Về đến nhà, mẹ tôi không biết đã đứng đợi trước cổng từ bao giờ. Vừa thấy chúng tôi mẹ liền chạy ra lôi kéo hắn đi với mẹ.
"Đi nhanh lên con, coi chừng bác sĩ người ta đóng cửa."
"Vâng con biết rồi. Để con mang cặp đi cất."" - Hắn ậm ờ, nhìn thái độ đó là biết không muốn đi rồi.
"Kêu chị con cất giùm con đi. Hạ cất cho em cái cặp nha. Mẹ phải dẫn nó đi liền không nó chuồn mất. Con đói thì tự lấy đồ ăn nhé, mẹ nấu xong cả rồi." - Mẹ vội vàng căn dặn tôi. Tôi cũng biết điều giật lấy cái cặp trên tay hắn tốt bụng nói:
"Đưa đây cất cho. Đi vui vẻ mạnh khỏe nhá. Bye bye."
Tôi giơ tay chào mẹ và hắn, khoái trá nhìn hắn mặt mày nhăn nhó bất lực bị mẹ xách lên xe. Hí ha hí hửng nhảy chân sáo vô nhà, lâu lâu tôi mới có dịp ở nhà một mình, phải phá banh nhà mới được. Tôi mang cặp lên phòng hắn, hiếm khi nào tôi được tự do ra vào căn phòng này lắm. Chậc chậc ngày thường hắn toàn đóng cửa cấm tôi vào chắc chắn toàn là bí mật kinh thiên động địa trong đây. Không biết có manh mối nào về người hắn thích không nhỉ? Vất cặp lên giường tôi đi loanh quanh dò xét mọi ngóc nghách. Lục lọi hộc bàn, tủ sách, gầm giường, everywhere nhưng chả thấy gì khả nghi. Tôi chán nản ngồi phịch lên ghế, tưởng có gi hay ho cơ chứ. Tôi bò dài lên bàn học của hắn, tay quơ loạn xạ, rồi lại lỡ tay quơ đổ chồng sách của hắn. Ặc dọn lên ngay không hắn phát hiện là chết. Tôi lồm cồm lết từ trên ghế xuống sàn, định dọn đống sách đang rải rác khắp sàn nhưng một xấp hình đã thu hút sự chú ý của tôi.
Ồ tôi không biết hắn cũng đam mê nhiếp ảnh đó nha, giờ mới nhớ lúc trước hắn có xin bố mẹ mua cho một cái máy ảnh mà. Xem thử coi tay nghề chụp ảnh của hắn nào? Wow chụp phong cảnh cũng không tệ, còn có mấy món đồ ăn nữa, toàn là đồ ăn tôi thích thôi. Tấm hình cuối cùng này chụp cái quái gì vậy trời, trong hình là bóng lưng một cô gái khá mờ ảo, mái tóc bay bay trong gió. Khung cảnh trông rất quen mắt , nhìn cô này cũng khá quen nhưng tôi chẳng nhớ ra ai. Ánh nắng mặt trời lóe lên làm bức ảnh khá mờ chẳng thể nhận ra được cái gì, với lại cô gái chiếm có một phần góc ảnh thôi. Tôi căng não ra suy nghĩ nhưng càng nghĩ càng mù tịt, ố ồ chắc là bé gái xinh đẹp nào đó mà hắn thích đây mà. Không biết bé đó học lớp mấy nữa, có dịp phải qua xem mặt cho biết. Thôi không quan tâm nữa, cái bụng tôi đang đánh trống đùng đùng nãy giờ. "Có thực mới vực được đạo" lấp đầy cái bụng trước đã rồi điều tra sau. Tôi sắp xếp ngăn nắp mọi thứ lại, trông chẳng khác ban đầu là bao nhiêu, mấy tấm hình tôi cũng cẩn thận xếp theo thứ tự rồi nhưng lại chả biết vị trí của chúng nên nhét đại vô đống sách. Vơ lấy cái balo, tôi hát mấy câu rồi ra khỏi phòng hắn.
Ăn cơm một mình đúng là chán thật. Tôi chống cằm nhìn ra cổng, khi nào mẹ mới về nhỉ? Rửa bát đĩa xong, tôi ôm bịch bim bim coi phim Hàn Quốc trên TV hơn chục phút thì mẹ về. Bước xuống xe đầu tiên là mẹ, theo sau chính là hắn, tay hắn bị băng một dãi trắng xóa. Oh no, gãy tay hả trời? Không nghiêm trọng vậy chứ, sáng còn thấy cử động bình thường mà. Mẹ tôi quan tâm dẫn hắn vào nhà như trẻ lên 3 khiến tôi đang lo lắng cũng phải phì cười. Bước vào nhà rồi mẹ vẫn dìu hắn, nhìn hắn đỏ mặt xấu hổ trông đáng yêu quá chừng.
"Con lớn rồi mà mẹ. Cũng có phải gãy chân gì đâu, chỉ là bị bong gân cổ tay thôi mà" - Hắn nhíu mày lên tiếng.
"Rồi mẹ biết rồi con cái lớn lên là chẳng cần cha mẹ chăm sóc nữa." - Mẹ tôi đỡ hắn ngồi xuống ghế sofa rồi lại đi vô bếp. Mẹ dỗi kìa.
"Mẹ, ý con không phải vậy mà." - Hắn bối rối.
"Đúng đó mẹ, nó lớn rồi chăm sóc riết rồi nó ỉ lại lúc đó muốn dứt ra cũng không được đâu." - Tôi rãnh rỗi không biết làm gì cũng bon chen chọt miệng vô góp vui. Thấy hắn nhìn tôi căm phẫn tôi chỉ biết nhún vai tỏ vẻ vô tội rồi lại cắm đầu vô TV.
"Đây ăn cơm đi. Con ráng ăn tay trái đi nha. Sao lại không cẩn thận thế này?" - Mẹ tôi từ trong bếp mang cơm trưa ra cho hắn.
"Con cảm ơn. Mời mẹ mời chị ăn cơm" - Hăn cực khổ cầm muỗng bằng tay trái, tay run run múc từng thìa cơm. Tôi nhìn hắn cười đê tiện, tuy tôi biết hăn bị như vậy cũng là do tôi nhưng tôi vẫn không nhịn cười nỗi. Hắn thấy tôi cười thì lầm bầm nói nhỏ:
"Có tin tôi kêu mẹ cho chị đút tôi ăn không?"
"Xin khiếu." - Định dọa chị hả cưng? Không dễ đâu. Tôi cười ha hả nhanh chân chạy lên phòng, bỏ hắn đang đau khổ dưới phòng khách. Tôi thiệt là ác độc quá đi mà.
Chiều. Tôi đang bắt chân chữ ngũ nằm trên giường lướt facebook thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Tôi giật bắn mình suýt làm rơi điện thoại. Đưa mắt thản nhiên nhìn tên thủ phạm như đã biết trước từ lâu tôi hỏi:
"Gì đây? Bị bong gân lại còn muốn đanh nhau với chị hả?"
"À... không có chỉ là làm đổ chồng sách trên bàn cậu thôi. Hì hì" - Tôi bị bắt quả tang ngượng ngùng gãi đầu.
"Chị có thấy sấp hình không?" - Hắn hỏi tiếp.
"À.. thì thấy, lúc chồng sách rơi ra thì hình cũng rơi theo, không phải do chị lục đâu." - Tôi ậm ừ nói.
"Có xem không?" - Sao giống hỏi cung vậy trời.
"Thì có hình thì phải xem rồi. Tại tò mò thôi mà." - Hu hu đừng hỏi nữa.
"Từ nay chị đừng tự tiện đụng vào đồ của tôi nữa." - Nói rồi một mạch lạnh lùng đi ra khỏi phòng.
Xì ai thèm chứ. Chỉ là nó ở chình ình trước mắt thôi chứ bộ. Tại chụp người hắn thích nên không muốn tôi xem phớ hôn? Định giấu dím tôi chứ gì? Sợ tôi đi nói xấu hắn với bé đó hả? Tôi khinh nha, ple ple. Tự nhiên sao thấy khó chịu trong lòng vậy trời, người hắn thích cơ à, tôi cũng muốn biết, tôi cũng muốn xem thử.