Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 118: Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từng lời nói của người phụ nữ khiến tôi rùng mình, tôi không hiểu nỗi ân oán và thù hận của cô ta và Trường Thành Nam. Tại sao anh ta không nói với tình nhân danh chính ngôn thuận của anh ta mà lại bắn mục tiêu vào người không liên quan là tôi. Cô ta nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi thì cười khẽ: “Đương nhiên tôi sẽ không dễ dàng mà rời khỏi, vừa có thể rút bỏ thù hận vừa nhận được phần thưởng xứng đáng chỉ hai điều này thôi cũng đã đủ hấp dẫn tôi nên tôi sẵn sàng liều mạng động đến người phụ nữ xinh đẹp như cô Trình. Theo như tôi biết, rất nhiều người phong cho cô danh hiệu tình nhân hàng đầu của các quan chức, danh hiệu đó quả thật rất xứng đáng.”

Cái danh hiệu này ở Tây Bắc đúng là có người đã từng được phong, cô ta ra mắt cùng lúc với thời điểm mà Mễ Loan ra mắt. Cô ta đóng một vai phụ trong phim cấp ba ở Hồng Kông nhưng rất được yêu thích, say này nhân vật chính không hài lòng nên đã cắt cảnh quay của cô ta. Cho nên, cô ta sang Nhật và suýt chút đã đóng phim nóng. Người phụ nữ có phúc khí như vậy sẽ ăn không ngồi rồi, có thể nói là có thể được nằm trêи đống tiền cũng không vui mà quay phim vất vả thì cũng cảm thấy mệt. Khi tình nhân gặp được người không già như Tổ Tông cũng coi như có được lợi, vừa thoải mái lại có tiền để tiêu. Cho nên, tên báu vật này lập tức được xếp chưng với các quan chức cấp cao.

Lúc cô ta nổi tiếng thì các quan chức ở ba tỉnh miền Đông Bắc nhìn thấy cô ta như chó nhìn thấy phân, ngửi thấy mùi thì lập tức chạy theo và tên đã ngủ với cô ta nói: “Ngọc Chi đúng là làm cho người khác không thể ngủ đủ giấc mà, trong một đêm tôi đã uống nửa chai thuốc rồi mà trứng không chịu nổi vẫn cứ muốn làm.”

Nhưng thế hệ gái điểm như Ngọc Chi đã sớm biến mất từ lâu, vì ai có thể trẻ mãi mà không già chứ. So với Mễ Loan thì cô ta còn lớn hơn vài tuổi và thời kỳ đỉ cao của tình nhân cũng chỉ mới được vài năm mà thôi, cho dù sức có kinh người đến cỡ nào thì cũng không thể kìm được lòng của những tên báu vật. Đây chính là mẫu chốt để tất cả tình nhân cố gắng chiếm được vị trí thượng phong.

Cô ta thì luôn sẵn sàng nhưng liệu tôi có sẵn sàng không? Cuộc đời cầm quyền của Cẩm Y Ngọc Thực là ngọt ngào và hấp dẫn đến cỡ nào, cuộc đời một khi đi qua thì không thể nào bỏ qua, nó giống như bị nghiện virgin vậy.

Sau Ngọc Chi thì em gái nhiều nước thay thế cô trở thành tình nhân hàng đầu của các quan chức, chỉ là không ai ngờ rằng tôi lại có thể đứng cạnh thái tử gia, hơn nữa còn đứng vững như vậy. Vô số người ra sức dùng thủ đoạn nhưng cũng không thể lật đổ tôi.

“Là ai trả tiền cho cô để cô ra tay với tôi, tôi có thể trả gấp đôi cho cô.”

Người phụ nữ không nói gì mà tập trung vào việc lau bàn cờ, lau đến nổi ngọn nến đỏ phản chiếu rực rõ và mờ ảo trong đó.

Tôi nói tăng gấp ba bốn lần cũng không phải là không thể.

Tổ Tông không thiếu tiền và bây giờ anh lại cưng chiều tôi đến như vậy thì trăm phần trăm anh sẽ lấy tiền để đổi lấy sự an toàn cho tôi, tôi có lòng tin vào chuyện đó. Người phụ nữ mỉm cười và lắc đầu: “Cô Trình, không phải là tôi không tham tiền nhưng có một số thứ tôi không thể tham được, tất cả giao dịch đều phải tính tới mục đích lâu dài.”

Tôi vẫn muốn cố gắng hết sức để thuyết phục cô ta, tôi đang ở trong tay cô ta nên chủ cần cô ta chịu thả tôi ra ngoài thì tôi không phải tốn nhiều tiền. Tuy nhiên, cô ta không cho tôi cơ hội này, cô ta chào hỏi thuộc hạ ở bên ngoài để hỏi thăm tình hình.

“Chị dâu, năm phút trước Trương Thành Nam có gọi điện thoại tới.”

Người phụ nữ dừng lại và nhưởng mày: “Anh ta có đến đây để gặp mặt trực tiếp không?”

"Giọng nói của anh ta đúng là rất trầm nhưng tôi có thể nghe rõ.”

Người phụ nữ nhìn tôi qua vai của thuộc hạ rồi nở nụ cười: “Anh ta đúng là vì cô tình nhân nhỏ này mà tốn nhiều công sức, tôi đã thực hiện nó rất hoàn hảo rồi vậy mà anh ta cũng có thể tìm ra tung tích nhanh như vậy.”

“Trương Thành Nam có tay mắt ở khắc Tây Bắc, nếu anh ta muốn điều tra thì cũng không có khó khăn gì.”

Người phụ nữ thản nhiên nói: “Pha trà chờ ông chủ Trương, tôi và anh ra đã nhiều năm rồi không nói chuyện, làm sao có thể không chiêu đãi tốt được.”

Thuộc hạ do dự hai giây: “Chị Lâm, sẽ có người đến đây nhưng không phải là anh ta.”

Lời còn chưa dứt thì cửa đã bị đẩy ra kêu lên một tiếng đến đau nhức màng nhĩ, nghe vậy tôi lập tức quay đầu nhìn sang. Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia thì con người lập tức phóng đại, mừng rỡ rồi lập tức hóa thành khϊế͙p͙ sợ. Người đi vào lại là Quan Lập Thành, người đã đi một thời gian dài.

Anh ấy dùng một tay để cởi từng chiếc nút áo trêи bộ quân phục màu xanh đậm, bước chân từng bước ổn định, mặt mày điềm tĩnh giống như là anh ấy đang đi dự tiệc. Cho dù là người phụ nữ mở đầu lập tức bày mưu tính kế thì cũng có ba phần sửng sốt: “Tham mưu trưởng Quan, sao lại là anh?”

Tầm mắt Quan Lập Thành liếc qua tôi đang bị trói ở một góc, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh rồi anh ta bình tĩnh quan sát người phụ nữ, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng: “Sao, ai đến thì không giống nhau."

Người phụ nữ suy nghĩ một chút và có lẽ cô ta đã đoán được đường đi, Trương Thành Nam là kẻ thù cũ của cô ta, nếu anh ta xuất hiện thì cũng không băn khoăn tới việc phản tác dụng nhưng anh ta không muốn đem sự an toàn của tôi ra để mạo hiểm. Anh ta nhất định đã cho rất nhiều lợi thế mà ngay cả Quan Lập Thành cũng vì đó mà cảm động.

Trái tim tôi nóng ra như một bức tường thành sụp đổ và tan vỡ.

“Đúng vậy, không ai có thể thay đổi kết quả. Chỉ là tôi không ngờ Trương Thành Nam danh tiếng lừng lẫy vậy mà cũng có lúc phải rụt đầu chờ cứu binh”

Người phụ nữ đưa tay mời anh ấy ngồi xuống: “Ai tới đây thì cũng đều là khách, tham mưu trưởng Quan đến thăm Hàn Xuyên vừa lúc tôi có một nước cờ không thể hiểu có thể hỏi anh.

Ánh mắt Quan Lập Thành dừng lại trêи trục ngang dọc của bàn cờ: “Tôi không am hiểu về cờ vây”

Người phụ nữ chọn hai con cờ đen trắng: “Tôi cũng là người xuất gia nửa chừng, trong số những người mới trêи đời này thì ai là người vừa sinh ra đã đứng ở trêи cao”

Quan Lập Thành cười nói, đó là hai thủ thuật.

Nhân vật mạnh mẽ khi đối đầu sẽ không bao giờ đối đầu với mâu thuẫn, hiểu rõ ý đồ của nhau và đạt được mục tiêu một cách vô hình thì đây mới là cao thủ đối đầu.

Bề ngoài bọn họ càng hòa hợp bao nhiêu thì trong lòng càng dâng trào, ai biết được có bao nhiêu người và thế lực vây quanh ngôi nhà này. Không có gì là tuyệt đối bình yên vô sự cả.

Tôi nghiêng người nhìn tình hình phức tạp trêи bàn cờ, rõ ràng là cố ý bày ra thiên la địa võng để hoàn toàn không giải quyết được. Tôi không hoàn toàn hiểu về cờ vây nên không thể biết được tổng nước cờ trong đó nhưng tôi biết rõ trò chơi chết chóc này ngoại trừ lật bàn cờ thì cũng không có cách nào để giải mã.

Người phụ nữ chỉ vào bốn góc hỗn loạn nhất ở giữa bàn cờ: “Quân đen xâm phạm quân trắng, quân trắng thì tự bảo vệ mình nên đã nuốt chửng những quân lính tốt và phá vỡ tường thành của quân đen. Vì vậy quân đen phải tính toán chi li và cắn ngược lại quân trắng, sống chết giằng co. Đã như thế này thì ngoài việc chiến đấu đến cùng và chịu thua quân trắng, quân đen còn có thể phá vỡ vòng vây sao?

Cô ta tự tin nở nụ cười vì có sự tính toán trước, Quan Lập Thành trầm mặc nhìn bàn cờ. Anh ấy nhíu mày như suy nghĩ cái gì đó, một hồi lâu sau mới giãn gương mặt ra. Anh vặn một quân cờ đen và gõ vào góc bàn, ngón tay anh ấy không nhẹ không nặng nhưng mạnh mẽ chấn đến sáp đỏ rung lên. Hai khuôn mặt cách nhau một cột ánh sáng mờ mịt và ʍôиɠ lung giống như một cuộc chiến không đổ máu.

“Nếu tôi giải được thì cô Lâm sẽ hứa với tôi cái gì, cũng cần phải có chút đặt cược thì mới có thể khơi dậy được khát vọng thắng thua."

Người phụ nữ nâng tách trà lên, không thèm để ý mà mỉm cười hỏi tham mưu trưởng Quan muốn gì.

“Tại sao tôi lại ở đây và chỉ cần yêu cầu một cái gì đó.”

Miệng uống vào ba phần trà nóng, đầu lưỡi cong lên và có một chút không kiểm soát được mà tràn ra: "Đặt cược lướn như vậy thì tôi không chơi, tham mưu trưởng còn muốn ép buộc sao?”

Một nửa uy hϊế͙p͙, một nửa đùa giỡn, Quan Lập Thành chăm chú nhìn bàn cờ. Hai quân đen trắng đúng là đã cứng đờ, quân đen linh hoạt có nhiều chỗ ẩn nấp. Nếu muốn thua hai thành thì tuyệt địa phản công hoặc là thua. Trong phân tích cuối cùng thì thấy không có hi vọng thắng, xem ra quân trắng lép vế và quân đen chiếm thế thượng phong nhưng thực ta thì quân đen mạnh ở ngoài và bên trong là một mảnh phế tích.

Cô Lâm cho dù là có giỏi giang như đàn ông thì cũng không thể đoán trước được.

Quan Lập Thành liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nghe thấy tiếng động tĩnh. Sau một hai phút yên tĩnh thì người phụ nữ đặt tách trà xuống, đồng thời anh ấy mở miệng: “Tôi không ép ai cả, chỉ là tôi thắng rồi. Hương trong lư hương cô Lâm dập tắt như thế nào.”

“Ôi chao” Cô ta nở nụ cười duyên dáng và hài hước, nếu không pahir gương mặt đó thật sự khó coi thì cô ta đã là một mỹ nhân quyến rũ: “Tham mưu trưởng Quan Tổ Văn là người có tài văn chương, quân sự và có một đôi mắt sáng suốt có thể nhìn thấu thiên hạ. Tôi còn may mắn nhìn thấy được mũi anh cũng có đạo hạnh”

Đầu ngón tay Quan Lập Thành vuốt ve mép quân cờ, anh ấy híp mắt nhìn cố định một chỗ nào đó, kín đáo đến mức hầu như không ai để ý tới nhưng nó là điểm chết duy nhất của quân trắng. Anh ấy dùng quân đen để chặn đường sống và nuốt chửng sáu phần rưỡi xung quanh.

Cô Lâm ngẩn ra, cô ta không ngờ quân đen có thể chuyển bại thành thắng. Hơn nữa lại là dưới mắt của cô ta mà lợi dụng chỗ sơ suất của cô ta.

Cô ta rất không vui nhưng đành phải hào phóng nói: “Tham mưu trưởng Quan thật là tháo vát, tôi thừa nhận”

Quan Lập Thành vặn vẹo ngón tay rồi xoa mùi mực của quân cờ: “Tôi không phải văn nhân, lấy cờ vây làm chiến thuật, thắng một phần rưỡi thì cũng là do may mắn.”

Cô Lâm không chớp mắt nhìn chằm chằm Quan Lập Thành rồi linh hoạt vẫy tay. Thuộc hạ mở lư hương rồi lấy mồi nhang chưa chảy ra ném xuống chân để dập. Góc nhìn của tôi là rõ ràng nhất, tôi nhớ khi đặt vào trong là có hai mồi, một viên màu nâu và một viên màu trắng nhạt nhưng anh ta chỉ lấy ra viên màu nâu.

Mùi hương trong phòng quả thực đã bị xua đi rất nhiều nhưng vẫn phảng phất một mùi gì đó không thể giải thích được. Cô Lâm lại bày ra trò khác, khi bàn cờ đó chơi hơn phân nửa thì lúc đầu tôi cảm thấy miệng lưỡi khô khan và sau đó thì cả người vô lực, một mùi vị phảng phất qua như vậy giống như dây leo chằng chịt và siết chặt một cách dày đặt khiến tôi không thể thở nổi. Cơn đau càng lúc càng dữ dội và rõ ràng nó sinh ra từ trong nội tạng. Trong chốc lát, toàn bộ hội tụ xuống bụng dưới, từng hạt mồ hôi lớn chảy xuống và tiếp theo nó lấp đầy cả trán và cổ của tôi.

Tôi chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng cũng không chống lại được cơ đau mãnh liệt. Toàn bộ cơ thể tôi ngã sang một bên và nặng nề rơi xuống đất.

Tiếng đập rầm rầm đã làm cho hai người chơi cờ giật mình, cô Lâm đang toàn tâm toàn ý chiến đấu trong khi Quan Lập Thành một mực làm hai việc. Anh ấy chú ý đến phía bên này của tôi, lúc tôi nằm xuống thì anh ấyChỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em) - Chương 118: Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.