*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nguy hiểm xảy ra, nóng vội là điều tối kỵ nhất, sẽ rơi vào thế bị động và hỗn loạn hơn, sẽ bị đối phương dắt mũi, không còn lý trí để phân biệt và ứng phó.
Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ xe, dùng lòng bàn tay ấn vào một cái nút. Tôi không biết rõ đối phương là ai, thậm chí trước mắt như một đám sương mù, còn quá sớm để đưa ra kết luận, nhưng có một điều có thể khẳng định, người rút súng nhất định không phải là người tốt.
Tài xế nâng gương để nhìn xung quanh, sau khi nhanh chóng nhìn xung quanh, thành phố cũng sắp tối, khắp nơi đều có người, không phân biệt được đâu là người dân bình thường, đâu là tay sai, việc đó cũng giống như chúng ta ở ngoài sáng, còn sát thủ lại ở trong tối, rất khó đề phòng.
“Cô Trình, hãy đợi ở đây rồi thông báo cho người đến hỗ trợ, cho dù bọn họ có hỗn xược như thế nào, thì cũng không dám như vậy đâu nếu không cẩn thận tạo nên sai lầm lớn.”
Lời nói của tài xe như đánh thức tôi, Tổ Tông vì muốn Phục Hưng số 7 xuất hiện, mà không có thời gian quan tâm đến người bên cạnh, tôi cá là sẽ không tìm được anh, quả nhiên đúng là như vậy, điện thoại của anh và Hai Sói đều bị tắt.
Tôi đã chứng minh được suy đoán của mình, người lên kế hoạch cho cuộc đấu súng này, chắc chắn là một người thân cận biết rõ mọi chuyện.
Con cáo già Thẩm Quốc Minh này vì lợi ích mà không từ thủ đoạn với Văn Nhật Hạ, bao gồm Tưởng Lan và Phi Phi đều bị nghi ngờ.
Hơn nữa bọn họ, những người nổi tiếng tại ba tỉnh miền Đông Bắc, đã bao tôi và chi cho tôi rất nhiều tiền, họ đều hận tôi đến nghiến răng, từng có một vợ của quan chức, nói trong lúc người đàn ông say đã nói, ʍôиɠ của em gái nhiều nước, nếu lên giường chắc rất sung sướиɠ, bà ta giống như gặp kẻ thù, như sợ tôi đụng vào mồ của bà ta, có một đám người, đã chặn cửa sau lại, nhốt tôi vào nhà vệ sinh cả một đêm, đây không phải là trò đùa, đối với những người có quyền thế, mạng của những người như họ không đáng tiền, ở những nơi ăn chơi như vậy có rất nhiều cô gái đã chết oan.
Còn về cảnh sát, cho dù là đen hay trắng, cấm kỵ nhất là xen vào việc của người khác, cũng không biết đối phương là người như thế nào, tức giận thì được gì, tôi chỉ là thịt cá, cũng được xem trọng.
Tôi có gắng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của mình, “Xông ra ngoài”
Tài xế hỏi tôi nên chạy đường nào, tôi chỉ vào một con đường hơi hẹp, nhưng cũng ít người, “Lái đường càng khó càng tốt.”
Chiếc xe chạy hết ga, phóng nhanh ra khỏi trung tâm thành phố trực tiếp chạy về đường cao tốc Đông Nam, lúc này lại đúng năm giờ, tình hình càng trở nên tệ hơn, phương tiện và người quá đông, cả con đường đã bị kẹt, dù có bóp còi xe thế nào thì cũng không thể di chuyển lên phía trước được, không có một kẻ hở, tài trán đầy mồ hôi, “Cô Trình, chỉ sợ sẽ không đi được."
Tôi quay đầu nhìn chiếc xe phía sau, có mấy chiếc xe Santafe màu đen chạy sát bên cạnh, tạo thành hình một con rồng uốn lượn, vây chúng tôi vào một ngõ cụt, mà rõ ràng bọn họ đã chặn hết các con đường, chỉ còn lại một con đường ở ngoại ô phía tây hẻo lánh.
Nhưng khi lái vào đó, thì mọi chuyện sẽ phó mặc cho trời, có thể từ bỏ, nhưng hiện tại đã không còn đường nào có thể đi nữa.
Tôi nghiến răng, “Chạy."
Tài xế không dám chậm trễ, cổ gắng tranh giành từng giây trong hoàn cảnh nguy hiểm này, chậm nửa bước thì sẽ chết, anh ta rẽ trái rồi rẽ phải, sau đó đạp mạnh chân ga, như một mũi tên lao về rừng cây phía trước, hoàng hôn bao phủ lên những tán cây, và con đường bằng nhựa, mang đến một cảm giác bí ẩn không thể nói thành lời.
Thiếc xe chạy như bay được một lúc, đã bỏ được những chiếc xe Santafe ở phía sau, nhưng họ vẫn kiên trì đuổi theo, một chiếc giữ bên trái, còn một chiếc bên phải, thời gian vô cùng căng thẳng, chênh lệch một chút, cũng tách được bọn họ ra, nhưng chúng tôi cũng đã bỏ lỡ cơ hội ổn định lại, tài xế hoảng hốt, “Cô Trình! Những người là là tử sĩ, muốn mạng của chúng ta, hay là muốn bắt
Vẻ mặt tôi căng thẳng, cả người đổ mồ hôi lạnh, thấm vào quần áo của tôi, dám người này tất nhiên là muốn bắt sống, nếu là tử sĩ, thì đã sớm lấy mạng, chứ cũng không cần phải rượt đuổi như vậy.
Tôi run rẫy bấm một dãy số, mà nó đã nằm sâu trong đầu tôi, lập lại hàng ngàn hàng vạn lần, những con số nổi lên, tôi không biết đã bấm những số nào, tôi cũng không rõ mình đã điện cho số nào, đến khi nghe được giọng nói trầm thấp của Trương Thành Nam truyền vào tai tôi, tôi như bị đánh thức, mới ý thức được, liền mở miệng khóc, những dũng khí và cô đơn như hóa thành tro bụi, tôi cũng chưa bao giờ cho anh thấy yếu đuối này của mình.
Anh nghe thấy hơi thở run rẩy của tôi, hỏi tôi bằng một giọng nói trầm am.
Tôi cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, “Có một nhóm người, muốn bắt cóc tôi.”
Anh không nói lời nào, im lặng khoảng hai ba giây, anh im lặng, đột nhiên đầu bên kia nghe tiếng gió thổi rất lớn, anh đang vội vàng mở cửa đi ra bên ngoài, vô cùng vội vàng, “Em đang ở đâu.”
Tôi nhìn xung quanh, nơi này đối với tôi vô cùng xa lạ, trong trí nhớ của mình tôi cũng chưa từng đến nơi này, “Tôi không biết.”
Một cú va chạm rất lớn hai bên cửa xe mà không hề có dự báo trước, có một loạt tiếng động lớn vang lên, có tiếng súng, và tiếng động mạnh do va chạm với mặt đất, sau đó gương chiếu hậu cũng bị vỡ, mảnh kính văng khắp nơi, mảnh thủy tinh màu trắng vương vãi trêи sàn xe, bánh xe cũng bị bể, xe đang rung lắc rất mạnh, suýt nữa đã bị lật.
Tài xế đang cố gắng kiểm soát, nhưng vẫn không thắng được, chiếc xe gần như bay lên không trung, lại nặng nề ngã xuống, tôi cố gắng nắm chặt tay vịn, năm ngón tay tái nhợt không còn chút máu, tôi ngồi trong xe cả người lắc lư, như muốn bay ra ngoài, bình xăng đã bị đạn bắn thủng và xăng đang chảy ngoài, sau đó tiếng chuông báo động vang lên, tốc độ chiếc xe từ từ giảm lại, tài xế khàn giọng gọi điện kêu cứu, nhưng xung quanh là rừng núi, có tiếp tục kêu thì bên ngoài cũng không nghe được vị trí của chúng ta.
Bên đây trận chiến quá thảm thiết, nghe thấy những âm thanh khiến người khác sợ hãi, hiếm khi giọng điệu của Trương Thành Nam dao động, mà tôi lại nghe thấy một sự run rẩy, lẽ ra không thuộc về anh ta, cảm giác anh ta đang hoảng hốt nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ, “Tiểu Ngũ, đừng sợ, anh sẽ rất nhanh tìm được em, em cố chịu thêm một chút.”
“Trương Thành Nam” Tôi gọi tên anh ta, cũng rưng rưng nước mắt, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi mím chặt môi, cố gắng nhịn những tiếng thút thít đang cố thoát ra trong cổ họng, “Thật ra tôi...”
Tôi còn chưa kịp nói nửa câu còn lại, thì chiếc xe đã bị tông mạnh một cú từ phía sau đuôi xe, tôi liền ngã về phía trước, về theo quán tính bị bật lại phía sau, đầu tôi cũng đập vào cánh cửa, sau đó cũng ngất đi.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, giống như đã mấy tiếng đồng hồ, tôi tỉnh dậy trong đầu một mảnh hỗn loạn, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, sau một lúc thích ứng, tôi phát hiện có một cửa sổ hình vuông trước mặt, hơi nước mờ ảo và những đám mây u ám trêи bầu trời, không ngờ ngoại ô phía tây cũng có sương mù, sau khi hoàng hôn tắt đi những ánh nắng, thì ánh trăng tịch mịch cũng đã hiện ra, lơ lửng bên khung cửa sổ
Tôi di chuyển hai lần, thì cảm thấy tay và chân đã bị trói lại, trêи miệng cũng bị dán băng dính, không thể hét lên được, tôi như một con búp bê cũ cắt hư bị vứt bỏ trong góc. Hai đầu gối cũng đã tê đến không có cảm giác, tôi cố gắng dùng một chút sức, kéo thân thể yếu ớt của mình dựa vào một tảng đá, quan sát căn phòng một cách tỉ mỉ.
Trang trí rất cũ, nhưng không có vẻ như đổ nát, lại mang một chút cổ kính, hoàn cảnh xung quanh như vậy, tôi cảm thấy những người này không cần phải đi bắt cóc, đây chính là sự cao minh của người ở phía sau, đề phòng tôi ở trong xe đã báo cảnh sát, nên mới làm giả như vậy.
Tôi mơ hồ ngầm lên hai tiếng trong cổ họng, muốn thu hút người đến đây, đột nhiên, ngoài cửa có nhiều tiếng bước chân rất ồn ào, và lộn xộn, giống như không phải chỉ có một người, mà là rất nhiều người, rất nhanh cánh cửa đang bị đóng được đẩy ra.
Có mấy tên tay sai đứng xung quanh một người phụ nữ trẻ tuổi đang đội nón màu đen, mặc một bộ đồ khá mỏng nhưng lại rất sạch sẽ, phần lớn khuôn mặt đã bị cái nón che hết, chỉ lộ ra cái cằm nhỏ nhắn, tôi nhìn mơ hồ nhìn thoáng qua, là một người có bộ dạng vô cùng xinh đẹp.
Tên tay sai đưa cô ta đến một cái bàn tròn nhưng không nói lời nào, người phụ nữ cởi áo khoác ra, nhỏ giọng hỏi, “Tiền đã đến chưa.”
Tên tay sai nói đã chuyển đến một nửa, còn một nữa là khi nào có kết quả hoàn chỉnh, thì sẽ chuyển ngay lập tức.
Cô ta cười lạnh, “Con tin cũng nằm trong tay tôi, còn muốn ra điều kiện với tôi. Trong vòng một tiếng, tôi muốn thấy toàn bộ số tiền, thì con dao sẽ không rơi.”
Trong tìm thức tên tay sai liếc nhìn tôi, “Người phụ nữ này rất cứng đầu, cũng rất xảo quyệt, nhìn bộ dạng lúc cô ấy đầu hàng, ngài sẽ biết cô ấy giỏi như thế nào.”
Cô ta cũng không nói nhiều, ngồi trêи ghế quý phi chỉ vào vào lư xông trầm đang cháy, tên tay sai hiểu ý, liền lấy từ trong túi ra một miếng hương dễ tan, mở nắp lư ra và bỏ vào, có mùi rất kỳ lạ, theo bản năng tôi kháng cự, cố gắng nín thở, nhưng khoảng một phút, cả người tôi cũng đến điểm mấu chốt, mới ngất đi.
Mùi hương rất nồng lan tỏa khắp nơi, xộc thẳng vào mũi, tôi linh cảm đây chẳng phải là thứ gì tốt, mà nó được điều chế ra dành riêng cho tôi.
Sau khi làm xong, tên tay sai cúi đầu đi ra khỏi phòng, người phụ nữ bày ra một cờ bàn vua, hai hộp cờ