh nhạt cũng từ đó mà ra. Sao hắn có thể biết được bà Mỹ chính là mẹ mình? Có thể chỉ là linh cảm, cảm giác đơn thuần của một người con, dù cả hai chưa bao giờ gặp mặt. Giờ tôi đã biết tại sao bà Mỹ luôn mang đến cảm giác quen thuộc, rất giống hắn, vì hai người là mẹ con.

Tôi thở một hơi thật sâu. Cố gắng ổn định lại dây thần kinh, cơ mặt, cảm xúc. Tôi phải tỏ ra bình thường khi hắn quay lại. Nếu hắn muốn trải lòng tôi sẵn lòng ngồi cùng hắn cả đêm, nhưng nếu hắn muốn giấu đi thì tôi sẽ đóng kịch cùng hắn, tôi không muốn người tôi yêu buồn.

Cửa phòng nhè nhẹ bị đẩy ra, hắn thất thần bước vào, khuôn mặt bơ phờ. Tôi rặn ra nụ cười đã chuẩn bị trước đó, tung tăng chạy đến bên hắn:

"Sao vào lâu vậy? Ngồi trong đây chán chết."

"Xin lỗi chị nha, bạn gọi bất ngờ." - Hắn cũng cười đáp lại tôi nhưng không thể giấu được vẻ mệt mỏi trong đôi mắt.

"Ồ, vậy chị về phòng được chưa? Chị buồn ngủ rồi." - Tôi không bắt bẽ hắn chỉ lẽo đẽo đi sau hắn, vòng tay chủ động ôm hắn từ sau lưng.

Hắn quay người lại, ôm chặt lấy tôi, lồng ngực hắn nhô lên thụp xuống, tôi nhắm mắt cảm nhận từng nhịp thở từ hắn. Hắn bây giờ rất cần người kế bên, ôm hắn, để hắn dựa dẫm. Tôi tuy không có bờ vai rộng, tấm lưng lớn nhưng vòng tay tôi đủ rộng để có thể giữ hắn, để hắn tựa vào. Chúng tôi ôm nhau, không nói một lời nào, để cho trái tim cả hai cùng hòa chung nhịp đập.

Đến lúc rời khỏi phòng hắn tôi vẫn cảm nhận được sự trống rỗng, cô đơn nơi hắn. Mong rằng ngày mai, mọi chuyện sẽ tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.