Chỉ Mãi Là Giấc Mơ

Chương 21: Lo sợ



Một tuần sau đó, Tôn Hạo lại tiếp tục làm hóa trị lần hai. Nhưng khi tôi đến gặp bác sĩ Trần hỏi kết quả thì ông lại nói hiệu quả không được tốt như lúc đầu, cũng không đạt được đến mức dự kiến trước đó, cơ thể anh đã có dấu hiệu kháng thuốc. Ông ấy bảo tôi là sẽ tiếp tục làm hóa trị lần ba cho Tôn Hạo nhưng tôi phản đối, cứ nhìn thấy anh mệt mỏi rồi nôn suốt ngày khiến tôi rất đau lòng. Lần thứ ba chắc chắn sẽ khiến anh mệt hơn, lại còn tăng thêm lượng thuốc, tôi sợ anh không chịu đựng nổi.

Tôi lại bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực nhưng trước mặt Tôn Hạo, tôi cố gắng bình tĩnh mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi không biết Tôn Hạo liệu có thể nhìn ra điều gì lạ trong tôi hay không. Nhưng, anh là bác sĩ, tuy bệnh của anh không phải là chuyên ngành của anh, tôi tin chắc anh cũng sẽ biết phần nào.

Tôn Hạo nói với tôi, anh muốn ăn bánh ngọt do tôi làm nên ngày nào tôi cũng làm một chiếc bánh và mang đến viện cho anh. Mấy ngày qua, tâm tình của Tôn Hạo rất tốt, tôi ngày nào cũng đưa Thiên Vũ đến đây chơi với anh.

Hôm qua, Lạc Thành có đến viện thăm Tôn Hạo. Nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ tôi cũng yên tâm. Tôi không mong giữa họ, một người mà tôi yêu và một người tôi quý xảy ra tranh cãi gì cả.

……………………………..

Khi tôi đang chuẩn bị để đến bệnh viện với Tôn Hạo thì bố chồng gọi điện cho tôi, thông báo đã tìm được tủy thích hợp với anh khiến tôi rất vui mừng. Tôi cuống lên, vội vàng lái xe đến bệnh viện. Nói thế nào đây, tôi mong chờ tin tức này từ lâu lắm rồi.

- Bố, thật sự đã tìm được tủy thích hợp để cấy ghép cho Hạo rồi ạ?

Vừa gặp bố chồng, tôi đã vội vàng hỏi ngay. Ông gật đầu nói:

- Phải, hiện tủy đang được chuyển về đây, khoảng 2 tiếng nữa là đến nơi rồi. Bác sĩ Trần đang chuẩn bị, 2 giờ chiều sẽ tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy cho A Hạo. Thật là may quá.

- Phải, thật sự rất may.

Cuối cùng tôi cũng có thể nở được một nụ cười hạnh phúc thật sự sau những chuỗi ngày dài lo lắng không. Chỉ cần ghép được tủy thì tình trạng bệnh của Tôn Hạo sẽ thuyên giảm, anh sẽ nhanh chóng khỏi bệnh thôi.

Tôi cũng nhanh chóng thông báo tin mừng này cho Lâm Dao rồi Lạc Thành, cũng nói luôn cho cả hội bạn thân của Tôn Hạo nữa. Không lâu sau, họ đã có mặt đủ ở bệnh viện.

Tủy đã được đưa về, bác sĩ Trần kiểm tra thấy không có vấn đề gì nữa liền lập tức chuẩn bị cho phẫu thuật. Tôn Hạo đã được gây mê và đưa vào phòng cấp cứu, tôi ngồi bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Tôi ngồi chờ đợi mãi ở bên ngoài, không rời khỏi đó nửa bước, chờ cho đến khi Tôn Hạo ra ngoài thì thôi. Và cuối cùng, tôi cũng đã đợi được.

Đèn phòng cấp cứu tắt đi, tôi vội vàng đứng dậy, đi thẳng về hướng của bác sĩ Trần mà hỏi:

- Bác sĩ, Hạo hiện giờ thế nào rồi ạ?

- Mọi người cứ yên tâm, ca phẫu thuật hết sức thành công, hiện bác sĩ Tôn sẽ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.

Tôi mỉm cười thở dài, mọi người cũng trở nên vui vẻ hơn, những gánh nặng cuối cùng cũng đã chấm dứt.

- À Tử Lăng, cô vào phòng tôi nói chuyện một lát, tôi cũng muốn cùng cô và Viện trưởng trao đổi một số chuyện.

- Vâng.

Sau đó bác sĩ Trần rời đi, tôi cùng mọi người đưa Tôn Hạo đến phòng chăm sóc đặc biệt, từ bên ngoài nhìn anh đang nằm ở trong kia. May quá, những lo lắng của tôi cuối cùng cũng đã có thể biến mất được rồi.

…………………………….

Một lúc sau, tôi đi đến phòng của bác sĩ Trần, đúng lúc thì gặp bố chồng tôi. Chúng tôi cùng đi vào bên trong.

- Tôi cũng muốn nói thẳng cho Viện trưởng và Tử Lăng biết, chúng ta đều là bác sĩ nên cũng biết rõ rồi.

Không hiểu sao, lời nói của bác sĩ Trần lại khiến tôi lo lắng.

- Ca phẫu thuật cấy ghép tủy cho bác sĩ Tôn diễn ra rất thành công nhưng có một điều, hai người chắc cũng biết. Tủy này tuy tương thích với bác sĩ Tôn nhưng chúng ta vẫn phải chờ đợi xem liệu có bị cơ thể của cậu ấy bài xích hay không. Đây là trường hợp xấu nhất, tôi cũng mong trong 2 ngày tới mọi việc điều diễn ra thuận lợi.

- Tủy này rất tương thích với Hạo nên cháu nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

- Tôi cũng mong như vậy, ý tôi chỉ muốn nói đây là trường hợp xấu nhất mà thôi. Chúng ta phải chờ đã.

- Vâng.

Nói chuyện được một lúc, tôi và bố chồng đang chuẩn bị rời khỏi phòng của bác sĩ Trần thì có một y tá vội vàng chạy đến:

- Bác sĩ Trần, không xong rồi ạ, bác sĩ Tôn đang trong giai đoạn nguy hiểm.

- Cái gì?

Bác sĩ Trần vội vàng chạy ra ngoài, tôi kinh hoàng đến mức suýt nữa thì ngã, nhưng cũng may là có bố chồng đỡ. Tôi cố gắng bình tĩnh lại nhưng không được, rồi chạy vội đi xem tình hình của Tôn Hạo.

Anh lại được đưa vào phòng cấp cứu lần nữa. Lần này thì thật sự, đã có sự bài xích giữa cơ thể anh và tủy vừa được cấy vào rồi. Tại sao lại như thế chứ? Chỉ một chút nữa thôi mà, tại sao ông trời nhẫn tâm như vậy?

Tôi lại ngồi chờ đợi, chờ đợi trong vô vọng, cảm thấy mọi hy vọng đều sụp đổ hoàn toàn rồi.

Đèn phòng phẫu thuật lại tắt đi lần nữa, tôi chạy vội đến trước mặt bác sĩ Trần, hỏi nhanh:

- Bác sĩ Trần, việc cấy ghép tủy…

Bác sĩ Trần nhìn tôi lắc đầu. Tôi thấy cả cơ thể mình tê liệt đi, không còn cảm giác gì nữa. Tôi không tin, tôi không tin!

- Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó.

- Tử Lăng…

- Chuyện này không thể tin được.

- Tử Lăng, bình tĩnh, Tử Lăng…

Mặc kệ mọi người gọi, tôi chạy ngay đi, vào thang máy rồi đi ngay lên sân thượng. Bây giờ, tôi nên làm gì?

………………………………

Gió trên sân thượng thổi mạnh nhưng tôi không cảm thấy lạnh, lúc này, tôi chỉ thấy đau mà thôi. Ông trời tại sao lại cho tôi hy vọng và để rồi cuối cùng lại dập tắt hy vọng đó của tôi cơ chứ?

Bây giờ tôi đau lắm rồi, như có một con dao đâm thẳng vào trái tim của tôi vậy, đau buốt rồi tê dại. Tôi đã từng nghĩ, ông trời sẽ chẳng tuyệt đường sống của ai cả, ngay cả Tôn Hạo cũng vậy. Tôi đã từng tin rằng, mọi việc rồi sẽ có cách giải quyết, Tôn Hạo rồi sẽ khỏi bệnh, sống hạnh phúc cùng tôi và Thiên Vũ. Tôi chỉ có mơ ước nhỏ nhoi như vậy thôi.

Tôi đã vô cùng vui sướng khi biết có tủy tương thích với anh, tôi suýt nữa đã nhảy lên vui mừng vì quá hạnh phúc. Nhưng những hạnh phúc ấy chưa được lâu, cuối cùng lại tan biến như mây khói.

- Em đừng như vậy, mọi chuyện rồi sẽ có cách thôi.

Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô Lạc Thành, rồi anh cởi áo khoác ngoài và khoác lên người tôi.

- Anh nghĩ đến giờ này còn có cách gì nữa? Em thật sự rất đau, đau lắm rồi, tại sao mọi chuyện lại như thế chứ? Tại sao Hạo lại phải chịu tất cả những chuyện này? Rốt cuộc là tại sao?

Lạc Thành ôm chặt tôi vào trong lòng, chỉ nói:

- Em đừng bi quan như vậy, Tôn Hạo là một người tốt, chắc chắn anh ấy sẽ ổn thôi mà. Mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

- Em sợ lắm, em sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Bọn em khó khăn lắm mới cùng nhau đi đến bước đường này, nhưng thật không ngờ bên cạnh đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Em đâu có mong ước gì quá xa xôi đâu, em chỉ muốn cùng anh ấy sống hạnh phúc mà thôi. Điều ước này của em đâu phải là khó thực hiện gì, tại sao lại không thành toàn cho em?

Tôi nói hết ra những suy nghĩ lúc này của mình, cho dù có nói hết cũng chẳng khiến bản thân thêm nhẹ nhõm. Tôi oán trách mọi thứ, oán trách cả ông trời không hiểu được lòng tôi.

Lạc Thành vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng trầm xuống:

- Bình tĩnh đi em. Bây giờ em phải mạnh mẽ lên, mọi chuyện sẽ không đi theo hướng tiêu cực như em nghĩ đâu. Hiện nay em phải thật vững vàng bởi Tôn Hạo cần em bên cạnh, Thiên Vũ và bố chồng em cũng cần em chăm sóc.

- Em còn có thể làm được sao? Tự dưng em cảm thấy mệt mỏi quá rồi, quá mệt mỏi rồi.

- Không sao đâu, em vẫn còn có bọn anh mà.

- Cảm ơn anh.

Ngô Lạc Thành nói đúng, giờ tôi phải mạnh mẽ lên, trên vai tôi bây giờ còn nhiều gánh nặng lắm.

………………………………..

Tôi cùng Ngô Lạc Thành không lâu sau đó thì đi xuống dưới, tôi ngay lập tức đi đến phòng bệnh của Tôn Hạo. Anh bây giờ, tay cắm ống truyền, phải dùng đến cả máy trợ thở nữa. Nhìn anh như vậy, tôi chịu không nổi.

Nước mắt cứ thế rơi xuống, trong lòng cũng se lại, tôi bây giờ phải làm gì, rốt cuộc là tôi phải làm gì để cứu Tôn Hạo đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.