Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 36: Cầu đồng tồn dị*



* Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng (muốn hợp lực, đoàn kết mọi người, cần tìm điểm thống nhất quyền lợi giữa họ để gác lại những ý kiến hoặc quyền lợi mâu thuẫn nhau của họ)

Sau ngày kỷ niệm ngày cưới mấy ngày, Tôn Cánh Thành chuyển công ty đến một tòa nhà văn phòng sầm uất. Vẫn là trong khu mới, nhưng gần nhà hơn.

Lý do chuyển công ty là do có người góp vốn. Đó là bạn học cấp ba của Tôn Cánh Thành, hai người đã quen biết nhau hơn hai mươi năm. Những năm gần đây sự nghiệp của Tôn Cánh Thành không suôn sẻ, nhóm bạn của anh cũng biết, đã có người đề nghị hợp tác từ trước nhưng anh đều từ chối.

Anh sắp bốn mươi rồi, những năm qua anh cũng đã nhận thức và chấp nhận rằng mình thực sự không phải là một người kinh doanh giỏi, anh thực sự có hạn chế và cần sự giúp đỡ. Anh đã cân nhắc việc tìm người hợp tác từ năm ngoái, nhưng từ chối vài người vì họ phải dốc hết số tiền tiết kiệm để tham gia, và tất cả chi phí sau này đều phụ thuộc vào lợi nhuận của công ty.

Đây là tình huống mà Tôn Cánh Thành lo lắng và sợ nhất. Anh không tự tin đảm bảo rằng sau khi đối phương tham gia, công ty sẽ phát triển mạnh mẽ. Nếu càng ngày càng tệ thì sao? Lâu dần, tình anh em sẽ trở nên xấu đi. Vì vậy, khi công ty gặp khủng hoảng tài chính, anh cũng không chấp nhận sự tham gia của họ.

Tôn Cánh Thành rất hiểu bản thân, cũng thừa nhận mình là người lý tưởng hóa, bất kể trong hoàn cảnh nào, anh đều cho rằng những việc không thể làm được thì sẽ không làm được. Có những việc anh có thể thỏa hiệp, nhưng có những việc một khi thỏa hiệp thì không thể quay đầu lại.

Anh biết rõ con đường nào dễ đi, con đường nào nhiều khúc quanh.

Người mà anh muốn tìm hợp tác không thể là người không còn đường lui, cược tất cả gia sản và tính mạng. Dù anh biết rõ rằng những người như vậy dễ thành công nhất.

Anh muốn tìm người có thể công nhận giá trị của anh, tốt nhất là người sử dụng tiền nhàn rỗi để góp vốn, có khả năng chống chịu rủi ro. Và người bạn học cấp ba của anh phù hợp với hai điều cuối cùng, có tiền nhàn rỗi, có thể chịu được rủi ro. Về việc công nhận giá trị của anh… hai người chơi với nhau hơn hai mươi năm, cũng hiểu rõ tính cách của nhau, không có gì phải lo lắng.

Người bạn này của anh cũng có gia cảnh khá giả, ba làm kinh doanh. Những năm trước anh ấy luôn ở Malaysia làm về yến sào, vì dịch bệnh mà quay về nước phát triển. Ban đầu anh ấy không để ý đến công ty của Tôn Cánh Thành, hai người ăn uống nói chuyện, anh ấy cảm thấy Tôn Cánh Thành cũng là một người đặc biệt, càng nghĩ càng thấy hứng thú, sau đó mới quyết định hợp tác.

Anh ấy đã gặp nhiều loại thương nhân khác nhau, từ người tài năng xuất chúng đến thiên tài kinh doanh, thấy họ xây dựng những tòa nhà cao, cũng thấy họ bị phá sản. Anh ấy còn chứng kiến những người năm trước còn huy hoàng, năm sau đã phải lái taxi. Cuộc đời này thăng trầm, ai mà đoán trước được?

Ngày chuyển công ty, Tôn Cánh Phi cũng đến giúp, nói là giúp nhưng thực ra chỉ lái xe qua theo. Vốn đã có công ty chuyển nhà nên cũng không cần giúp gì nhiều.

Chị dạo quanh công ty, nơi mới cũng không khác gì nơi cũ, chỉ có điều dễ đậu xe hơn. Sau đó chị ngồi trên ghế sô pha trả lời tin nhắn.

Tôn Cánh Thành cúi đầu sắp xếp bàn làm việc, nói lý do chính chuyển công ty là vì nơi cũ khó đậu xe, chủ nhà cũng không tốt. Anh nói rồi bật máy tính, mở những bài hát mà họ thu âm từ những năm trước, còn có vài đoạn video ngắn, đều là những bài hát mà chị em họ từng bắt chước các ca sĩ nổi tiếng thời đó.

Tôn Cánh Phi nghe mà thấy ngại, chỉ thiếu chút nữa là che mặt, “Sao cậu còn giữ những thứ này?”

“Em cũng quên mất, hôm qua tình cờ thấy trong một tệp tin.” Tôn Cánh Thành vừa sắp xếp vừa hát theo.

Tôn Cánh Phi cũng hát theo vài câu, nhớ lại thời cấp ba hai người vì theo đuổi thần tượng, tiết kiệm tiền tiêu vặt cả năm, mua vé tàu đi Bắc Kinh gặp ngôi sao. Trên ghế cứng, chị bị người ta sờ đùi, người đó không nhận, còn đổ lỗi chị nhỏ tuổi không lo học. Chị không phải là người dễ bắt nạt, ngay lập tức giơ tay cào mặt người đó.

Nói về chuyện theo đuổi thần tượng, hai chị em cười lớn, cười xong Tôn Cánh Phi hỏi anh: “Đến giờ cậu vẫn thích Đậu Duy, La Đại Hữu chứ?”

“Tất nhiên.”

“Cậu vẫn thường nghe họ?”

“Rảnh rỗi sẽ nghe.”

“Từ khi đi làm, chị không nghe nữa.” Tôn Cánh Phi thở dài, “Nếu cậu không mở những bản thu này, chị đã quên mất mình từng say mê họ như vậy.”

Tôn Cánh Thành vừa hát vừa bận rộn, không trả lời nhiều.

Tôn Cánh Phi đứng trước chậu cây dương xỉ, hút thuốc, gạt tàn thuốc vào chậu cây, còn đang nhắn tin với chị dâu hai, nhờ chị giúp đỡ cách đòi nợ. Giờ người nợ tiền như đại gia, chị đã chạy mấy ngày, một xu cũng không đòi được.

Hút xong điếu thuốc, chị dập tắt, chuẩn bị về thì bị Tôn Cánh Thành gọi lại, nói tối cùng đi ăn cơm, Chu Ngư đi công tác học tập, mai mới về.



Tôn Cánh Phi lại đứng trước chậu cây dương xỉ hút thuốc, nói chuyện phiếm với anh, nói về chuyện hồi nhỏ chị luôn cảm thấy ba mẹ thiên vị anh hai, đến cấp ba mới biết anh hai không phải là con ruột.

“Chị không quan tâm có phải con ruột hay không, tuy anh hai không phải con của ba mẹ, nhưng về tình cảm thì không thay đổi, trong lòng chị anh hai vẫn giống như anh cả.”

“Em cũng vậy.” Tôn Cánh Thành đồng ý.

“Chỉ là chị không hiểu sao mẹ cứ luôn thiên vị anh hai.”

“Vì anh ấy không phải con ruột.”

“Chị biết, nhưng điều đó càng làm anh hai giống người ngoài.” Tôn Cánh Phi nói: “Chị cảm thấy anh hai cũng để ý, nếu không anh ấy sẽ không cố tình thi trượt để ra ngoài kiếm tiền.”

“Anh hai nói anh ấy cố tình thi trượt?” Tôn Cánh Thành nhìn chị.

“Chị dâu hai nói.” Tôn Cánh Phi dặn anh, “Đừng nói ra. Nếu không mẹ lại suy nghĩ nhiều! Chị thật là phục ba, làm sao có thể chịu nổi mẹ, chuyện không có cũng nghĩ ra được.”

“Với thành tích của anh hai, nếu anh ấy thi bình thường cũng không tốt đâu.” Tôn Cánh Thành hoài nghi.

Tôn Cánh Phi cười lớn, mắng anh độc miệng, rồi nói: “Kiểu người như anh hai thì có đi học hay không cũng không quan trọng, đi đâu cũng có thể xoay chuyển được tình thế.”

“Điều này em đồng ý.” Tôn Cánh Thành gật đầu.

“Này, để chị kể một chuyện.” Tôn Cánh Phi búng tàn thuốc, “Mấy tháng trước anh chị hai ly hôn.”

“Ai nói vậy?”

“Mẹ nói khi điều tra dân số hay gì đó, đến nhà đăng ký nên biết. Mẹ chúng ta tinh tường lắm, luôn giấu kín không hỏi han, đến nửa tháng trước mới kéo anh hai vào phòng hỏi, anh hai mới nói là đã tái hôn.”



“Mẹ không tin, anh ấy còn cho mẹ xem giấy kết hôn.”

“Họ ly hôn rồi tái hôn?”

“Đúng vậy!” Tôn Cánh Phi gật đầu, “Xem người ta ly hôn, im lặng không ai biết. Không như hai chúng ta, nói nửa năm rồi mà vẫn chưa ly hôn. Có câu gì đó nhỉ, người làm việc lớn luôn im lặng.”

“Nếu mẹ không nói thì chị cũng không biết. Cuối tuần trước chị dâu hai cũng đến tụ họp, không thấy gì khác thường.”

“Anh hai lại làm bậy?” Tôn Cánh Thành đoán.

“Không giống.” Tôn Cánh Phi lắc đầu, một lúc sau nói: “Nếu chị đoán không sai thì anh chị hai đã tham gia tư vấn hôn nhân, năm ngoái chị thấy trong túi anh hai có một danh thiếp của tổ chức, biểu cảm của anh ấy lúc đó rất không tự nhiên.”

“Em luôn nghĩ tình cảm của anh chị hai rất tốt.” Tôn Cánh Thành nhẹ nói.

“Chị cũng vậy!” Tôn Cánh Phi đồng tình, “Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện… Nhưng nói thật, trước đây anh hai thực sự không khác gì Kha Dũng, chuyện tình cảm cũng tệ hại. Chỉ là anh ấy là anh ruột của chúng ta nên khó nói gì.”

Tôn Cánh Thành không đáp lại.

Hai người trò chuyện một lúc rồi quyết định đi gặp anh hai. Hỏi anh hai đang ở đâu xong, họ lái xe đến nhà hàng của anh ấy. Trên đường đi, Tôn Cánh Thành nhận được một tin nhắn, đến đèn đỏ, anh mới soạn trả lời: “Anh cũng tan làm rồi, chuẩn bị đi ăn với chị ba ở nhà hàng của anh hai.”

Tôn Cánh Phi nhìn lướt qua, thấy nội dung trò chuyện của họ thật… bình thường.

Chu Ngư nhắn: “Em vừa học xong, chuẩn bị đi ăn.”

Tôn Cánh Thành trả lời: “Được. Anh cũng tan làm rồi…”

Tôn Cánh Phi ngạc nhiên, “Hai đứa toàn nói những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?”

Tôn Cánh Thành nhìn chị, “Thấy nhàm chán sao?”

“Có chuyện thì nói, đằng này đi ăn mà cũng phải báo cáo.”

Tôn Cánh Thành không thấy có gì lạ, “Mỗi ngày đâu có nhiều chuyện quan trọng để nói. Cô ấy đi học mà, bình thường cũng không nhắn nhiều.”

Tôn Cánh Phi không nói gì thêm, một lúc sau mới tiếp lời: “Chị và Kha Dũng mấy năm nay hầu như không nói chuyện phiếm. Có khi anh ta nhắn tin, lúc chị bận không trả lời được, khi rảnh nhắn lại thì anh ta lại bận. Chỉ khi có chuyện quan trọng thì mới nhắn tin.”

“Có lần hiếm hoi cả hai nghỉ ngơi, không biết làm gì, mỗi người chơi điện thoại một lúc mới nghĩ ra là có thể đi xem phim.” Tôn Cánh Phi cười, “Rồi đi xem một bộ phim chán ngắt.” Sau đó chị hỏi: “Cậu và Chu Ngư thế nào rồi?”

“Bọn em rất tốt.”

“Thôi đi, đừng khoát lát nữa.” Tôn Cánh Phi không thể tin nổi, “Cậu quên những lúc cãi nhau rồi hả?”

Tôn Cánh Thành cười lớn, “Bây giờ cũng cãi mà.” Sau đó không để ý, “Nhưng cãi thì cãi, tính cách của bọn em không ai thay đổi được.”

“Bước vào tuổi trung niên, sự sắc bén đã bị mài mòn, tự nhiên cũng dễ dàng tha thứ hơn.” Tôn Cánh Phi tổng kết.

“Không hẳn.” Tôn Cánh Thành đánh tay lái, nghiêm túc nói: “Em khá hài lòng với trạng thái hiện tại. Hôm đó em đi công tác về, đến trường tìm Chu Ngư, tuy không nói gì nhiều, nhưng bọn em đều biết mình đã nói hết mọi điều cần nói. Như vậy là đủ.”

“Về tính cách… em không cần thay đổi cô ấy, cô ấy cũng không cố thay đổi em, mỗi người tôn trọng cá tính của mình, cầu đồng tồn dị. Em lý tưởng hóa hôn nhân là hai người giữ được cái tôi của mình, không có oán giận, vừa có thể là hai người độc lập, vừa có thể hòa hợp làm một.”

“Bây giờ bọn em đã đạt được sự đồng thuận, có thể cãi nhau, nhưng biết rõ giới hạn, biết những lời nào có thể nói, những lời nào nói ra sẽ tổn thương.”

“Tình yêu chỉ là lý thuyết, hôn nhân mới là thực tế.” Tôn Cánh Thành tóm gọn những trải nghiệm cá nhân trong hai mươi năm qua. Tuổi trẻ có cái hay của tuổi trẻ, trung niên có cái hay của trung niên.

Tuổi khác, trải nghiệm khác.

“Quá trừu tượng, chị không hiểu cậu nói gì.” Tôn Cánh Phi đáp: “Cậu càng ngày càng giống cô giáo Chu rồi.”

Tôn Cánh Thành không phản bác.

Lúc này, trên đài phát một bài hát của La Đại Hữu, Tôn Cánh Thành chỉnh âm lượng, rồi hát theo. Tôn Cánh Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, lau những giọt nước mắt rơi nhanh, lấy khăn giấy che mặt, “Muốn trở lại tuổi thơ quá, tốt nhất là một giấc ngủ dậy, mẹ còn đang giục chúng ta làm bài tập.”

“Nếu có thể quay lại tuổi thơ để thiết lập lại cuộc đời, chị có quay lại không?” Tôn Cánh Thành hỏi.

Tôn Cánh Phi do dự, cuối cùng lắc đầu.

“Em cũng không.” Tôn Cánh Thành không do dự.

“Chị chẳng còn gì, ở tuổi ba mươi tám, mọi thứ trở lại vạch xuất phát, không còn hôn nhân, không còn sự nghiệp, không còn tình bạn, không phải là người mẹ tốt, không phải là một đứa con gái đủ tiêu chuẩn…”

“Vậy tại sao không quay lại?” Tôn Cánh Thành hỏi.

“Chị không cam tâm.” Tôn Cánh Phi lau nước mắt, “Quay lại có nghĩa là phủ nhận tất cả, thừa nhận sự bất lực và thất bại của mình.”

Tôn Cánh Thành hiểu, trêu chị, “Kha Vũ nghe thấy sẽ cảm động lắm đây, có một người mẹ vĩ đại thế này mà…”

“Thôi đi.” Tôn Cánh Phi vừa khóc vừa cười, mắng anh: “Chị đang khóc đây!”

Tôn Cánh Thành cười, không nói gì thêm nữa.

“Thật tốt.” Tôn Cánh Phi nói.

“Cái gì thật tốt?”

“Nhìn thấy cậu và Chu Ngư hạnh phúc, chị rất vui cho cậu, cho gia đình chúng ta. Anh em chúng ta bốn người, anh cả đã mất, anh hai thì sống không được tốt lắm, chị lại ly hôn, nếu cậu cũng không hạnh phúc, ba mẹ sẽ buồn biết bao…” Tôn Cánh Phi vừa nói vừa khóc.

“Hôm đó chị nghe người ta nói chuyện phiếm, nói tính cách chị không tốt, nói chị làm người thất bại, nói chị ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn… Nếu là trước đây, chị sẽ trực tiếp phản đối, nhưng hôm đó chị không nói gì, lặng lẽ rời đi. Đều là những người bình thường, ai mà chịu nổi mấy lời bán tán ác ý chứ?”

Khóc xong, lau nước mắt và trang điểm lại, chị dặn anh, “Cậu phải nỗ lực trong sự nghiệp, nếu còn chỉ kiếm được tám mươi ngàn, lần này sẽ phải chia bốn mươi rồi.”



“Vẫn là hồi nhỏ chị dễ thương nhất.” Tôn Cánh Thành không thể tin nổi.

“Đúng vậy, càng già càng khó ưa.” Tôn Cánh Phi trang điểm lại, để anh nhìn trái nhìn phải, “Anh hai có nhìn ra chị vừa khóc không?”

“Không đâu.”

Tôn Cánh Phi hít một hơi sâu, điều chỉnh cảm xúc, cùng anh xuống xe. Lại một lần nữa cảm thán, “Tuổi thơ thật tốt, không có những chuyện đau đầu này.”

Tuổi thơ không hề tốt! Tôn Gia Duệ đang khóc uất ức, nó chỉ muốn lớn nhanh. Ngày mai là sinh nhật của anh trai Gia Hưng, ngày kia là sinh nhật của nó. Sinh nhật hai đứa luôn cách nhau một ngày. Nhưng cách biệt lại rất lớn.

Sinh nhật của Gia Hưng luôn có bánh lớn nhất, tất cả người lớn đều vui vẻ chia nhau. Đến sinh nhật nó chỉ mua một chiếc bánh nhỏ, mẹ nói vừa ăn xong sinh nhật của anh trai, mọi người ngán bánh rồi, đặt cái nhỏ cho có là được.

Nó không muốn chỉ có cho có, nó muốn bánh lớn, muốn tất cả người lớn đều chúc mừng thật lòng. Nó còn muốn như khi Gia Hưng mười hai tuổi, mặc bộ lễ phục đặt may, tổ chức sinh nhật tại nhà hàng lớn có người dẫn chương trình.

Nó ngồi bệt dưới sàn tiệm bánh, không chịu đi, nó không biết diễn tả nỗi buồn của mình, chỉ biết khóc. Nó không muốn Gia Hưng có bánh lớn, người lớn ăn bánh của anh trai thì sẽ không chịu ăn bánh của nó nữa. Nó nhớ rõ sinh nhật năm ngoái, cô của nó ăn rất nhiều bánh của Gia Hưng, nhưng bánh của nó thì lại không ăn lấy một miếng nào, nói là quá ngán!

Chị dâu hai cảm thấy bực bội, vì hiện tại đông người mà Gia Duệ lại không ngừng gây chuyện. Lúc này, Gia Hưng đề nghị có thể đổi sinh nhật của mình cho em trai, còn mình sẽ tổ chức sinh nhật vào ngày sinh của em.

Gia Duệ nghe vậy liền ngừng khóc, nói rằng mình đồng ý đổi. Chị dâu hai dở khóc dở cười, để mặc bọn trẻ, miễn chúng vui là được. Cuối cùng cũng không biết lý do tại sao Gia Duệ lại làm ầm lên.

Vừa mới lên xe thì nhận được điện thoại của Tôn Cánh Thành, nói là anh hai đã uống quá chén, cần chị ấy đến nhà hàng đón. Anh ấy không chịu về, đích danh gọi chị ấy đến.

Trong phòng bao, ba anh em họ uống đến mức không nhận ra nhau, Tôn Cánh Phi và anh hai thực sự uống hết mình, còn Tôn Cánh Thành thì bị họ ép uống, không còn cách nào khác phải giả vờ thoả hiệp.

Tôn Cánh Phi nói rằng anh cả đã mất, chỉ còn ba người họ, sau này phải sống hòa thuận. Sau đó kể cho họ nghe câu chuyện về kết nghĩa vườn đào của Lưu, Quan, Trương. Anh hai đã ngà ngà say khi ngồi ở bàn khác, sau khi uống thêm vài ly, bị Tôn Cánh Phi ôm lấy vừa khóc vừa hối lỗi, nói rằng năm xưa đã làm nhiều chuyện không đúng với anh ấy.

Trong mấy anh em, anh hai là người có tính cách trầm lặng nhất, bị Tôn Cánh Phi ôm lấy, lại nhắc đến chuyện của anh cả, cũng rơi vài giọt nước mắt, còn nhờ nhân viên mang một bó hoa đào giả đặt ở giữa bàn, muốn làm theo câu chuyện kết nghĩa vườn đào.

Tôn Cánh Thành hết nói nổi.

Khi anh hai và Tôn Cánh Phi quỳ một gối, Tôn Cánh Thành nói muốn đi vệ sinh. Tôn Cánh Phi kêu anh nhịn, kéo anh lại, bắt quỳ ở giữa, kết nghĩa xong mới cho đi.

Tôn Cánh Thành không chịu quỳ, chỉ ngồi xổm ở giữa, nhưng vẫn bị hai người họ ép buộc. Sau khi kết nghĩa, Tôn Cánh Phi gọi lớn: “Anh hai!”

Anh hai đáp lại: “Em ba!”

Hai người ôm chặt nhau.

Tôn Cánh Thành ngồi dựa vào ghế, uống tiếp. Uống say là nhập vai ngay thôi mà! Nhưng rượu thực sự khó uống, hơn nữa còn phải đưa họ về nhà, chỉ có thể đóng vai cùng họ.

Anh hai nôn hai lần, Tôn Cánh Thành cảm thấy đã đến lúc về, anh hai không muốn về, chỉ huy anh gọi điện cho chị dâu hai. Nhắc đến chị dâu hai, Tôn Cánh Phi dùng chút lý trí còn lại cảnh cáo anh hai phải đối xử tốt với chị ấy, kể ra bao nhiêu khó khăn của chị ấy suốt những năm qua.

Anh hai ngồi im lặng hút thuốc. Tôn Cánh Phi hỏi tại sao lại ly hôn rồi tái hôn? Anh hai không nói gì, bị hỏi gắt quá, chỉ nói do mình tồi tệ.

“Anh lại ngoại tình?” Tôn Cánh Phi không thể tin được.

“Không có! Sao mọi người lại không tin anh! Anh không có!” Anh hai hơi bực mình.



Khi chị dâu hai đến, phòng bao đã yên tĩnh, ba anh em họ đang uống sữa chua, ngồi ngoan ngoãn trò chuyện. Anh hai thấy chị ấy, gọi một tiếng vợ, sau đó vui mừng thông báo, “Vợ anh mang thai rồi!”



Chị dâu hai nói anh ấy nhỏ giọng lại, nhức đầu quá.

Tôn Cánh Phi ngạc nhiên, “Lại mang thai?”

“Ngoài ý muốn.” Chị dâu hai hơi buồn, “Đừng nói ra, để sau hẵng nói.” Sau đó kéo anh hai, “Về thôi, hai đứa nhỏ còn đang ở trên xe.”

Tôn Cánh Thành đỡ anh hai lên xe, Tôn Cánh Phi cùng chị dâu hai đi ở phía sau trò chuyện, chị dâu hai vẫn còn đang do dự, một là do tuổi đã lớn; hai là sợ lại sinh con trai.

Chị ấy chỉ muốn có con gái.

Tôn Cánh Phi cho chị lời khuyên, “Chờ ba tháng rồi tính.” Đợi xe họ đi, chị mới cúi xuống thùng rác nôn, Tôn Cánh Thành vừa gọi lái xe vừa vỗ lưng cho chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.