Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 117: Lập tức rời khỏi



Sáng sớm, Lục Niệm Dạ lười biếng nhếch bước xuống lầu, ngáp ngắn ngáp dài hai tiếng, khuôn mặt mơ hồ chưa tỉnh táo, nhưng lực chú ý ngay lập tức dồn vào thiếu niên đang lén lút thập thò ở ngoài phòng khách. Anh từ từ bước tới, đặt một tay lên vai thiếu niên, khiến anh ta giật mình đến mức ngã nhoài ra sàn

" Cậu...cậu dọa chết tôi rồi!" Nam Cung Tang Du một tay ôm ngực, thở gấp, sau khi nhìn thấy người đằng sau mới bình tĩnh lại một chút

" Anh làm gì ở đây thế?" Lục Niệm Dạ nhíu mày thắc mắc. Ấn tượng của anh với anh chàng minh tinh này không nhiều, cùng lắm cũng chỉ gặp mặt hai ba lần, hàn huyên vài ba câu. Bởi vì không cùng lĩnh vực, nên cũng khó nói chuyện. Hơn nữa Nam Cung Tang Du phần lớn thời gian đều dành ở trường quay, còn anh cả một năm cũng chỉ đến gặp Nam Cung Tử Phi vài lần ở nhà hắn, căn bản cơ hội gặp mặt rất ít

Nam Cung Tang Du không trả lời, vẻ mặt gấp gáp hướng vào trong phòng khách, ngón tay cũng chỉ theo hướng nhìn. Lục Niệm Dạ bởi vì đang đứng ở góc khuất, nên ban đầu cơ hồ khó hiểu, nhưng vài giây sau liền nhận ra vấn đề

" Chú, cô!" Lục Niệm Dạ vì mạnh dạn ngó vào phòng khách nên cũng phải thuận thế bước vào, mang theo vẻ mặt kinh hỉ lẫn lo âu

Thiên Địa ơi! Làm ơn nói cho anh biết tại sao hai lão tổ tông này lại ở đây có được không?

" Tôi nói cho cậu biết, tôi cũng chỉ là bị xách đến đây thôi!" Nam Cung Tang Du lấm lét đằng sau, níu y phục của anh, nói nhỏ

" Niệm Dạ, đứa nhỏ này.. đúng là lâu lắm không gặp mặt! Lại đây, ngồi đây nào, chúng ta nói chuyện chút!" Hàn Mạt Mạt cười thân thiện, đặt tách trà trong tay xuống bàn, ánh mắt thoáng thấy vui mừng. Lại nói điểm này, Nam Cung Tử Phi và Hàn Mạt Mạt đôi mắt vô cùng giống nhau

Lục Niệm Dạ nuốt xuống lo âu, chậm rãi tiến tới chỗ ngồi bên cạnh được chỉ định, khẽ trút một hơi thở dài. Bốn nhà bọn hắn từ xưa đã có giao tình, quan hệ vô cùng tốt. Nói đến, Hàn Mạt Mạt là người hòa nhã dễ tính, nên anh cũng không căng thẳng. Ngược lại, bản tính của Nam Cung Hải lại cùng anh có điểm tương đồng, thâm niên xảo trá. Lục Niệm Dạ chính là còn quá trẻ, so với lão hồ ly này quả thực địch lại không nổi khí thế, nên có phần lo âu chột dạ. Hơn nữa, không khí của gia đình này rất ngưng trọng, khiến anh dường như đến hô hấp cũng khó khăn

" Quả thực là lâu rồi không gặp!" Nam Cung Hải ngoài mặt cười cười, phong thái thoải mái

Lục Niệm Dạ trong đầu thầm mắng mỏ một tiếng! Gia đình này chính là toàn quái nhân, không chỉ về năng lực, mà ngoại hình, nếu có ai nói Nam Cung Hải và Hàn Mạt Mạt cùng anh bằng tuổi, anh khẳng định sẽ tin

" Căng thẳng làm gì? Đây không phải nhà cậu sao?" Nam Cung Tang Du mang phong thái ung dung hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thỏ đế hồi nãy, tự nhiên mà ưu nhã bước ra, ngồi xuống bên cạnh anh, cùng anh vỗ vai thân mật

" Nói tiếp đi!" Nam Cung Tử Phi ở đối diện với họ lười nhác mở miệng, trên khuôn mặt không có lấy một biểu tình

" Chúng ta đến đây là để thăm nó!" Hàn Mạt Mạt quay sang Lục Niệm Dạ giải thích, sau đó lại quay sang hắn " Mắt của con sắp hồi phục rồi, lúc đó con định thế nào?"

Nam Cung Tử Phi nghĩ ngợi một chút, không do dự trả lời " Lập tức rời khỏi"

Đối với sự kiệm lời này, trong căn phòng không một ai không hiểu. Lục Niệm Dạ phản ứng đầu tiên, vội nói " Cậu ở đây cũng không có vấn đề gì, tại sao phải chuyển đi?"

" Đây là nhà cậu!" Một câu phản bác, khiến anh nghẹn họng. Anh cũng hiểu hắn không quá muốn làm phiền người khác, hơn nữa lại thích đơn độc một mình

" Cái đó...con trai à, con sống một mình có ổn không?" Hàn Mạt Mạt dè dặt lo lắng hỏi

" Quen rồi!" Nam Cung Tử Phi lạnh nhạt trả lời. Trước đây có lẽ Lam Diệp Phù đã giúp hắn xóa bỏ chút khoảng cách với Hàn Mạt Mạt, nhưng hiện tại kí ức này hắn không còn nhớ, kể cả lúc gọi bà một tiếng "mẹ

Hàn Mạt Mạt cười trừ, Nam Cung Hải bên cạnh trầm mặt, nửa chữ cũng không nói ra. Cuộc hội thoại dường như kéo dài thêm một chút nữa, gượng gạo, khó khăn đến nghẹt thở

Trước khi rời khỏi Lục Trạch, Hàn Mạt Mạt kéo theo Phong Triệt, ý muốn thảo luận một chút. Chiếc xe di chuyển đến một nhà hàng lớn liền dừng lại. Phong Triệt nhanh chóng bước ra mở cửa xe, rồi cùng với hai người bọn họ tiến vào, vừa đi vừa nói chuyện

" Thái Thái, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chú tâm tới cậu ấy!" Anh bình ổn nghe ngóng, lịch thiệp ưng thuận

" Nam Cung Tử Phi đứa nhỏ này hiện tại mất đi hai năm kí ức, nên nhiều vấn đề sẽ rất khó khăn. Ta thân làm mẹ nhưng một chút thời gian cũng không dành được cho nó, quả thực áy náy!" Hàn Mạt Mạt thở dài

Nói qua nói lại một hồi, ba người cùng tiến vào một căn phòng lớn

Phía bên ngoài, cạch một phát, cô nhân viên phục vụ làm rơi đĩa thức ăn, vội vã khom người thu dọn

Cái tên đó, quả thực cả đời này khiến cô khó có thể quên được

Hứa Thanh Vy chau mày, cắn cắn môi thất thần. Thiếu niên khiến người ta hồn phi phách tán đó lại thiếu đi hai năm kí ức?

Nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, cô lấy điện thoại ra, thật nhanh gọi cho cô bạn thân

Đây có phải là một cơ hội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.