" Lam tiểu thư, là thế này.." Phong Triệt lén ra ngoài gọi điện giải thích cho cô nghe, còn thuật y nguyên lời nói của Tư Thiên
" Đừng lo cho tôi, tôi không sao. 4 tháng tôi chờ được!" Cô trả lời giọng thản nhiên, không có vẻ gì là buồn
3 tháng là khoảng thời gian từ lúc Lam Diệp Phù biết Nam Cung Tử Phi mất trí nhớ cho đến lúc phải nhập học. Trong khoảng thời gian này, cô nếu không tham gia ôn thi lớp 10 cùng với lớp học thì ở nhà cũng học đến dập mặt, hầu như ngoại trừ thời gian sinh hoạt cá nhân thì không còn chút thời gian rảnh nào. Dù sao trong lúc này, cô không thể tiếp xúc với hắn, cũng là thời gian thuận lợi để nâng cao kiến thức trước khi học tập tại một trường học có đẳng cấp khác. Bởi vì tập trung cao độ, tốc độ tiếp thu của co khá nhanh, vì vậy coi như việc học của cô có kết quả vô cùng tốt
Cuộc sống trước đây hơn nửa năm cô đơn tại nơi này của cô cũng chỉ nhàm chán như thế, chậm rãi trôi qua từng ngày, thế nhưng có lẽ là khoảng thời gian cô sống và học tập giống như một nữ sinh trung học 15 tuổi nhất, vô tư vô lo. Thế nhưng, một cuộc điện thoại kia, hắn bước chân vào cuộc sống của cô, làm mọi sinh hoạt chệch theo quỹ đạo vốn có. Mà hiện tại, cô liền phải buộc nó đi theo quỹ đạo ban đầu
Cô phải học thật tốt, còn làm chỗ dựa cho Tiêu Tiêu như đã hứa. Sau 4 tháng, cô sẽ tìm mọi cách gặp được hắn, làm hắn nhớ lại cô
Nếu không nhớ lại, vậy cũng có thể yêu lại từ đầu a!
Trong khi đó, Nhan Thiên Lam và Vân Tử Hy bên này cũng đã quay về Trung Quốc, Vân Thiên Hạo sau đó không lâu cũng quay về do còn có việc phải giải quyết
Nhan Thiên Lam lại quay về học tập như trước kia, nhưng ngày nào cũng gặp mặt Vân bánh bao, hắn mặt dầy đeo đến nhà cô ăn cơm chùa một cách vô cùng tự nhiên
Cô tự hỏi tại sao nhà nước không mang da mặt hắn đi nghiên cứu áo chống đạn a? Nếu vậy hẳn rằng ít nhất hắn còn cống hiến được cho sự hòa bình của đất nước và nhân loại, cũng như lợi ích của con người, ít nhất là thế
" Thế, Vân Phù thực sự chết rồi?" Vân Tử Hy nghi hoặc hỏi Vân Thiên Hạo, như sợ ông nói rằng bản thân quan tâm cô liền làm bộ vui vẻ " Chết cũng tốt, dù sao bản đại gia không công cô ta về thì cô ta đã sớm ngoẻo vì mất máu"
" Haizz" Vân Thiên Hạo thở dài, ánh mắt tiếc nuối nhìn về nơi xa xăm, một ánh mắt so deep " Đúng vậy. Con bé sau khi chúng ta về thăm thằng nhóc họ Nam Cung kia thì liền gặp lại người chị Mạc Y Y kia, lên cơn thiếu máu liền bị cô ta đập cái bình sứ cả tạ vào đầu, may là được một gia tộc lớn nhặt vè nuôi" Ông sụt sùi một cách chân thật " Thế nhưng con biết đấy, con bé còn bị trầm cảm nặng, mặc dù đã coi như khỏi, thế nhưng bác sĩ nói trầm cảm là triệu chứng có thể tái phát, cũng tội nghiệp nó. Hơn nữa ta nghe nói nó vô cùng kén ăn, ăn không nhiều, sức khỏe giảm sút, mà đặc biệt sẽ không bao giờ đụng tới đồ ăn vặt như bánh ngọt. Một đứa trẻ sống giữa những gương mặt mới với tình trạng như vậy thì làm sao có thể sống tốt được? Chưa kể, mặc dù hai đứa bay hay chọc phá nhau, nhưng mà thực chất vẫn là bạn tốt, con bé ngày qua ngày ỉu sìu nhớ con và A Liệp, chấp niệm khó tận"
Nếu Lam Diệp Phù biết được ông nói về bản thân như kiểu u ám tâm lí thế, không biết sẽ có biểu tình như thế nào. Còn Vân Tử Hy, đối với lời nói của ông cũng sởn hết da gà với câu cuối, như kiểu kiếp trước khẳng định bản thân đã chuốc thù với cả thế giới mới nhận được sự nhớ thương của cô
Anh thực chất đối với cô là bạn bè không phân biệt giới tính, mặc dù hay chọc phá nhau. Có lẽ kiếp trước bọn họ cũng từng là một đôi bạn sinh tử không rời, tình thâm nghĩa tận. Nhưng hai người bọn họ không một ai thừa nhận điều này
Có lẽ, đến khi họ gặp nhau, một vài tình huống éo le liền xảy ra!