Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chương 42: Chú em dễ dàng thích chị dâu



“Bốp” Lý Anh Ái đánh một cái trên đầu An Tiểu Tâm: “Em ngu à? Anh ta nói em không phải phụ nữ có thể cùng anh ta nói điều kiện, đây không phải  nói rất rõ ràng sao?”

“Này, chị mà còn đánh em nữa, em sẽ không nói với chị nữa đâu.” An Tiểu Tâm xoa đầu đau, tức giận nhìn Lý Anh Ái.

Hôm nay vừa đúng vào thứ bảy, ban ngày cùng với Lý Anh Ái đi dạo phố, buổi tối mua đồ về nấu ăn. Vừa ăn vừa ở Lý Anh Ái từng bước dụ dỗ, đem chuyện của mình và Anh Bồi kể lại.

Gần đây cô cũng không biết mình bị sao nữa, trong lòng nghẹn nghẹn lại khó chịu, có cái gì đó đang muốn thoát ra. Tâm tình lo được lo mất, cái gì cũng không nắm được chủ ý, quả thật giống như cô gái nhỏ đang trong giai đoạn mối tình đầu. Vì vậy, Lý Anh Ái thành người tốt nhất có thể lắng nghe cô nói. Dĩ nhiên, cái người lắng nghe hết sức tẫn trách, đem ngững điều cô muốn nói và không muốn nói moi hết ra.

“Ý tứ của anh ta quá rõ ràng còn gì, em so với những người phụ nữ kia đặc biệt hơn, em không phải là người cùng anh ta nói điều kiện, mà là người phụ nữ anh ta muốn nói chuyện yêu đương.” Lý Anh Ái tận tình khuyên bảo nói.

An Tiểu Tâm trợn to hai mắt, không thể tin  nói: “Thôi đi, chị từ câu này phân tích ra nhiều như vậy? Chị lại không phải con giun trong bụng anh ta (hay là đi guốc trong bụng)? Hơn nữa, anh ta muốn cùng em nói yêu đương, em còn lấy làm lạ đấy. Để cho anh ta đi tìm những người kia có sắc có tài, lại nhiệt tình đi.”

Nói xong, lại hung tợn bổ sung thêm một câu: “Sớm muộn gì bị AIDS.”

“Chậc chậc, xem em ăn dấm kìa, chỉ giỏi khoác lác thôi.” Lý Anh Ái cười nhạo cô.

“Lý Anh Ái!” An Tiểu Tâm hoài nghi nhìn cô, “Có cái gì không đúng, tại sao lại nói giúp Anh Bồi?”

“Khụ khụ khụ” Lý Anh Ái đang uống nước, sặc một cái, cô để ly xuống cười hì hì nói: “Tiểu Tâm, nói cho em biết một tin tức tốt, chị và  Hàn Mai đổi chỗ, chị làm tổ trưởng tổ thư ký của Anh Bồi rồi.”

“Chị từ tổ trưởng tổ thư ký  của tổng giám đốc lại trở thành tổ trưởng tổ thư ký của phó tổng  , có cái gì mà đắc ý.” An Tiểu Tâm đả kích cô.

“Em biết cái gì, chủ tịch  ấy sớm muộn gì cũng nghỉ hưu. Anh Bồi là người kế nhiệm, như vậy người bên cạnh anh ta mới có hy vọng thăng tiến nhất. Nhìn chuyện gì cũng phải nhìn về lâu về dài, không thể chỉ nhìn trước mắt.” Lý Anh Ái xem thường An Tiểu Tâm.

“Vậy chị cách em xa một chút, nói không chừng chị cũng dính bệnh gì vào người. Chị không phải nói muốn bỏ tiền mua một đêm của Anh Bồi sao? Lúc này có cơ hội.” An Tiểu Tâm lẩm bẩm, như thế rất tốt, chỉ có duy nhất một người bạn thân, lại chạy đến bên cạnh Anh Bồi làm việc. Như vậy chẳng phải bắt đầu nói giúp  Anh Bồi sao.

“An Tiểu Tâm.” Lý Anh Ái đem chiếc đũa gõ vào trên mặt bàn, hai cái tay bấm vào trên mặt An Tiểu Tâm, dùng sức véo thịt trên hai gò má cô.

An Tiểu Tâm đau đến mau chảy nước mắt, vội  cách xa Lý Anh Ái thích cấu véo cấp cứu mặt của mình.

Hai người hi hi ha ha đang nháo, điện thoại của An Tiểu Tâm vang lên.

An Tiểu Tâm đẩy Lý Anh Ái ra, hơi thở bình tĩnh, mới nhận điện thoại.

Hóa ra là mẹ Tiểu Thao.

Tiếng nói của mẹ Tiểu Thao vừa hưng phấn lại lo lắng: “Tiểu Tâm, hôm nay công ty Thần Hâm cho chúng ta biết, Tiểu Thao có thể được bọn họ giúp đỡ cho đi du học. Dì  biết rõ đây đều là công lao của con, thật không biết cảm ơn con như thế nào.”

“Có thật không? Thật tốt quá. Dì à, chuyện này con không giúp được gì cả, dì không phải cám ơn con. Nếu nói như vậy, cách ngày Tiểu Thao xuất ngoại cũng không xa. Ngày mai là chủ nhật, con và dì đi mua cho Tiểu Thao chút đồ.” An Tiểu Tâm vui vẻ ra mặt  nói, tựa hồ không phải chỉ riêng chuyện của Tiểu Thao được giải quyết mà vui vẻ.

“Ừ, Tiểu Tâm, nhưng mà Tiểu Thao hình như không vui vẻ lắm, nó có lẽ sẽ đi tìm con. Nếu mà nó nói từ bỏ đi nước Đức,con nhất định phải thay dì khuyên bảo nó. Dì rất hiểu nó, thằng bé chắc chắn sẽ nghe lời con.” Mẹ Tiểu Tha lo lắng nói.

“Tại sao? Có thể được đi nước Đức là chuyện tốt mà.” An Tiểu Tâm kỳ quái.

“Ừ, dì cũng không biết, dù sao,con hãy thay dì khuyên bảo nó.” Mẹ Tiểu Thao dặn dò.

An Tiểu Tâm không giải thích được cúp điện thoại, Tiểu Thao tại sao không muốn?

An Tiểu Tâm lắc lắc  điện thoại, nhìn Lý Anh Ái ăn uống thả cửa, hé miệng cười nói: “Chuyện của Tiểu Thao, xong.”

Lý Anh Ái bĩu môi, nhìn cô vẻ mặt vui vẻ khinh bỉ nói: “Em đắc ý đi, không cùng Anh Bồi lên giường, chuyện vẫn  được giải quyết. Thật không biết Anh đại thiếu gia  nghĩ thế nào, lại duy trì vụ buôn bán lỗ vốn này.”

“Lý Anh Ái, em nói chị có thể thuần khiết một chút hay không? Em lúc nào muốn cùng Anh Bồi lên giường......” An Tiểu Tâm tâm tình tốt, chống nạnh chuẩn bị cùng Lý Anh Ái tranh cãi.

Nhưng mà lời còn chưa nói hết, thì nghe cửa chính bị kịch liệt đập, thanh âm to lớn làm  Lý Anh Ái và An Tiểu Tâm giật nảy mình. Lý Anh Ái vội vàng chạy đến ghế sa lon trong phòng khách ôm cái đệm dựa   bên trong co rụt lại, lẩm bẩm nói: “Nếu là Anh phó tổng  đến, xin làm như chị tàng hình.”

An Tiểu Tâm trừng cô, chạy đến cửa phòng xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, thì ra là Tiểu Thao.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười mở cửa ra: “Khiếp chưa, cậu phải ra nước ngoài học, cũng không cần gõ nát cửa nhà chị nha. Mau vào. Mới vừa rồi Dì cũng nói cho chị biết.”

Đặng Dịch Thao đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh, ngực thở gấp, nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm không nói ra lời.

“Đứng đó làm gì, còn không đi vào.” An Tiểu Tâm lôi cậu ta đi vào.

Vừa định buông tay, cổ tay mảnh khảnh của cô đột nhiên bị Tiểu Thao mạnh mẽ chộp lại trong tay, đau đến muốn  gãy vậy.

Tiểu Thao mặc kệ An Tiểu Tâm, biểu tình nhe răng nhếch miệng, ngữ điệu trầm thấp đến mức khiến lòng người kinh sợ, giống như là dưới mặt biển phẳng lặng ẩn chứa sóng ngầm hung mãnh nhất  : “Chị và Anh Bồi được lắm? Chị cùng anh ta lên giường?”

An Tiểu Tâm trầm mặt: “Em nói linh tinh gì đó?”

“Chị bởi vì chuyện của tôi, đi cầu Anh Bồi có đúng hay không?” Tiểu Thao cố chấp  hỏi.

“Cậu hỏi cái này để làm gì?” An Tiểu Tâm hỏi ngược lại.

“An Tiểu Tâm, chị không phải là chị dâu tôi, chị và nhà chúng tôi một chút quan hệ cũng không có. Không cần chị quan tâm chuyện của tôi, chị rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần? Chị nói đi,chị cầu xin Anh Bồi như thế nào? Cùng anh ta lên giường?” Tiểu Thao một lòng muốn hỏi.

“Đặng Dịch Thao, miệng của cậu nói chuyện sạch sẽ cho tôi. Tôi và Anh Bồi không có bất cứ quan hệ gì.” An Tiểu Tâm mắng cậu ta.

“Chị cho tôi là kẻ ngu sao? Ngày đó tôi ở chỗ này nhìn thấy Anh Bồi, cũng biết anh đối với chị dụng tâm bất lương. Mẹ tôi nhờ chị đi cầu xin, ngay lập tức chị đồng ý, chị ngu à?” Tiểu Thao tiếp tục chất vấn.

“Hắc, chị nói tên nhóc này rốt cuộc là để ý cái gì hả? Để cho cậu ra nước ngoài, là chuyện tốt à? Tại sao lại còn càn quấy?” An Tiểu Tâm vừa nóng vừa giận.

“Vừa bắt đầu biết là không thể được tài trợ đi du học. Nhưng mà tôi đã sớm nghĩ thông suốt, tôi không muốn xuất ngoại. Nhất là nhờ chị đi cầu tình để tôi xuất ngoại.” Tiểu Thao nguội lạnh  nói.

“Không xuất ngoại?” An Tiểu Tâm muốn ói máu, cô đi cầu Anh Bồi dễ dàng sao? Cô đánh một cái vào người Tiểu Thao, “Cậu không ra nước ngoài thì làm gì? Đây là cơ hội tốt cỡ nào, cậu bỏ lỡ cơ hội này, ở lại trong nước làm cái gì? Cậu nói, cậu muốn làm gì?”

“Ở lại trong nước tôi vẫn có thể làm nên sự nghiệp, tôi muốn chăm sóc chị và mẹ tôi.” Tiểu Thao lớn tiếng nói.

“Mẹ cậu tôi có thể chăm sóc, tôi  càng không cần cậu chăm sóc.” An Tiểu Tâm tức giận phản bác cậu ta.

“An Tiểu Tâm, tôi thích chị. Chuyện ta muốn làm nhất chính là chăm sóc chị, chăm sóc chị cả đời.” Tiểu Thao mắt đỏ lên, ngực bắt đầu phập phồng, bằng bất cứ giá nào nói: “Tôi biết rõ chị coi tôi như em trai, nhiều năm như vậy, tôi chờ đợi tốt nghiệp rồi tự lập, chờ chị nhìn tôi như một người đàn ông.”

An Tiểu Tâm lúc này ngốc thật rồi, một hơi nghẹn lại, ngơ ngác nhìn Tiểu Thao nửa ngày, giống như không biết cậu ta là người nào.

Tiểu Thao một hơi nói xong, cũng yên tĩnh lại, khuôn mặt trẻ tuổi bởi vì kích động mà ửng hồng, nhưng ánh mắt lại trong suốt  nhìn thẳng ánh mắt của An Tiểu Tâm.

An Tiểu Tâm mặt đỏ lên, bị chấn động lắp bắp nói: “Đặng Dịch Thao, thực buồn cười, làm sao cậu lại có loại ý nghĩ này?”

“Tôi thích chị, có gì buồn cười?” Tiểu Thao đúng lý hợp tình nói.

“Cậu có biết hay không, nếu như anh cậu còn sống, tôi chính là chị dâu cậu......” An Tiểu Tâm lấy ra vũ khí cô thường dùng nhất.

“Chị vĩnh viễn cũng phải là chị dâu tôi! Nếu như anh tôi còn sống, chị dâu của tôi chính là Đinh Phổ Nguyệt mà không phải chị.”

Ông ông ông! An Tiểu Tâm trong đầu một hồi lắc lư, lời Tiểu Thao mới vừa nói giống như  máy khoan điện chui vào đầu óc cô, cô không cảm thấy đau, lại lập tức mất thính giác cùng thị giác.

“Cậu nói cái gì?” Ánh mắt An Tiểu Tâm không có tiêu điểm, vô ý thức hỏi.

Mặt Tiểu Thao đỏ một trận, trắng một hồi, nhìn vẻ mặt An Tiểu Tâm mờ mịt luống cuống, trong lòng có chút hối hận, nhưng lại quyết định phải nói cho An Tiểu Tâm biết tất cả: ” “An Tiểu Tâm, tôi cho chị biết, thời điểm anh tôi cứu chị, đã sớm cùng Đinh Phổ Nguyệt yêu đương rồi. Tôi biết rõ, mẹ tôi cũng biết, ba chị và dì của chị cũng biết, toàn thế giới chỉ có mình chị không biết.”

Thế giới trong nháy mắt liền dừng lại, lời nói của Tiểu Thao tự động ở trong đầu của An Tiểu Tâm phóng đại lại phóng đại, lại lần nữa tiếp tục lan truyền trong đầu cô. Cô lui nửa bước, lắp ba lắp bắp  hỏi: “Cậu nói cái gì? Phổ Nguyệt cùng ẩm ướt? Làm sao có thể? Ẩm ướt lúc đi, nói...... Nói yêu tôi.”

“Đúng vậy lúc trước anh tôi yêu chị, anh ấy ở bên cạnh chị nhiều năm như vậy, nhưng  chị lên đại học liền cùng Sở Úc yêu nhau. Mà Đinh Phổ Nguyệt, lại ở bên cạnh anh tôi đã lâu rồi, làm cho anh tôi cảm động, cho nên bọn họ ở cùng một chỗ. Anh tôi vẫn muốn tìm cơ hội nói cho chị, nhưng mỗi lần gặp chị, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng.”

“Tại sao không thể nói? Tại sao?” An Tiểu Tâm bén nhọn kêu lên, nhiều năm quen biết, đột nhiên toàn bộ bị đảo ngược. Người con trai vì cứu cô mà chết ở trong lòng cô, trước khi đi luôn miệng nói yêu của cô, thế nhưng sớm có bạn gái? Cô còn ngây thơ cho là Đặng Dịch Triều vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô vẫn  hối hận không thể sớm một chút phát hiện ra tình yêu của Đặng Dịch Triều. Vô số lần  trong mơ, cô mơ thấy cùng Đặng Dịch Triều trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Nếu như những lời Tiểu Thao nói là sự thật, vậy cô nhiều năm bày ra phong thái như vậy buồn cười đến cỡ nào  , Đinh Phổ Nguyệt nhìn ở trong mắt sẽ ghê tởm cỡ nào!.

“Tôi không tin, Đặng Dịch Thao, lời nói của cậu, một câu tôi cũng không tin. Cậu đi cho tôi, cậu đi đi.” An Tiểu Tâm đẩy Tiểu Thao đi ra ngoài.

“Chị có thể đi hỏi Đinh Phổ Nguyệt.” Tiểu Thao bình tĩnh đứng ở nơi đó, mặc cho cô xô đẩy.

Đi hỏi Đinh Phổ Nguyệt? An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn mặt của Tiểu Thao, ngây người.

Lúc này trên ghế sa lon  Lý Anh Ái rốt cuộc hiểu rõ, cô  chạy tới nắm ở bả vai An Tiểu Tâm, nhẹ giọng khuyên: “Trời ạ, thôi đi, chuyện đã qua lâu rồi, hỏi cũng không còn ý nghĩa. Đừng suy nghĩ nhiều......”

An Tiểu Tâm đẩy Lý Anh Ái ra,  trên mặt kiên quyết, “Được, chúng ta đi hỏi Đinh Phổ Nguyệt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.