Chỉ Mình Em

Chương 29



Nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn chăm sóc cô nhiều hơn.

Sơ Xuân nhất thời cảm thấy không thích nghi với lời nói của anh, chậm rãi cúi đầu, “Lớn rồi chứ có phải là con nít đâu, ai cũng có thể tự lo cho mình.”

Giọng nói hơi nhỏ, không biết là chột dạ, hay là sợ làm anh tổn thương. Vốn dĩ còn câu sau “Em không cần anh”, nhưng bị nghẹn trong cổ họng, không nói thẳng ra.

Tạ Yến tiếp nhận lời của cô mà mặt không chút thay đổi, “Có rất ít người tự chăm sóc bản thân mà bị cảm lạnh giống em.”

“……”

Không cần phải nghiêm túc như vậy.

Lần này Sơ Xuân không nghe anh mắng cô, ngược lại thấy người ta nghiêm trang làm bác sĩ tạm thời, cầm nhiệt kế lên, quẹt qua trước mắt cô, tiếp tục ghi lại nhiệt độ, hiện tại cô bình thường, không cần lo lắng có bị sốt cao hay không.

Nếu bị cảm lạnh, không cần tham gia một số hoạt động, chơi gôn và trường đua ngựa không liên quan đến cô, điều nên làm bây giờ là ở trong phòng.

Tương đương với việc cô đến một chuyến vô ích.

“Hôm nay lo nghỉ ngơi.” Tạ Yến đưa một ly nước ấm, “Đừng chạy lung tung.”

“Không được.” Sơ Xuân nhíu mày, “Em tới đây để tận mắt trải nghiệm cuộc sống nghỉ dưỡng, không ra chơi thì chán lắm.”

“Trải nghiệm? Không phải em tới chơi hay sao?”

“…… Đương nhiên không phải.”

“Các công ty lớn sẽ cử các chuyên gia đến trải nghiệm và dùng thử, hơn nữa phải viết báo cáo đánh giá.”

Anh nhìn cô đầy ẩn ý và tiếp tục nói:

“Nếu em không tới chơi, vậy em tới viết báo cáo cho Hằng Sơ à?”

“……”

Thật tàn nhẫn.

Các báo cáo khác của công ty được thư ký hoặc nhân viên viết.

Anh đang đổ trách nhiệm lên đầu cô.

Thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy bất đắc dĩ, Tạ Yến không miễn cưỡng: “Không muốn viết thì thôi.”

“Viết thì viết.” Sơ Xuân lẩm bẩm, “Một bản báo cáo thôi mà.”

Làm sao cô không thể ra ngoài chơi vì cảm lạnh bình thường được chứ. Mấy ngày nay Hằng Sơ có nhiều việc, mỗi ngày đối mặt với giấy trắng mực đen và một đống con số đã làm cô chán rồi.

Có người gõ cửa vào lúc này.

Tưởng là người phục vụ nên Tạ Yến đi mở cửa. Vừa đến cửa, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tạ Tinh Lâm.

“Sơ Sơ, cô ăn sáng chưa?”

Tạ Yến dừng chân, không hành động hấp tấp, quay đầu nhìn Sơ Xuân.

Cô đang mặc đồ ngủ bằng cotton do nơi này cung cấp. Lúc rời giường, cô không quên khoác thêm áo ngoài, vừa đi tới vừa nói: “Tôi chưa ăn.”

“Vừa đúng lúc, anh có đem tới cho cô, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

“Được……”

Sơ Xuân đồng ý xong mới nhận ra còn có người khác trong phòng.

Buổi sáng sớm, trai đơn gái chiếc, bị người ta nhìn thấy sẽ khó để không khơi dậy sự nghi ngờ.

Tạ Yến dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, “Em muốn tôi đi trốn?”

“Không phải.” Cô lắc đầu, chỉ vào cửa sổ sát đất phía nam, “Anh có thể đi từ bên kia.”

Nơi này là tầng một, căn phòng được thiết kế theo phong cách cổ kính của Hàn Quốc, kết hợp với lối trang trí hiện đại, có thể mở cửa sổ phía nam để rời đi bất cứ lúc nào mà không ai hay.

Tạ Yến do dự hai giây, chọn tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió trong một căn phòng khác.

Trong chốc lát, cửa mở.

Tạ tiểu thiếu gia đẩy xe chở đồ ăn sáng tiến vào.

“Anh biết cô chưa ăn sáng.”

Anh hoàn toàn không coi mình là người ngoài, nhờ người phục vụ giúp dọn lên bàn, còn mình nói chuyện với Sơ Xuân.

“Sao lâu vậy?” Tạ Tinh Lâm nhìn Sơ Xuân, “Anh tưởng cô đi thay quần áo nên không thể mở cửa.”

Nhưng cô chỉ khoác áo ngoài, không nên phí nhiều thời gian.

“Vừa rồi không nghe thấy.” Sơ Xuân giải thích, “Xin lỗi.”

Giọng cô hơi khàn, chưa nói mấy câu đã nghe rõ tiếng ong ong của cảm lạnh.

Tạ Tinh Lâm nhanh chóng chú ý, không khỏi hỏi: “Cô bị cảm à?”

“Có chút.” Sơ Xuân gật đầu, “Buổi sáng đã uống thuốc, giờ tinh thần khá hơn nhiều.”

“Khẳng định tối qua bị nhiễm gió lạnh.” Tạ Tinh Lâm nhíu mày, “Biết trước thì anh sẽ không đẩy cô ra.”

Anh không ngờ Lê Úc chẳng hề khách sáo, trực tiếp kéo người đi.

Hiện tại nhìn cô nhỏ thế này, trong lòng anh có chút áy náy, giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng đến khó tin.

Tạ Yến kêu Sơ Xuân phải nghỉ ngơi nhiều, Tạ Tinh Lâm hoàn toàn ngược lại. Nếu cô không đau đầu hay chóng mặt, nên đi ra ngoài chơi nhiều chút, hoạt động gân cốt, anh nghe nói một số cơ sở vật chất ở đây không tệ lắm.

Hai người vừa ăn vừa nói, thức ăn thơm ngát, bầu không khí ấm áp.

Bên kia Tạ Yến lặng lẽ dựa vào bức tường ngăn cách với họ, cảm thấy cách âm ở đây không tốt lắm, có thể nghe nụ cười kiềm chế của Sơ Xuân, và niềm vui tràn đầy của Tạ Tinh Lâm.

Cô và thằng nhóc kia ở bên nhau rất vui vẻ.

Tiểu thiếu gia vốn quen với người khác đối xử tốt với anh, một khi đối xử tốt với người khác sẽ khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

“Nghe nói chú hai cũng tới đây, sao anh không thấy.” Tạ Tinh Lâm vừa hỏi, vừa nhìn cô gái đối diện, “Cô có gặp không.”

“Có.” Sơ Xuân trả lời đơn giản, “Tìm anh ấy có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Tạ Tinh Lâm muốn cười nhưng không cười được, “Sợ cô ở một mình với chú ấy.”

Nghe đến đó, Sơ Xuân đang uống nước ấm xuýt nữa bị sặc.

“Lúc trước anh cảm giác mối quan hệ của hai người không bình thường.” Tạ Tinh Lâm trầm tư, “Tuy nhiên tối qua nghe cô nói chú ấy không phải là mẫu người cô thích, anh yên tâm rồi.”

Tay phải của Sơ Xuân siết đũa sứ, trong lòng không khỏi xao động.

Ánh mắt vô thức nhìn về phía vị trí mà Tạ Yến biến mất vừa rồi.

Không nghe thấy tiếng mở cửa sổ, không biết anh có đi hay không.

Ăn xong, Tạ Tinh Lâm cho cô thời gian rửa mặt và thay quần áo, còn mình đi ra ngoài chờ cô.

Sơ Xuân vô thức bước sang phòng khác, không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Yến, không khỏi có chút thả lỏng, tốt nhất là không nghe được, nếu không có vẻ như cô nói xấu người khác sau lưng.

Bên ngoài nắng chói chang, nhiệt độ cao hơn một chút so với ngày hôm qua, nghĩ đến chuyện Sơ Xuân đang bị cảm, không chịu nổi lạnh, Tạ Tinh Lâm mượn Lê Úc một chiếc áo khoác ấm một chút.

Lê Úc và Sơ Xuân có vóc dáng tương đương nhau, quần áo vừa vặn, cô ham đẹp, đi ra ngoài thì chuẩn bị vài bộ quần áo, Tạ Tinh Lâm tìm cô coi như tìm đúng người.

“Không thể tưởng tượng được Tạ tiểu thiếu gia.” Lê Úc đưa chiếc áo khoác, “đối xử với bạn gái tốt như vậy.”

Tạ Tinh Lâm đương nhiên không phủ nhận đó không phải là bạn gái, đối phương nói vậy ngược lại hợp ý mình.

“Nhưng mà.” Lê Úc chuyển câu chuyện.

“Nhưng mà cái gì?”

Lê Úc: “Anh và hôn thê cũ của chú anh ở bên nhau, Tạ nhị công tử nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Tạ Tinh Lâm đột ngột thay đổi: “Hôn thê cũ của chú tôi?”

“Ừ, anh không biết à?” Lê Úc hơi bất ngờ, “Trước đây hình như từng có hôn ước.”

“Khi nào?”

Lê Úc không biết nhiều lắm, ngẫm nghĩ, “Hẳn là đính hôn từ lúc đi học, nhưng cho tới nay hai người không có bất cứ tiếp xúc hay thừa nhận nào, cho nên người ngoài không biết tình huống cụ thể.”

Còn có chuyện này? Thảo nào mối quan hệ của hai người trông huyền diệu.

Tạ Tinh Lâm không khỏi nắm chặt tay.

Nếu đúng vậy, nó có vẻ phức tạp hơn anh nghĩ nhiều.

Chín giờ sáng, không ít khách khứa định đi tới khu vui chơi giải trí, tốp năm tốp ba đi cùng nhau.

Trước mái hiên, Vệ Chuẩn chờ Tạ Yến đến trễ, khoanh tay ngồi xuống, chỉ vào cách đó không xa, “Sơ Xuân và Tinh Lâm đã đi rồi, bây giờ cậu đuổi theo cũng còn kịp.”

Tạ Yến không nhìn.

Vệ Chuẩn nghi ngờ, “Không định đuổi theo?”

Tạ Yến: “Đuổi theo làm gì.”

“Tạ Tinh Lâm và Sơ Xuân sánh bước bên nhau, cậu chắc chắn không muốn đuổi theo? Nhìn cho quen.”

Ánh mắt Tạ Yến trở nên sâu thẳm, tầm mắt buông lỏng, người và xe ở phía xa quá nhỏ, không thể nhìn thấy.

Không nhúc nhích thật lâu, chứng tỏ không định đuổi theo.

Vệ Chuẩn biết hôm nay Tạ Yến còn có việc khác cần hoàn thành, sẽ không lãng phí thời gian ở khu nghỉ dưỡng, nhưng theo bản năng anh cho rằng tính tình của tổ tông sẽ không nhượng bộ, không ngờ thật sự thả cho hai đứa nhỏ đi chơi.

Ngồi trên xe không bao lâu đã thấy bóng dáng bọn họ từ cửa sổ xe.

Nơi đó cách không xa, cho nên trực tiếp đi tới đó, Tạ Tinh Lâm và Sơ Xuân vẫn giữ nguyên tốc độ.

Theo quan điểm của người ngoài cuộc, hai người bọn họ rất xứng đôi.

“Bởi vì chuyện xảy ra tối qua, mọi người cho rằng Sơ Xuân là bạn gái của Tạ Tinh Lâm.” Vệ Chuẩn thở dài, “Nếu tiếp tục thế này, cho dù ngày nào đó cậu theo đuổi được cô ấy, người khác sẽ tưởng rằng cậu giật trên tay người ta.”

Tối hôm qua có một nữ ca sĩ khiêu khích Sơ Xuân, Tạ Tinh Lâm từ trước đến nay luôn bênh vực người mình nên không chịu được, mở lời trực tiếp phong sát, hơn nữa hiệu quả cực cao, sáng hôm nay truyền ra tin tức xấu của nữ ca sĩ kia, sẽ bị buộc giải nghệ trong vòng vài ngày.

So với việc rút lui khỏi giới, mọi người càng quan tâm tới Tạ Tinh Lâm và bạn gái, cách cư xử cứng rắn như thế khiến không ít người cảm thấy sức mạnh của người bạn trai.

Tạ Yến lái xe, thản nhiên phun ra mấy chữ, “Nói xong chưa.”

“…… Hôm nay cậu không có cảm xúc lắm.”

Vệ Chuẩn biết những gì mình đang hỏi là vô nghĩa.

Tiểu Sơ Xuân bị người khác bắt đi, tổ tông này làm sao có tâm trạng tốt được.

Đương nhiên, ngày thường anh không nói nhiều lắm, trên cơ bản đều là Vệ Chuẩn líu ra líu ríu, Tạ Yến rất ít khi tiếp lời, trừ phi là công việc.

Vệ Chuẩn đã quen, anh thích nói nhiều, không thể chấp nhận trầm tĩnh, cho dù không có ai đáp lại, anh cũng vui vẻ nói một mình, trừ trường hợp cứng đờ giống bây giờ.

“Theo lý thuyết, cậu gửi cho cô ấy sự ấm áp, cô ấy nên đối xử tốt với cậu hơn đúng không?” Vệ Chuẩn hỏi không chắc chắn, “Không đến mức đuổi cậu một cách thô bạo chứ.”

“Không đuổi.”

“Vậy tại sao cậu thế này?”

Vệ Chuẩn càng nghi ngờ.

Bộ não anh đột nhiên mở to, hiện lên một số tình tiết máu chó làm người ta đau lòng, ví dụ như Tạ Yến tình cờ bắt gặp hai người kia đang ôm, hôn, hoặc là đang nói bí mật không thể cho ai biết?

Nếu thật sự như vậy, chẳng phải là thảm thương lắm?

Trên sân khấu có ba người, nhất định có một người sẽ bị loại ra.

Nếu tình tiết phát triển hơi kỳ quái một chút, để cho Sơ Xuân bị loại cũng chưa chắc là không thể……

Vệ Chuẩn kịp thời kiềm chế lại trí tưởng tượng hoang dã của mình, “Cuối cùng sao?”

Ánh mắt Tạ Yến bình tĩnh, gương mặt vô cảm phủ nhận, “Không có gì.”

Không thể nào không có gì, nhất định là anh đã nhìn thấy gì đó.

Nhưng Vệ Chuẩn không tìm được kết quả, thở dài, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nói chầm chậm: “Thật ra tớ cũng thắc mắc, lúc trước không thấy cậu thế nào, sao đột nhiên lại hối hận sửa sai.”

“Lúc trước tớ ra sao?”

“Trước khi cô ấy trở về, cậu có nhớ cô ấy không?” Chẳng phải vì tính chiếm hữu của đàn ông mà đặc biệt quan tâm khi thấy có người cướp mất hay sao.

Tạ Yến hỏi: “Vì sao không nhớ?”

Vệ Chuẩn: “Cậu thật sự nhớ cô ấy?”

“Ừm.”

“Khi nào.”

“Mỗi ngày.”



Buổi chiều, Vệ Chuẩn và Tạ Yến trở lại khu nghỉ dưỡng, bởi vì mọi người đều ở bên ngoài, trong phòng không có ai, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang trời.

Tới gần chạng vạng, những người chơi xong bên ngoài lần lượt trở về.

Như Vệ Chuẩn dự đoán, Sơ Xuân và Tạ Tinh Lâm cùng nhau quay lại.

Nhìn thấy người trên bậc thang, Sơ Xuân hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Vệ Chuẩn: “Hai anh ngồi ở đây cả ngày à?”

“Không có, vừa về.” Vệ Chuẩn nhìn Tạ Yến bên kia, nói giùm, “Chúng tôi đang đợi cô.”

“Chờ em làm gì?”

“Muốn gặp cô đó.”

Vệ Chuẩn đứng dậy, đang định đưa Sơ Xuân đến gần Tạ Yến, một giọng nam chậm rãi xen vào:

“Chú hai ——”

Tạ Tinh Lâm mặc trang phục giản dị, giẫm lên giày bước tới, nhẹ nhàng đi vào giữa bọn họ, đứng cùng Sơ Xuân, cười nói: “Mọi người ở đây chán quá, không qua chơi hay sao?”

“Có gì chơi.” Vệ Chuẩn giảng hòa.

“Quả thật không có gì để chơi.” Tạ Tinh Lâm nói, “Nhưng chú hai không thể cứ nhốt mình trong văn phòng, không tốt đối với thân thể, cần tập thể dục vừa phải.”

Anh không hiểu Tạ Yến, đương nhiên cũng không hiểu cuộc sống của người ta, thuận miệng nói vậy, khiến Vệ Chuẩn và Tạ Yến đều quay qua nhìn.

“Cũng đúng.” Vệ Chuẩn cười hai tiếng, “Hay là, hai chú cháu thi chạy?”

Gần đó chỉ có một bãi cỏ lớn, không có đường chạy, cũng không có dụng cụ thể thao, lời này chắc chắn là vô ích.

“Vừa rồi đi ngang qua có thấy sân tennis.” Tạ Tinh Lâm lơ đãng đề cập, “Không biết chú hai đánh tennis được không.”

“Tennis?”

Vệ Chuẩn đã từng thấy Tạ Yến đánh trước đây.

Chính xác mà nói, anh từng thấy Tạ Yến chơi thể thao đại chúng hay thể thao điện tử. Mấy năm gần đây, vì công việc nên rất ít khi nhìn thấy, chỉ biết khối lượng hoạt động cơ bản nhất đối với đàn ông là không thể thiếu.

Sơ Xuân thật sự không hiểu chuyển động đột ngột của bọn họ, nhìn mặt trời lặn phía tây, lẩm bẩm: “Trời sắp tối rồi, đánh cái gì.”

Vệ Chuẩn không chắc liệu Tạ Yến có hứng thú hay không, có thắng không, đang chuẩn bị đứng cùng mặt trận thống nhất với Sơ Xuân, Tạ Yến đứng lên.

Người trông uể oải và lạnh lùng, nhưng giọng nói rất bình thản: “Đánh một ván đi.”

Anh đồng ý, đương nhiên đúng ý của Tạ Tinh Lâm.

Ở Mỹ, Tạ Tinh Lâm rất giỏi các môn thể thao khác nhau, anh trực tiếp gạt từ “thua” ra khỏi từ điển của mình trước khi tuyên chiến.

Có thể thấy, lời nói của Tạ Yến khá miễn cưỡng, không chút để ý, căn bản không để vào mắt, động tác nhặt banh cũng khiến người ta thấy anh không hề có tinh thần chiến đấu.

Ở phía bên của sân tennis, Vệ Chuẩn và Sơ Xuân đóng vai trò quần chúng.

“Trạng thái hôm nay của anh Yến thật tệ.” Vệ Chuẩn thở dài, “Về sớm nghỉ ngơi cho rồi, đánh cái gì.”

Sơ Xuân hỏi: “Anh ấy có chuyện gì?”

Vệ Chuẩn: “Cô còn hỏi tôi?”

Sơ Xuân: “……?”

Vệ Chuẩn ho nhẹ, nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của mình với Sơ Xuân, nếu như bị tổ tông biết, anh có còn đường sống không.

“Không có gì.” Vệ Chuẩn thay đổi giọng điệu, vô cùng nhẹ nhàng, “Có lẽ cỏ ở đây quá xanh nên tâm tình cậu ấy không tốt.”

“Không phải màu xanh lá cây làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hay sao?”

Xem ra cô gái này không có phản xạ gì cả, Vệ Chuẩn không khỏi thở dài.

Sau khi Tạ Yến cởi áo khoác, bên trong là áo sơmi được ủi phẳng phiu, không tiện giơ tay lên, còn Tạ Tinh Lâm đã tiêu tốn quá nhiều sức lực vì chơi cả ngày, hai người đều có nhược điểm, ngược lại có vẻ công bằng.

Không ai coi đây là trận đấu chính quy, vì vậy Vệ Chuẩn nuốt khẩu hiệu cổ vũ của mình.

Sơ Xuân đem bốn chai nước tới, đưa một chai cho Vệ Chuẩn, rồi ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, nhìn hai người chơi bóng bên kia.

Cô hiểu chút ít về tennis, thế nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra hai người không tới đây để chơi.

Có vẻ nghiêm túc.

Vệ Chuẩn không hiểu lắm, thấy bọn họ mỗi người đánh một trái như gà mổ, vô cùng không thú vị, không biết đánh một ván tới khi nào.

Thời gian trôi qua, banh tennis chưa rơi xuống đất, xoay tròn theo nhiều hình dạng parabol khác nhau giữa không trung. Lúc này Vệ Chuẩn mới ý thức hai người này không phải là tân binh.

Mỗi đại thần đều có bản lĩnh.

Tạ Tinh Lâm đánh rất năng nổ, Tạ Yến ở trạng thái phòng ngự tương đối nhiều, nhưng không hề sa sút, ngược lại tạo ấn tượng chậm rãi chơi với người ta.

“Hai người muốn đánh tới khi nào?” Vệ Chuẩn hỏi.

“Không biết.” Sơ Xuân cũng thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy mệt hay sao.

Đã nói chỉ giải trí, tại sao hai người tranh nhau mà đánh.

Có lẽ đây là cách giải trí của bọn họ.

Sắc trời tối dần.

Chỉ dựa vào ánh đèn đường thì không đủ để duy trì tầm nhìn của sân vận động, thế nên Sơ Xuân chạy lại gần hỏi: “Hai người chưa đánh xong à?”

Không ai đáp lại lời cô.

Trời tối, không nhìn thấy banh rơi ở vị trí nào.

Lúc Sơ Xuân định mở miệng thúc giục, banh cuối cùng cũng rơi xuống.

Rơi ở phía Tạ Yến.

Nhưng vị trí đã vượt ra ngoài đường trắng.

Tạ Tinh Lâm thua?

Xung quanh tối tăm, thật sự không phân biệt được vừa rồi banh có chạm vạch trắng hay không.

Tạ Yến buông vợt, ném một câu: “Không đánh nữa.”

Trên trán anh có mồ hôi li ti, hơi thở khá đều.

Tạ Tinh Lâm chạy tới, nhìn chằm chằm đối thủ rất lâu, đột nhiên cười đầy ẩn ý, “Không ngờ chú hai giấu tài.”

Trước đây anh đoạt giải thành phố, không ngờ lại hòa với chú hai.

Có lẽ không phải hòa. Tạ Tinh Lâm không chắc banh mình đánh có vượt qua vạch hay không, chỉ cho rằng họ có có trình độ tương đương dựa trên thể lực và trạng thái vừa rồi.

Sơ Xuân chạy về, cầm hai chai nước tới, “Cuối cùng cũng đánh xong, uống nước đi.”

Lúc Tạ Yến chuẩn bị cầm, Tạ Tinh Lâm giành trước, cầm cả hai chai trong tay.

Anh không cho Tạ Yến cơ hội đụng vào tay Sơ Xuân, sau khi lấy hai chai nước, anh vặn nắp, đưa một chai cho Tạ Yến, “Chú hai, đây.”

Trông như một đứa cháu ngoan, mở nắp chai để hiếu kính chú mình.

Chút tâm tư nho nhỏ này.

Làm sao Tạ Yến không nhìn ra.

Anh không nhận, bình thản kéo cổ tay Sơ Xuân, kéo cô về phía mình, sau đó nghiêng người, lấy chai nước trong tay cô.

Là chai đã mở.

Anh không kiêng dè, uống hai ngụm.

“Ớ, em đã uống rồi ——” Sơ Xuân không thể không nói.

“Vậy à.” Uống nước xong, giọng Tạ Yến trở nên rõ ràng, “Tôi không chê.”

“……”

Vấn đề không phải là chê hay không.

Đây là nước của cô.

Bị anh lấy mất, Sơ Xuân đành phải lấy chai mới mở từ tay Tạ Tinh Lâm.

Hai chai nước khiến mối quan hệ giữa ba người trở nên ám muội.

Sơ Xuân thấy hai người không nói câu nào, chỉ cảm thấy không khí nặng nề, lại không tìm ra nguyên nhân nên hoà giải: “Muộn rồi, tôi phải đi.”

Tạ Yến và Tạ Tinh Lâm gần như đồng thanh: “Tôi/Anh đưa em/cô.”

Sau đó ngầm nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn chỗ khác.

Hai chú cháu thật sự giống nhau.

“Xe tôi ở gần đây.” Tạ Yến vẫn bình tĩnh, “Lên xe của tôi.”

“Xe chú hai còn có Vệ Chuẩn.” Tạ Tinh Lâm tình cờ tìm được đột phá, nói với Sơ Xuân, “Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy hai người bọn họ.”

Vốn định làm mỹ nam trong âm thầm, sau khi Vệ Chuẩn bị cue, vội vàng thanh minh cho mình, “Hai người đánh nhau thì đưa tôi vào làm gì, phải hỏi Sơ Xuân chứ.”

Vì thế ba người đồng loạt nhìn về phía đương sự.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của bọn họ, Sơ Xuân thở dài bất đắc dĩ:

“Hai người đừng cãi nữa, tôi tự đi, được chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.