Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 46: Bị lỗ



"Tưởng hai người bỏ tui đi nữa chứ." - Mẹ ngước lên chống tay nhìn tôi, mặt vô cảm xúc.

Lúc nãy mới bị mẹ làm một trận qua điện thoại lúc tôi đang đau khổ chờ hắn. Thật tình, tôi đâu có muốn đâu. Hắn đi đằng sau cứ tủm tỉm cười, trêu tức tôi. Thấy tôi gặp rắc rối là hạnh phúc vậy đó. Đấy ai nói làm con gái thật tuyệt. Thử bị giống tôi coi còn thật tuyệt không? Hu hu. Tôi mếu máo ngồi vào bàn, không ngừng lườm nguýt hắn. Hắn thì lơ hết mọi "mũi tên" tôi bắn ra, kéo ghế ngồi đối diện tôi. Mẹ cùng bố tiếp tục công việc bị cắt ngang, chụm lại xem Menu rồi gọi món, hai người cứ thích làm con dân "ghen ăn tức ở" là sao nè.

Bữa ăn diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tôi ăn đến căng cả bụng, phè phởn dựa ra ghế. Hắn nhìn tôi hành động một cách "hồn nhiên như con điên" chỉ biết cười rồi vất tờ khăn giấy vô mặt tôi. Quan tâm người ta mà cũng ráng bạo lực là sao? Cái tên này. Tôi nhỏm dậy, lấy nĩa xỉa lấy miếng bò trên dĩa của hắn bỏ vào mồm nhai nhóp nhép. Hứ, cho mị khỏi thưởng thức được bò bittet thơm ngon này nhé. Bố mẹ thì quá quen với mấy cuộc giành giật thức ăn này nên xem như chẳng có chuyện gì. Ăn xong tôi mới thõa mãn lau miệng rồi hút nước rột rột. Coi như hôm nay đã bù lỗ được cho cái hôm đó, cái hôm không được ăn ngon gì mà còn phải bỏ tiền túi ra ăn cơm tiệm.

Cả nhà thanh toán rồi ra về. Bố chở chúng tôi đến nhà thì quay lại nói:

"Hai đứa vô nhà trước đi nha! Bố mẹ ra đây có chút chuyện."

Tuy là nói vậy nhưng nhìn cái nét mặt háo hức rồi những lần len lén nhìn qua mẹ của bố thì tôi biết hai người đang ngấm ngầm bí mật đi hẹn hò một mình nè. Tôi biết thân biết phận leo xuống, tung tăng nhảy chân sáo đi mở cổng. Bố mẹ cứ hò hẹn đi, con với hắn ở nhà trông nhà cho. Hắn cũng lọt tọt đi theo tôi. Vào đến sân nhà hắn khều khều vai tôi.

"Đây má đây, hôn đi. Hứa rồi." - Hắn cười nhăn nhở chìa má nhìn tôi.

"Hứa hồi nào?" - Tôi trắng trợn rút lời.

"Ầm ầm" vừa mới nói xong một tia sét bỗng xuất hiện trên bầu trời như cảnh báo, nếu còn láo lếu nuốt lời thì tôi sẽ bị đánh cho đen thui. Móa!!!! Đến ông trời còn đứng về phía hắn thì tôi phải làm sao. Ngậm ngùi chu môi ra đánh một cái chụt lên má hắn, tôi nhanh chân chạy vào nhà. Cái tên này kinh khủng và nham hiểm lắm, lơ lơ là là sẽ bị hắn ăn tàu hủ, ăn sạch, tôi sẽ bị lỗ. Tôi phải là người ăn nhé, tôi đặt vé rồi.

Hắn cũng nhanh chân chạy theo tôi, cứ đi đằng sau, âm mưu xấu xa gì đó trong đầu. Tôi bất an lâu lâu ngó lại nhìn hắn. Cái cửa chính ngay trước mặt rồi. Tôi bước lên bậc thang mò mẫm lấy chìa khóa và KHÔNG THÈM NHÌN ĐƯỜNG. Ngu rồi, bước hụt bà nó chân, cả người tôi theo đà ngã ra đằng sau, mắt hướng lên trời xem những ông sao lấp lánh đang cười sỉ vả con nhỏ xui xẻo cực kì là tôi.

Trong chớp mắt tôi cứ nghĩ mình nghẻo củ tỏi rồi thì hắn như chàng hiệp sĩ đẹp trai nhảy bổ ra đỡ tôi từ sau lưng. À à đừng nói hắn dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên mới lẽo đẽo đằng sau nha. Tôi chớp chớp đôi mắt lấp lánh nước nhìn hắn. Hắn mở to mắt nhìn tôi. Bốn con mắt nhìn nhau đầy tình cảm. Và...

"Môi nha." - Hắn cười ác độc.

"Ếu!!!" - Tôi nói không suy nghĩ.

Sau câu nói đó tôi rất hối hận. Tôi giờ đang chênh vênh giữa sự sống và cái chết. Giữa lành lặn và ngã lăn cù chiêng xuống đất.

"Noooo." - Tôi bấu víu cánh tay hắn, cố nhỏm người dậy.

"Hôn?" - Hắn... hắn ăn hiếp người quá đáng.

Tôi mếu máo gật đầu. Hắn lúc này mới chịu đỡ tôi lên. Tay hắn đặt ra sau gáy và áp sát mặt vào gần tôi. Ai? Là ai đã dạy cho tên này mấy cái thứ khiến người khác đau tim này? Ai? Nói mau tôi ra... cảm ơn coi. Đùa thôi, bây giờ thì tim tôi đang đập thình thịch, mặt nóng bừng, tay run cầm cập túa hết mồ hôi. Đây là nụ hôn thứ hai của tôi. A hu hu hu hu. Hồi hộp chết mất. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, thật đẹp nga. Lại liếc xuống vành môi hồng quyến rũ, chết người rồi. Coi như tôi cũng lời. Kệ đi. Nhắm mắt lại, tôi khẽ đưa môi mình chạm môi hắn. Ấm quá. Lại mềm nữa. Nụ hôn đầu chỉ phớt nhẹ qua, cảm giác tuy bất ngờ nhưng không chân thật, chi tiết như bây giờ.

Không biết bao lâu, khi tôi thở không nổi nữa hắn mới thả tay ra. Vậy có gọi là mối quan hệ tiến triển quá nhanh không ta. Người ta làm sao tôi không cần biết, tôi chỉ biết lúc này tôi ngại đến nổi không dám nhìn mặt hắn luôn. Đành rằng có ôm, có khóc trước mặt hắn rồi nhưng mà nó không... ây dà khó nói quá.

"Á cái đồ chết bầm." - Tôi đá chân hắn một cái bép. Cho mi chết.

"Tôi nói cho chị một bí mật nha." - Hắn nhe răng cười, phủi phủi bụi nơi in dấu giày của tôi.

"Gì?" - Tôi ái ngại nhìn cái người mới phút trước tôi mới hôn "say đắm", ọe sến chết mất.

"Lúc nãy tôi gạt chân chị đó. Ha ha." - Hắn nói rồi co giò chạy đi như ngựa.

ĐM!!! Coi coi, xem đi, cái tên này, tôi nghi ngờ thì đố có bao giờ sai nhá. Âm mưu đầy mình chứ nghĩ cho tôi cái gì. Vậy mà lúc nãy còn nghĩ tốt cho hắn. Lỗ rồi, kỳ này lỗ nặng rồi. Hèn chi cứ cảm thấy bước hụt chân mà cái cảm giác nó là lạ, tất cả là tại hắn. Tôi tức đến cả đầu xì khói. Nụ hôn này quá lỗ đi. Á á á. Nhanh chóng rút giày ra tôi nhắm ngay hắn mà chọi. Xí hụt rồi. Rút chiếc thứ hai tôi nhảy như Tôn Ngộ Không xuống nền cỏ rồi rượt theo hắn, phải băm nhuyễn tên này ra tôi mới vừa lòng. Hắn không biết lấy đâu ra vòi tưới nước xịt đầy vào mặt tôi, ướt nhẹp. Cái tên này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha. Hai đứa vườn nhau như mèo bắt chuột trong sân, người ai cũng đen thùi lùi, thảm cỏ xanh mướt mà bố tôi ngày ngày chăm bón bị xới tung lên, mấy chậu cây cảnh thì rụng mất mấy cái lá. Hai đứa chạy mãi, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Ánh đèn hòa với ánh sáng nhẹ của trăng sao càng làm cho khung cảnh thêm huyền ảo, thú vị. Vui thật dù tôi còn đang bực! Coi như tập thể dục buổi tối cho tiêu cơm. Lúc hai đứa thấm mệt cũng là lúc cánh cổng bật mở ra. Đèn xe chiếu thẳng vào mặt hai đứa chói lóa. Mẹ hùng hồn đi xuống, nhíu mày, bặm môi. Bố ngơ ngác đau khổ nhìn "con yêu con dấu" bị phá hủy bởi hai đứa trời đánh. Cuối cùng số phận của hai đứa là bị phạt úp mặt vô tường, không cho ăn chè Thái mà mẹ mới mua. Đinh Hoàng Khải, mi là cái đồ đáng ghét!

"Xin lỗi nha!"

"..."

"Đừng giận mà, lát tôi lén mẹ lấy chè cho ăn."

"..."

"Ai mới bảo lén lấy chè của mẹ đấy?"

________________________________________________________________________________________________________________________________________

Mấy ngày kế tiếp là những ngày cực kỳ thảnh thơi của tôi. Sáng ngủ nướng đến thẳng cẳng, tối thức khuya thoải mái. Cả ngày được ôm gấu bông lướt face quên cả thời gian, tuyệt cú mèo. Ba ngày đầu trôi qua một cách vô cùng nhanh chóng. Đến lúc Dĩnh Vy nhắn tin thì tôi mới biết có sự tồn tại của bài tập Tết. Mạ ơi. Địa ngục tới rồi đây. Tôi khổ sở lết ra khỏi chăn êm nệm ấm, bò dưới đất bò lên bàn học. Lúc lôi bài tập ra cứ có cảm giác như lôi cả tấn cả tấn những thứ khủng khiếp nhất thế giới ra khỏi cái balo nhỏ bé. Lý 5 tờ, Hóa 3 tờ, Văn 5 tờ, Toán 6 tờ, Giết mị đi, ai giết mị đi. Tôi thở dài thườn thượt cầm cây bút trên tay mà chỉ muốn bẻ đi cho rồi. Tuy con tim mách bảo hãy từ bỏ đi, tình yêu với facebook tốt hơn nhưng lý trí liền phản bác rằng, không làm bài là chết với "tử thần lớp học" nhé. Thôi xử Lý trước, cái môn cực kỳ khó nhai. Sau hai tiếng quằn quại thì tôi đã làm xong 3 bài, à hí hí hí. Như vậy là quá giỏi rồi nhá, cấm cười. Vừa chuẩn bị đặt bút xuống làm bài 4 thì tiếng mẹ vang lên:

"Hạ, Khải. Xuống phụ mẹ tí."

Yeah, cứu tinh. Nếu mẹ không gọi con thì chẳng lâu nữa mẹ hãy lên nhặt xác con đi. Tôi như vớ được cọc khi đang nổi lềnh bềnh trên nước, vội vàng quăng hết bọn quái ác kia ba chân bốn cẳng chạy xuống chỗ mẹ. Hắn đã xuống từ lúc nào. Mẹ hai tay cầm hai giẻ lau giao cho mỗi đứa một cái, ra lệnh dọn dẹp nhà cửa. Suýt nữa tôi quên là tuần sau đến Tết rồi. Dạo này không phân biệt được thời gian luôn cơ. Hắn cũng sắp đi rồi nhỉ?

Tôi ngoan ngoãn đi lau bộ salon, giao cho hắn xách thùng nước đi lau cửa. Nói chung là tôi giành việc nhẹ nhàng hơn. Quá âm hiểm. Nhìn hắn đang chăm chú lau từng góc ngách mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn. Có lẽ đây là lần cuối, cái Tết cuối cùng rồi. Thôi, làm cho xong chuyện của mình đi.

"Hạ, con ra đầu đường mua cho mẹ bịch bột ngọt đi." - Mẹ nói vọng lên từ nhà bếp.

"Dạ." - Tôi chạy xuống nhà lấy tiền rồi vơ đại cái nón đội rồi vẫy tay chào hắn.

"Có cần đi chung không?" - Hắn hỏi với theo.

"Không. Gần mà. Lau xong thì qua lau cho chị đi." - Tôi nham nhở nói.

Nắng xuân nên khá nhẹ. Từng tia nắm vàng ươm chiếu rọi xuống con đường óng ánh. Bóng tôi trải dài trên mặt đất, xiên xiên vẹo vẹo thật vui mắt. Tôi nhanh chóng chạy ra chỗ tạp hóa mua nhanh bịch bột ngọt rồi đi về. Tuy nắng khá nhẹ nhưng sức nóng và độ hầm của nó không hề thuyên giảm. Tung hứng bịch bột ngọt trên tay tôi hát vu vơ mấy câu. Chẳng may vô tình đánh rơi mất cái túi xuống đất. Vừa cuối người xuống lụm thì có người tông phải vào tôi. Ôi cái lưng yêu dấu, đau hoa cả mắt. Tôi trợn mắt quay phắt ra đằng sau, định cho cái người kia mấy câu chửi nhưng mà lời nói định thốt ra đành nuốt lại.

"Xin lỗi... mà nhìn mặt bạn quen ghê." - Cái bạn đó nhìn tôi, dò xét từ trên xuống dưới.

"Không quen gì hết, không quen." - Tôi xua tay, kéo nón xuống hết cơ, quay người bước thật nhanh.

Cái bạn kia không biết ý cứ đi theo tôi léo nhéo cho bằng được. Bạn đó là Trịnh Anh Khoa đó, tên "hotboy biến thái" hồi cắm trại ấy. Thật không biết xấu hổ mà, tôi đã bảo là không quen rồi, tránh xa mị ra. Lúc nãy biết thế để hắn đi cùng cho rồi.

"Bạn gì ơi, bịch bột ngọt." - Tên đó khều vai tôi.

"Cảm ơn." - Tôi giật lấy cái bịch trên tay của tên đó rồi tăng tốc thần sầu.

"Bạn gì ơi, chúng ta có quen không?" - Tên đó dai như đĩa đói ý nhể.

"Đã bảo không rồi mà." - Tôi mở cổng chui luôn vào nhà.

Bám đến tận nhà luôn đấy, ghê thặc. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi vào nhà. Tên đó còn đứng ngoài cổng ngó vào một lúc mới đi. Quen biết gì nhau mà kinh thế. Thật là. Mới giữa trưa đã gặp khắc tinh.

Vừa lết vào phòng khách bố từ đâu nhảy bổ ra ôm tôi như lâu ngày không gặp.

"Tuần sau đi Nha Trang nha." - Bố vô cùng hào hứng hú hét inh ỏi.

"Ủa bố không phải đi làm sớm nữa hả?" - Tôi đưa tay giữ tóc để không rối.

"Công ty năm nay làm ăn tốt đẹp kiếm nhiều tiền lắm. Xõa đi." - Bố buông tôi ra, một mình tự biên tự diễn.

"Yeahhhhh!" - Tôi nhảy tưng tưng như con khùng chạy ra chỗ hắn chơi trò nắm tay quay vòng. Hắn cũng chịu để yên cho tôi lên cơn.

Mẹ nghe tiếng ồn hốt hoảng cầm xẻng nấu ăn chạy lên thì nhìn thấy 3 con người đang "thác loạn" chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu cười trừ. Năm nay vui quá nha. Sắp được đi chơi rồi. Ya huuuuu. Coi như là kỷ niệm cuối cùng của hắn bên tổ ấm nhỏ bé này. Hai mắt tôi sáng lóng lánh nhìn hắn cười không ngớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.