Giờ ra về, tôi đứng nơi gốc cây quen thuộc chờ hắn. Lúc nãy vội chạy ra quá nên quên mang vớ mất rồi, lát thế nào những tia nắng “nóng bỏng” cũng sẽ thiêu đốt đôi chân đã không được trắng trẻo gì của tôi. Thôi bao tay đi, chân không trắng thì cũng nên bảo vệ đôi tay mỹ miều chứ. Tôi gỡ một bên dây balo, nghiêng người sang phải hất người đánh balo nẳm gọn trước bụng tôi một cách điêu luyện, cái tư thế mà người ta nói là “đeo balo ngược” ấy. Cất bao tay ngăn nào ta, tôi mò mẫm bên trong balo vì một tương lai không bị đen khắp người. Đây rồi, tôi cầm đôi bao tay màu vàng xanh xinh xắn hình Minion lên, chẳng may lúc đóng khóa kéo thì một chiếc rơi xuống đất. Tôi nhanh chóng hạ người xuống lượm và không may đôi giày yêu dấu trượt dài trên lớp cát mỏng nơi hè phố. Đây là kết quả: tôi đập mặt vào lưng của một người nào đó đằng trước, cả khuôn mặt đau như bị ai đó thồn nguyên cú đấm ấy. Tôi loạng choạng giữ thăng bằng, trong thâm tâm không ngừng la hét, gõ mõ, tấu lên khúc độc hành tiễn vong danh dự. Người đằng trước cũng đã cảm nhận được sự đau nhói của cái lưng khi bị một vật thể không xác định bay vào nên quay phắt người lại, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng xen lẫn tức giận. Tôi mếu máo ngước lên định mở miệng xin lỗi nhưng cái bạn đằng trước ấy chẳng phải ai khác mà là người tôi ghét nhất nhì trong cái cuộc đời này.
“Xin lỗi nha.” - Tôi nói lời xin lỗi qua loa, nói cho có lệ thôi. Haizz ông bà nói đố có sai “Thương nhau củ ấu cũng tròn. Ghét nhau thì quả bồ hòn cũng vuông.” Dù tôi gây tội trước cơ mà nhìn mặt ẻm tự dưng cảm giác tội lỗi bay bà đâu hết, cảm giác xấu hổ tràn lên mới nhiều hơn. Ôi tôi đã trở thành con người gì thế này.
“Chị không nhìn đường à?” - Trinh cũng đã nhận ra tôi, mặt nhăn nhó hết cỡ.
“Tại cát trơn quá, không cố ý.” - Tôi phe phẩy cái bao tay Minion quạt quạt mấy chỗ đỏ đỏ trên khuôn mặt tôi vì ma sát với cái lưng của con bé ấy mà nóng lên.
“Lần sau cẩn thận chút đi.” - Con bé lên giọng dạy đời tôi, á à.
Não tôi vận động để kiếm mấy câu chặt chém nó cơ mà tôi chưa kịp rống họng tru tréo thì hắn đã xuất hiện gọi tôi về. Tôi quay qua nhìn hắn nở nụ cười “hoa hậu thân thiện”, tiếp đó quay qua Trinh nở nụ cười “xã giao” và cuối cùng quay gót bỏ đi. Hên là hắn ra kịp chứ tôi không thể nào chịu nổi khi đứng gần con nhỏ này thêm giây nào nữa, quá lạnh.
“Tối nay em sẽ qua nhà chị đón Khải. Hây dà, không ngờ cô Mỹ lại có con riêng cơ đấy.” - Trinh không biết từ khi nào đã đến sát gần tôi, thì thầm vào tai tôi.
“Ồ, vậy tối gặp lại, chị rất mong chờ đó.” - Tôi cứng họng trả lời nhưng trong đầu tôi toàn 3 chữ “WTF“.
Con bé này nói cái ếu gì vậy, con riêng, không ngờ? Cái đó có được xem là thái độ khinh thường không? Tôi hít một hơi thật sâu, chạy ra xe, nơi hắn đang đợi tôi. Ngày gì mà toàn gặp cô hồn. Tôi trèo lên xe, nãy lo cùng con bé kia xóc xỉa nhau nên quên đeo cả bao tay, giờ làm biếng đeo quá đi. Tôi cất luôn bao tay vào túi áo khoác rộng thùng thình của mình, chồm người lên tựa vào lưng hắn, đưa tay vào túi áo khoác của hắn để tránh nắng. Miệng bắt đầu luyên thuyên hỏi han:
“Ủa con Trinh nó biết chuyện rồi hả?”
“Ừ, nó có hỏi tôi. “ - Hắn bâng quơ trả lời như không muốn tiếp tục vấn đề này. Tôi biết ý nên im lặng không hỏi nữa.
“Nãy Trinh nó nói gì với chị vậy?” - Sau mấy giây im lặng hắn bỗng đột ngột lên tiếng.
“À chẳng có gì. Nó chào chị thôi.” - Tôi cười hề hề, dím nhẹ luôn cái sự kiện té chúi mũi và câu nói đầy ẩn ý đó của Trinh.
“Ừ.” - Hắn lại dùng cái giọng bất cần đời đó trả lời, úi úi, thế mà đòi đi bắt chuyện trước cơ. - “Hồi sáng, cái anh gì lớp 12A2 là sao vậy?”
Tôi lại bị sặc nước miếng lần thứ 2 trong ngày. Ủa tưởng lúc sáng tôi thể hiện quá tốt và hắn đã hiểu rồi chứ nhỉ? Ấy chà, người ta thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu ta?
“Ổng qua cho chị mượn tập Lý chép thôi. Sáng nói rồi mà.” - Tôi đầu tựa vào lưng hắn, tinh nghịch trả lời.
“Ai biết, chị có họ hàng thân sơ gì với ổng đâu, tự dưng sáng qua cho mượn tập. Chắc hối lỗi vụ cắm trại thôi mà. Có gì đâu. Tự dưng có mùi giấm chua nha.” - Tôi chọt chọt hắn cười khúc khích.
“Giấm đâu? Ủa gần đây có bán giấm hả?” - Hắn đánh trống lãng, cái dáng vẻ dễ thương chết người dù không được diện kiến chính diện.
“Ừ chắc mũi chị có vấn đề. Ha ha.” - Tôi không kiềm được, vai run lên vì cười, càng kiềm nén tiếng cười càng lớn hơn.
Hắn bị tiếng cười lớn của tôi làm cho im bặt, chắc mặt đỏ chót vì xí hổ rồi đây. Tôi vòng tay ôm eo hắn chặt hơn cốt làm nũng cho người ta bớt ngượng. Ôi giận thật rồi đó nghen, hông cảm xúc luôn kìa. Tôi khẽ nghiêng hết người sang thò mặt qua lỗ hổng giữa tay và eo hắn để quan sát cảm xúc trên khuôn mặt bị giấu kín sau lớp da dày hơn mỡ heo ấy. Hắn liếc mắt xuống lườm tôi một cái cháy mặt, tôi câm nín ngoan ngoãn ngồi sau không dám cựa quậy gì như một chú cún con bị chủ phạt do phạm lỗi vậy. Ủa vậy là tôi gây ra tội lỗi tày đình rồi hả? Ủa mà tôi có cố ý đâu? Tại cái tên... ĐM nhà mi, tên Anh Khoa chết bầm, sao cứ gặp thằng cha đó là xui xẻo dữ thần vậy nè trời. Tự nhiên chui qua lớp cho tôi mượn tập chi vậy? Mua bim bim hay kẹo gì đó được rồi. Còn hắn nữa, sao cứ chọn giờ thiêng mà xuất hiện vậy? Tôi đã cố rút lui mà vẫn không thành công sao? Cuối cùng tôi vẫn bị ảnh hưởng, huhu. Ngày cuối cùng là chị gái hắn rồi mà còn bị giận. Tôi bụm môi ngước mắt nhìn vị “thánh hiền” màu xanh kia, người luôn không dìm tôi thì cũng giơ chân đạp tôi xuống tận đáy bùn, Lão Thiên a, ông thật biết cách trêu ngươi nga.
Tôi ôm balo bước trên mấy lát đá hướng vào nhà, lòng nươm nướp lo sợ hắn thù vặt, giận dai sẽ không thèm nói chuyện với tôi nữa, trong lòng không khỏi sầu bi mấy phần. Lại thấy mấy thùng carton được xếp ngăn nắp trước thềm nhà chỉ đợi xe trung chuyển đến rước đi, lòng càng ảo não thêm. Mẹ ôm một thùng carton nhỏ bước ra, xếp gọn gàng vào một góc khuất sau mấy thùng to lớn khác. Mẹ giơ tay vươn vai một cách mệt mỏi rồi cầm chiếc khăn lông vắt hững hờ trên vai chấm chấm tí mồ hôi còn sót lại trên vầng trán trắng mịn. Mẹ lôi một cuốn sổ ra rồi hướng mắt chăm chú đếm đi đếm lại những vật dụng đặt trên thềm, sau khi đã chắc chắn mới yên tâm thở ra một hơi thật dài. Tôi đứng tồng ngồng dưới nắng, quan sát hết mọi hành động của mẹ, khuôn mặt tràn ngập biểu cảm ngạc nhiên xen lẫn sững sờ. Trong một buổi sáng, một mình mẹ tự tay thu dọn phòng hắn rồi kiểm tra kỹ càng đồ dùng giúp hắn, thật quá phi thường đi. “Supper Mom” của lòng tôi. Mẹ vẫn như vậy, vẫn tận tâm chăm sóc, lo lắng, kỹ lưỡng mà âm thầm. Dù hắn sẽ nhanh thôi chẳng còn là con của mẹ trên danh nghĩa nữa nhưng đối với mẹ, hắn vẫn là cậu con trai bé bỏng mẹ nhận nuôi năm nào, đứa con trai mẹ xem là cơ hội để mẹ làm lại cuộc đời.
“Ủa Hạ về hồi nào vậy? Vào đi con, đứng nắng bệnh giờ.” - Mẹ sau khi yên tâm về mấy món đồ thì ngước lên và vô tình nhìn trúng tôi.
“Dạ. Mà mẹ sao lại dọn sớm vậy?” - Tôi tươi cười lon ton chạy đến chỗ mẹ bắt chuyện hỏi han.
“Dọn từ giờ chứ tối sợ dọn không kịp, mà phòng Khải sạch sẽ dễ dọn, ai như phòng con.” - Mẹ cười hiền búng trán tôi.
Tôi chun mũi nhõng nhẽo, mẹ lúc nào cũng cưng hắn hơn. Phòng tôi cũng gọn gàng lắm chớ bộ, chỉ là dạo này hơi làm biếng dọn sách vở nên bừa bộn tí tẹo thôi. Tôi phụ mẹ xếp mấy thùng carton chồng lên nhau rồi dán băng keo miệng thùng cho đồ không bị rơi ra. Hắn cất xe xong cũng hăng hái vào giúp, đúng hơn là giành hết công việc, giành công của tôi, không cho tôi thể hiện, hớ.
Sau giờ cơm trưa, tôi đứng trước phòng hắn, tựa vào thành cửa, khoanh tay nhìn hắn sắp xếp lại tập vở. Hắn vẫn hổng thèm nói chuyện với tôi, người gì đâu á. Tuy thâm tâm thầm rủa hắn như vậy cơ mà vẫn có cảm giác khá áy náy. Ngứa ngáy quá tôi đành gượng gạo lên tiếng:
“Còn giận hả? Đã nói rồi mà, mượn tập thôi. Huhu.”
“Ai nói giận, chỉ giỏi tưởng tượng.” - Hắn nhíu mày nhìn tôi rồi tặc lưỡi một cách bất lực, ý nói tôi hết thuốc chữa rồi ấy.
Tôi xịu mặt xuống, haizzz tôi đã cố gắng bắt chuyện giảng hòa rồi nghen, hông chịu thì thôi. Tôi quay người định bước đi thì tiếng hắn vang lên giữ bước chân tôi lại:
“Bưng giùm chồng tập xuống coi.” - Cái giọng đậm chất stundere.
“Xí.” - Tôi cười toe toét chạy tới ôm chồng tập trên tay hắn, thấy chưa không giận lâu được đâu, chỉ cần giở chiêu tí thôi.
Hắn nhìn vẻ mặt nhăn nhó vì chồng tập nặng quá sức tưởng tượng của tôi cười không ngớt, không để tôi yên bình, hắn đặt nguyên quyển sách lên đỉnh đầu rồi ôm một chồng sách khác đi xuống lầu trước bỏ mặt tôi như con dở. Tôi thật sai lầm khi nghĩ hắn vẫn còn chút nhân tính, quá sai lầm rồi. Á á á. Tôi mò mẫm từng bước xuống cầu thang chỉ lo hụt chân thì cái mặt đi tong. Cái con người gì mà quá đáng thể. Nhưng hắn vẫn vui vẻ trêu chọc tôi như vậy thì chứng tỏ hắn chẳng còn giận đâu ha.
Tối đó hắn đi. Cô Mỹ cùng thầy Thiên tới từ sớm, cùng bố mẹ tôi nói chuyện. Con nhỏ Trinh kia không đến, vẫn còn may chán, chắc lúc sáng nói vậy cốt chọc tức tôi hay sao vậy ấy. Cả nội lẫn ngoại đều đến tiễn hắn. Ông nội ôm hắn rõ lâu dặn dò hắn đủ thứ. Hắn hứa với ông sẽ giữ lại tên Hoàng Khải do ông đặt, ông vui lắm. Cả nhà vẫy tay tạm biệt hắn, nhìn hắn cùng cô Mỹ xách vali lên xe. Trước khi chiếc xe chạy xa khuất tầm mắt hắn còn ngoái đầu lại mỉm cười rõ tươi như hắn được đi chơi xa ấy, chỉ khác rằng chuyến đi này không hẹn ngày về. Từ giây phút này, sổ hộ khẩu nhà tôi vắng đi 1 cái tên rồi, tôi trở lại hơn 10 năm trước, là đứa con một trong nhà, không anh, chị, em.
Căn phòng màu xanh dương, căn phòng ngủ của hắn ngày xưa giờ đây sẽ bị vô chủ rồi. Mẹ không muốn dọn phòng này thành phòng khác mà muốn giữ nguyên nên ga trải giường cùng mấy đóa hoa khô mẹ mua ở Đà Lạt vẫn ở nguyên chỗ cũ, bàn học cũng không bị xê dịch dù chỉ một chút. Mẹ nói rằng nếu lỡ hắn có về đây chơi thì còn có phòng cho hắn ngủ. Tôi vẫn không tin được người vừa nói cười lúc nãy bây giờ lại lặng lẽ giấu nước mắt nơi góc phòng. Mẹ chắc phải rất đau lòng. Tôi có thể hiểu được.