*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổ Tông đắc tội và mắng nhiếc Trương Thành Nam, anh ta có một làn da trắng nõn nà, lúc không tức giận thì trông ôn hòa nho nhã. Thật sự là nhìn không ra được một nửa khí phách của Hắc lão đại. Nếu cho ăn mặc sang trọng hơn và ném vào trong vũ trường thì thật sự rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm.
Anh ta chậm rãi lấy bao thuốc lá ra rồi hút một cái, toàn bộ khách mời ở đây chỉ có mình anh ta là đốt lên một làn sương mù mờ ảo màu lam và mờ mịt chỉ một màu lam.
Tầm mắt anh ta lướt qua thấy tay tôi đang nắm lấy cánh tay của Tổ Tông thì ánh mắt trở nên u ám. Tôi theo bản năng cúi đầu nhìn ngón tay giữa mảnh khảnh đeo một chiến nhẫn của tôi. Chiếc nhẫn có một viên kim cương lớn màu xanh lam đó chính là Tổ Tông đã mua cho tôi cách đây không lâu. Tổ Tông tính tình qua loa nên không để giá cả đắt tiền vào mắt, viên kim cương có kϊƈɦ thước cỡ ngón tay cái nhưng nó hầu như không được mài giũa mà được gắn vào trong vòng tròn bạc. Mễ Loan đã từng thấy qua một lần, cô ta nói đúng là hào phóng, vừa nhìn là đã biết được kim chủ bao nuôi cưng chiều nhất rồi.
Những lời này giống như mũi kim đâm vào khiến tôi đau đớn.
Lúc trước tôi rất yêu thích, phụ nữ mà, ai lại không thích quần áo với trang sức đẹp. Bây giờ thì tôi không thích nữa, tôi nghĩ rằng nó ngoại trừ nặng ra thì không có lợi ích gì khác. Thứ tôi muốn chính là tình yêu của Tổ Tông nên cho dù anh cắt những chiếc lon rẻ tiền bằng tay thì tôi cũng cảm thấy nó quý giá.
Việc quẹt thẻ đối với người đàn ông có thân phận như Tổ Tông mà nói thì nó giống như dùng giấy để lau ʍôиɠ vậy, cho nên anh đã quen rồi và anh có thể làm vậy với bất kỳ người phụ nữ nào mà anh quan tâm.
Mễ Loan hỏi tôi rằng tôi có biết tại sao tôi lại mệt mỏi như vậy không?
Lúc trước Tổ Tông tặng một chiếc xe, tôi hưng phần tới nửa tháng rồi lỗi kéo cô ta đưa đến quảng trường đi dạo giống như kẻ ngốc chưa từng thấy thế giới bao giờ. Hôm nay, Tổ Tông đề cập tới chuyện cho tôi mười chiếc xe nhưng trêи mặt tôi không còn nở nụ cười vô tâm vô phế như vậy được nữa.
Tôi yên lặng một hồi lâu rồi nhỏ giọng nói đã biết rồi.
Tiền kiếm đủ rồi thì nỗi xấu hổ về sự nghèo nàn và sự kỳ thị về sự sang hèn đã trở thành quá khứ. Tôi bắt đầu tham lam vô độ, tưởng tượng về ɖu͙ƈ vọng và sự yêu thương. Tôi hận thế gian này khi vừa gặp mặt đã diễn kịch, hận những kẻ quyền quý sống trăng gió và hận sự thật lòng quá khó để có thể tìm.
Trương Thành Nam ngậm điều thuốc với vẻ mặt lười biếng và kiêu ngạo: “Nghe nói viện trưởng Thẩm đang có chuyện vui. Tôi không chuẩn bị một món quà nhỏ thì là sơ suất của tôi rồi.”
Lông mày tôi đột ngột giật và run lên, tôi sợ nhất là khi anh ta nhắc đến chuyện này. Khối u thịt trong bụng tôi vừa là cục cưng nhưng đồng thời cũng chính là một quả bom. Nếu nó là giọt máu của Tổ Tông thì mọi người đều vui mừng nhưng nếu nó là của Trương Thành Nam thì sẽ long trời lở đất.
Tôi nhìn trộm Tổ Tông thì thấy sắc mặt anh bình tĩnh không nổi chút gợn sóng, anh không nói một lời nào mà nhìn Trương Thành Nam như đang suy nghĩ điều gì đó. Khuôn mặt quá bình tĩnh của anh khiến cho trong lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Đó là một sự thật đã bị chôn vùi rất sâu ngay cả bản thân mình cũng không rõ ràng được chuyện bên trong đó. Nỗi kinh hoàng nhất của nó là mình không thể đoán được rằng những người khác hiểu được bao nhiều trong câu chuyện này.
Một lúc sau, Tổ Tông buồn bực bật cười. Tiếng cười vang vọng cả sảnh tiệc nguy nga lộng lẫy, tiếng ồn ào đó cũng không thể che giấu được một chút u ám: “Ông chủ Trương rất quan tâm đến chuyện của tôi nhưng cũng không để ý đến chuyện đó có thích hợp hay không.”
Trường Thành Nam phối hợp với anh nhếch môi: “Đương nhiên, chuyện vui của viện trưởng Thẩm cũng có thể coi là chuyện vui của tôi nhưng không nhất thiết phải như vậy, vẫn còn quá sớm để kết luận mà đúng không?”
Mỗi lần anh ta thốt ra một từ là cổ họng tôi lại mắc kẹt lại một tấc giống như bị đặt trêи ngọn lửa để thiêu đốt và bị đốt đến cả người khó chịu. Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, anh ta đúng lúc lướt qua khuôn mặt đỏ bừng đầy lo lắng của tôi. Khi bốn mắt chúng tôi chạm nhau thì tôi thầm mắng anh ta một câu đồ khốn nạn.
Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của tôi phản chiếu trong con người của anh ta, sự hận thù không hiện rõ mà chỉ có sự nghịch ngợm và man rợ giống như đang liếc mắt đưa tình. Đôi mắt anh ta đầy nước trong veo và đôi tại đào hoa bình tĩnh nói: “Cô Trình vừa nói cái gì”
Tôi đã bị kϊƈɦ động như bị giết bởi cả nghìn nhát dao, anh ta thực sự không có ý định để cho tôi sống sót. Anh ta nhất định bức tôi đến bước đường cùng thì anh ta mới bỏ qua.
Xương cổ tay tôi ép vào tim không chút lưu tình, trước mặt Tổ Tông tôi không bao giờ dám thất thổ. Cho dù trong lòng không muốn nói chuyện nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình thường. Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại tâm trạng, giọng điệu không quen và bỏ qua sạch sẽ: “Ông chủ Trương, Hạo Hiên đêm nay uống nhiều rồi nên anh tự mình uống ly rượu này đi.”
Tôi vừa nói vừa thân mật tựa vào trong lòng của Tổ Tông, rất rõ ràng cảm nhận được sát khí của anh ta cũng giảm bớt đi một chút: “Hạo Hiên sẽ không tiếp đãi.”
“Hả?” Trương Thành Nam tức giận: “Cô Trình rất yêu người đàn ông của mình.”
Tôi ngây ngẩn cả người, dưới tia sáng đôi mắt đào hoa đung đưa: “Tôi không hại người đàn ông của tôi, càng sẽ không ngu ngốc để cho người khác có cơ hội lao vào.”
Tưởng Lan đang theo dõi qua lại giữa tôi và Trương Thành Nam lặp lại toàn bộ câu chuyện mà không nói một lời nào.
Hai đường nét cuối đuôi mắt của anh ta hằn sâu, nếp nhăn đó không phải là do già nua càng không phải là do mệt mỏi. Nó mang đậm mùi vị của một người đàn ông trưởng thành, tiếc rằng nó không thể phát ra âm thanh nếu không gợi cảm đến khó tả: “Viện trưởng Thẩm, cô ấy không nói thì rượu có thể không uống nhưng cô ấy đã nói như vậy thì tôi càng phải kính anh.”
“Cô gái nhỏ nghịch ngợm là do bình thường tôi nuông chiều cô ấy nên ông chủ Trương đừng so đo”
Môi Trương Thành Nam ngậm lấy miệng chén, gợn sóng bồng bềnh thỉnh thoảng tràn vào đầu lưỡi và thỉnh thoảng quấn lấy hàm răng. Môi anh ta càng ngày càng đỏ với hàm răng trắng tạo nên nét phong độ nhẹ nhàng: “Rượu không uống thì niềm vui của cô Trình, viện trưởng Thẩm cũng không thể độc chiếm.”
Những lời này cực kỳ dứt khoát khiến nụ cười còn sót lại trêи môi Tổ Tông bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt lạnh thấu xương như một thanh kiếm bức Trương Thành Nam đến mức không chừa một mảnh áo giáp: “Ý của ông chủ Trương là muốn chia một phần với tôi sao?”
Tổ Tông cười lạnh, giọng nói không cao không thấp nhưng đủ để gây chấn động rồi lòng bàn tay anh nắm chặt bụng tôi: “Một số thứ có thể chia và một số thứ thì không thể chia được. Nếu là một nửa ngón tay thì anh cũng phải trả giá”
Trương Thành Nam thờ ơ, anh ta hứng thú lắc ly thủy tinh. Màu nho đỏ vốn tươi đẹp lúc này dưới ánh đèn rực rỡ thì chúng càng thêm lộng lẫy: “Giá cả không thành vấn đề, anh và tôi đều là người thích đánh cược thì đánh cược và đều không sợ chết chóc mà.”
Anh ta dừng lại vài giây: “Tôi nên chúc mừng trước hay là đợi cho đến khi đứa trẻ được sinh ra. Chỉ sợ là viện trưởng Thẩm không chịu nổi câu chúc mừng của tôi thôi.”
Giọng điệu hấp dẫn và khuôn mặt đầy ẩn ý đó, trong chốc lát đã khiến cho mồ hôi lạnh đã biến mất trêи người tôi giờ lại chảy ra, nó làm ướt đẫm váy áo của tôi và khiến chúng dính vào lưng giống như được rửa sạch.
Tôi đợi rất lâu nhưng không nghe Tổ Tông đáp lại, hai người bọn họ giống như hai vị lão sư trong lòng yên lặng suy đoán một trò chơi vô hình.
Tưởng Lan là một người phụ nữ rất mưu mô biết sử dụng lời nói và cách diễn đạt của mình để đối phó với những tình huống bất ngờ. So với cô ta thì tôi tinh tế hơn nhưng chuyện tối nay không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, tôi bị mắc kẹt ở giữa, trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan thì làm sao tôi có can đảm để xen vào.
Cô ta mở miệng ra hiệu cho người phục vụ đưa hai ly rượu trái cây, cô ta cầm một ly đưa cho tôi còn ly kia thì cầm trêи tay: “Cô Trình, chúng ta có hai duyên phận khác nhau nên chuyện vui của cô hãy để cho tôi hưởng một chút may mắn.” Cô ta nhìn Trương Thành Nam, trêи mặt lộ ra vẻ hạnh phúc: “Việc nuôi dưỡng thai nhi là quan trọng, rượu chay cũng đã đem lên rồi. Tôi và anh Nam cũng đang chuẩn bị mang thai, nếu mấy tháng sau có tin vui thì tôi nhất định sẽ đích thân đến cảm ơn cô Trình và xin lấy kinh nghiệm từ cô.”
Tôi nhíu mày, lời nói còn chưa lọt vào tai thì đã thấy không được tự nhiên. Trương Thành Nam cũng đúng lúc này liếc nhìn Tưởng Lan một cái rồi anh ta không nói gì mà xoay ngón tay.
Thân thể căng thẳng của Tổ Tông đã bình tĩnh và dịu đi.
Trong lúc cụng ly, chúng tôi nhìn chằm chằm vào đối phương cười trông rất đạo đức giả. Chúng tôi uống một hơi cạn ly rượu, rượu chay cũng là rượu nhưng vị nhẹ hơn nhưng cuối cùng cũng là một vài phần đẳng cay. Từ khi mang thai tôi ăn uống cực kỳ thanh đạm nên khi rượu qua cổ họng, cũng có thể uống quá độ đã làm cho trước mắt hư thực như lơ lửng trêи mây và chỉ có dựa vào vai trái của Tổ Tông thì mới có thể ổn định.
Tưởng Lan kéo cổ tay của Trương Thành Nam: “Anh Nam, ông Phó đã đợi anh rất lâu rồi.”
Ông Phó là kẻ thù của Lâm Hào Kiện, thế lực không nhỏ và danh hiệu cũng rất vang dội nhưng lại không giữ nổi quần long tứ hải. Nơi đó thuộc về Trương Thành Nam, người có nửa đời kinh nghiệm cho việc đánh giết và chết chóc đã cho phép anh ta có được chỗ đứng trong thế giới đầy rắc rối này.
Năm đó ông Phó là khách mời của Kiều Thành Tứ. Kiều Thành Tứ có hơn hai mươi tình nhân danh chính ngôn thuận nhưng theo lời đồn thì có năm người trong số đó dây dưa không rõ với ông Phó. Kiều Thành Tứ biết điều đó nhưng cũng không quan tâm, nói trắng ra là chỉ cần không làm cho vợ anh ta bức bách thì đều có thể nhịn. Nhịn thì có lẽ sẽ không phải đánh nhau để bỏ tiền ra nuôi tình nhân thì còn gì bằng. Hơn nữa, việc giao dịch của anh ta với những người khác và ông Phó cũng không phải là không có gì, thậm chí phần thưởng ông ta cho Kiều Thành Tứ còn vượt xa giá trị của một vài cô tình nhân.
Sau khi loại virgin mới ở Tây Bắc xâm nhập vào thị trường thì cần sa có mùi thô ráp và nghẹt thở nên bán rất kém. Nó chỉ có thể trộn với kẹo và bột K và trộn với hàng hóa tốt để bán cho Vân Nam, Hồng Kông và Macao, ngày càng có ít người buôn bán cần sa nên họ đã chuyển sang dùng đá. Ông Phó không rút tay mà thay vào đó ông ta chiếm lĩnh thị trường cần sa. Vì cần sa rẻ và có nhiều vùng sản xuất nên ông ta kiếm được rất nhiều tiền. Kiều Thành Tứ có một băng nhóm khổng lồ gồm bốn nghìn người và một nửa số tiền hỗ trợ là của ông Phó.
Tài xế của Kiều Thành Tứ nói rằng ông Phó đã ngủ với con gái của anh ta và khi Kiều Thành Tứ biết tin thì thiếu chút nữa sụp đổ. Kiều Thành Tứ sắp ngã quỵ, cảnh sát điều tra rất dữ dội nhưng anh ta còn cần ông Phó chống đỡ nên đành âm thầm chịu đựng.
Trong những năm gần đây ông Phó đã biến mất và ông ta đã nhận khoán một trăm mẫu vườn cây thuốc phiện. Khi ông ta trở lại thì chủ động bày tỏ lòng tốt với Trương Thành Nam, điều này sẽ rất bất lợi cho Tổ