Hứa Thanh Vy bối rối, hỗn loạn chưa từng có. Đùa à, làm tâm điểm sự chú ý của một đám quý tộc, có thể không căng thẳng sao?
Lục Niệm Dạ thoáng qua chút khó hiểu nơi đáy mắt, cuối cùng thu liễm lại, không nhìn cô nữa mà quay qua người đàn ông nọ tiếp tục hảo chuyện
Hứa Thanh Vy lại lần nữa rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Cô buồn bực đứng yên một góc trong phòng, muốn đi cũng không đi được, mà muốn đứng cũng thực khó khăn. Cô đứng rất lâu, ban đầu còn hảo hảo cẩn trọng tiếp thu từng tí những thứ bọn họ bàn luận, nhưng càng về sau, cô có cảm giác đầu óc càng ngày càng choáng váng, mơ hồ, chẳng còn nghe họ đang nói gì nữa, chân cũng tê rần
Một lúc sau, tưởng chừng đối với cô như rất lâu, rất lâu rồi, đám quý tộc mới đứng dậy, chào hỏi thật phép tắc vị Lục thiếu trẻ tuổi, rồi cũng nghênh tiễn hắn về giống như cách khi hắn đến đây. Hứa Thanh -Vy thầm cảm thán, số phận bi đát của cô chưa kết thúc, mà hiện tại mới chỉ bắt đầu
" Ah, cái gì vậy? Ai đã mang cô ta đến đây vậy chứ?" Một người phụ nữ ngoại lai có mái tóc vàng óng bực dọc lớn tiếng
" Thôi nào, Joshelfine! Chỉ là một người phục vụ thôi mà" Người đàn ông tóc xanh lá cười cười trả lời, vẫn chơi trò mập mờ với người phụ nữ váy xẻ tà bên cạnh
Hứa Thanh Vy nhìn xung quanh, căn phòng này có một hàng dài những phục vụ như cô, nhưng lại mặc âu phục đỏ sang trọng, còn cô mặc một bộ đồ màu đen. Bình thường cô chưa từng phục vụ ở phòng VIP, nhưng hôm nay cô nhân viên đồng nghiệp mới quen đột nhiên bị đau bụng, nhờ cô mang thức ăn hộ. Quả thực là số mệnh! Một người mới như cô lần đầu tiếp xúc với giới thượng lưu quyền lực đến bậc này, chưa vào trận đã lẩy bẩy tay chân không cầm được kiếm, tột cùng của thảm bại
" Thương, anh đùa à? Cô ta chỗ nào giống phục vụ? Nơi này còn có phục vụ như vậy sao? Ban nãy thật mất mặt mà" Người phụ nữ Joshelfine đỡ trán, trau mày tiếp tục á khẩu
Ý nói cô đến một người phục vụ ở đây cũng không bằng sao? Hứa Thanh Vy thầm cười khẩy, đám quý tộc ai cũng khinh thường người khác như thế sao
" Lục thiếu cũng đâu có trách chúng ta! Đúng không Ann? Chỉ là vừa nãy cô ta làm anh mất hứng một chút thôi!" Ôn Thương vỗ vai cô ta, sau đó quay qua nói với người phụ nữ đối diện
" Thôi nào người đẹp, để tôi trút giận giùm cô" Người đàn ông mỉm cười Phan Niên hai chân vắt chữ ngũ, một tay chống cằm, tay còn lại cầm ly rượu. Hắn nới lỏng cổ tay, chiếc ly rơi xuống mặt sàn, vỡ toang " Lại đây, quỳ xuống!". Hắn chỉ xuống những mảnh thủy tinh dưới đất, ra lệnh
Hắn vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười to. Cả mĩ nữ Joshelfine cũng không còn mặt mày nhăn nhó nữa!
Hứa Thanh Vy tức giận đến run người, chỉ là một chai rượu thôi mà, bọn họ thiếu gì tiền sao? Nhất thiết phải lôi con người ra làm trò đùa như vậy?
" Cô gái, chớ đắc tội với họ!" Người phụ nữ tóc đuôi ngựa vừa nãy níu tay cô cất giọng lạnh, ngón tay đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt sắc bén, chẳng giống một người phụ nữ trưởng thành ở giai đoạn này
Cô nhìn những người trong căn phòng, căm giận. Lẽ nào cô buộc phải làm trò cười cho lũ quý tộc này?
Không! Chẳng đời nào!
Hứa Thanh Vy bước từng bước nhanh gọn về phía người đàn ông Phan Niên dưới cái nhìn như dã thú của hắn. Cô cúi người xuống chỗ hắn, và khi những người xung quanh tưởng chừng sẽ được xem một màn lí thú thì đã thấy cô thoắt đứng lên, một chân đặt lên ghế của hắn, một tay cầm mảnh vỡ dí sát vào cổ áo hắn, hùng hổ nói lớn " Mấy người ép tôi hơi bị quá rồi đấy!"
Phan Niên thoáng qua kinh ngạc nơi đáy mắt. Sau đó, lại một lần nữa mọi người tưởng nhầm rằng hắn sẽ tức giận, nhưng hắn lại bật cười thật lớn
Cả căn phòng giật mình nhìn ra ngoài. Lục Niệm Dạ khuynh thế tựa người vào cửa, bộ dạng tiêu sái tự tại, cười cười nói với Phan Niên. Hắn sải những bước dài đến chỗ Hứa Thanh Vy, trước con mắt kinh ngạc của mọi người cầm tay cô kéo đi
" Thật xin lỗi mọi người, cho tôi xin cô ấy nhé!" Hắn tỏ vẻ thành cẩn, nhưng giọng lại cợt nhả, nửa đùa nửa thật " Bữa nay của mọi người tôi mời!", sau đó đi thẳng, chẳng thèm ngoái lại nữa
Đám quý tộc sững người thật lâu, chả trách vừa rồi Lục thiếu nhìn cô ta lâu như vậy, hình như quan hệ còn rất tốt sao? Joshelfine thẫn thờ, cô không phải vừa mới đắc tội với người của cậu ta sao, thảm thật sự rồi!
" Từ..từ từ! Phan Niên, thế này là thế nào" Ôn Thương chẳng thể cười nổi nữa, đứng bật dậy, giọng điệu hoảng hốt
" Chẳng có gì cả" Phan Niên vẫn bình thản, hắn xít một điếu thuốc lá, rồi nhả ra một ngụm khói trắng tan dần trong không gian mờ ảo. Giống như tính cách của hắn, mập mờ, chẳng đoán trước được
Hắn cười cười, lũ người ngu ngốc, người khó đoán nhất chính là Lục Niệm Dạ. Hắn thậm chí chẳng hiểu nổi anh ta đang định làm gì nữa
- -----
" Anh...anh làm cái gì?" Hứa Thanh Vy rít lên đau đớn, nhìn khuôn mặt dịu dàng như nước của Lục Niệm Dạ mà cảm thấy lạnh trong lòng. Hắn đáng sợ hơn so với đám người kia gấp ngàn lần, cô khẳng định!
" Tiểu thư! Mời tiểu thư lên xe!" Lý Tiêu Dực một thân âu phục đen, bộ dạng quy củ, một tay chắp trước ngực, một tay chỉ về phía cửa chiếc xe đen bóng
" Anh..." Hứa Thanh Vy nhìn hàng dài xe trước mặt, cùng với đám vệ sĩ mà lúc nãy cô đã thầm thở phào rằng hắn chỉ mang hai tên, "hai tên", và rồi lại nhìn hắn " Đây là ý gì?"
Lục Niệm Dạ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô
Hứa Thanh Vy thầm đánh giá sắc mặt của hắn. Nghĩ đến thiếu niên kia, cô tự nhủ, tứ đại gia tộc đều gồm những sinh vật đẹp đẽ và nguy hiểm như vậy sao, thật không cam lòng!
" À, cô muốn về cũng được" Một hồi lâu, hắn mới cất tiếng
Cô khó hiểu nhìn hắn, cảm giác ý định của hắn không đơn giản như vậy
" Nghe bảo Lệ Như Sương đang gặp khó khăn!" Lục Niệm Dạ lại bâng quơ nói một câu
Hứa Thanh Vy giật thót, người vừa rồi trong miệng hắn nói ra chính là mẹ cô. Đây chính là uy hiếp nếu không đi với hắn thì mẹ cô sẽ có chuyện sao? Thực thủ đoạn, vô cùng thủ đoạn!
Cô nghiến răng nhìn hắn, cuối cùng vẫn dè dặt chấp thuận đi theo. Hứa Thanh Vy quật cường cuối cũng phải mặc cho dòng đời và số phận ép buộc cuốn đi