Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 42: Đây là lần cuối!



"Cốc cốc"... Tôi cẩn thận gõ cửa phòng hắn mắt không rời khỏi ly nước cam mẹ làm. Chẳng là lúc nãy hắn ăn ít cơm quá mẹ đâm ra lo lắng nên mới sai tôi đưa đồ tráng miệng cho hắn. Cô Mỹ đã về từ lâu rồi nhưng bầu không khí nặng nề vẫn còn tồn tại nơi đây. Tôi thở dài, khi nào nhà tôi mới trở lại bình thường như trước đây?

"Vào đi!" - Giọng hắn mệt mỏi.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa. Bên trong căn phòng tĩnh lặng và buốt giá bất thường. Hắn đang ngồi trên bàn học ghi ghi chép chép cái gì đó. Tôi lon ton chạy đến gần hắn đặt ly nước an toàn xuống bàn mới dám thở mạnh mấy cái. Đưa mắt ngó sơ qua sấp giấy trên bàn học của hắn, tôi hỏi:

"Đang làm gì đấy?"

"Học bài thôi. Mai có bài kiểm tra văn hai tiết." - Hắn không lạnh không nóng trả lời, đầu vẫn cúi gằm xuống.

"Ồ! Nhớ uống nước cam nha. Mẹ làm đó ngon lắm!" - Tôi biết bây giờ hắn không muốn nói chuyện nên nhanh chóng tự mình kết thúc.

Có vẻ hắn chưa uống bây giờ đâu nhỉ? Lỡ cái tên này không uống mà đổ đi sao? Phải ngồi lỳ ở đây quan sát mới được. Tôi có coi phim, thường mấy nhân vật chính khi gặp mấy chuyện tương tự như này thể nào cũng nhịn ăn nhịn uống, ai đưa cái gì cũng gạt bỏ, sau mấy ngày sẽ hốc hác, mắt trắng dã. Chết, chết, hắn đang đẹp trai như vậy, không được, tôi phải bảo vệ cho món báu vật của mình.

"Chị nằm đây một lát được không?" - Tôi nhảy lên nằm bẹp dí trên giường không rời.

"Ừ." - Hắn trả lời mà không thèm nhìn tôi lấy một lần.

Hơi dỗi rồi đấy. Mà thôi người ta đang có chuyện buồn mà, tôi là một vị thánh nhân, tôi phải hiểu cho người ta. Ra giường vẫn còn vương lại mùi hương của hắn, dễ chịu lắm nga. Tôi lăn qua lăn lại mấy vòng đâm ra chán, nhìn lên hắn vẫn chăm chú vào việc học và ly nước vẫn còn nguyên.

"Uống đi chớ." - Tôi chu mỏ ngồi dậy nói to.

"Biết rồi, biết rồi." - Hắn bị tôi làm phiền liền quay qua cốc đầu tôi một cái.

Bất giác tôi khuôn miệng tôi cong lên. Hắn còn sức đánh tôi có nghĩa là hắn không sao, hắn vẫn còn có phản ứng chứ chưa vô cảm như trong phim. Ôm cục u trên đỉnh đầu tôi cười hạnh phúc nhìn hắn uống hết nửa ly nước, vẫn coi lời nói tôi có trọng lực. Ây dà, chán quá! Lôi điện thoại ra, tôi ấn ngay vào facebook - đứa bạn nối khố của mình. Kéo lên kéo xuống, không có gì hot, tôi vô thức gõ tên nick của hắn vào khung tìm kiếm. Trang cá nhân của hắn hiện ra thật rõ ràng trước mắt tôi. Hắn để ảnh bìa là tôi đấy, là bức hình hắn tặng tôi ngày Noel ý. Tôi cười ngây ngốc, cười đến rung cả người. Tên này coi vậy chứ cũng lãng mạn phết.

"Cười gì đấy?" - Hắn tò mò hỏi.

"Có gì đâu?" - Tôi giấu điện thoại ra sau lưng lè lưỡi chọc quê hắn.

Hắn lườm tôi một cái rồi quay lại việc của mình, đáng yêu quá chừng. Vươn vai mấy cái, thật là buồn ngủ quá đi. Tôi ngáp dài một cái rồi nhắm mắt. Chỉ chợp mắt tí thôi, tại giường hắn dễ chịu quá chứ bộ. Chỉ một chút thôi!

Trong giấc mơ trưa của tôi, có một chàng trai, trên người đầy mùi oải hương tiến tới gần tôi. Cậu ta chìa đôi bàn tay to lớn ấm áp cho tôi nắm, cùng tôi đi vào một cánh đồng oải hương vô cùng đẹp. Cảnh này rất quen... Mặt đất rung chuyển, cậu ta buông tay tôi ra để tôi một mình rơi xuống hố sâu, nước mắt tôi bay lên cao thành những giọt sương long lanh, tan biến trong không khí, như cánh đồng oải hương đẹp đẽ đó.

Tôi bật dậy, thở dốc. Giấc mơ kỳ lạ đó, gần đây tôi hay mơ về nó lắm, mỗi lần là một khởi đầu khác nhau nhưng kết thúc vẫn như vậy, tôi vẫn rơi xuống hố sâu, không cách nào thoát được. Kỳ lạ quá, có phải có điềm báo gì không? Tôi lau mồ hôi trên trán, giấc mơ đó đáng sợ quá, làm tôi đổ hết mồ hôi hột dù điều hòa vẫn bật. Tôi đảo mắt nhìn qua đồng hồ. 5h30 rồi ư? Tôi nói là chỉ ngủ chút xíu thôi mà. Không ngờ lại ăn bám bên này lâu như vậy. Hắn đã rời đi rồi, nguyên căn phòng chỉ có mình tôi. Nhảy xuống đất tôi ló đầu ra ngoài, hình như có hơi im ắng lạ thường.

Tôi đi tới cầu thang định xuống lầu lấy bánh ăn thì thấy hắn cùng bố mẹ đang ngồi chỗ phòng khách nói chuyện. Bố hôm nay về sớm nhỉ! Bình thường phải hơn 7h bố mới tan làm. Tôi định bước xuống chào bố nhưng liền lúc đó linh cảm mách bảo tôi rằng tôi không nên xuất hiện thì tốt hơn. Bầu không khí bên dưới không bình thường, nói đúng hơn là rất bí bách, ngột ngạt. Tôi chăm chăm nhìn xuống dưới đúng lúc đó hắn qua, thấy tôi đôi mắt ấy hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Sau đó sự ấm áp lại tỏa lên lấn át vẻ bất ngờ trước đó. Hắn mỉm cười hiền lành an ủi tôi rồi lại quay qua nói chuyện với bố mẹ. Thật sự là có chuyện gì rồi!

Không lẽ liên quan đến cô Mỹ. Hắn định làm gì? Hắn định nhận lại cô Mỹ sao? Tôi ngơ ngác nhìn hắn bước lên cầu thang. Hắn nói chuyện xong rồi. Hắn tiến đến gần tôi, xoa đầu tôi mấy cái rồi nói:

"Đứng đây làm gì?"

"Đói định xuống lấy bánh ăn." - Tôi thành thực trả lời.

"Ăn bánh gì? Tôi lấy cho." - Hắn quay người định bước xuống cầu thang, ngoái cổ lại hỏi.

"Hết đói rồi. Lên đây nói chuyện tí đi!"- Tôi nghiêm túc nói, không chớp mắt.

Tôi bước đi trước, hắn theo sau. Hành lang như dài ra, lạnh băng.

_________________________________________________________________________________________________________________

Tôi nhìn hắn, hắn lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Cái tên này. Tôi bò tới gần hắn đánh hắn mấy cái.

"Nhìn ở đây nè!" - Tôi giận dỗi nói.

"Rồi nè!" - Hắn không vừa lại cốc đầu tôi mấy cái.

"Hồi nãy mới nói gì với bố mẹ á?" - Tôi không nhõng nhẽo nữa mà vào thẳng vấn đề.

Im lặng? Sao lại im lặng rồi? Ánh mắt của hắn lại hướng ra cửa sổ. Đang kiếm cớ nói dối hả? Mơ đi nhá! Tôi biết tỏng rồi. Tôi khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng lưng mắt hướng về hắn, nhìn hắn chằm chằm đến khi nào hắn ngứa ngáy không chịu được mới thôi. Đúng như dự đoán hắn cuối cùng cũng nhúc nhích rồi, đưa mắt len lén nhìn tôi mấy lần, thấy tôi không thay đổi sắc mặt đành quay lại, mặt mày ủ dột nói:

"Chỉ là định xin bố mẹ cho học thêm Văn thôi mà! Tại dạo này..."

"Nói dối!" - Tôi không để hắn nói hết, mặt đanh lại.

"Haizzzz!" - Hắn thở dài.

Nghe tiếng thở dài đó là là tôi biết hắn đang nói dối ngay. Tôi đoán không sai mà, quay qua nhìn trời nhìn mây cốt tìm lý do thôi. Nào nếu biết điều hãy mau mau khia báo nhanh lên. Hôm qua tới giờ là tôi nhịn cái tính tò mò lắm rồi. Bây giờ là lúc nó bùng nổ. Tôi nhịp chân, kiên nhẫn đợi.

"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi định sẽ nhận lại mẹ." - Hắn nói, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm.

Tôi đoán nào có sai bao giờ. Hắn thật sự muốn nhận lại cô Mỹ. Nguyên buổi trưa trong lúc tôi ngủ ngon lành chảy cả nước miếng thì hắn đã suy nghĩ xong rồi. Vậy cũng tốt, cô Mỹ thật rất đáng thương, nếu hắn chịu hiểu thì là chuyện đáng mừng chứ. Trong lòng tôi, sao lại buồn như vậy?

"Vậy là cậu sẽ ra khỏi đây ư?" - Mắt tôi bắt đầu ẩm ướt, run run hỏi hắn.

"Chị ngốc này! Sao lại khóc rồi? Ai nói tôi rời khỏi đây. Mà dù có rời khỏi đây cũng đâu có nghĩa là tôi rời xa chị đâu!" - Hắn cười đưa tay lau đi giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt của tôi.

"Ai nói chị khóc! Chỉ...chỉ là chị bị ngứa mắt thôi!" - Tôi cắn chặt môi, cố kiềm mấy giọt nước mắt vô duyên kia lại

Từ bao giờ tôi lại có suy nghĩ ích kỷ như vậy? Hắn đã gặp được mẹ ruột. Hai người họ chắc chắn sẽ đoàn tụ. Hắn rời xa tôi, rời xa ngôi nhà này là điều hiển nhiên, dù sớm hay muộn. Tôi sao lại muốn giữ hắn mãi bên mình được? Tôi phải chấp nhận điều này, phải thản nhiên chấp nhận nó. Mau tỏ ra bình thường đi, Hạ sao mày lại như vậy? Sao nước mắt tôi lại cứ tuôn rơi, ướt đẫm. Trái tim tôi khó chịu lắm. Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày đi về nhà không được thấy hắn, căn nhà thiếu đi một người, tôi không còn cơ hội được chạy qua phòng hắn tận hưởng mùi hương nam tính của hắn, được làm nũng mỗi khi học bài mệt mỏi, không được cùng hắn xem phim bất kỳ khi nào tôi muốn, không được hắn pha trà chanh cho uống nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã khó thở rồi. Dù... cho dù tôi vẫn có thể gặp hắn trong trường vẫn có thể gặp hắn mỗi khi tôi muốn nhưng...

"Cậu không...hức...được...hức... đi!"- Tôi nghẹn ngào nói ra suy nghĩ ích kỷ của mình, đúng tôi ích kỷ vậy đó, tôi không tốt bụng, tôi không thánh thiện đâu.

"Ừ. Không đi đâu hết!" - Hắn cười bất lực.

Tôi cố lau nước mắt, càng lau càng nhiều, mãi không hết. Từng giọt nước mắt như những giọt mưa bên ngoài, lạnh lẽo rơi. Mưa rồi! Mưa rồi kìa! Lão Thiên thật hiểu tâm trạng của tôi nha, mưa đúng lúc thật! Tôi nhìn hắn cố nở nụ cười trong làn nước mắt ướt đẫm.

"Không lau hết được, nhiều quá!"

Hắn nhíu mày, kéo vai tôi, lôi tôi ngã vào lòng ngực của hắn. Đáng ghét, hắn cứ như vậy thì làm sao tôi cho hắn đi được. Không chừng mỗi ngày tôi sẽ dính chặt lên người hắn, hắn đi đâu tôi theo đó quá. Tôi, mấy tháng qua, đã quá dựa dẫm vào hắn rồi, phải mạnh mẽ, tự lập hơn thôi. Khẽ hít một hơi thật dài mùi oải hương tỏa ra trên người hắn, sau đó chùi nước mắt vào vai áo hắn tôi đẩy hắn ra nói:

"Khi nào cậu định nói chuyện đó?"

"Ngày mai. Mẹ sẽ gọi cô Mỹ tới" - Hắn khá bất ngờ khi thấy tôi lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy.

"Cấm cho chị ra rìa nhá! Có gì cũng phải thành thật khai báo." - Tôi dặn dò kĩ lưỡng, không quên làm mặt xấu.

"Biết rồi!" - Hắn cười tươi rói vuốt tóc tôi.

Đây là lần cuối tôi yếu đuối như vậy. Nhưng liệu có phải là lần cuối tôi khóc trước mặt hắn?

_________________________________________________________________________________________________________________________________

Aiza mới lết đít về nhà là tác giả đã viết xong 1 chap rồi đây :3 *cúi đầu* Xin lỗi các bạn vì đã để các bạn đợi lâu T^T Hiu hiu, tự phạt mình hôm nay ăn hai chén cơm!

À cho tác giả pr tí nha :v Mấy bạn vừa đọc chương này vừa nghe nhạc Sayonara Aishiteta đi cho giống tác giả nhá :v Tác giả vừa viết vừa nghe đó :3 Hay lắm đó :3 :* Ây dà cái này phải để trên đầu chứ ta @.@ Mà để trên đầu nhìn buồn cười lắm :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.