Nhậm Thanh vùi đầu, kéo vành nón thật thấp, chỉ lộ ra chiếc cằm mượt mà. Điền Đằng vuốt mái tóc xốc xếch không chịu nổi tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Về rồi anh chỉnh lại giúp em, sau đó anh dẫn em đi làm một kiểu tóc xinh xắn, anh có người bạn tay nghề không tệ.”
“Dạ.” Cô buồn buồn đáp, đột nhiên nhớ tới anh nói muốn cùng cô đi thăm Nhậm Đóa Lan rồi lót chiếu trong phòng bệnh của chị ấy để đón giao thừa, chần chừ nói: “Trước kia anh nói phải về nhà anh đón giao thừa mà.”
Điền Đằng nhìn con đường phía trước, dịu dàng nói: “Anh nói nhầm rồi, sau này giao thừa cũng ở cùng em.”
Hai người thu dọn sơ rồi lái xe đi Tây Thành, hai bên đường dần dần vang lên vô số tiếng pháo. Mái tóc ngắn xinh xắn của Nhậm Thanh phản chiếu qua cửa sổ xe khiến Điền Đằng nhiều lần phân tâm. Cuối cùng anh dứt khoát dừng xe bên đường, nâng cằm cô, nóng bỏng hôn lên môi cô. Đầu tiên Nhậm Thanh ỉu xìu đáp lại, thấy ánh mắt giận dỗi của anh, cuối cùng mới lấy ra 12 vạn phần tập trung.
Lúc anh buông ra, thuận tay lau đi nước bọt dính trên môi cô, ngón tay thon dài có lực khẽ vuốt v e gương mặt cô, nói: “Anh bận sắm đồ Tết với mẹ, không gọi điện thoại cho em, cũng không phát hiện em gặp chuyện không may, em có trách anh không?”
Nhậm Thanh nhìn anh không chớp mắt, nói: “Không trách.”
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh biết khi nào?”
“Lúc anh ấy bảo em đến thành phố B công tác để tránh người nhà của anh ấy.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“... Em vốn muốn dùng chuyện này để làm quà sinh nhật cho anh: Bạch Gia bỏ em, là bởi vì sợ bệnh di truyền, nhưng bệnh của chị em không phải di truyền từ ba em, em và chị cùng cha khác mẹ.”
Điền Đằng nghe vậy lại dùng sức hôn lên môi cô, cười nói: “Đi thôi, sủi cảo sắp vớt ra nồi được rồi.”
Nhậm Đóa Lan không cho Nhậm Thanh đến gần, cô nhét ống hút vào miệng chị thì chị cũng cắn nát khạc ra, viện trưởng trẻ bất đắc dĩ cùng dỗ chị, nhưng Nhậm Đóa Lan bướng bỉnh lên, không thuận theo. Hàng năm đều là 28 tháng chạp cô tới đoàn tụ với chị, năm nay lại chậm chạp không đến, cũng không nghe điện thoại! Cô nhất định là ghét bỏ chị ấy! Chị nghĩ cô muốn kết hôn, sau này có người khác cùng cô sống nương tựa lẫn nhau!
Lúc Điền Đằng vào, Nhậm Đóa Lan đang tựa vào vai viện trưởng trẻ nức nở nghẹn ngào, Nhậm Thanh ngồi trên ghế sofa ở xa nhất nấu sủi cảo, sủi cảo được mua trên đường, là hiệu Loan Tử Mã Đầu. Dạ dày Nhậm Đóa Lan yếu nên thường ăn thức ăn lỏng là chủ yếu, nhưng đến giao thừa sẽ được nếm mấy viên sủi cảo. Bánh sủi cảo nhân 3 món của Loan Tử Mã Đầu luôn là món yêu thích của chị.
“Sao thế?” Điền Đằng hỏi.
Nhậm Thanh không nói lời nào, viện trưởng thấy thế giải thích đơn giản mấy câu, sau đó dưới sự thúc giục của y tá trực, qua phòng bệnh kế bên để kiểm tra.
Điền Đằng lại khuấy ly đậu xanh khác cho Nhậm Đóa Lan, kiểm tra độ nóng, bỏ một cây ống hút vào rồi đưa đến miệng chị, nói: “Chị, cô ấy không tới là bởi vì xảy ra chuyện.”
Trong lòng Nhậm Thanh trầm xuống.
Nhậm Đóa Lan nghi ngờ nhìn Điền Đằng.
Điền Đằng mặt không đổi sắc: “Ở trên đường cô ấy thấy việc nghĩa xả thân giúp đỡ, kết quả bị người ta đạp một cước ngã vào tường, chị nhìn trán của cô ấy đi. Cô ấy ngại không dám tới gặp chị đó. Chị hỏi cô ấy xem, có phải không.”
Sắc mặt Nhậm Thanh đỏ lên, rốt cuộc nhắm mắt gật đầu.
Nhậm Đóa Lan trỏ trỏ bảng chữ nổi, Điền Đằng lấy tới, đặt trước mặt chị, thấy chị run rẩy gõ hai từ “nhiều”, “chuyện”.
Điền Đằng phiên dịch ra, nói: “À, chị nói em bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác đấy.”
Xem xong “Đêm hội mùa Xuân CCTV”, Điền Đằng quả nhiên trải đệm dưới đất ngủ cùng Nhậm Thanh. Thật ra trong phòng bệnh có một bộ giường xếp khác, nhưng mùa đông khắc nghiệt, ngủ trên giường đơn lạnh như băng hiển nhiên không ấm áp bằng ngủ trong chăn êm nệm ấm dưới đất. Mà nếu hai người cùng ngủ trên một giường, tất nhiên phải ôm chặt lấy nhau để bảo đảm nửa đêm sẽ không bị té xuống, Nhậm Thanh thật sự rất ngượng.
Ngủ đến nửa đêm, Điền Đằng nghe tiếng khóc nức nở đứt quãng, anh nghĩ cô đang nằm mơ, nhưng dần dần cô trở mình thoát ra khỏi ngực anh. Cô không muốn đánh thức anh, “sột soạt” đưa tay lục tìm cái áo ở đầu giường muốn đi ra ngoài.
“Em làm gì?” Anh nói giọng mũi nghe không tỉnh táo lắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hả? Em đi vệ sinh, anh ngủ đi.” Giọng cô không quá ổn, nếu không phải biết cô đã khóc, anh sẽ nghĩ là cô bị sổ mũi.
Điền Đằng kéo cô vào lòng, hơi dỗi nói: “Em đi vệ sinh làm quái gì! Ngủ!”
Nhậm Thanh giãy giụa có chút kịch liệt, Điền Đằng không thể không lật người vững vàng khóa chặt tứ chi cô, anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào trán cô, trấn an nói: “Đừng buồn...”
Nhậm Thanh cắn răng, nhưng sau khi đau khổ và phẫn nộ dần ngấm vào, cô mạnh mẽ níu lấy cổ Điền Đằng, thô lỗ đè anh ở phía dưới. Điền Đằng kinh ngạc nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô, rốt cuộc biết rõ năm đó sức mạnh để cô dám can đảm lấy một địch hai ở đâu ra rồi.
Anh vươn cánh tay vòng quanh eo cô, bình thản nói: “Ngẫm nghĩ lại xem, Nhậm Thanh, có liên quan gì tới em nào. Năm năm trước cuộc sống của em có cha mẹ song toàn, mẹ qua đời vì bệnh, ba không để em chịu tủi nhục, sau khi ba qua đời thì chị em nuôi nấng em, cũng không uất ức em, em cảm thấy những việc này vẫn chưa đủ?”
Cô sụt sùi nói: “Đủ rồi.”
“Đủ rồi thì em khóc cái gì?”
“Không biết.”
Điền Đằng ôm gáy cô tựa vào vai mình, lãnh đạm nói: “Ngủ đi.”
Điền Đằng giữ lấy eo cô, tiếng cười rất quyến rũ: “Đi xuống làm gì? Mới vừa rồi đè anh rất có khí thế mà. Cứ để vậy đi.”
“Nặng lắm, anh không ngủ được đâu.”
Điền Đằng tiếc nuối thở dài.
Nhậm Thanh quả nhiên không từ chức, hình thức chung đụng với Nguyên Tịnh Viễn cũng cùng hoàn toàn không khác gì trước kia. Về chuyện tình nam nữ trong mấy bức hình kia, cô cũng không hỏi nữa. Nhưng một lần nọ, làm tài xế đêm khuya tới đón Nguyên Tịnh Viễn về từ quán bar, trên đường đi Nguyên Tịnh Viễn uể oải chủ động nói cho cô biết, ban đầu người phụ nữ đó không tự nguyện, sau đó, đại khái là vò đã mẻ lại sứt rồi. Anh không nói tỉ mỉ, khi đó anh chỉ là học sinh tiểu học, biết không nhiều. Chuyện sau này đều là do Nguyên phu nhân chủ quan suy diễn, không thể cả tin.
“Bà ấy đi khá sớm, ấn tượng cuối cùng của em với bà ấy chẳng qua là khuôn mặt tươi cười tái nhợt trong bệnh viện, ba em rất tốt với bà ấy, cũng rất tốt với em... Trước kia bà ấy đã làm gì, em không quá để ý. Nhưng mà, cảm ơn anh, Nguyên tổng.”
Nguyên Tịnh Viễn cười nói: “Đừng khách sáo.” Dừng một lát, anh chậm rãi nói: “Thật ra thì, trước khi em nộp đơn vào Nguyên thị, anh đã gặp em hai lần.”
“Thật sao?”
“Ở gần khu thương mại quốc tế lần đó có lẽ em không ấn tượng, nhưng ở quảng trường âm nhạc Thiên Nhan, em vô tình đạp lên chân anh, dường như là bị một nữ sinh đẩy ngã.”
Nhậm Thanh nhẹ nhàng đánh tay lái, cười nói: “Em nhớ rồi! Triệu Nghiên đẩy em! Em muốn lau giày cho anh, nhưng anh đi mất rồi.”
Lúc Nguyên Tịnh Viễn xuống xe, Nhậm Thanh ló đầu ra cười nhẹ nhàng.
“Tạm biệt, Nguyên tổng.”
“Tạm biệt.”
Mối quan hệ giữa Nhậm Thanh và Điền Đằng ngày đầu tiên đi làm vào năm mới đã công khai ngay. Hai người mặc quần áo, đội mũ, mang đồng hồ đeo tay đôi, lúc nghỉ trưa Điền Đằng còn cố ý nói với trợ lý Đào Lực là sẽ cùng bạn gái ăn cơm trưa, không cần mua mang về. Vì vậy, năm phút sau Nhậm Thanh vừa mang theo hai phần cơm xuất hiện đã đắm chìm trong ánh mắt mài đao xoèn xoẹt của toàn thể nữ nhân viên trong Nguyên thị.
Ngày đầu làm việc, Lam Oánh Oánh nghỉ bệnh không đến, ngày thứ hai tới làm đã lôi kéo đồng nghiệp hăng hái muốn loan tin tức độc quyền, tựa đề là “Chuyện xưa chưa kể của tổng giám và thư ký nhỏ”. Kết quả mới vừa bắt đầu, cô đã bị người ta cắt đứt. Lúc đầu, cô kinh ngạc, sau đó đờ ra, cuối cùng vẻ mặt tiêu điều nhìn bóng lưng phó chủ tịch của đảng bát quái tiêu sái rời đi, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa Nhậm Thanh sinh hoạt tình d*c không được hài hòa.
Cuối tháng ba, Hàn Tranh trở về từ Mỹ, gia nhập vào một hãng thu âm trong vùng. Nhậm Thanh mới nhận được tin từ tập đoàn Sina, về đã thấy được người thật ở trong căn hộ của Điền Đằng.
Hàn Tranh rất nhiệt tình cho Nhậm Thanh một cái ôm thật to. Thừa cơ Điền Đằng vào bếp nấu cơm, anh lôi kéo Nhậm Thanh nói dông nói dài. Anh bày tỏ điều mình tò mò nhất là trình tự Điền Đằng đeo chiếc nhẫn kim cương này lên ngón tay Nhậm Thanh thế nào. Nhậm Thanh dăm ba câu khái quát nói xong nhất thời giật mình, thấy Điền Đằng thật qua loa. Hàn Tranh vui vẻ, xem như trao đổi, anh kể chuyện về cuộc sống của Điền Đằng ở Mỹ cho Nhậm Thanh nghe.
Năm đầu Điền Đằng ở Mỹ đã làm thêm shipper giao thức ăn. Chủ quán cơm có ý tốt cho anh một công việc béo bở, là đưa đồ ăn cho các cô gái ở khu đèn đỏ. Các cô gái nọ luôn ngả ngớn hỏi: “Anh có muốn làm một trận ‘yêu’ đê mê sung sướng để bù vào tiền giao thức ăn không?” Điền Đằng một mực trả lời: “Xin lỗi, cơm quan trọng hơn ‘yêu’.”
Ở ngọn núi sau trường học, Điền Đằng gặp phải một cuộc “yêu” kịch liệt. Một bạn Tây da trắng hài hước hỏi Điền Đằng trăng trắng sành sạch rằng có biết cái gì gọi là “yêu” không. Điền Đằng không thèm ngẩng đầu, thẳng thừng nói với cậu Tây đó tên của mười mấy cô gái xinh đẹp ở bốn con đường của khu đèn đỏ cùng với giá cả của họ, hơn nữa rất bình tĩnh nói cho cậu Tây ấy biết, những cô gái kia không oán không hối ngày ngày chờ cậu ta, cậu ta mà không xuất hiện, các cô ấy sẽ ăn không ngon!
Nhậm Thanh cười đến nghiêng ngả.
Hàn Tranh thở dài nói: “Cậu không biết đâu, lúc ban đầu cậu ấy ở Mỹ gặp nhiều khó khăn. Ở đó, phương pháp kiếm tiền phổ biến nhất chính là đi giúp việc bếp núc, bưng bê thức ăn, rửa chén bát, làm vệ sinh ở quán ăn. Cậu ta ấy à, mặc dù tư chất tổng thể nhỉnh hơn tôi một chút, nhưng cũng khá vụng về... Không nói cái này nữa, dù sao hai năm sau đó, cậu ta bắt đầu dùng trí nhớ làm ra tiền, cuộc sống thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.” Nói tới đây, Hàn Tranh chuyển đề tài, nói: “Chỉ tiếc, tôi không phải đồng tính, nếu không, Điền Đằng tuyệt đối sẽ không rơi vào tay cậu đâu. Dù làm bất cứ giá nào, bá vương ngạnh thượng cung tôi cũng phải bắt cậu ta lại.”
Điền Đằng đạp giỡn một cước, đá Hàn Tranh ngã lên ghế sofa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đồ khỉ! Ông ra ngoài lúc nào hả!”
“Lúc ông muốn bá vương ngạnh thượng cung!”
Trên bàn cơm, Hàn Tranh bỗng nhiên hỏi: “Nhậm Thanh, cậu có từng nghe bài “Tại chỗ” chưa?”
“Nghe rồi, ở trong xe Điền Đằng.”
“À, trở về nghe thêm mấy lần nữa đi, đó là bài duy nhất Điền Đằng sáng tác cho album của tôi đấy. Sau khi phát hành đã cuỗm của tôi 5000 đô.”
Nhậm Thanh lặng lẽ nhìn Điền Đằng, khẽ thở dài: “Anh đúng là một nhân tài toàn năng!”