Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 52



Ngày hôm sau Kiều Dụ phải đi, nên có chút lo lắng. Lúc đi cũng chỉ nói một câu: “Cuộc họp báo cáo tiến độ sắp bắt đầu, nhóm Bạc Quý Thi phụ trách đầu tư nên cũng có thể sẽ lại đến đây.”

Kỷ Tư Tuyền tự biết cô cùng Kiều Dụ vấn đề luôn chỉ ở 2 người, không liên quan gì đến người khác, cho dù không có Bạc Quý Thi thì cũng là có người khác, cho nên cô đối với Bạc Quý Thi thật ra cũng không quá mâu thuẫn, liền gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đêm Giáng sinh, mọi người trong sở đều đến đúng giờ, chẳng qua thời điểm bắt đầu không thật sự vui vẻ.

Đại khái là do các lãnh đạo cao cấp cũng đến tham dự, nên lúc đi vào khách sạn còn bị kiểm tra an ninh, thời điểm bọn họ đến đã thấy một hàng xếp hàng dài. Nhân viên phụ trách tiếp đón trước cửa khách sạn lại là người trông mặt mà bắt hình dong, thấy bọn họ lạ mặt, chỉ tùy tiện cầm thư mời liếc một cái rồi đi sang một bên, đột nhiên thấy một nhóm người xuất hiện, lập tức vẻ mặt tươi cười lao ra tiếp đón: “Triệu sở trưởng ngài đã tới! Không cần xếp hàng, không cần xếp hảng, trực tiếp đến chỗ kiểm tra an ninh đi!”

Vì thế từ Triệu sở trưởng, rồi đến Lý tổng công, về sau còn thêm mấy người khác cũng qua cổng an ninh, đoàn người Kỷ Tư Tuyền cứ thế mà bị gạt sang một bên.

Vi Hãn sao chịu nổi loại đãi ngộ này, suy nghĩ muốn đi ra lí luận một chút nhưng bị Kỷ Tư Tuyền giữ chặt lại.

Kỷ Tư Tuyền vẫn duy trì tư thế nhìn về đằng trước, không chút để ý mở miệng: “Không sao, chúng ta còn trẻ, còn có thể chờ nhiều năm, có những người sẽ không được như vậy, nhìn qua thôi đã thấy chỉ còn được vài năm.”

Nói xong mới quay đầu nhìn thoáng qua đám người của Viện thiết kế đang đi vào, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt, đáy mặt đều là khinh miệt, đám người kia rõ ràng sững sờ.

Kiều Dụ cùng đồng sự mới họp xong, vừa đi vào khách sạn đã nghe thấy câu này, hơi cúi đầu xuống, cười không tiếng động.

Nam nhân đứng bên cạnh cười nói với Kiều Dụ: “Đã sớm nghe nói Tuyền hoàng là một kỳ nữ tử (cô gái có tài), hôm nay mới được diện kiến, quả nhiên là như vậy.”

Kiều Dụ thu lại ý cười, quay đầu nói với Tiêu Tử Uyên, “Tôi không tiện ra mặt, cậu dẫn bọn họ qua cửa đi, cái đám người này rõ là đan bắt nạt người yếu thế, để họ chờ như vậy đến bao giờ mới vào được bên trong.”

Tiêu Tử Uyên liền cự tuyệt: “Tôi đã là người có vợ, Kỷ sư muội lại xinh đẹp nổi bật, tôi không muốn ngày mai scandal của tôi và cô ấy bay đầy trời đâu.”

Kiều Dụ nghĩ nghĩ: “Quên đi, vẫn là tự tôi phải làm thôi.”

Tiêu Tử Uyên nghiêm túc công kích anh: “Mọi người của Viện thiết kế ở đây đều là do cậu mời đến, cậu khuấy động lần này, về sau còn muốn lăn lộn nữa không?”

Kiều Dụ do dự, sau rất nhanh lấy lại vẻ mặt thản nhiên: “Không có việc gì.”

Cô đại khái vì giữ thể diện cho anh nên mới bằng lòng nhẫn nhịn, nếu là ở nơi khác thì cô đã sớm trở mặt chạy lấy người, cô càng như vậy, anh càng không thể để cô phải chịu ủy khuất.

Nam tử vừa rồi nghe Tiêu Tử Uyên nói, lại nhìn Kiều Dụ: “Kiều bộ, đây là tình huống gì? Người khác đều nói ngài đang cùng vị Tuyền hoàng kia, nhưng tôi đều không tin.”

Kiều Dụ nở nụ cười, ném qua một câu: “Giờ có thể tin.” Sau liền đi về hướng Kỷ Tư Tuyền.

Kế đó, nam nhân kia tận mắt chứng kiến Kiều Dụ trước mắt bao người, sắc mặt không đổi nắm lấy cổ tay Kỷ Tư Tuyền, mang theo một đám người của sở đi qua cổng, tiến vào dạ tiệc.

“Tiêu bộ, đây là tình huống gì? Kiều Dụ luôn là người tuân theo các nguyên tắc mà?”

Tiêu Tử Uyên vẻ mặt nghiền ngẫm: “Chuyện này… Tôi không thể giải thích rõ cho cậu, tóm lại chính là Kiều Dụ đã đem cả đời này của mình đặt vào tay cô gái kia rồi.”

Dạ tiệc loại này đều luôn rất nhàm chán, đơn giản chỉ là xã giao, không chút hứng thú. Kiều Dụ ở một chỗ chưa được bao lâu đã bị gọi đi, viện thiết kế thành phố cùng các tập đoàn kiến trúc hôm trước không trúng thầu, liên tiếp thay nhau than vãn, công kích.

Vừa ứng phó xong với một đám người, Kỷ Tư Tuyền lặng lẽ nghiêng đầu hỏi Từ Bỉnh Quân, “Hạng mục này rút cục thu được bao nhiêu tiền mà tới mức bọn họ phải trả đũa như vậy?”

Vi Hãn cũng nghiêng đầu lại nghe: “Tôi cũng muốn biết.”

Từ Bỉnh Quân xòe mấy ngón tay, Kỷ Tư Tuyền ngầm hiểu: “Trách không được… Nhịn!”

Kỷ Tư Tuyền hôm nay quả thật có chú ý ăn mặc. Toàn thân chỉ mặc một chiếc vày dài màu trắng, bên hông thêu đen, trông cực kỳ thu hút ánh nhìn, trắng đen phối hợp cùng hơi thở mềm mại quyến rũ, ngoại hình xinh đẹp xuất chúng, đã làm không ít sinh vật giống đực ở đây rục rịch.

Người của Viện thiết kế tham gia dạ tiếc không thể thiếu các huynh đệ đồng môn. Họ nhìn Kiều Dụ, rồi lại nhìn qua Kỷ Tư Tuyền, nhìn qua nhìn lại mấy lần, sau nhất quyết chuẩn bị tiến lại gần, mà không biết rằng mình đang làm thiêu thân lao vào ngọn lửa thảm kịch.

Dù vậy cũng có không ít sinh vật muốn thử tiến vào, Kỷ Tư Tuyền nhớ lời Từ Bỉnh Quân dặn, cố gắng duy trì nụ cười, cũng nói chuyện vu vơ vài câu.

Kiên nhẫn được thêm một lúc thì không chịu nổi nữa, cô liền trốn ra sau một cái cây, mặc kệ đám người đang ăn uống linh đình ngoài kia.

Vi Hãn trước sau vẫn luôn thu hút không ít các cô gái, miệng nói không ngừng khiến các cô liên tục phá lên cười.

Từ Bỉnh Quân vẫn giữ được phong cách chuyên nghiệp, đang cùng đội phụ trách thi công thảo luận, khí thế ngất trời.

Tiêu Tử Uyên đang cùng một người đẹp nói chuyện phiếm, ánh mắt ẩn hiện chút không kiên nhẫn, Kỷ Tư Tuyền rút di động ra ngắm góc độ.

A, góc độ này vừa đẹp, hoàn toàn không nhìn ra vẻ không kiên nhẫn trên mặt Tiêu Tử Uyên, chỉ nhìn thấy hai người đang đứng sát nhau, ánh mắt của cô gái tràn đầy ý ngưỡng mộ.

Cô thuận tay gửi cho Tiều Úc, không kèm thêm bình luận gì.

Tùy Ức cũng cực phối hợp với cô, nhắn lại sẽ chuẩn bị mỳ ăn liền, điều khiển từ xa, các thiết bị điện tử, xếp quân chuẩn bị nghênh chiến.

Kỷ Tư Tuyền cất di động quay đầu cười đến vui vẻ, rồi đi tìm Kiều Dụ.

Kiều Dụ cũng đang bị đám người vây quanh cả đêm, anh chỉ tùy ý nâng ly rượu nở nụ cười âm u, Kỷ Tư Tuyền thấy mà mệt thay anh. Anh vốn gày, mặc tây trang phù hợp lại càng nổi bật, đứng giữa một đám người mà không có cách gì che khuất được.

Kỷ Tư Tuyền không đặc biệt để ý đến quần áo nam giới, nhưng cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra được bộ quần áo đó được đặt may tại một nơi cao cấp, không nhịn được liền buông câu khen ngợi.

Kỷ Tư Tuyền cảm thấy, ngoại trừ phương diện theo đuổi con gái có chút ngây ngốc, các phương diện khác đều có thể nói là hoàn mỹ.

Kỷ Tư Tuyền chỉ định nhìn từ xa, bỗng Kiều Dụ quay đầu nhìn thẳng về phía cô, cũng chỉ là nhìn thoáng qua, ánh mắt rất nhanh thu hồi, không biết anh nói gì với đám người đang vậy quanh, rất nhanh sau đó liền rời đi, xoay người nháy mắt với Kỷ Tư Tuyền.

Kỷ Tư Tuyền ngầm hiểu, nhỡ Từ Bỉnh Quân và Vi Hãn tiếp tục tiếp khách, sau đó cùng Kiều Dụ ra sau dạ tiệc.

Kỷ Tư Tuyền lúc ra đến nơi thì không thấy Kiều Dụ, chỉ có người phục vụ chủ động dẫn đường, đi về phía cửa sau của khách sạn. Lúc cô đẩy cửa bước ra đã thấy Kiều Dụ cầm áo khoác đứng ngoài chờ.

Kỷ Tư Tuyền bị lạnh đến rùng mình, liền nhanh chóng tiếp nhận áo khoác anh đưa cho.

Cô cúi đầu nhìn cúc áo, Kiều Dụ trong chốc lát đã đưa tay lên cài giúp cô, còn đem khăn đang cầm trên tay quàng cho cô.

Anh đứng rất gần cô, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi hơi thở thơm mát xen lẫn chút hơi rượt trên người anh.

Anh chưa phải chưa từng quàng khăn cho cô. Trong trí nhớ của cô, anh thật ra lại thường xuyên làm chuyện này, những lúc họ cùng đi căng tin, cùng tự học. Chính bởi vì đã làm cả trăm lần, cho nên sau nhiều năm như vậy, anh vẫn làm thế khiến cô tự nhiên không khỏi vui sướng trong lòng.

Kỷ Tư Tuyền nâng cằm nhìn anh, Kiều Dụ cài xong khăn cổ, mới nhìn đến cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỷ Tư Tuyền suy nghĩ qua rồi mới mở miệng: “Anh cũng quàng khăn cho những cô gái khác sao?”

Kiều Dụ cẩn thận suy nghĩ một chút: “Có em gái anh.”

“A.” Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt có chút đăm chiêu. “Xem ra nhiều lần đầu tiên của anh đều dành cho em gái, lần đầu cầm tay, lần đầu ôm, lần đầu tiên quan tâm đến một cô gái…”

Kiều Dụ vô lực phản bác, có chút buồn cười giúp cô bổ sung: “Mới gần đây anh còn cùng em gái ngủ chung một giường…”

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt thật sự muốn hỏi: “Nếu sau này anh kết hôn, còn lần đầu tiên nào dành cho vợ không?”

Kiều Dụ còn ra vẻ thật sự suy nghĩ: “Không còn.”

Kỷ Tư Tuyền nhìn mặt anh ghét bỏ: “Trách không được đến giờ vẫn không có bạn gái.”

Kiều Dụ cúi đầu cười.

Kỷ Tư Tuyền cảm thấy chính mình quá nhàm chán, liền thay đổi thần sắc hỏi: “Anh gọi em ra đây làm gì?”

Kiều Dụ nắm tay cô đi về hướng quảng trường. “Sợ em buồn chán, đưa em đi hít thở không khí.”

Kỷ Tư Tuyền chỉ là người thường, vắng mặt một chút cũng không vấn đề gì, cô gạt khăn quàng ra một chút, quay đầu nhìn anh “Liền đi như vậy có sao không?”

Kiều Dụ lắc đầu: “Không sao, có việc liền trở lại.”

Trên quảng trường thật náo nhiệt, khắp nơi đều là những đám người đang vui vẻ nói cười, còn có người mặc trang phục của ông già Noel, làm các động tác khôi hài, chụp ảnh chung với người đi đường. Kỷ Tư Tuyền đứng nhìn náo loạn, cũng không để ý đường, tùy ý để Kiều Dụ che chở, dẫn cô đến một con đường nhỏ ít người hơn.

Kiều Dụ nghe tiếng nhạc, nơi nào đó trong lòng vui sướng, bỗng mở miệng: “Đêm Noel của một năm, nơi này có người nào đó thắp đèn (yên hoa) suốt đêm.”

Kỷ Tư Tuyền nhắm mắt, rất nhanh trả lời: “Là em.”

Cô dừng bước, quay đầu nhìn Kiều Dụ, chậm rãi mở miệng: “Là em năm đó cả đêm ở đây thắp đèn.”

Kiều Dụ không nghĩ tới cô dễ dàng thừa nhận như vậy, cả người cứng đờ, quay đầu mạnh mẽ nhìn về phía cô.

Kỷ Tư Tuyền cũng không nhìn lại anh, đáy mắt xóa sạch ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: “Có một cô gái, từ nhỏ đến lớn, không ai dạy cô ấy cái gì là đúng, cái gì là sai, cha mẹ cũng có nói trước, nhưng lúc ấy cô cũng chưa đủ năng lực để phân biệt rõ. Bỗng nhiên một ngày cô ấy gặp một người, người đó không ngừng giáo huấn cô. Tuy rằng nuông chiều cô ấy có nguyên tắc, nhưng cũng vẫn là dung túng cô. Rõ ràng biết cô làm vậy là không đúng, thấy cô vì cao hứng mà làm nhiều chuyện, cũng chỉ đứng nhìn, sau đó lặng im ở phía sau cô khắc phục hậu quả. Sau đó lại tách rời người đó nhiều năm như vậy, cô cũng không xác định được mình còn có đủ dũng khí để lại đi tìm anh không…”

Kỷ Tư Tuyền dừng lại một chút rồi mới tiếp tục mở miệng: “Lúc ấy em đứng ở chỗ này, Kiều Dụ, đó là lần đầu tiên em gặp lại anh sau khi anh tốt nghiệp, em cho rằng mình đã có thể buông xuống, khi chưa gặp lại anh, em thực sự đã nghĩ vậy. Nhưng tại thời khắc mình gặp lại, em mới biết là không được, thật sự em không làm được. Em không thể từ bỏ anh, nhưng cũng không nghĩ sẽ tha thứ cho anh, Kiều Dụ, anh thấy không, Kỷ Tư Tuyền em chính là người vừa ích kỷ lại vừa bá đạo như vậy.”

Ánh đèn hạ xuống sườn mặt cô đầy mê hoặc, hàng mi dài nhẹ rung động, Kiều Dụ đột nhiên cảm thấy co đã thay đổi, từ lúc bắt đầu mâu thuẫn cho đến hiện tại, cô giữ vẻ mặt uể oải mà nói cho anh biết, cô không nghĩ sẽ tha thứ cho anh.

Kiều Dụ không muốn để cô mất hứng, có chút ảo não không nên lời đối với loại đề tài này, liền thay đổi sắc mặt lớn tiếng nói: “Được, được. Tại anh tự nhiên lại nhắc tới. Không trách được em, là tại anh không tốt. Anh không tốt nên em không nghĩ tới sẽ tha thứ cho anh. Đừng không vui, anh có quà giáng sinh dành cho em này.”

Kiều Dụ không biết từ đâu lấy ra được một đôi khuyên tai, cực nhanh tháo đôi khuyên cô đang đeo ra, rồi giúp cô thay bằng đôi mới, thần sắc dịu dàng, khóe môi còn ánh lên ý cười. “Dùng cái gì trí chính là. Trong tai song minh châu.” (đây là một câu thơ, rất tiếc mình không dịch được.”

Kỷ Tư Tuyền không nhìn thấy, đưa tay lên sờ vành tai đang mang đôi khuyên mới, thấp giọng lặp lại: “Dùng cái gì trí chính là. Trong tai song minh châu.”

Kiều Dụ cười hỏi: “Thích không?”

Ngọn đèn có hơi tối, động tác của anh vừa rồi lại nhanh, cô kỳ thật không nhìn thấy gì, nhưng vuốt qua cũng biết là hàng xa xỉ, “Nhận của Kiều bộ món quà quý giá như vậy xem chừng không tốt lắm.”

Kiều Dụ nghe cô gọi hai tiếng “Kiều bộ” liền cả người không được tự nhiên, vẻ mặt không nói gì nhìn cô.

Kỷ Tư Tuyền buồn cười: “Em cũng có quà tặng anh.”

Nói xong lấy từ trong túi áo khoác lấy ra một tờ giấy to hơn bàn tay, quơ quơ trước mặt anh.

Kiều Dụ chỉ liếc mắt qua liền cứng người, anh rất quen thuộc đối với cái đồ án kia, nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra các mã vạch. Có một thời gian, anh còn có chút bị ám ảnh, vẽ rất nhiều mã vạch ra giấy.

Anh cười khổ một tiếng: “Em phát hiện khi nào?”

Kỷ Tư Tuyền không chút suy nghĩ: “Chính là hôm đi ăn cơm với anh về.”

“Chẳng trách… Chẳng trách ngày dó Nhạc Hi nhận sai người em cũng không tức giận, chẳng trách khi anh nói sẽ theo đuổi em lần nữa, em cũng đồng ý… “ Kiều Dụ tiếp nhận tờ giấy trong tay cô rồi cúi đầu nhìn, “Em phát hiện ra mà vẫn không nói, hiện tại bỗng nhiên lại nói ra, có phải vì ngày đó bị anh phát hiện ra mật mã?”

Kỷ Tư Tuyền không che dấu chút nào, gật gật đầu, vẻ mặt mừng thầm.

Kiều Dụ nhíu mày, tiện tay xoa xoa mặt cô, dở khóc dở cười: “Thật sự là cô gái có thù tất báo.”

Đúng vậy, đây mới chính là Kỷ Tư Tuyền. Cô có lòng tự trọng, bất luận có làm gì cũng chỉ vì cảm giác của mình, không liên quan gì đến anh, cũng không cần anh đáp lại. Ngày đó anh nhìn thấy thư mục kia không phải không cảm động, nhưng nếu anh biểu hiện ra một chút cảm động, cô nhất định sẽ trở mặt. Cô là Kỷ Tư Tuyền, cái cô muốn đơn giản chỉ là yêu, không phải cảm động. Bởi vì cô là Kỷ Tư Tuyền. nên dù cô có làm gì thì anh vẫn yêu cô. Nếu là không có cảm giác với một người, thì người đó có làm gì anh cũng không để ý đến, anh sở dĩ cảm động chính bởi vì anh yêu cô, hơn nữa còn phát hiện cô cũng yêu anh. Bởi vì cô là Kỷ Tư Tuyền, cô vì muốn hòa với anh ván này mà không chỉ thừa nhận đối với anh mấy năm nay đều là nhớ mãi không quên, cô còn muốn anh thừa nhận anh cũng như vậy.

Trong giá rét, Kiều Dụ nhìn người trước mắt không dấu được chút đắc ý, bỗng nhiên kéo cô vào ngực.

Đây là Kỷ Tư Tuyền, bất luận trước mặt người khác có tiêu sái cỡ nào, thì trước mặt anh vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, là cô gái nhỏ của Kiều Dụ. Nếu cô xem đây là trận chiến, Kiều Dụ anh sẽ không ngần ngại mà bại dưới tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.