Kỷ Tư Tuyền tự biết nhất định phải đến Kiều gia rồi, nên chỉ có thể tích cực ứng chiến. Trước khi đến Kiều gia liền trở về nhà mình, ở trong phòng lục tới lục lui nửa ngày, sau đó nhô đầu ra hỏi: “Mẹ, mấy bức tranh này, trông có vẻ đáng giá?”
Thẩm thái hậu vẻ mặt bình tĩnh, đứng bên cửa sổ vẽ thêm một chút, cực kỳ nể tình mà ném cho cô một ánh mắt: “Con muốn lấy?”
Kỷ Tư Tuyền lựa đi lựa lại cũng chưa chọn được cái nào, thành thật trả lời: “Mang đến tặng ông ngoại và cha Kiều Dụ.”
“…”
Thẩm thái hậu mặc dù vẻ mặt ghét bỏ lại thêm khinh thường, vẫn giơ 2 ngón tay lên, Kỷ Tư Tuyền lập tức cho vào bao.
Sau đó thời điểm Kỷ Tư Tuyền đến gặp trưởng bối Kiều gia, liền dùng phương pháp Kiều Dụ chỉ dạy mà pha trà cho Nhạc Chuẩn, nhìn động tác quen thuộc, Nhạc Chuẩn sững sờ. Kỷ Tư Tuyền đưa ly trà qua, ông vẫn giữ vẻ mặt hoảng hốt, còn chưa nhận.
Mẹ Kiều Dụ là con gái duy nhất của Nhạc Chuẩn, đã qua rất nhiều năm không có người pha trà cho ông như vậy. Kiều Dụ dùng chiêu này cao tay ở chỗ nó không dựa vào tài pha trà, mà là đánh vào lòng người.
“Ông ngoại?” Kiều Dụ nhẹ giọng mở miệng gọi ông, ý nói ông nhận trà, “Ngài nếm thử xem.”
Nhạc Chuẩn thưởng trà xong, không tỏ thái độ gì, chỉ kêu Kiều Dụ lên thư phòng.
Vừa bước qua cửa phòng, Nhạc Chuẩn đã đặt câu hỏi, “Cách pha trà là do con dậy? Dùng thủ pháp của mẹ con, xem ra coi thật sự coi trọng cô ấy.”
Kiều Dụ chậm rãi mở miệng, “Con chưa bao giờ làm phiền lòng ông và cha, nhưng cả đời này, chỉ có cô ấy là con không thể thỏa hiệp. Con chưa bao giờ hối hận vì đã từ bỏ ước mơ mà đi trên con đường này, con chỉ hối hận năm đó đã buông tay cô ấy. Con vẫn cho rằng năm đó buông tay sẽ là tốt cho cô ấy, nhưng sau này, con ngày càng hối hận. Ý có điều tới mà yêu có điều vong, đạo lý đơn giản như vậy, vì sao lúc ấy con lại không hiểu chứ?”
Trải qua mấy năm, anh đã từng hỏi chính mình, vì sao năm đó lựa chọn rồi lại hối hận? Nhưng là không có đáp án. Cho đến tận khi Kỷ Tư Tuyền lại đứng trước mặt anh, dùng ánh mắt hỏi anh hối hận sao, anh mới biết được, anh hối hận không phải vì từ bỏ ước mơ mà hối hận vì đã buông tay cô.
Nhạc Chuẩn nhìn anh bỗng nhiên cười rộ lên, “Con đã thật sự trưởng thành rồi.”
Lúc Nhạc Chuẩn và Kiều Dụ vào thư phòng, Nhạc lão phu nhân đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, Kiều Nhạc Hi ra ngoài nghe điện thoại, vì thế trong phòng khách chỉ còn lại Kiều Bách Viễn, Kỷ Tư Tuyền và hai đứa nhỏ.
Đôi song sinh long phượng nhỏ xíu đã biết nhìn nhận mặt, một trái một phải ngồi bên Kỷ Tư Tuyền, quay đầu o e nhìn cô. Kỷ Tư Tuyền giữ vẻ mặt đại thâm thù, tròng mắt lặng im, ngồi đối diện vẻ mặt nghìn năm nghiêm túc của Kiều cha.
Kỷ Tư Tuyền đặc biệt phá lệ buồn bực với Nhạc Chuẩn, ly trà kia khó uống đến vậy sao? Đến sắc mặt của lão nhân gia cũng không chút thay đổi.
Mà Kiều Bách Viễn thì sao? Cũng nên mở miệng an ủi cô gái xinh đẹp một chút chứ, đằng này lại không hề mở miệng, chỉ duy trì tư thế trầm mặc.
Kiều Nhạc Hi nghe xong điện thoại vào liền thấy một bộ phong cảnh kì dị này, cô rối rắm một lúc lâu, sau đến nắm cả cánh tay của Kiều Bách Viễn mà làm nũng: “Ba, con thích chị ấy, có thể giữ chị ấy lại ăn cơm không?”
Kiều Bách Viễn gật đầu, rồi nương theo an ủi Kỷ Tư Tuyền, “Ở lại ăn cơm một chút. Cũng không có gì đâu, ông ngoại Kiều Dụ ở trong quân đội lâu, cho nên nhìn qua có phần nghiêm túc, kỳ thật lại rất nuông chiều vãn bối, về sau cô sẽ biết.”
Kiều Nhạc Hi bĩu môi, ông ngoại nghiêm túc, ngài cũng không kém đâu.
Lúc rời khỏi Kiều gia, trời đã tối đen, Kỷ Tư Tuyền có chút lo lắng hỏi Kiều Dụ: “Thế nào?”
Kiều Dụ gật gật đầu, vẻ rất vừa lòng.
Kỷ Tư Tuyền nhìn anh, “Anh làm sao biết, bọn họ một câu cũng chưa nói gì.”
Kiều Dụ đưa nàng về xe, “Bởi vì ba giữ em lại ăn cơm, sau cơm chiều, ông ngoại lại thưởng trà Nguyệt đoạn, ý tứ của Nguyệt đoạn chính là Đoàn viên ấm ấp.”
Kỷ Tư Tuyền nhìn Kiều Dụ ý cười tràn đầy mặt, một lòng khẩn trương cuối cùng cũng được buông xuống.
Chuyện này xong xuôi, Kỷ Tư Tuyền liền bước vào kỳ thi lấy bằng kiến trúc sư, thi xong lại bắt đầu chiêu binh mãi mã chuẩn bị mở công ty.
Chính là Kỷ Tư Tuyền thật không ngờ, thông báo tuyển dụng của cô ngoại trừ các kiến trúc sư trong nước, lại còn thu hút được một người khác.
Vi Hãn sảng khoái xuất hiện trước mặt cô, nháy mắt blingbling.
Kỷ Tư Tuyền và Từ Bỉnh Quân vẫn ngẫu nhiên mà liên hệ với nhau. Từ đó cô cũng biết, sau khi cô từ chức không được bao lâu, Vi Hãn cũng quăng quang gánh chạy lấy người, giờ còn ra vẻ vòng vo.
Vi Hãn trước sau đánh giá văn phòng của cô, sau đó ra vẻ úp úp mở mở.
Kỷ Tư Tuyền xem cũng không thèm xem, “Thực xin lỗi, cô đây đã có chủ, cấm vớ vẩn.”
Vi Hãn không nói gì: “Tôi muốn nhập bọn!”
Kỷ Tư Tuyền cười trêu chọc anh ta: “Làm gì vậy, tính quay về nghề cũ sao?”
Vi Hãn nghe xong sửng sốt, cau mày suy nghĩ nửa ngày mới nói: “AI mới vào nghề?”
“Đó là thành ngữ!”
Kỷ Tư Tuyền câm nín.
Sau đó 1 năm, một cách huyền diệu khó giải thích, công ty cuối cùng cũng treo biển hành nghề.
Phía đối tác là Vi Hãn rất để ý, không có việc gì liền đứng trước cửa oán giận: “Vì cái gì mà không có tên tôi?”
Thẩm thái hậu chính thức lấy thân phận mẹ vợ hẹn gặp Kiều Dụ. Kiều Dụ đặc biệt khẩn trương.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa tiếp xúc nhiều với các nữ trưởng bối, hoàn toàn không biết nên chuẩn bị lễ vật gì, cuối cùng chỉ có thể xin Nhạc lão phu nhân giúp đỡ.
Nói xong mục đích đến, Kiều Dụ hơi hơi cúi đầu, mặt thế nhưng lại đỏ bừng.
Nhạc lão phu nhân cười nhẹ, đáy mắt đều là vẻ đặc biệt quan tâm đến tiểu bối, nhìn Kiều Dụ hồi lâu mới mở miệng: “Cháu ngoại của ta tốt như vậy, không có người nào là không thích!”
Con cũng không cần phải nói nhiều, chỉ cần thấy mặt đỏ chớp mắt đã đủ thuyết phục con yêu cô ấy bao nhiêu.
Ở thời đại này, người ta có nhiều lí do để ở bên nhau, nhưng nếu lí do đó là vì tình yêu thì nhất định phải quý trọng.
Kiều Dụ được Nhạc lão phu nhân chỉ điểm, chọn được lễ vật tựa hồ rất hợp ý của Thẩm Phồn Tinh. Chính miệng bà vừa cười vừa kể về chuyện ngày xưa của Kỷ Tư Tuyền.
“Lúc con nhóc còn học Trung học, có một lần ta bị chủ nhiệm lớp gọi đến, nghe chủ nhiệm kể, người của Cục giáo dục đến dự giờ, lúc kết thúc, liền hỏi học sinh cảm thấy giáo viên giảng bài thế nào, nó đứng lên trả lời, nguyên văn là: “Thày Dương giảng bài đặc biệt hay, mỗi lần thày giảng bài, trang sách các bạn xung quanh em mở đều là không giống nhau, khả năng là họ đều nghe hiểu những gì thấy nói”. Lần kiểm tra đó rất quan trọng, nghe nói vị thày giáo kia vì lời nói này của Kỷ Tư Tuyền mà bị nghỉ dạy, chờ điều tra.”
Kiều Dụ nghe xong cười, quả nhiên là có phong cách của Kỷ Tư Tuyền.
Thẩm Phồn Tinh cũng cười theo, “Sau đó, ta phải tìm người của Tổ điều tra giải thích rõ ràng, vậy mà nó thế nào cũng không chịu. Chỉ bởi vì một câu nói của nó mà hủy hoại sự nghiệp của người khác, bố nó và ta thật không dễ tha thứ, ta thiếu chút còn đánh nó một trận.”
Tính khí quật cường của cô, anh đã trải nghiệm nhiều, nên cười hiểu ý.
Thẩm Phồn Tinh bỗng thay đổi sắc mặt, ánh mắt như ngưng đọng, “Qua rất lâu, lúc ta đi họp phụ huynh nghe bạn cùng bàn của nó nói mới biết, thày giáo đó thường xuyên trong giờ học, lấy lí do là thày giáo quan tâm đến học sinh mà… sờ tay nó, nhưng nó cho tới tận bây giờ đều không có nói cho ta. Cũng may tên thày giáo đó bị điều tra ra nhiều vấn đề nên bị trường học khai trừ. Nhưng nó cho đến tận bây giờ cũng không nói cho chúng ta, nó sợ chúng ta lo lắng. Nó thông minh, có thể tự giải quyết rất nhiều chuyện. Đăng ký ngành học sai rồi chuyển ngành, đi du học, con nhóc bộ dạng xinh đẹp, thể nào cũng bị cô lập, xa lánh, những điều đó, nó chưa từng kể cho chúng ta. Vậy mà nó lại nói với chúng ta, mẹ, cái người tên Kiều Dụ kia tốt lắm, tốt lắm. Ta không biết tốt lắm, tốt lắm của nó thật sự có tốt không, Kiều Dụ, ngươi nói xem, quả thực có bao nhiêu tốt?”
Nữ nhân luôn hoàn mỹ, tao nhã Thẩm Phồn Tinh không tự giác run run, Kiều Dụ bỗng nhiên có chút không biết làm sao, anh bỗng nhiên muốn đi gặp cô.
Kỷ Tư Tuyền trong phòng làm việc sửa lại bản thiết kế, ngẩng đầu chợt thấy anh đứng ngoài cửa, không biết đã đứng được bao lâu, cứ vậy mà lẳng lặng nhìn cô.
Kỷ Tư Tuyền cười rộ lên, tiếp tục cúi đầu hoàn thành công việc, “Vừa rồi lão Kỷ gọi điện cho em, nói Thẩm thái hậu triệu kiến anh, thế nào, Thẩm thái hậu có gây khó dễ gì không?”
Đợi nửa ngày cũng không thấy người trả lời, Kỷ Tư Tuyền lại ngẩng đầu lên, đúng lúc Kiều Dụ đang bước đến trước mặt cô, thần sắc có chút kỳ quái, cô có chút buồn cười mở miệng, “Thật sự bị khi dễ? Em nới với anh a, đối phó với Thẩm thái hậu, anh không thể…”
Giây tiếp theo, Kỷ Tư Tuyền liền có cảm giác môi nóng lên, cô giật giật mắt, bị cường hôn?
Sau Kỷ Tư Tuyền tra hỏi Kiều Dụ xem Thẩm thái hậu đã nói gì với anh.
Kiều Dụ nhất định không đề cập tới chuyện cũ, “Thẩm thái hậu nói em chính là được nuôi thả, là một nha đầu hoang dã.”
Kỷ Tư Tuyền nhíu mày, “Vậy anh trả lời sao?”
“Anh nói”, Kiều Dụ ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có loại ôn nhu mà Kỷ Tư Tuyền chưa bao giờ thấy, “Từ nay trở đi, cô ấy là được nuôi trong nhà.”
Một hôm Kiều Dụ nhận lời đến Kỷ gia ăn cơm, nói là đi ăn cơm, kỳ thật là chính mình tự mua đồ đến nấu cơm.
Anh đang ở phòng bếp nếm lại canh lần cuối thì Kỷ Mặc bước vào.
Kiều Dụ cười mở miệng, “Lập tức có thể ăn cơm.”
Kỷ Mặc lắc đầu, thoáng nhìn ra ngoài thăm dò, thấy Thẩm Phồn Tinh và Kỷ Tư Tuyền không chú ý đền bên này thì mới lặng lẽ mở miệng, “Tiểu tử, ngươi ra điều kiện đi.”
Kỷ Mặc bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt khó xử do dự một lúc lâu, sau mới hạ quyết tâm đưa cho Kiều Dụ một cái phong bì, “Đây là sở hữu riêng của ta, ngươi đừng ngại ít , chọn ngày nhanh chóng mang nó đi thôi.”
Kiều Dụ nhìn chi phiếu được đưa đến trước mặt, không biết là nên nhận hay không nên nhận, Kỷ Tư Tuyền à, rốt cục em đắc tội với bố mẹ tới mức nào a?