Trước khi ngủ, Sơ Xuân đóng chặt cửa sổ sát đất và cửa ra vào để đảm bảo không có âm thanh nào trong phòng bị nghe thấy.
Ngay cả như vậy, cô vẫn nằm mơ.
Mơ thấy hàng xóm Tạ Yến mỗi ngày gửi sự ấm áp cho cô xuất phát từ chủ nghĩa quan tâm nhân đạo, ngoài việc xịt thuốc lên cục u trên đầu cô đúng giờ, sợ cô chết đói nên còn cố ý tự mình tới đút cơm cho cô.
Các món ăn được nấu là…… sao luộc, sao xào, sao chiên.
Sơ Xuân muốn chết tâm.
–
Buổi sáng, Sơ Xuân ra ngoài tưới hoa, dì giúp việc của biệt thự bên cạnh cầm chén canh đi tới, hỏi cô chưa ăn phải không.
“Tạ tiên sinh kêu tôi qua đây.” Dì cười hiền từ, “Cậu ấy nói cô mới ngủ dậy, không kịp nấu ăn.”
“Ồ…… Cảm ơn.”
Không biết do Tạ Yến suy nghĩ chu đáo hay là dì giúp việc cẩn thận săn sóc, tặng bữa ăn còn xịt thuốc vào cục u cho cô.
Một ngày sau khi bị thương là lúc vết thương nghiêm trọng nhất.
Chưa kể việc mình soi gương xịt thuốc lung tung, dù có người khác giúp, Sơ Xuân cũng cảm giác được cơn đau mơ hồ.
“Có phải tôi mạnh tay quá hay không?” Dì hỏi.
“Không phải.” Sơ Xuân đổi ý hỏi, “Tạ Yến ở đâu vậy dì?”
“Tạ tiên sinh đã rời nhà lâu rồi.”
“Ồ.”
Sơ Xuân nhìn thời gian trên di động, đã sắp 9 giờ, lúc này, Tạ Yến đã ở trong công ty.
Hôm nay cô cũng đến công ty của nhà họ Sơ, có cuộc họp báo đang đợi cô chủ trì.
Trên đầu có cục u, đành phải duỗi thẳng tóc, búi tròn, trên mặt không cần trang điểm quá đậm, hơi nghiêm trang là được.
Cô không phải là một phụ nữ đi làm, đến cuộc họp báo chỉ cho có lệ, thông báo về sự phát triển và kế hoạch trong tương lai của công ty thay ba Sơ.
Năm đó sau khi ba và mẹ ly hôn, cổ phần của công ty cũng không tách ra, mẹ đã chuyển cổ phần của bà sang tên Sơ Xuân, tỷ lệ phần trăm không nhiều, chỉ bằng một nửa của ba, vì vậy không có khả năng nắm quyền, phải kế thừa phần của ông nắm giữ trước khi ông ra đi.
Nguyên văn lời của mẹ là: “Nếu không lấy được thì không cần giữ lại công ty.”
Tóm lại, tự mình lấy, hoặc là trực tiếp hủy đi.
Nếu ba Sơ trao quyền thừa kế cho Trình Vãn Tĩnh, hai mẹ con họ tuyệt đối sẽ không có đủ bản lĩnh để quản lý công ty, thậm chí không cần nhà họ Vương ra tay đã bị đối thủ tương tự nuốt chửng.
Tình yêu và hận thù của mẹ rất rõ, năm đó nếu chỉ có một đứa con gái ngoài giá thú, bà sẽ không tức giận như vậy. Điều bà ghê tởm nhất là, một người có tính sạch sẽ nghiêm trọng như bà lại dùng chung một người đàn ông với phụ nữ khác.
Sau khi Sơ Xuân trang điểm xong, lễ phục đặt từ trung tâm thương mại vừa được chuyển đến.
Đây là một chiếc đầm dạ hội với thiết kế độc đáo và phóng khoáng, thương hiệu của Ý, thoạt nhìn không cố tình sang trọng, rất thích hợp cho những dịp chính thức nhưng không trang trọng.
Lúc 2 giờ 10 phút, Sơ Xuân xuất hiện trước cổng của công ty Hằng Sơ, được chào đón bởi thư ký của ba Sơ và Smith tiên sinh.
“Cô Sơ.” Thư ký cung kính chào hỏi.
Thư ký dù gì cũng có chút đầu óc, không thay đổi cách xưng hô từ đại tiểu thư thành nhị tiểu thư.
“Lúc trước Sơ tổng đã dặn, hy vọng cô có thể giúp quản lý trật tự của công ty trong lúc ông bị bệnh.” Thư ký đi theo sau Sơ Xuân, trình bày một cách có trật tự, “Tôi đã chuẩn bị bài phát biểu cho cô.”
Cho tới hiện tại, so với Trình Vãn Tĩnh, Sơ Xuân có sự trợ giúp của nhà họ Vương nên có thể giúp đỡ cho công ty, giống như mẹ cô đã cứu nguy cơ phá sản năm xưa.
Nhưng không biết liệu nó có thể khôi phục lại được như cách đây hơn hai mươi năm hay không.
Khi thư ký dẫn Sơ Xuân lên trước mặt lãnh đạo công ty, mọi người đều giật mình.
Dù sao cũng là gương mặt mới xuất hiện, không biết cũng là chuyện bình thường. Tuy rằng thư ký đã chào đón trước, nhưng không ngăn được sự lo lắng của những người đó về cô gái trẻ trung xinh đẹp trông như không biết gì.
Một người đàn ông trung niên mặc vest và mang giày da trông như có địa vị không thấp lên tiếng: “Đây là có ý gì? Để một cô gái trẻ nắm quyền à?”
Câu này để chất vấn thư ký.
“Tần tổng.” Thư ký hạ thấp tư thế, “Cô Sơ không phải tới đây nắm quyền, chỉ nói chuyện thay Sơ tổng, dù sao thì Sơ tổng hiện tại đang ở bệnh viện, không tiện họp.”
“Dù vậy cũng không nên để một cô gái không biết gì tới nói chuyện.” Người được gọi là Tần tổng khịt mũi, “Không phải còn có Trình tiểu thư hay sao.”
Nói xong, Tần tổng chỉ vào cách đó không xa.
Trình Vãn Tĩnh đương nhiên sẽ tham dự cuộc họp báo của công ty, cũng ăn diện lộng lẫy, nhưng bởi vì ở công ty nên không thể tùy ý phát huy, váy OL truyền thống màu hồng ruốc, bên trong là áo sơmi trắng và giày cao gót cùng màu.
Trông như một phụ nữ ưu tú ở nơi làm việc, khí thế thật sự không yếu.
“Tuy Trình tiểu thư không hiểu công ty, nhưng cũng hơn cô gái này.” Tần tổng lại cười nhạo, “Nhìn cô ta ăn mặc kiểu đó, tưởng rằng tới dự tiệc à?”
“Xin lỗi, đây là sự sắp xếp của Sơ tổng.”
Thư ký chỉ có thể gồng người nói như vậy.
Những lời này hiển nhiên không có sức thuyết phục.
Mọi người đều biết, thậm chí cử một nhân viên bình thường cũng đáng tin hơn Sơ Xuân nhiều. Cô hoàn toàn không biết gì về công ty, cho dù đã có bài phát biểu, nhưng rất khó đối phó với các câu hỏi của các phóng viên.
Ánh mắt của những lãnh đạo cấp cao nhìn Sơ Xuân giống như đang nhìn một cô gái hoang dã.
Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Không có mặt mấy năm nay, đại tiểu thư thật sự lại trở thành con gái ngoài giá thú.
Tần tổng dường như muốn đấu tranh đến chết về vấn đề này, đi đầu nhấn mạnh: “Tôi cực lực phản đối việc cô ta lên phát biểu.”
Ông ta vừa nói vậy, các lãnh đạo cấp cao khác bị lôi kéo, nhất trí đồng ý.
“Thật nhàm chán ——”
Trong lúc mọi người không tranh luận xong về vấn đề này, Sơ Xuân nhẹ giọng lên tiếng.
Cô lơ đễnh chú ý đến những đường thêu trên tay áo, “Thảo nào công ty gặp khủng hoảng, một đám đàn ông trưởng thành rối rắm chuyện phụ nữ mặc quần áo gì, đây là chuyện mọi người thường làm mỗi ngày hay sao?”
Giọng nói rõ ràng, tốc độ không vội không chậm, giống như đang nói một vấn đề bình thường, không cần lên giọng đã khiến nhóm người sợ hãi.
Sơ Xuân trông có vẻ tốt tính và dễ thương lượng, nhưng lời nói lại lạnh lùng và vô tình: “Nếu ai làm ồn, có thể rời khỏi công ty.”
“Thật buồn cười, cô cho rằng luật lao động chỉ là đồ trang trí hay là chỉ để đùa giỡn?” Tần tổng tức giận, “Cô có năng lực để làm chuyện này hay sao.”
“Ông đoán xem.”
“……”
Thời gian không còn sớm, Sơ Xuân chỉnh quần áo xong, cười nói vài câu với Smith tiên sinh bên cạnh bằng tiếng Anh, sau đó trực tiếp rời đi.
Hoàn toàn không để ý tới những người đang vướng bận quần áo của cô.
“Tần tổng, xin hãy bớt giận.” Thư ký gồng người giải thích, “Công ty vốn là để cho cô ấy chơi……” “Nói hươu nói vượn.”
“Cô ấy là cháu ngoại của nhà họ Vương.” Thư ký nói thêm.
Nghe vậy, sắc mặt Tần tổng tối sầm, nhất thời không nói chuyện.
Những người phía sau ông ta không thể yên tĩnh.
“Nhà họ Vương? Có phải nhà họ Vương kiểm soát huyết mạch kinh tế của Hải Thành không.”
“Trời ơi, tài sản nhiều như vậy, cần gì quản công ty của nhà họ Sơ?”
“Thế giới của người có tiền thật khó hiểu.”
–
Trước buổi họp báo không có tuyên truyền rầm rộ, bởi vậy những người có mặt và phóng viên không biết nhiều về Sơ Xuân.
Qua giới thiệu mới biết cô là con gái của nhà họ Sơ.
Về phần từ đâu xuất hiện, chỉ có một số người nghĩ đến chuyện nhà họ Sơ lúc đầu có tiểu thư bị câm, nhưng vì chưa bao giờ lộ diện, và có khiếm khuyết cơ thể nên rất ít khi xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, vì vậy họ không tin rằng cô chính là tiểu thư bị câm.
Sau khi thảo luận về nội dung và các bước của bài phát biểu với thư ký, Sơ Xuân nhẹ nhàng bước lên bục.
Y phục màu trắng tinh khiết, được thiết kế chạm trổ rỗng, tôn lên vẻ nhân văn và tao nhã, khí thế không thua kém OL.
Trong số khán giả có nhân viên cấp cao của công ty, có đối tác từ các công ty hợp tác, cũng như những phóng viên được mời.
Sơ Xuân nhìn những gương mặt trước chiếc bàn được phủ vải nhung màu lam, hít sâu, thần thái bình tĩnh.
Trước khi cô bước lên, thư ký luôn lo lắng cô sẽ sợ hãi.
Thư ký này được coi như người chú chứng kiến sự trưởng thành của Sơ Xuân, biết tính cách từ nhỏ đến lớn của cô, sợ người lạ, trầm mặc, vì vậy ông đã lo lắng, nhưng ông không biết, sau khi nói chuyện được, Sơ Xuân đã không còn bất kỳ nỗi sợ hãi nào nữa.
“Chào mọi người.”
Ba chữ đơn giản phát ra từ micro, tất cả mọi người có mặt đều chú ý.
Không giống các cuộc họp báo khác, đàn ông mặc vest mang giày da, phụ nữ mặc váy OL trơn, trang phục của Sơ Xuân đã khiến người trước mặt tỏa sáng, giọng điệu nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào, nói rõ nội dung bài phát biểu bằng giọng điệu bình thường.
Bản thảo này được thư ký viết giúp, nội dung là phân tích tình hình hiện tại và sự phát triển của công ty.
Nguy cơ của nhà họ Sơ không phải ngày một ngày hai, vốn tưởng rằng người lên bục nói chuyện sẽ rất nghiêm túc, nhưng không ngờ toàn bộ quá trình của Sơ Xuân giống như mở cuộc họp bình thường, không khí nhẹ nhàng, mọi người có thể dễ dàng lắng nghe nội dung của bài phát biểu.
Đương nhiên, khó tránh khỏi việc một số phóng viên phát hiện sai sót và đặt câu hỏi.
“Xin được hỏi một câu, ba của cô Sơ còn ở bệnh viện chưa dậy được đúng không? Tình hình phát triển của công ty đáng lo như thế, cô Sơ dựa vào điều gì để cho rằng vẫn còn hy vọng để cứu vãn Hằng Sơ?”
Mặt Sơ Xuân không thay đổi: “Hằng Sơ được phát triển nhờ nỗ lực chung của tất cả nhân viên, ba tôi chỉ là một trong số họ. Khi ông ấy vắng mặt, đội ngũ quản lý hoàn hảo của chúng tôi sẽ mau chóng có người lấp đầy công việc, sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.”
“Nếu không có ảnh hưởng quá lớn, vì sao các dự án đầu tư gần đây của công ty liên tiếp kết thúc trong thất bại.”
“Chúng tôi chỉ đang thử hướng phát triển mới, dù sao đi nữa, các công ty có tham vọng sẽ không bám vào các ngành công nghiệp truyền thống.”
Sơ Xuân nói từng câu từng chữ, ánh mắt nhìn thẳng, mỉm cười chào hỏi, trong số rất nhiều người, có lẽ cô nhỏ tuổi nhất, nhưng không có bất kỳ sợ hãi hay căng thẳng nào.
Trước mặt cô là một số gợi ý mà thư ký đã chuẩn bị, nhưng vì thời gian ngắn, cô phải tự sắp xếp ngôn ngữ của mình.
“Câu cuối cùng.” Phóng viên hỏi với bất cứ giá nào, “Tôi nhớ trước đây rất lâu, nhà họ Sơ và nhà họ Tạ truyền ra tin đính hôn, xin hỏi là thật sao?”
“Xin lỗi.” Sơ Xuân bình tĩnh ngắt lời, “Câu hỏi cá nhân không thuộc phạm vi trả lời.”
Phóng viên không chịu thua, “Đính hôn lâu như vậy mà không định kết hôn, chưa bao giờ thấy cô Sơ xuất hiện bên cạnh Tạ nhị công tử, hay nghe anh ấy thừa nhận thân phận của cô. Xin hỏi, cô Sơ đơn phương bị bỏ rơi hay sao.”
Phía dưới đã có tiếng thảo luận.
Những năm đầu, quả thật có tin tức về việc đính hôn của nhà họ Tạ và nhà họ Sơ, nhưng bởi vì không có tiệc đính hôn và lời xác nhận của các bên, tin tức lan truyền dần dần biến mất, lần này không hiểu sao có người quan tâm nhắc tới.
Hàng đầu đầy phóng viên, hàng phía sau là nhân viên cấp cao và công ty đối tác.
Vị trí góc của hàng ghế thứ hai trông kín đáo, ngoài ra người đàn ông đội mũ lưỡi trai, ăn mặc giản dị nên không bị người ta nhận ra.
Vệ Chuẩn ngồi bên cạnh, khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế, “Hôn thê bé nhỏ của cậu bị người ta bắt nạt, phải làm sao đây.”
Tạ Yến ở bên cạnh hỏi: “Phóng viên đó là của nhà truyền thông nào?”
“Sao, cậu muốn gây phiền phức cho người ta?” Vệ Chuẩn cười vui vẻ khi có người gặp họa, “Cách tốt nhất bây giờ là cậu đi lên trên đó, giải thích là tin đồn thất thiệt, sau đó quyết định ngày kết hôn của hai người.”
Dừng một chút, Vệ Chuẩn lại nói: “Tớ biết cậu không muốn Tiểu Sơ Xuân biết cậu lén lút tới cuộc họp báo để nhìn cô ấy, nhưng mà…… Ai da đau……”
Vệ Chuẩn cảm giác có gì đó gõ vào cổ mình, nhìn lại thì thấy đó là vành mũ của Tạ Yến, thật sự gõ rất đau.
Tạ Yến đứng dậy bước tới.
Vệ Chuẩn chậc chậc cảm thán, xem ra đến cuối cùng, lời nói của quân sư như anh rất đáng tin.
Trên bục, trước sự chất vấn dồn dập của phóng viên, Sơ Xuân vẫn không hoảng sợ, nói rõ từng chữ vào micro: “Hôn ước của tôi và nhị công tử của nhà họ Tạ đã bị hủy từ lâu.”
Lời này vừa nói ra, những người có mặt nhìn nhau.
Phóng viên nhiều chuyện lại hỏi: “Cô Sơ là người bị bỏ hay sao?”
Vốn tưởng rằng cô sẽ vòng vo, không ngờ Sơ Xuân nhanh chóng gật đầu: “Tôi bị bỏ.”
Mọi người thổn thức.
Thật sự không có nhiều tiểu thư con nhà giàu thừa nhận rằng họ bị bỏ tại các cuộc họp báo kiểu này.
Sơ Xuân không cảm thấy mất mặt chút nào, hào phóng thừa nhận điều đó một cách tự nhiên.
Cuộc trò chuyện về cơ bản đã kết thúc, Sơ Xuân cúi đầu thu dọn bài phát biểu và micro, không chú ý có người tới trước mặt mình, chỉ nghe thấy có ai đó kêu bên tai.
“Đó là Tạ nhị công tử.”
Cô ngẩng đầu khi nghe tiếng, phát hiện Tạ Yến đang đứng thẳng tắp trước mặt cô.
Sắc mặt anh trông không tốt, có thể nói là rất xấu.
Sơ Xuân ngạc nhiên: “Sao anh ở đây ——”
Tạ Yến cau mày thật sâu, nhíu lại không vui, cầm micro trong tay cô, tuyên bố với mọi người phía dưới: “Tôi chưa bao giờ bỏ cô ấy.”
Sơ Xuân kinh ngạc, giơ tay định đẩy anh.
Đầu ngón tay mới vừa đụng tay của người đàn ông đã bị anh giữ lại trong lòng bàn tay, Tạ Yến đặt micro xuống, sắc mặt vẫn bình tĩnh, kéo tay cô dẫn xuống bục.
“Tạ Yến anh làm gì đó ——!!!”
Sau khi bọn họ rời đi, giọng nói của Sơ Xuân vẫn còn đọng lại trong đầu phóng viên.
Đây rõ ràng là cuộc họp báo của Hằng Sơ.
Sao lại chen vào vấn đề tình cảm cá nhân.
Hơn nữa, so với cuộc họp báo, dùng tiêu đề Tạ nhị công tử lên bục bắt cóc cô gái để viết tin tức thì có vẻ càng hấp dẫn hơn.