Kiều Dụ ho nhẹ một tiếng đầy ý chêu trọc cười hỏi:
“thật ra anh vẫn muốn hỏi em, em có nghĩ tới hay không, sau này em thật đi chuyến đi này, người khác sẽ xưng hô với em như thế nào?”
Kỷ Tư Tuyền dương dương đắc ý mới vừa tính toán mở miệng, chợt gục mặt xuống, lẳng lặng nhìn Kiều Dụ:
Kỷ công
Kỷ…..công… tế….công
Gương mặt cô đau khổ nhào vào ngực anh:
” Kiều Dụ , em hận anh”
Kiều Dụ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mi mắt giãn ra, mặt thỏa mãn.
Cứa sổ trong phòng học mở rộng , bên ngoài hoa nở lá rơi, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá lưu lại nền đất bàng bạc
Trong kia có nguy hiểm, vào được cần cẩn thận.
Bình luận truyện