Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 38: Cảm xúc bế tắc



Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Tôn Hữu Bình và vợ dẫn con dâu và con gái đến nhà Chu Ngư thăm hỏi. Bà nội vừa nghỉ ngơi, Tôn Hữu Bình hỏi sơ qua tình hình từ Phùng Dật Quần, cũng xem qua kết quả chẩn đoán, rồi không nói gì thêm nữa.

Nhóm người bọn họ ra khỏi khu nhà tập thể, trên đường về phòng khám Tôn Hữu Bình và vợ cùng con dâu cả đều im lặng, Tôn Cánh Phi và chị dâu hai thì trò chuyện ở phía sau, nói về cách bày trí của nhà Chu Ngư. Nhà tuy nhỏ nhưng có thể thấy từ những vật trang trí như miếng lót ly, khăn ghế sô pha, khăn trải bàn đều rất chăm chút.

“Mấy cái miếng lót ly, khăn ghế sô pha, khăn trải bàn… chắc là do Chu Ngư hoặc dì Phùng làm.”

Mẹ Tôn nghe thấy liền xen vào, “Là dì Phùng các con đan móc đó.”

“Dì ấy khéo tay thật.”

“Bà ấy cái gì cũng giỏi, chỉ là số không tốt.” Mẹ Tôn thở dài, “Người ta thường nói người có số tốt là người cả đời không gặp chuyện lớn, chỉ gặp chút trắc trở nhỏ mà không gặp đại nạn.”

“Con thấy dì Phùng sống tốt mà, rất có phong cách sống…”

“Chị thấy cũng bình thường.” Chị dâu cả châm chước nói: “Nhà dì ấy tuy có phong cách nhưng trông cứ như cố tình tạo ra, không phải thực sự cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp… Nhà dì ấy toàn màu sắc nhạt nhòa, từ khăn trải bàn, khăn ghế sô pha, đến ga trải giường.”

“Em cũng thấy vậy, nhà dì ấy quá đơn điệu, không có chút màu sắc nổi bật nào.” Chị dâu hai phụ họa.

“Sao mấy ngày trước còn khỏe mạnh, giờ lại không tự lo liệu được việc đi vệ sinh chứ?” Mẹ Tôn nói: “Nhanh thật.”

“Đến lúc rồi.” Tôn Hữu Bình đáp.

“Chắc sắp tới Chu Ngư sẽ bận rộn lắm đây.” Chị dâu cả khẽ nói.

“À mà sao hôm nay không thấy Chu Ngư?”

“Trường tổ chức cho giáo viên đi đào tạo hay gì đó?” Tôn Cánh Phi nói: “Nói là nghỉ hè nhưng còn nhiều việc phải làm lắm.”

Trời nắng chói chang, hơi nóng phả vào mặt, tiếng ve râm ran.

Bọn họ cố gắng đi dọc theo bóng cây, không vội vàng mà chậm rãi đi về phòng khám. Mấy chị em trò chuyện về những chuyện linh tinh, nói đùa này nọ. Mẹ Tôn thỉnh thoảng ngăn cản, “Bớt nhiều chuyện lại đi.” Nhưng chỉ vài giây sau, họ lại rì rầm to nhỏ.



Tôn Hữu Bình đi một đoạn thì nghỉ một đoạn, nhìn ve trên cây, nói chuyện với những người quen trên đường. Mẹ Tôn che tay chắn nắng, nhìn lên cây thì thấy một tấm mền mùa hè đang phơi trên ngọn.

Chị dâu cả tò mò, “Sao mà phơi lên cao được vậy?”

“Chắc là người tầng ba phơi. Mở cửa sổ ra rồi treo lên thôi.”

“Đúng là sự khéo léo của người lao động!”

“Ồ, có bán kem que kiểu cũ kìa!” Tôn Cánh Phi qua đường mua năm cây.

Mua về nhưng Tôn Hữu Bình không ăn, mẹ Tôn cũng không ăn, ăn kem trên đường quá kỳ cục. Tôn Cánh Phi nói: “Không ăn thì tan hết, hai đồng một cây đó.”

Tôn Hữu Bình lột giấy ra, cắn một miếng, suýt thì rụng cả răng. Tôn Cánh Phi chỉ cho ông, “Ba, phải li3m!” Nói xong, chị thè lưỡi dài ra để minh họa.



Tôn Hữu Bình không để ý chị, tiếp tục đi tới, đi được một lúc thì nghe mấy đứa con phía sau cười không ngớt. Tôn Cánh Phi nói họ giống gà ba gà mẹ, dẫn đàn gà con đi dạo.



Đến phòng khám, chị dâu hai về trung tâm thẩm mỹ, chị dâu cả chuẩn bị đồ, dự định đưa Dục Ngôn về nhà ông bà ngoại ở mấy ngày. Tôn Cánh Phi thì thấy hai cuộc gọi nhỡ của Kha Dũng, gọi lại cho anh ta. Phía bên kia nói là nghỉ hè rồi, muốn Kha Vũ về ở một thời gian.

Hai người không hợp nhau, nói xong chuyện chính thì cúp máy. Tôn Cánh Phi mệt mỏi vì kéo dài thời gian, đi vào phòng trong gọi cửa, mấy đứa nhỏ đang xúm lại chơi game. Tôn Cánh Phi gọi Kha Vũ, cậu nói đợi chơi xong ván này đã.

Tôn Cánh Phi ngồi trên sô pha kiên nhẫn đợi, mẹ Tôn vừa làm việc nhà vừa nói chị nên làm gì đó, đừng có suốt ngày lơ mơ. Tôn Cánh Phi không phải không nghĩ đến, nhưng một là vì chưa gặp được công việc phù hợp; hai là vì không có tiền nhàn rỗi. Số tiền cho vay thì một thời gian ngắn không thu lại được.

Thời gian trước chị rảnh rỗi nộp đơn xin việc, nộp vào các công ty bất động sản khác, muốn xem mình có thể ngồi được vào vị trí nào. Nhưng không ngoại lệ, vị trí hay lương đều kém xa so với công ty cũ. Đối phương tế nhị nói rằng, nếu chị trẻ hơn mười tuổi thì tình hình sẽ khác.

Bề ngoài chị tỏ ra bình tĩnh, nhưng không thể kiềm chế được mà lo lắng. Chị dần hiểu được cái gọi là khủng hoảng tuổi trung niên mà Tôn Cánh Thành đã nói. Từ một chiến binh hùng hổ trên chiến trường, chị cảm thấy mình như con bò già cày ruộng, còn học theo dáng vẻ thở hổn hển của bò già, nằm trên sô pha tự vui. Sau đó thấy Kha Vũ đi ra, chị dẫn cậu xuống lầu mua đồ uống lạnh.

Kha Vũ đi theo chị một đoạn, cảm thấy nóng, hiểu rằng chị có chuyện muốn nói, cũng phiền lòng vì người lớn cứ phải vòng vo, nên không kiên nhẫn nói: “Mẹ có chuyện gì thì nói đi.”

Tôn Cánh Phi lấy lại tinh thần, hỏi cậu: “Con đã suy nghĩ muốn ở với ai chưa?”

Kha Vũ không trả lời.

“Mẹ hy vọng con sẽ ở với mẹ.” Tôn Cánh Phi nói: “Sau này con muốn thăm ông bà nội hay ba thì mẹ cũng không cấm cản.”

“Mẹ không dám đảm bảo sẽ không tái hôn, nhưng mẹ sẽ không sinh thêm con nữa.” Tôn Cánh Phi nhìn cậu, “Mẹ chỉ có mình con thôi.”

“Mẹ hy vọng con sẽ suy nghĩ nghiêm túc và chọn mẹ.”

Kha Vũ vẫn im lặng.

Tôn Cánh Phi cũng không biết nói gì thêm, gọi vài ly đồ uống lạnh, khoác tay cậu chầm chậm về nhà. Nghĩ đến cuộc gọi của Kha Dũng, chị lại hỏi cậu có muốn về thăm ông bà nội không, cậu gật đầu, không muốn Kha Dũng đến đón, vẫn muốn chị đưa đi.

Tôn Cánh Phi có hàng trăm ngàn lý do không muốn nhưng cũng không thể từ chối.

Thực ra Kha Vũ không muốn về nhà ông bà nội, hai lần trước về, bà nội cứ ám chỉ rằng mẹ cậu chỉ biết kiếm tiền, bỏ bê gia đình, khiến ba ngoại tình. Điều này khiến cậu ngày càng chán ghét. Cậu càng không muốn ngồi trên xe của ba, ngoài sự im lặng và khó xử, còn là những lời biện hộ và giải thích vô dụng của ba về việc ngoại tình.

Nghĩ đến những điều đó làm cậu bực mình, cậu không suy nghĩ gì mà đá một chiếc xe đạp chia sẽ, không ngờ một chiếc đổ xuống, sau đó hàng chục chiếc đổ theo.

Mọi người nhìn lại, Kha Vũ đứng đó, không biết làm gì. Tôn Cánh Phi đưa đồ uống cho cậu, thúc cậu mang về cho mấy đứa em, rồi cúi xuống lần lượt dựng xe lên.

Chu Ngư đang vừa nghe giảng, vừa nhắn tin cho Tôn Cánh Thành, hỏi anh đã mua xe lăn chưa. Bà nội đã tiểu tiện không tự chủ được, hoàn toàn không thể xuống giường. Phùng Dật Quần đã bàn với Chu Ngư mua một chiếc xe lăn, cuối tuần Tôn Cánh Thành rảnh sẽ đến mang bà nội xuống lầu đẩy bà đi dạo.

Chu Ngư đã không trả lời. Giờ công ty đang bận rộn, cuối tuần anh còn phải đến phòng khám theo học, làm gì có thời gian đi đi lại lại để mang bà nội lên xuống?

Cô đề nghị với Phùng Dật Quần thuê một căn hộ ở tầng một, nhưng Phùng Dật Quần không đồng ý. Cô cũng không nói gì thêm.

Việc bà nội bệnh làm cô buồn, nhưng cô đã dần học cách chấp nhận. Cô đã trải qua việc ba đột ngột qua đời, anh trai đột ngột qua đời, ông bà ngoại qua đời, ông nội qua đời… Tự nhiên cũng có thể bình thản đối mặt với bệnh tình của bà nội và ngày bà đột ngột ra đi.

Một lúc sau, Tôn Cánh Thành trả lời rằng sau khi tan làm anh sẽ đi mua.

Cô đáp lại: “Để em mua.”

Tôn Cánh Thành đáp: “Anh không quên, mấy ngày nay anh bận thật.”

Cô trả lời: “Anh cứ bận việc của anh đi.”

Tôn Cánh Thành tranh thủ giờ ăn trưa nhờ người mua xe lăn và giường chăm sóc, trực tiếp gửi đến khu tập thể. Anh không dừng lại lâu, lắp giường và bế bà nội lên giường rồi về công ty ngay.

Trên đường về anh nhận được tin nhắn từ Tôn Cánh Phi và Kha Vũ, Tôn Cánh Phi nhờ anh giúp đỡ Kha Vũ, thằng bé có tâm sự mà không muốn nói với chị. Chị còn cân nhắc việc đưa con đi tư vấn tâm lý; Kha Vũ thì chán chơi game, không biết đi đâu, muốn đến công ty tìm anh.

Anh trả lời Kha Vũ: “Đến đi, tiện thể mua cho cậu một phần cơm.”

Anh cảm thấy từ khi dời công ty, nhịp sống của mình đã nhanh hơn. Mỗi ngày hết người này tìm, lại đến người khác tìm, chuyện này chuyện kia…

Kết thúc buổi đào tạo, Chu Ngư về khu tập thể, ngồi bên giường bà nội. Phùng Dật Quần đang gọt táo, nói chiếc giường chăm sóc rất tiện lợi, có lỗ để đi vệ sinh, cũng có thể thay đổi vị trí dễ dàng, tiết kiệm nhiều công sức. Sau đó làm nhuyễn táo, nhờ cô giúp đỡ đút cho bà nội ăn.

Bà nội nói không rõ ràng, nhưng mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, còn giơ tay chỉ chỉ, lảm nhảm những điều không rõ, như là đang quay lại thời ấu thơ. Chu Ngư thấy thời gian còn sớm, đeo tã giấy cho bà, gọi Phùng Dật Quần giúp đỡ, cúi xuống cõng bà thành công lên xe lăn.

Phùng Dật Quần khá vui, nói sau này hai mẹ con tự làm được, không cần làm phiền Cánh Thành đi lại nữa.

Chu Ngư tiếp tục cõng bà xuống cầu thang, Phùng Dịch Quân mang theo xe lăn đi theo sau, rồi mở ra, bà ngồi lên xe lăn thành công. Chu Ngư cũng vui thầm, đẩy bà đi mua một chén đậu hũ nóng, ngồi đó từng muỗng từng muỗng đút cho bà.

Người bán bánh đối diện nhận ra Chu Ngư, trò chuyện với cô, nói tháng trước bà nội còn đến mua bánh mì kẹp gà chay, “Tôi hỏi bà có kẹp trứng không, bà nói bà không thích ăn trứng.” Rồi đưa cho Chu Ngư một quả trứng trà.

Chu Ngư lột quả trứng trà, bẻ thành từng miếng nhỏ đút cho bà nội, bà còn khéo léo m út hết nước sốt trên ngón tay cô, không ngốc chút nào.

Buổi tối về nhà sắp xếp cho bà ổn thỏa, Phùng Dật Quần bận rộn trong bếp, nói buổi tối sẽ nấu mấy món. Chu Ngư nói buổi tối có việc, nói bà tự nấu ăn đi.

Cô rời khu tập thể cũng không biết đi đâu, một mình đến quán cà phê gần đó, hiếm hoi có chút thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi. Ngồi chưa được nửa tiếng, Tôn Cánh Phi lập một nhóm chat, tổng cộng sáu người: Anh hai, chị dâu hai, chị dâu cả, Tôn Cánh Thành và cô.

Tôn Cánh Phi @ cô, hỏi cách nấu canh cá sao cho ngon và bổ dưỡng. Kha Vũ nói canh cá cô nấu là ngon nhất. Cô cúi đầu gõ một loạt tin nhắn gửi đi, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người bán hoa trên xe đạp dừng ở ngã tư, từng người từng người vây lại.

Hoa rất rẻ, chỉ khoảng mười, hai mươi đồng một bó, đắt nhất cũng chỉ có tám đồng một bông hướng dương. Chu Ngư suy nghĩ một chút, chọn sáu bông hướng dương tươi sáng nhất, mang về khu tập thể.

Phùng Dật Quần đang ăn tối, không ngờ cô quay lại, khi Chu Ngư thấy trên bàn chỉ có một tô cháo thừa từ sáng và một dĩa dưa muối, cô không nói gì, ném bó hướng dương xuống, sau đó vứt hết đồ ăn trong tủ lạnh đi, rồi xoay người đi xuống cầu thang.

Phùng Dật Quần nhặt bó hướng dương lên, tỉa tót c ắm vào bình, rồi nhặt đồ ăn lại để vào tủ lạnh, nhắn tin cho cô: “Hướng dương rất đẹp.”

Sau đó bà ăn hết tô cháo, dọn dẹp bếp núc, vào phòng bà nội dọn dẹp phân, lấy nước nóng chuẩn bị lau người cho bà.

Trời nóng, nhà không dọn dẹp kỹ lưỡng sẽ có mùi.

Ở bên kia, Chu Ngư nhận được tin nhắn, ngay lập tức soạn một loạt tin nhắn dài để chỉ trích bà, nhưng vì có quá nhiều điều muốn nói, soạn tin nhắn càng lâu, tốc độ gõ lại càng chậm lại… nghĩ rồi lại thôi, nhưng khi chuẩn bị xóa đi, vô tình bấm gửi, cô ngay lập tức vội vàng thu hồi.

Cô cầu nguyện Phùng Dật Quần chưa kịp đọc dòng nào.

Đang trong tâm trạng rối bời và bế tắc, Phùng Dật Quần lại nhắn tin: “Không phải con muốn đặt khăn lót chén dĩa sao, muốn màu gì?”

Chu Ngư không muốn trả lời. Nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Màu vàng đi.”

Phùng Dật Quần hỏi: “Màu vàng gì?”

Chu Ngư đáp: “Màu vàng của hoa hướng dương.”

Phùng Dật Quần trả lời: “Bà nội ngủ rồi, mẹ xem tivi một lát rồi ngủ.”

Chu Ngư trả lời: “Dạ.”

Cơn giận này của cô thật là kỳ lạ, cả lúc bùng phát và khi kết thúc cũng đều kỳ lạ.

Về lại khu nhà mới, chuẩn bị lên lầu, Chu Ngư gặp mẹ của một học sinh. Mẹ em ấy là một quản lý cấp cao, đứng đó trò chuyện với Chu Ngư, nói về việc học của con gái mình, nói trên trang web của trường thấy Chu Ngư lại được vinh danh. Cô đã đạt giải nhất cuộc thi giáo viên xuất sắc, và được vinh danh là một trong mười giáo viên cốt cán của trường.

Người phụ nữ lớn tuổi hơn cô nhiều, nói chuyện với cô rất tự nhiên, khen cô cũng vừa phải, không khiến cô thấy ngượng. Cuối cùng, chị ta khéo léo hỏi rằng nghỉ hè cô có dạy thêm không?

Chu Ngư cười cười, cũng khéo léo trả lời rằng trường có quy định, các giáo viên đã ký cam kết rồi.

Chị ta vỗ vai Chu Ngư, nói nếu có việc gì thì hãy liên lạc, rồi hẹn cô đi uống trà. Chị ta rất quý Chu Ngư, lời nói cử chỉ của cô đều rất đúng mực, toát lên phong thái của một nhà giáo. Việc chị ta hỏi cô có dạy thêm hay không còn có một hàm ý khác. Chị ta cho rằng giáo viên chỉ nên làm giáo viên, đặc biệt là giáo viên cốt cán, cố gắng đừng ra ngoài dạy thêm.

Chu Ngư sợ nhất là gặp phải những phụ huynh như thế này, vì lời của chị ta đều mang theo hàm ý, và cũng không biết mình đã nói sai. Hơn nữa, những phụ huynh này rất tự tin vào khả năng của mình, nếu con họ xảy ra chuyện gì ở lớp, đôi khi họ sẽ không báo cho giáo viên mà trực tiếp tìm đến hiệu trưởng luôn.

Vì giáo viên không có quyền lực, nên tìm hiệu trưởng, người có thể giải quyết vấn đề hiệu quả nhất.

Một khi đã tìm đến hiệu trưởng, thì người lãnh đủ chính là giáo viên, vì nhà trường sẽ trực tiếp cho rằng giáo viên không đủ năng lực. Trong khi bản thân giáo viên thậm chí còn không rõ vì sao phụ huynh lại tìm đến hiệu trưởng.



Ở nhà, Tôn Cánh Thành đang chiên bít tết, Kha Vũ thì đứng bên cạnh nhìn. Tôn Cánh Thành thấy cô về, giục cô rửa tay, bít tết sắp xong rồi.

Thần sắc của Kha Vũ không được tự nhiên lắm, bám sát lấy cậu mình, cậu mình đi đâu, cậu theo đến đó. Cậu vốn không muốn đến, nhưng cậu của cậu cứ nhất quyết bắt cậu đến.

Chu Ngư chào cậu, hỏi: “Cảm thấy thi thế nào?”

“Dạ cũng ổn mợ.” Kha Vũ cũng không nhìn cô.

“Ngày mai mợ sẽ tìm bài thi của con, xem điểm thế nào.” Chu Ngư vừa nói vừa mở tủ lạnh, định làm hai món trộn.

Tôn Cánh Thành bưng bít tết lên bàn, gọi cậu ngồi xuống.

Kha Vũ ngượng ngùng ngồi xuống, để tỏ ra mình không căng thẳng, cậu cố tìm chuyện để nói: “Con thấy bài văn của con không ổn, vốn từ và câu cú kém lắm, lại còn thiếu tính thẩm mỹ nữa.”

“Nếu chú trọng tính thẩm mỹ của ngôn từ, thì sau này con hãy đọc nhiều thơ cổ và văn học cổ điển, trước tiên hãy rèn luyện nền tảng cơ bản cho vững chắc đã.” Chu Ngư khuyên cậu.

“Dạ, chủ yếu con đọc truyện tranh… Thỉnh thoảng cũng đọc một số tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài.” Kha Vũ nói.

Chu Ngư nhanh tay cắt dưa leo, trộn, rồi ngồi xuống nói: “Bây giờ con cứ chọn những gì con thích mà đọc, không cần cố tình theo đuổi những tác phẩm kinh điển hay nổi tiếng. Đợi đến khi con đã hình thành thói quen đọc sách thì hãy yêu cầu bản thân đọc những tác phẩm có chiều sâu.”

“Dạ.” Kha Vũ gật đầu. “Con sẽ đọc thử thơ cổ trước.”

Chu Ngư chuyển sang chủ đề khác, hỏi Tôn Cánh Thành: “Nghe nói nghỉ hè Dục Nhất không về?”

“Con bé nói muốn đi làm thêm.” Tôn Cánh Thành nói: “Chị dâu cả nói mấy hôm nữa sẽ đến Bắc Kinh thăm nó.”

Chu Ngư gật đầu, tập trung ăn cơm.

Có lẽ vì không khí thoải mái nên Kha Vũ không còn căng thẳng và xấu hổ nữa, cậu cũng dần bình tĩnh ăn cơm.

Tôn Cánh Thành ăn cơm cũng chẳng được yên, lúc thì nói dưa leo của cô mặn quá, lúc thì nói dưa leo chua quá. Chu Ngư không nói gì, cố sức cắt miếng thịt bò bít tết cứng như đế giày.

Kha Vũ cũng nhai đi nhai lại trong miệng, hai người nhìn nhau, rồi bất giác bật cười.

Tôn Cánh Thành chỉ biết hưởng thụ một mình, ăn hết miếng bít tết này đến miếng bít tết khác, cảm thấy mình nấu ngon quá đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.