Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 113: Cấp luyện cuối cùng



" Chúc mừng ngươi, Vân Trì!" Vân Liệp khuôn mặt không một biểu tình cảm xúc, nói ra một câu như vậy

" Vậy...vậy chỉ cần tôi vượt qua một thử thách cuối cùng nữa sẽ hoàn thành huấn luyện ma quỷ?" Hoàn toàn trái ngược, người được chúc mừng kia mang một vẻ mặt vô cùng sung sướng. Hắn có thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt hiếu chiến, nhìn vào đủ để hiểu là một con người giải quyết mọi việc theo vũ lực

Nghe vậy, ở trong góc tối kia, Vân Giai chỉ thầm cười mỉa một cái

" Không vội, ngươi thực sự muốn vượt qua cấp cuối sao?" Vân Liệp mở miệng, ánh mặt như dã thú toát ra hàn khí quỷ dị như muốn nuốt chửng con người kia " Dù sao cấp luyện cuối cùng cũng không dễ dàng gì để vượt qua. Không phải kẻ nào cũng chịu đựng được 8 cấp luyện, nhưng kẻ như ngươi thì không ít. Vân Trì, ngươi cũng là một nhân tài, thực sự muốn bỏ mạng sao?"

" Tôi sẽ không! Tôi sẽ vượt qua nó!" Hơi run sợ trước ánh mắt kia, Vân Trì nói với vẻ mặt quyết tâm

" Nghĩ kĩ rồi hẵng quyết định nhé!" Bên cạnh đó, Vân Nhã ôn hòa tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng, phong cách ăn mặc cũng vô cùng thục nữ. Đáng lí mà nói, một quý cô như vậy không thích hợp đứng trong không gian của một đàn sói đói. Thế nhưng, cũng khó ngờ rằng, cô là một trong năm người đó

" Vâng!" Vân Trì một mặt vẫn như cũ. Trải qua 8 cấp luyện rồi, hắn đã chịu qua bao đau đớn khổ cực, hiện tại chẳng lẽ còn thứ gì không đối đầu được? 

Hơn nữa, không phải Vân Phù cũng vượt qua được sao? Hắn không tin bản thân không thắng nổi một đứa con gái

" Nếu ngươi đã vậy, thì được rồi! Hiện tại liền bắt đầu!" Vân Liệp đứng lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn

Hắn chưa bao giờ đặt kì vọng người nào có thể vượt qua huấn luyện ma quỷ của hắn. Hắn trước đây, cũng từng nhìn Vân Phù với ánh mắt như vậy

Thế nhưng, thật không ngờ, con bé quái vật đó lại thực sự chịu đựng được cấp luyện thứ 9

Cấp luyện cuối cùng, không phải thử thách nghị lực sao?

" Ở...ở đây sao?" Vân Trì ngạc nhiên

" Như nhau cả thôi! Nhắm mắt lại!" 

Vân Trì hơi kinh ngạc, nhưng cũng làm theo lời. Khi ánh sáng lập lòe biến mất khỏi tầm mắt, một cơn đau chợt ập đến. Vết chém cứa vào da thịt, kéo dài từ ngực đến thắt lưng, sắc

Trước mắt hắn, Vân Liệp trên tay cầm thứ trân bảo mà hắn đời đời khao khát kia -Huyết Nguyệt

Hắn mỉm cười đỡ lấy vết thương. Cho dù có là Huyết Nguyệt trong truyền thuyết, thì với thân hình cùng những gì hắn đã trải qua, chẳng lẽ không chịu đựng được

Thế nhưng...thử thách cuối cùng, chỉ có thế?

" Tôi...tôi hiểu rồi! Hóa ra chỉ là đồn đại! Bởi vì đồn đại nên không có kẻ nào dám thử thách, thế nên không ai vượt qua được nó!" Vân Trì cười thật lớn. Thành công rồi! Hắn thành công rồi!

Vân Liệp không nói gì, từ từ đút thanh bảo kiếm vào chuôi, rồi đưa cho vân Nhã

Vân Trì vẫn cười, nhưng cũng chẳng cười được lâu nữa

Đau!

Một cơn đau đột ngột truyền tới, từ miệng vết thương tỏa ra một lực đạo vô hình, giống như có ai đang cấu xé băm vằm hắn ra từng mảnh. Đau đớn giống như toàn bộ thể xác và linh hồn hắn đều đang bị cắn nát

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!" Vân Trì thét lên một tiếng chói tai, như xé nát cả cổ họng. Tiếng hét của hắn vang ra cả bên ngoài, khiến ai nấy đều rùng mình khiếp sợ. Lại một người nữa!

" CỨU TA! HÃY CỨU TA!" Vân Trì mang hi vọng về những người phía trước, khuôn mặt hắn đã trở nên méo mó vì đau đớn, trông vô cùng khủng khiếp

Thế nhưng, có vẻ, những người kia đều không có biểu tình gì

Vân Trì, hiện tại mới thấu hiểu được cái tổ chức khủng khiếp này, một thời tiếng tăm chấn động thiên hạ

Vân Thiên Bang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.