" Tôi..." Nhan Thiên Lam ấp úng. Thế nhưng, có vẻ vận may của cô cũng không quá bị chó gặm, não cô có hoạt động a
Bước vội vã về phía Vân Tử Hy, cô với tay lấy tô cháo của mẹ đại nhân, mở ra nắp hộp, mùi hương thơm phức tỏa ra, khiến không gian dường như có chút thay đổi. Nhan Thiên Lam một chân đè lên đùi hắn, khuôn mặt bắt đầu bật motip diễn kịch. Đôi môi cô nở nụ cười thật tươi, cùng với ánh mắt 'dịu dàng chan chứa tình cảm'. Bởi vì cô quay mặt về phía Trương Thiên, còn Vân Tử Hy chỉ có bóng lưng, thế nên phải diễn cho thật tốt
Múc một thìa cháo thật đầy, cô lôi hết tâm can dồn vào câu nói ngọt ngào đầy tình cảm " Nói 'a' nào, anh yêu~"
Sau khi nói ra hai từ kia, chính bản thân cô cũng cảm thân buồn nôn
Nhan Thiên Lam! Sao ngươi lại khốn đốn đến bậc này?
Vân Tử Hy ngơ ngác trong một hồi, sau khi kịp ngấm được hành động của cô, hắn nhanh chóng làm theo
Cô gái bún thiu này vậy mà linh hoạt a
" Anh yêu, ngon không?" Thiên Lam nở nụ cười thật tươi, vô cùng tươi, thế nhưng chỉ một giây sau, Vân Tử Hy chẳng thể nào cười nổi nữa
Mặn!
Nếu nói người ta đổ cả hộp muối vào đồ ăn đã coi là quá mặn, thì tô cháo này dường như chứa đựng lượng Natri clorua vô tận của biển cả mênh mông
Mặn đến độ hắn gần như mất đi vị giác rồi!
Nhan Thiên Lam nhìn khuôn mặt khắm như chó của hắn, ngoài mặt vẫn không đổi sắc, thế nhưng trong lòng đang cười vô cùng khoái trá
Như thế nào, cháo của mẹ cô ngon không? Ân, khẳng định là vô ngôn từ diễn đạt đi
Bình thường ở nhà, cha đại nhân của cô là người nấu ăn, cô chỉ là phụ bếp. Hôm nay, khi nghe nói đến từ "cháo mẹ nấu", cô đã biết đó không phải thứ gì tốt lành rồi
" Anh yêu, ngon chứ?" Nhan Thiên Lam vẫn vô cùng dịu dàng, và vô cùng thỏa mãn. Cô múc thêm một thìa cháo to bự nữa, bất chấp việc bản thân tưởng tượng được mùi vị của nó ra sao, vẫn nhét nó vào trong miệng Vân Tử Hy một cách không thương tiếc
Ăn đi! Ăn đi! Ăn nữa đi!
Vân Tử Hy giường như mới ăn hai thìa đã muốn bội thực, vẻ mặt hắn thay đổi màu sắc một cách chóng mặt. Nuốt xuống cái thứ "bổ dưỡng" kia, hắn cố gắng dùng hết sức lực còn sót lại nói ra mấy từ một cách bình thường nhất " Đồ em nấu, cái gì cũng ngon. Thiên Lam, em thật CÓ TÂM!"
Biết hắn nói xỉa mình, Nhan Thiên Lam cũng không quan tâm. Cô đang cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mười mấy năm sống trên đời, cô chưa từng biết ơn món ăn này đến như thế
Và ngoài lề, còn có một người nữa vẫn đang làm bóng đèn cho hai người kia tình cảm 'nồng đậm thắm thiết'
Trương Thiên thực sự cảm thấy rối trí. Hắn dường như, cảm nhận được rằng bọn họ đang đóng kịch. Thế nhưng tràng cảnh trước mắt khiến hắn không thể nào giải thích
Tạm dẹp nghi vấn sang một bên, hắn tươi cười hài hòa " Thiếu gia và tiểu thư thật thân mật. Cứ thế này thiếu gia sẽ chóng khỏi bệnh thôi!"
Nói xong, hắn lui ra ngoài
Vân Tử Hy một đầu máu chó!
Khỏi bệnh cái *beep, hắn sẽ sớm chết không phải sao?
" Nhan Thiên Lam, cô! giỏi!"
" Anh yêu, đồ ăn ngon chứ?" Nhan Thiên Lam nhắc lại lần thứ 3 nội dung kia, khuôn mặt chẳng có vẻ gì tức giận
Thân mật? Kinh khủng!!!!
-----
Tuyết cô đơn
...
Tuyết đơn thuần
...
Tuyết đẹp đến vô hạn
....
Lam Diệp Phù bước chân trên con đường dẫn về nhà, sau khi ra ngoài mua chút đồ, ngâm nga ca khúc kia
Hôm nay nhìn xem vẻ mặt của ba người bọn họ, thực sự tức cười muốn chết a
" Hay quá!" Một bóng dáng bé nhỏ ngồi bên bệ hoa ven đường. Cô gái mang vẻ đẹp có chút khiến người ta kinh diễm. Mái tóc nâu bay nhẹ trong gió, vài sợi tơ vương trên khuôn mặt mĩ lệ mà thanh khiết của cô, khiến cho hoa cỏ cũng ghen hờn " Bài hát đó thật sự hay a!"
" Tuyết cô đơn
...
Tuyết đơn thuần
...
Tuyết đẹp đến vô hạn"
Ngạc nhiên thay, giọng hát của cô trong trẻo tựa sương sớm, lại giống như thanh âm của Lam Diệp Phù đến 7 8 phần
Cô gái nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt dịu dàng của cô đắm chìm trong màu trắng của hoa giấy, cảm thấy vô cùng yêu đời
" Em gái, em hát hay quá, có thể cho anh xin cái tên không?" Một anh chàng hoa si tiến đến gần cô gái bé nhỏ đơn thuần
Đôi đồng tử màu tím bạc hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó, cô gái nở một nụ cười thật dịu dàng " Tên tôi là, Hứa Thanh Vy"