Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 29: Đáo xử hàm thôi Lã Bích Thành



Kỷ Tư Tuyền về đến nhà cho Đại Miêu ăn xong, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường lúc lâu sau mới mở bút ghi âm ra, vừa nhắm mắt lại mát xa mặt vừa nghe. Tình hình lúc đầu là cô ở đấy, cũng không có gì đặc biệt, nhưng từ sau khi cô ra khỏi phòng họp lại là một đoạn trống, cô nghĩ là hết pin, mở mắt nhìn thoáng qua, đèn vẫn hiện bình thường, cô bèn nghĩ là không có gì, quả thực như lời Kiều Dụ nói, không có gì để nghe, liền giơ tay tắt.

Trước khi đi ngủ, cô vẫn cảm thấy kỳ quặc, phản ứng của Kiều Dụ và Duẫn Hòa Sướng quả thật rất kỳ quái, nếu không có cái gì, hai người rốt cuộc khẩn trương cái gì? Cô liền mở lại bút ghi âm, khi nghe đoạn trống dài cô cũng không quan tâm, liên nhất định chờ.

Giọng nói của Kiều Dụ ngay lúc cô sắp ngủ không hề dự báo trước vang lên, Kỷ Tư Tuyền mở mắt.

Giọng nói của anh từ trong bút ghi âm truyền ra, mang theo tiếng dòng điện sột xoạt, với sự thanh khiết và mang theo ý cười ngày xưa bất đồng, có thể thấy rõ ràng anh không vui.

“Sư muội này của tôi không thích người khác gọi cô ấy như vậy, về sau không được gọi cô ấy như thế.

Người cao cao tại thượng kia, cũng phải là tôi.”

Cô biết Kiều Dụ cho tới bây giờ đều là giọng điệu thấp khiêm tốn, làm việc không nhanh không chậm, đối xử với người khác hòa nhã có lễ độ, chưa từng nói lời cao ngạo tự đại như vậy, chưa từng trước mặt người khác biểu lộ không hài lòng.

Kỷ Tư Tuyền tắt bút ghi âm, rốt cuộc biết tại Kiều Dụ và Duẫn Hòa Sướng không được tự nhiên như vậy là vì cái gì rồi.

Hóa ra vừa rồi anh ở bên tai cô nói câu 'có anh ở đây ' kia không phải thuận miệng nói ra mà thôi.

Cô không phải cây lăng tiêu bám víu sống nhờ, từ nhỏ đã biết mặc dù là con gái nhưng cũng cần độc lập tự mình cố gắng, nhưng cũng hâm mộ người con gái nhỏ bé có người đàn ông để dựa vào. Sau lưng của độc lập cố gắng là tịch mịch vô cùng, còn sau lưng người con gái có chỗ dựa là mừng thầm và ngọt ngào khôn siết.

Kỷ Tư Tuyền không biết nếu hôm nay cô không kiên trì nhất định lấy được ghi âm, chính mình lại sẽ bỏ lỡ cái gì.

Tùy Ức nói đúng, Kiều Dụ là người chỉ làm mà không nói.

Cô bỗng nhiên có chút không biết làm sao, cô không biết hiện tại với Kiều Dụ rốt cuộc là quan hệ gì. Nói thật cô không phải là không cảm động, chỉ là muốn gương vỡ lại lành sao, anh chưa nói qua, cô cũng không cam tâm liền như vậy đã khoanh tay chịu trói.

Đúng, cô không cam tâm. Cô cho tới bây giờ đều biết chính mình trừ Kiều Dụ sẽ không thể thích người khác được, nhưng vậy thì thế nào? Diên đàn lê quý đôn. Cô không cam tâm liền bỏ qua cho anh như vậy, nếu khoanh tay chịu trói, mấy năm nay cô tính cái gì? Lúc trước anh vì cái gọi là tiền đồ vứt bỏ cô, hiện giờ sự nghiệp thành công liền lại tính toán ôm giang sơn mỹ nhân? Làm sao có chuyện tiện nghi như vậy?

Nhưng mà Kiều Dụ thấy thế nào cũng không giống vì tiền đồ mà vứt bỏ cô.

Không giống? Nhưng quả thật anh làm như vậy.

Kỷ Tư Tuyền đem mặt vùi vào trong gối, Tùy Ức nói rất đúng, cô chính là già mồm cãi láo.

Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, d.đ.l.q.đ, không nghĩ tới là đá đến bản vẽ đặt ở trên bàn cạnh giường, lúc này cô mới nhớ tới còn có người đang đợi cô trả lời , mở bản vẽ ra nhìn vài lần, bỗng nhiên hạ quyết tâm.

Ngày hôm sau, Kỷ Tư Tuyền gọi điện cho Kiều Diệp nói cho anh thời gian chuẩn bị đề án này tiếp theo, Kiều Diệp lại muốn cô đi xem tòa biệt thự đó.

Khu đất đó ‘y sơn bàng thủy*’, cách đó không xa có cái hồ, hơn nữa cách nội thành cũng gần, cũng rất yên tĩnh, quả thật là chỗ tốt, Kỷ Tư Tuyền nhịn không được khen: "Chỗ rất tốt, anh đối với bạn gái thật tốt"

(* dựa vào núi gần với sông)

Kiều Diệp đột nhiên hỏi: "Kỷ tiểu thư thích nơi này không?"

Kỷ Tư Tuyền có chút kỳ quái: "Hả?"

Kiều Diệp nhất thời sơ ý, không chút hoang mang che lấp: "Bởi vì tôi muốn cho bạn gái tôi một bất ngờ, cho nên chưa đưa cô ấy đến xem qua, vì thế muốn hỏi Kỷ tiểu thư một chút, từ góc độ của phụ nữ xem, cô ấy có thể thích nơi này không"

Kỷ Tư Tuyền nhìn quanh một vòng: "Bạn gái anh thì khó nói, đơn thuần từ góc độ của tôi, tôi rất thích"

Sau khi dạo quanh một vòng, hai người ngồi trên bãi cỏ bên hồ nghỉ ngơi, bên hồ lờ mờ có thể thấy được khu biệt thự đang xây dựng, Kỷ Tư Tuyền len lén đánh giá Kiều Diệp một cái, âm thầm líu lưỡi, nơi tấc đất tấc vàng, lại một cường hào.

Kiều Diệp đưa bình nước qua: "Kỷ tiểu thư có hay nghĩ tới, ngôi nhà sau này có hình dạng như thế nào hay không?"

"Tôi sao? Ừm. . . . " Kỷ Tư Tuyền dừng một chút, thành thật trả lời: "Trước kia nghĩ tới, sau lại không nghĩ nữa"

Kiều Dụ hiếu kỳ: "Vì sao?"

Kỷ Tư Tuyền nhìn mặt hồ hơi xuất thần: "Bởi vì không tìm không thấy một nửa khác, một người ở thì cho dù phòng có tốt cũng chỉ là phòng ở, không phải là nhà"

Kiều Diệp cười rộ lên: "Kỷ tiểu thư xinh đẹp lại có tài như vậy, tại sao lại không có người thích, là quá chọn lựa rồi?"

Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên quy đầu nhìn Kiều Diệp, không biết vì cái gì, người đàn ông này mang cho cô cảm giác rất quen thuộc, nhưng quả thật cô lại không biết anh, loại cảm giác quen thuộc này làm cho cô dỡ phòng bị xuống, tán gẫu như bằng hữu.

"Kỳ thật anh cũng rất tuấn tú, nhìn dáng vẻ của anh cũng là sự nghiệp thành công, phụ nữ theo đuổi anh khẳng định không ít? Diễn đàn l.q.đ. Cho nên khẳng định anh biết cái loại cảm giác này, anh làm cái gì khẳng định người khác sẽ nhìn mặt anh trước tiên, sau đó kết luận, anh có trách nhiện xinh đẹp như hoa là tốt rồi, mặt khác bọn họ sẽ không xem lại nhiều lần, vô luận anh cố gắng nhiều, người khác cũng sẽ không cảm thấy hứng thú. d.đ.lê.quý.đôn. Kỳ thật phụ nữ quá xinh đẹp không phải chuyện tốt gì, sẽ bị đồng giới xa lánh, sẽ bị người ta nói thành bình hoa, anh lại cố gắng nhiều lại thành tích tốt đều sẽ bị gán cho bộ dạng xinh đẹp mà tiến lên. Đồng ý a, người khác phái thích anh hơn phân nửa cũng là thích dung mạo của anh, nông cạn lại không thú vị"

Kiều Diệp tràn đầy đồng cảm, tựa như những năm lâu về trước anh có bao nhiêu cố gắn làm ra thành tích rất tốt đều bị quy thành nhờ Kiều gia che trở đi lên: "Vấn đề này hình như quá trầm trọng rồi. Nói điểm khác đi, một cô gái như cô vì cái gì cần phải xen vào trong nghành của nam giới này? Kỳ thật học kiến trúc không nhất định phải làm kiến trúc sư"

"Vừa mới bắt đầu là vì ước định của một người, nhưng mà sau đó đối phương lỡ hẹn. Lại sau đó. . . . . " Kỷ Tư Tuyền cúi đầu chơi đùa cỏ dại bên chân, thanh âm bỗng nhiên thấp dần: "Lịch sử Trung Quốc có một người phụ nữ, gọi là Lữ Bích Thành*, anh có nghe nói qua không?"

(*Tài nữ Trung Quốc thời dân quốc)

Kiều Diệp nghĩ nghĩ: "Giáng duy độc ủng nhân tranh tiện, đáo xử hàm thôi Lữ Bích Thành?"

Kỷ Tư Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kiều Diệp một cái: "Đúng, chính là cô ấy"

Nói xong lại cúi đầu: "Tôi muốn làm tốt nhất, muốn cho anh ta biết, ước định lúc trước tôi một mực cố gắng, cho dù anh ta vứt bỏ, tôi cũng sẽ một mình hoàn thành giấc mộng, tôi phải lấp lánh cả đời, làm cho anh ta cả đời đều không thể quên. Còn có một nguyên nhân, lúc trước chúng tôi ở cùng một chỗ có rất nhiều người không xem trọng, sau lại chia tay cũng có rất nhiều người chế giễu. Không phải nói ‘nhân dĩ quần phân’ sao, tôi hy vọng về sau khi người khác nói đến tôi, sẽ bởi vì anh ta là bạn trai trước đây của tôi mà liếc nhìn anh ta một cái. Các cô ấy nói tôi không xứng có được anh ta, tôi liền muốn để cho tất cả mọi người biết, người anh ta yêu qua là đáng giá để anh ta yêu, xứng hay không, là tôi nói!"

Kiều Diệp biết Kỷ Tư Tuyền nói chính là giải thưởng Pritzker, năm đó Kiều Dụ từng không ngừng một lần cùng anh đề cập qua.

Cậu thiếu niên cười gọi anh là anh, khi nói đến giải thưởng Pritzker, trong đôi mắt tràn đầy khát vọng ao ước và hưng phấn, cái loại phấn chấn hăm hở, cái loại ánh mắt sáng rỡ, Kiều Diệp vĩnh viễn nhớ rõ.

Kiều Diệp nhớ đến đây bỗng nhiên nở nụ cười, Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu nhìn anh, sau đó sửng sốt.

Kiều Diệp rất nhanh hoàn hồn: "Sao vậy?"

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy anh cười lên giống với một người tôi biết"

Cô dừng lại một chút giải thích: "Kỳ thật cũng không giống, chỉ là cảm giác rất giống"

Kiều Diệp sợ lại tán gẫu sẽ bị Kỷ Tư Tuyền nhìn thấu, ước lượng thời gian ký hợp đồng xong, liền trở về bệnh viện.

Kiều Diệp đẩy cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Kiều Bách Viễn đang đợi anh, tựa hồ đợi đã được một lát.

Anh thay quần áo bệnh nhân từ toilet đi ra, Kiều Bách Viễn mới mở miệng: "Tại sao chạy ra ngoài?"

Kiều Diệp cũng không định cho Kiều Bách Viễn biết chuyện này, thuận miệng trả lời: "Ở bệnh viện ngây ngốc đến buồn bực, liền ra ngoài một chút"

Kiều Bách Viễn cũng không hỏi nhiều: "Mấy ngày nay có bận chút, không qua đây thăm con, thân thể thế nào?"

Kiều Diệp ở trước mặt cha Kiều khó có khi hoạt bát: "Ngài xem tinh thần con chẳng phải rất tốt sao?'

Kiều Bách Viễn nhìn Kiều Diệp càng ngày càng gầy, trong lòng có chút khổ sở, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật đầu.

Kiều Diệp lại nhìn ra cái gì: "Ngài có phải có tâm sự gì phải không?"

Kiều Bách Viễn khó có khi thẳng thắn thành khẩn như vậy, Kiều Diệp có chút kinh ngạc: "Ngài không thể không biết, mấy năm trước, Nhạc Hi đối với ngài ý kiến lớn như vậy, cùng với thái độ của ngài đối với Kiều Dụ không phải không có vấn đề gì. Lúc trước con cũng cùng ngài đề cập qua, ngài nghe không vào. Năm đó. . . . . . Sự kiện năm đó, ngài đây làm cha và con đây làm anh trai không phải không có trách nhiệm"

Kiều Bách Viễn gật đầu, tựa hồ nghĩ lại, sau một lúc lâu lại mở miệng: "Nó hình như là có thích một cô gái?"

Kiều Diệp không biết Kiều Bách Viễn là đã biết cái gì vẫn chính là thuận miệng vừa hỏi, có chút chột dạ: "Chính nó nói?"

Kiều Bách Viễn cũng không xác nhận: "Xem như vậy đi"

Sau khi Kiều bách Viễn đem tình huống hôm đó nói ra, trên mặt Kiều Diệp nét tươi cười càng ngày càng nhiêù: "Cha, ánh mắt Kiều Dụ so với chúng ta tưởng tượng đều tốt hơn, nó vì Kiều gia đã vứt bỏ nhiều như vậy, chuyện này để tự nó làm chủ đi"

Không biết Kiều Bách Viễn có nghe vào hay không, chỉ gật đầu, chuyển sang chuyện khác.

Kiều Dụ họp xong trở lại văn phòng liền nhìn thấy trên bàn thừa ra một chậu cây, d.đ.l.q.đ,giữa chậu gốm màu trắng tinh xảo khéo léo là cành lá xanh biếc sinh sôi bừng bừng, anh gọi điện thoại gọi Duẫn Hòa Sướng qua đây.

Duẫn Hòa Sướng rất nhanh liền xuất hiện, Kiều Dụ chỉ vào chậu cây: "Ở đâu tới?"

"Bạc tổng sáng sớm đưa tới, nói là nhận lỗi ngày hôm qua"

Kiều Dụ cúi đầu ngửi ngửi, có chút buồn bực, vì sao cố tình tặng cây bạc hà.

Duẫn Hòa Sướng vẻ mặt khó xử nhìn anh, chủ động mở miệng hỏi: "Cần trả lại không?"

Kiều Dụ nhíu mày: "Vậy không phải có vẻ tôi hẹp hòi rồi"

"Vậy. . . . . ."

Duẫn Hòa Sướng vừa mới mở miệng liền có giọng nữ cắt ngang: "Vậy thì giữ lại đi"

Duẫn Hòa Sướng quay đầu nhìn qua, gật gật đầu xem như chào hỏi.

Kỷ Tư Tuyền cười đến quỷ dị, nhìn Kiều Dụ tiếp tục lời nói vừa nãy: "Kiều mộc, Bạc hà, đều là thực vật, rất xứng !"

Duẫn Hòa Sướng vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, trách không được Kiều bộ khó xử lâu như vậy, nguyên do là hàm ý này.

Kiều Dụ nhìn bồn cây trước mặt nghiến răng nghiến lợi, Kỷ Tư Tuyền đều nhìn cũng không nhìn anh,d.đ.lê.quý.đôn, xoay người đem bút ghi âm nhét vào tay Duẫn Hò Sướng, còn giống như vô tình mở miệng: "Nó là bị hư rồi sao? Lục đến sau khi tôi ra ngoài là một đoạn trống lớn, cái gì cũng chưa nghe được, có thể là không lục được, cầm đi sửa đi"

Kiều Dụ nghe xong lời này không biết là có chút thất vọng vẫn là nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của cô: "Tìm anh?"

Ngón tay Kỷ Tư Tuyền chầm chậm mà mập mờ hướng về Kiều Dụ mà tới, lại ở trên người Kiều Dụ di chuyển, cuối cùng dừng ở trên người Đại Miêu, nghiêng đầu giải thích: "Tôi tìm nó"

Nói xong xoay người đi ra ngoài: "Đại Miêu, đi thôi"

Đại Miêu lần này rất cho Kỷ Tư Tuyền mặt mũi, rất nhanh từ trên bàn nhảy xuống, đi theo cô.

Duẫn Hòa Sướng sững sờ tại chỗ, nhìn mặt Kiều Dụ tối sầm, thử thăm dò hỏi: "Bạc hà này. . . . . . Là giữ lại hay không giữ lại?"

Kiều Dụ đẩy lên trước mặt anh ta: "Cậu nhận đi, cậu tự mình lo liệu đi!"

Duẫn Hòa Sướng khóc không ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.