Tôn Cánh Thành vẫn không thu xếp được thời gian để đến Hoa Sơn, Chu Ngư tự mình mang ba lô đi du lịch.
Cô không đi quá xa, chỉ đến vùng biển của tỉnh lân cận. Mặc dù vẫn luôn sợ nước, nhưng cô lại rất thích nghe tiếng sóng biển.
Cô nghỉ tại bãi biển hai đêm, ban ngày ngắm bình minh, cùng ngư dân ra khơi, đánh bắt hải sản rồi tự mình nấu ăn, buổi tối thì đi dọc theo bờ biển hóng gió biển một mình. Cô đi dạo hai tiếng đồng hồ, vô cùng thoải mái và yên tĩnh.
Cô cũng dần hiểu được những điều kỳ diệu của việc đi du lịch một mình.
Đêm ở bãi biển rất đông vui, có người cắm trại, cũng có đoàn du lịch tổ chức đốt lửa trại. Cô đứng từ xa nhìn, tay vén mái tóc bị gió thổi tung, cầm điện thoại quay một đoạn video ngắn gửi cho Tôn Cánh Thành, cũng nói với anh: “Hôm qua em ra khơi với các ngư dân rồi.” Khi còn nhỏ cô đã từng suýt bị chết đuối trong hồ bơi nên sau này vẫn luôn sợ nước.
Gửi tin nhắn xong, cô bước về phía lửa trại, mọi người vây quanh vừa hát vừa nhảy. Ban đầu cô định đứng ở một bên xem, nhưng có vài bạn trẻ vẫy tay gọi cô, cũng kéo cô vào tham gia.
Khi Tôn Cánh Thành hoàn thành công việc, mang ba lô đến, hình ảnh đập vào mắt anh là khung cảnh vui vẻ như vậy. Chu Ngư cười rất tươi, cùng mọi người nắm tay nhau nhảy quanh lửa trại. Có lẽ do bầu không khí lúc đó quá phiêu, cô còn nhảy một mình một điệu, đang nhảy thì có một người đàn ông vào nhảy cùng cô.
…
Anh đứng đó nhìn, anh dám chắc, nếu lúc này anh bước tới thì thứ cô nhận được sẽ không phải là bất ngờ, mà là sự quấy rầy. Nghĩ vậy, anh đi vòng ra xa.
Đợi đến khi mọi người kết thúc, người đàn ông cùng Chu Ngư nhảy có vẻ muốn xin WeChat của cô, nhưng đã bị cô khéo léo từ chối. Lúc này Tôn Cánh Thành trả lời tin nhắn của cô: “Không sợ nước biển nữa sao?”
Chu Ngư cầm điện thoại ra khỏi đám đông, trả lời anh: “Không sợ nữa.”
Tôn Cánh Thành thấy nụ cười trên khuôn mặt cô không hề tắt, hỏi cô: “Chơi vui không?”
Chu Ngư trả lời: “Cũng được.” Sau đó hỏi anh: “Anh đã ăn tối chưa?”
Lúc đầu Tôn Cánh Thành muốn trả lời: “Ăn đại một chút…” Nhưng lại xoá đi, soạn lại: “Ăn rồi.”
Chu Ngư ngồi trên bãi cát, trả lời anh: “Chiều mai em về. Buổi tối sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.”
Tôn Cánh Thành rất muốn cô về, nhưng thấy cô an yên ngồi đó đón gió, anh nói: “Hiếm khi ra ngoài, em chơi thêm vài ngày nữa đi. Anh đến nhà mẹ ăn cơm là được.”
Chu Ngư rất mãn nguyện, trả lời anh: “Hai ngày này đủ rồi, ở nhà một mình mẹ không chăm sóc được bà nội.”
Tôn Cánh Thành nhìn màn hình hồi lâu, trả lời cô: “Sau này kỳ nghỉ hè, kỳ nghỉ đông, anh không có thời gian, em cứ tự mình ra ngoài chơi.”
Chu Ngư trả lời: “Ừ.”
Đột nhiên Tôn Cánh Thành cảm thấy không công bằng, không chỉ cảm thấy không công bằng cho Chu Ngư, mà anh còn cảm thấy không công bằng cho mẹ, cho chị dâu, cho những người phụ nữ quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn trong nhà. Trước kia anh muốn đi đâu thì đi, lúc nào về nhà thì cũng có đồ ăn ngon, anh chưa từng nghiêm túc nghĩ đến những hy sinh của mẹ vì gia đình, vì bà một mực thầm lặng cống hiến, khiến anh lầm tưởng rằng những hy sinh này là điều hiển nhiên, là bản tính trời sinh của bà vì bà là mẹ.
Anh nhớ đến cảnh mẹ đi tàu cao tốc đến Bắc Kinh thăm Dục Nhất, đó là lần đầu tiên trong đời bà ra khỏi tỉnh, lúc trở về bà không ngừng cảm thán: Cái… cái máy ở ga tàu cao tốc đó thực sự rất hiện đại! Ngay cả vé tàu cũng không cần! Quẹt một cái chứng minh thư là xong! Quẹt một cái chứng minh thư là xong!
Vì câu nói này, chị em họ còn cười bà nửa ngày. Bây giờ nghĩ lại, tiếng cười của họ tàn nhẫn biết bao.
Anh kể lại những lời này cho Chu Ngư, Chu Ngư trả lời anh: “Sau này tìm một thời điểm thích hợp, cả nhà mình sẽ tự lái xe đi du lịch.”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Được!” Trả lời xong nhìn Chu Ngư, không biết cô đang làm gì, lại hỏi: “Em đang làm gì đó?”
Tôn Cánh Thành cũng cúi xuống đào hố cát, cởi giày, cởi vớ, đặt chân mình vào đó. Khoảng cách giữa hai người trên dưới một trăm mét, Chu Ngư ngồi ở chỗ sáng, Tôn Cánh Thành ngồi ở chỗ tối.
Chu Ngư lại trả lời: “Em vừa nhảy múa bên lửa trại xong. Có một người đàn ông rất đẹp trai muốn xin WeChat của em.”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Dám yên tâm cho em tự mình ra ngoài chơi, anh không sợ.”
Chu Ngư cảm thấy ấm lòng, trả lời anh: “Em không có cho.”
Tôn Cánh Thành rất vui: “Anh biết ngay mà!”
Chu Ngư vuốt tóc, dứt khoát nằm trên bãi cát, trả lời anh: “Anh nhớ em không?”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Nhảm ghê.”
Chu Ngư trả lời: “Nói tử tế đi.”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Nhớ.”
Chu Ngư trả lời: “Em cũng nhớ anh.”
Tôn Cánh Thành nhìn cô nằm trên bãi cát, mãn nguyện nhắn: “Vợ ơi.”
Chu Ngư trả lời: “Ừ.”
Tôn Cánh Thành lại nhắn: “Vợ ơi!”
Chu Ngư trả lời: “Ừ!”
Tôn Cánh Thành lại nhắn nữa: “Vợ ơi! Vợ ơi!”
Chu Ngư trả lời: “Sao vậy hả?”
Tôn Cánh Thành cười cười, không trả lời. Nhìn thấy Chu Ngư vui vẻ, anh còn vui hơn cả chính mình.
Chu Ngư đứng dậy đi về phía bờ biển, giơ điện thoại lên thu một đoạn âm thanh tiếng sóng biển rất dài gửi cho anh. Cô không nói gì thêm, chỉ có một đoạn tiếng sóng biển này.
Tôn Cánh Thành lặng lẽ nghe xong, trả lời cô: “Em thích đi du lịch một mình sao?”
Chu Ngư trả lời: “Cũng khá tốt.”
Tôn Cánh Thành nhắn lại: “Sau này lễ, Tết, chúng ta cùng nhau đi, còn kỳ nghỉ hè, kỳ nghỉ đông thì em tự mình đi.”
Chu Ngư trả lời: “Được.”
Tôn Cánh Thành dặn dò: “Một mình ra ngoài, nếu gặp phải lúc nguy hiểm thì cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải bảo vệ tính mạng mình.” Ý bên trong không cần nói rõ.
Chu Ngư trả lời: “Đã hiểu.”
Tôn Cánh Thành đứng cách cô một khoảng, nhìn cô trở về khách sạn rồi mới đến khách sạn gần đó thuê phòng. Sau đó, khi trời tờ mờ sáng, anh gọi xe đến ga tàu cao tốc.
Theo kế hoạch ban đầu, anh định đến đây ở với cô một đêm, sáng hôm sau về ngay để làm việc. Nhưng khi đến nơi, anh phát hiện ra cô không cần anh ở cùng, kỳ lạ là anh không hề cảm thấy mất mát vì điều này.
Sáng sớm, Tôn Cánh Phi @Chu Ngư trong nhóm, hỏi cô khi nào về? Chu Ngư nói chiều về. Chị nói tối nay tụ tập, chị đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn, muốn ăn mừng một chút.
Mẹ Tôn trả lời chị: “Xem con mừng rỡ kìa. Còn ăn mừng nữa.”
Tôn Cánh Phi mặc kệ, chị muốn ăn mừng. Trả lời xong, chị lật người một cái trên giường, xuống giường đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Khi đang đánh răng, vô tình nhìn thấy chiếc giường bừa bộn, nhớ đến mẹ Tôn nói chị ngủ dậy giống như chó chui ra khỏi ổ, chị ngậm bàn chải đi dọn giường, căng thẳng mọi góc cạnh.
Phòng bên kia, Kha Vũ dậy sớm giải đề, dạo này trời nóng quá, cậu tranh thủ buổi sáng mát mẻ mới làm. Buổi trưa Tôn Cánh Phi sẽ đuổi cậu ra ngoài đá bóng với các bạn, nói mặt cậu nổi mụn là do ngồi trong nhà giải đề thi, ra ngoài vận động, ra nhiều mồ hôi có lợi cho việc tăng chiều cao.
Tôn Cánh Phi làm xong bữa sáng gọi cậu, hai mẹ con im lặng ăn sáng trên bàn ăn. Ăn xong, Kha Vũ chuẩn bị vài bộ quần áo, Kha Dũng nói mười giờ sẽ đến đón cậu về nhà ông bà nội. Chuẩn bị xong, cậu ngồi xổm trên ban công giặt quần áo, một thau ngâm vớ, một thau ngâm quần lót, sau khi giặt xả xong thì dùng nước nóng nhúng qua. Đây là cậu tư đã dạy cậu.
Tôn Cánh Phi bê một chiếc ghế ăn vào phòng vệ sinh phòng khách thay bóng đèn, tối hôm qua đã cháy rồi. Việc nhỏ như thay bóng đèn chẳng làm khó được chị, trước kia khi ra ngoài làm việc không muốn ở nhà, chị thuê nhà nên đã học được nhiều kỹ năng sống nhỏ. Những việc như thông bồn cầu, thay bóng đèn, khoan tường để treo đồ, chị đều có thể làm được. Chị vừa đứng lên ghế thì Kha Vũ kêu chị xuống, tự cầm bóng đèn leo lên thay.
Tôn Cánh Phi không nói gì, cũng không chỉ cậu phải thay như thế nào, cứ đứng đó ngẩng đầu nhìn cậu thay, tiện miệng hỏi: “Hay là để mẹ đưa con về?”
“Không cần đâu. Con đi xe của ba.”
“Con muốn về thì mẹ đến đón.”
“Dạ.” Kha Vũ đáp.
Tôn Cánh Phi im lặng một lúc, rồi nói: “Mẹ xin lỗi.” Cũng không nói xin lỗi vì chuyện gì, chị tin rằng Kha Vũ hiểu tại sao chị lại nói xin lỗi.
Cậu thay xong bóng đèn rồi xuống, rửa tay, bê ghế ăn về chỗ cũ, sau đó đeo ba lô mang giày vào. Tôn Cánh Phi thấy đôi giày đá bóng của cậu bị bung keo, nói sẽ mua thêm cho cậu hai đôi nữa.
“Mẹ đừng vội mua giày mới, mang đi sửa là được rồi.”
“Ừ.” Tôn Cánh Phi cũng mang giày, đi cùng cậu ra ngoài.
“Giày đi học đầu năm con mua trên mạng rồi, cô giáo yêu cầu mang giày Hồi Lực.”
“Ừ.”
Hai mẹ con xuống lầu, đến cổng khu nhà chờ xe của Kha Dũng. Trời nóng bức, chờ được khoảng năm phút thì Kha Vũ giục chị: “Mẹ về đi.”
“Không vội.”
“Nếu mẹ không có việc gì làm thì trong tủ giày còn hai đôi giày đá bóng, mẹ tiện thể mang đi sửa hộ con luôn đi.” Kha Vũ giơ chân lên chỉ, “Đều bị bung ở đây.”
Kha Vũ lắc đầu, sờ sờ mấy nốt mụn trên mặt, “Ông ngoại dặn con uống ít thôi.”
Tôn Cánh Phi nhìn mái tóc hơi dài của cậu, “Về mẹ cắt tóc cho con.”
“Dạ.”
Xa xa thấy xe của Kha Dũng đánh đèn xi nhan chạy tới, Tôn Cánh Phi dặn cậu: “Muốn về thì cứ gọi điện cho mẹ bất cứ lúc nào.”
“Dạ.”
Tôn Cánh Phi nhìn theo cậu lên xe, đợi đến khi xe khuất bóng chị mới quay về nhà. Từ khi lên xe, Kha Vũ không chủ động nói chuyện, Kha Dũng hỏi một câu, cậu trả lời một câu, nếu không hỏi thì cậu sẽ không nói.
Hai tháng trước Kha Dũng nhắn tin riêng cho cậu, hỏi cậu muốn ở với ai, cũng nói một tràng lời hay ý đẹp để tranh thủ. Nửa đoạn đầu nói rằng ở với ai cũng được, đều là con trai mà ba thương nhất. Đoạn sau thì nói rằng ở với Tôn Cánh Phi, sợ tính cách mẹ cậu hậu đậu, cẩu thả sẽ không chăm sóc tốt được cậu, khen chê một cách úp mở, chỉ ra rất nhiều khuyết điểm của mẹ cậu…
Lúc đó cậu đã thấy phiền, trả lời: “Ba nói con là con trai ba thương nhất, nhưng ba vẫn ra ngoài sinh con gái!”
[Ba và ông bà nội đều trách mẹ con, nhưng rõ ràng người sai là ba! Người phản bội gia đình là ba! Từ khi hai người bắt đầu thỏa thuận ly hôn, mẹ con chưa từng nói một câu không tốt về ba, chỉ có ba không ngừng thanh minh giải thích cho hành động của mình! Mẹ con có không tốt thì mẹ con cũng là người mẹ thật lòng yêu thương con! Còn ba thì sao? Ba lái chiếc ô tô mẹ con mua cho ba, ra ngoài nuôi người phụ nữ khác, sinh con, còn nói với con con là con trai ba thương nhất, còn mẹ con là người không có trách nhiệm ở khắp mọi nơi? Cô và bác cả cũng vậy, họ mua nhà chẳng phải đều tìm mẹ con xin chiết khấu sao? Lãnh đạo và đồng nghiệp của ba mua nhà chẳng phải cũng tìm mẹ con xin chiết khấu sao? Không ai trong số các người có tư cách nói mẹ con hết!]
Điều thực sự khiến Kha Vũ bùng nổ và tuyệt vọng chính là cho dù người khác có nói mẹ cậu không có trách nhiệm, cậu cũng không mấy buồn, nhưng ba cậu thì không thể!
Tôn Cánh Phi lên lầu lấy hai đôi giày đá bóng bị bung keo ra, hỏi mẹ Tôn về tiệm sửa giày, cầm giày đi ngay. Trên đường, chị nhận được tin nhắn trả lời, mở ra đọc, sau khi ra khỏi tiệm sửa giày liền đi đến ga tàu điện ngầm gần đó.
Chị ngồi trên ghế dài của toa tàu, nhìn chằm chằm vào mũi chân một lúc, rồi lại vô định nhìn hành khách xung quanh. Thấy một cô bé mười ba mười bốn tuổi mặc quần dài bị nhuộm đỏ vì kinh nguyệt, chị cởi chiếc áo sơ mi mỏng trên người mình ra, nhắc cô bé quấn quanh eo. Chị cũng không ngại việc trên người chỉ còn mặc một chiếc áo hai dây, dây áo mảnh, để lộ quai áo ngực màu đen bản rộng một cách phản cảm.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, chị đi thẳng đến khách sạn một cách dứt khoát, thuê phòng, gửi số phòng đi, sau đó lên lầu vào phòng. Hai mươi phút sau, Tưởng Kình gõ cửa, chị mở cửa ra, câu đầu tiên chị nói với anh ấy là: “Tôi đã tắm rồi, anh tắm đi.”
…
Hai người nói chuyện phiếm được hai tháng, không kiêng nể gì cả, chuyện gì cũng nói được. Nội dung trò chuyện không có mục đích gì, không phải là tán tỉnh, đơn giản chỉ là nói nhảm để giết thời gian. Chị có một cách ứng xử riêng, có thể tâm sự với đối phương hay không, điều này còn phải xem bản thân chị có muốn bộc lộ khuyết điểm trước mặt đối phương hay không. Ở nơi làm việc, chị cũng có nguyên tắc xử sự và cách nói chuyện riêng, một khi rời khỏi chỗ làm, chị sẽ không muốn tốn chất xám nữa. Đặc biệt là trước mặt người nhà, có gì thì chị sẽ nói nấy, nói sai thì bù đắp là được, chẳng có gì to tát cả. Chị cũng biết bản thân hay nói năng thiếu suy nghĩ, không được lòng người khác, cũng chẳng sao, vì sự tồn tại của chị không phải để lấy lòng ai cả.
Mấy ngày nay trò chuyện với Tưởng Kình đột nhiên hơi có cảm giác, chị nói mình đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn rồi, muốn ăn mừng một chút, hỏi anh ấy có muốn đến không?
Tưởng Kình hỏi chị: “Lâu rồi không làm chuyện đó đúng không?”
Chị trả lời: “Ít nhất là mười tháng rồi.”
Tưởng Kình nhắn: “Tôi là ba tháng trước.”
Chị hỏi: “Có bạn gái không?”
Tưởng Kình trả lời: “Không.”
Chị trả lời: “Tôi đợi anh ở khách sạn.”
Sau đó chị đến đây.
Tưởng Kình đi tắm, Tôn Cánh Phi dựa vào cửa sổ hút thuốc. Hút xong thấy anh ấy đi ra, chị dập tắt thuốc lá, c ởi quần áo, định tiến thẳng vào chủ đề, Tưởng Kình ngăn chị lại, “Để tôi thở một hơi, uống miếng nước đã.”
“Anh uống đi.” Tôn Cánh Phi để anh ấy uống.
…
Tưởng Kình uống nước, trông thấy mấy hộp bao cao su trên đầu giường, hỏi chị: “Chị mua?”
“Tôi mua thêm mấy hộp nữa, anh chọn loại nào anh thích đi.”
… Tưởng Kình thong thả vặn nắp chai, “Chị thực sự chưa từng làm chuyện này sao?”
“Đây là lần đầu tiên. Tôi kết hôn với chồng cũ từ khi còn là mối tình đầu.”
“Nếu chị hối hận thì có thể…”
“Tôi không hối hận.” Tôn Cánh Phi hỏi ngược lại anh ấy: “Anh hối hận sao?”
…
Anh ấy đặt nước trong tay xuống rồi tiến tới ôm eo chị, cố gắng tạo không khí lãng mạn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt bê con mới sinh của chị, chưa kịp hối hận thì đã bị chị hôn.
— Nhưng ông trời đúng là trêu ngươi!
Đang lúc củi khô lửa bùng, tên đã lên dây, Tôn Cánh Phi cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng lớn phụt ra, sau đó nghe thấy Tưởng Kình chửi thề một tiếng.
Tôn Cánh Phi cũng không ngờ rằng lúc này mình sẽ đến kỳ kinh nguyệt. Kinh nguyệt của chị thường không đều. Chị đi vào phòng tắm tắm rửa, cũng đợi Tưởng Kình mua băng vệ sinh cho mình.
Đợi anh ấy mua xong mang lên, chị thu dọn mọi thứ xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn người đàn ông đang ngồi trên mép giường, nói: “Chờ tôi sạch sẽ rồi lại hẹn.”
…
“Được.” Tưởng Kình cũng nhất trí, nhìn thẳng vào chị, “Sạch sẽ rồi lại hẹn.”
Chuyện này cũng chẳng sao cả, hai người trả phòng rồi đi tìm gì đó ăn, trên đường họ tán gẫu, trước tiên nói đến quyền nuôi dưỡng con trai của Tôn Cánh Phi, sau đó lại nói đến chuyện những người phụ nữ trước của Tưởng Kình đều trẻ, ít nhất cũng kém anh ấy sáu, bảy tuổi.
Mặt trời giữa trưa gay gắt, Tôn Cánh Phi dùng một tay che nắng ở trán, “Anh thích những người trẻ sao?”
“Cũng khá thích.”
Tôn Cánh Phi không nói gì.
Đợi đến đèn đỏ, Tưởng Kình xoay đầu nhìn chị, nói chị có một vẻ đẹp rất độc đáo, nếu đóng phim thì đóng vai nam sẽ hấp dẫn hơn vai nữ. Ngũ quan của chị quá chính trực và anh khí, đặc biệt là đôi mắt và lông mày.
Tôn Cánh Phi không lên tiếng, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh ấy, hỏi: “Là đang khen tôi sao?”