*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai Sói bấm còi inh ỏi làm tôi giật mình, tôi đứng thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh, nói rõ tình hình lúc này, có tôi đi theo bên cạnh thì ít nhất họ cũng cho chút mặt mũi.
Tổ Tông không hỏi, anh hiểu được tấm lòng của tôi. Chút khôn vặt này tuy không làm được việc lớn nhưng cũng không thể không giải quyết được việc nhỏ. Anh nâng cửa kính xe lên, bảo Hai Sói đưa di động. Anh gọi cho bên Viện Kiểm sát và phân phó những người bên đó trong vòng một giờ phải lấy được lệnh khám xét biệt thự. Sau khi nhận được đảm bảo, anh dừng lại một lát rồi nói thêm: “Lệnh khám xét màu đỏ”
Tim tôi nảy lên một cái. Hai Sói và tôi nhìn về phía Tổ Tông gần như cùng một lúc. Có ba loại lệnh khám xét do Viện Kiểm sát ban hành. Bình thường nếu muốn bắt người ít nhất phải có một lệnh khám xét màu đen. Còn lệnh khám xét màu xanh lam dùng để tra xét thuế vụ và điều tra tham nhũng. Cao nhất là màu đỏ. Lệnh này chỉ được ký khi đó là một vụ án lớn có liên quan đến giết người, mại ɖâʍ, buôn bán virgin và buôn lậu. Hầu hết các trường hợp này đều cần phải báo cáo với Viện Kiểm sát tỉnh, các lãnh đạo tỉnh nắm toàn quyền chỉ đạo, đây cũng được coi như một sự kiện lớn của tỉnh.
Tổ Tông quyết định làm điều này đã có thể chứng tỏ anh ấy hy vọng và quyết tâm đến chừng nào.
Bình thường anh ấy hay diễn trò, còn có ông đây làm chỗ dựa, lúc nào cũng có dáng vẻ của một tên ăn chơi trác táng. Nhưng tôi biết thủ đoạn của Tổ Tông rất hiểm độc, chỉ là anh ấy giấu quá sâu. Dù sao tôi cũng không quá lo lắng cho anh ấy. Chỉ cần một ngày Thẩm Quốc Minh chưa ngã, Tổ Tông cũng sẽ không rớt đài, tôi chỉ sợ Trương Thành Nam sẽ không chịu để yên.
Hai Sói hỏi tôi muốn về nhà ư, nếu được thì sẽ tới nơi ngay lập tức. Tổ Tông nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Muộn rồi, lái nhanh một chút.”
Lúc chúng tôi trở về biệt thự là lúc bảo mẫu đang tiếp đãi cấp dưới của công tố viên ở phòng khách. Tổ Tông không đưa anh ta lên lầu mà ngồi ngay tại sô pha. Nói thật ra thì đừng nghĩ tôi là vợ bé của quan chức cấp cao trong vài năm qua nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một lệnh khám xét màu đỏ. Nó có ý nghĩa quá to lớn, liên quan tới những âm mưu động trời và chết chóc vô số, mà bình thường khó có thể thấy được.
Rõ ràng tên cấp dưới không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta không thắc mắc gù trực tiếp đưa cho anh ấy. Tôi nhìn Tổ Tông viết mà bất lực không thể ngăn cản. Chuyện đã tới nước này, Trương Thành Nam không chịu rút lui, Tổ Tông cũng không có ý định nhường nhịn cho qua, giáo nhọn giương cao, nếu không làm đối phương đổ máu thì ai cũng chẳng chịu từ bỏ.
Chữ viết mạnh mẽ phóng khoáng được viết một cách lưu loát ở chính giữa lệnh khám xét, Tổ Tông gấp nó lại và nhét vào ngực cấp dưới: “Thông báo cho cơ quan, chuẩn bị đợi lệnh”
Cấp dưới mở ra nhìn lướt qua, đột nhiên sắc mặt đầy kinh hãi: “ Viện trưởng Thẩm, anh chắc chắn chứ? Lệnh đỏ đã ban hành thì không thể thay đổi được. Thù hận giữa Viện Kiểm sát chúng ta với Trương Thành Nam sẽ càng sâu hơn.”
Tổ Tông hơi nhướng mi: “Mẹ nó cậu đừng có nói nhảm nữa, nếu xảy ra chuyện thật thì cậu gánh đi, tôi chuồn.”
Tên cấp dưới đổ mồ hôi hột, không dám lên tiếng nữa, cúi đầu nhét lệnh khám xét lại trong áo rồi đi khỏi.
Tôi hồn lạc phách xiêu đứng bên cạnh cây đèn bàn, lục phủ ngũ tạng đều vặn lại cùng một chỗ, bồn chồn không nói nên lời. Tổ Tông vươn tay ôm lấy tôi, bóp mặt tôi, cười dịu dàng pha chút bá đạo với tôi như mọi khi: “Lo cho anh sao?”
Tôi nói có một chút.
Tổ Tông cuộn lại một sợi tóc dài của ta, giọng điệu có ý sâu xa: “Chỉ cần Trương Thành Nam lộ ra đuôi cáo, anh ta chắc chắn sẽ thua, anh sẽ không có việc gì đâu."
Anh nói xong, cưng chiều nhìn tôi một cái, tôi cũng đối diện với ánh mắt ấy: “Hạo Hiên, chỉ cần anh không sao là được.”
Tôi cong khóe miệng nhưng rồi phát hiện bản thân không thể cười nổi nữa rồi.
Ngày xưa, Tổ Tông là trời của tôi, là bến bờ an ủi, là một nửa mạng sống của tôi. Tôi vì anh ấy đến chết cũng không màng, đánh cược mọi thứ vào anh ấy.
Nhưng không biết từ khi nào những lúc đối diện với anh, anh ấy cười, anh ấy chiều chuộng tôi, khuôn mặt của anh ấy, trong lòng tôi tràn đầy sự sợ hãi, run rẩy. Sự ấm áp mà tôi si mê không muốn rời xa lúc ban đầu đã dần biến thành ám ảnh, sợ hãi và bất lực.
Tôi vẫn đang nghĩ, liệu anh ấy có còn là người đàn ông mà tôi yêu sâu đậm không.
Tôi cũng không biết.
Ý niệm chưa bao giờ bị lay chuyển, như thể trải qua một cơn bão dữ dội, bắt đầu lung lay sụp đổ.
Chúng tôi trở lại cảng Thanh Tân vào lúc 7 giờ 30 tối.
Vì đón chuyến tàu số 7 đến Phục Hưng vào ba ngày sau mà bến tàu Bắc đã ra lệnh giới nghiêm một nửa cảng. Cả Bạch Điền cũng không biết chuyện thuyền trưởng tàu số 7 đã bí mật cung cấp thông tin lô hàng. Đó là một lô rượu nhập khẩu và nhung chồn lậu. Những thứ này cũng không phải vấn đề lớn. Ít nhất thì ở ba tỉnh miền Đông Bắc những thứ đó chỉ cần chuẩn bị cẩn thận một chút thì có thể an toàn thoát hiểm. Chỉ là Tổ Tông đã nắm được thế cục trong tay, cuộc đấu lúc này còn phải xem ai có kỹ năng diễn xuất tốt và nhịn được không hành động liều lĩnh.
Chiếc xe đỗ sau một gốc cây dong to lớn đang trêи đà sinh trưởng mạnh. Tán cây rủ xuống đủ che khuất nửa đầu xe, Hai Sói dập máy, anh ta quay lại và nói: “Mười phút nữa tàu chở khách sẽ vào tới cảng, Trương Thành Nam cử đi. Nhóm tử sĩ đầu tiên, từ ba đến tám người, khá đáng ngại. Họ đang ở trêи con tàu chở khách này, giả làm doanh nhân hoặc cặp vợ chồng. Tưởng Lan mưu mô hơn so với Lỗ Mạn, chúng tôi luôn giám sát Lỗ Mạn nên cô ta không thể phát triển thể lực, cô ta đã muốn phản bội từ lâu nên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa dưới trưởng Tưởng Lan có mười tử sĩ nữ, vào thời khắc quan trọng cũng rất hữu dụng. Trương Thành Nam rất thích cô ấy vì tính đề phòng này.”
Tôi cũng không ngờ rằng dưới khuôn mặt nén giận ấy của Tưởng Lan lại là gan dạ và sáng suốt này
Cô ta phù hợp với Trương Thành Nam đầy tham vọng hơn Lỗ Mạn. Xứng đôi ở đây là chỉ giá trị của cô ta khi ở bên cạnh anh ta.
“Trương Thành Nam có rất nhiều cơ nghiệp, gốc rễ sâu xa. Mấy sản nghiệp nhỏ không quan trọng bị chiếm cũng không sao. Anh ta không muốn rước họa nên sẽ không trở mặt với Bạch đạo. Mấy vụ buôn bán lớn anh ta sẽ không làm. Tàu Phục Hưng số 7 gây tiếng vang lớn nhưng thật ra con tàu chở khách này được Trương Thành Nam tiêu tốn nhiều tiền mua về chỉ để che mắt mọi người. Bên ta muốn đen ăn đen thì phải bày thiên la địa võng, giảm bớt đề phòng của anh ta, nếu bên ta muốn cứng đối cứng e rằng rất khó. Ba tỉnh miền Đông Bắc là điểm mấu chốt anh ta sợ rằng ở đó phòng thủ nghiêm ngặt.
Khi Hai Sói đang báo cáo tình hình cho Tổ Tông thì anh ấy lại thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đang suy tính điều gì. Khoảng hơn mười phút sau, mặt sông mênh ʍôиɠ bắt đầu hiện lên những gợn sóng. Những cánh buồm dần dần lộ ra từ nam lên bắc, giống như một con cá mập trắng. Lại giống như chân trời lúc rạng sáng bốn giờ, nổi lên sắc trắng bạc, sương mù bao phủ khắp mặt sông, lướt trêи thời gian tiến về phía này.
Hô hấp của tôi thoáng chốc dừng lại, nghiến răng ken két, toàn thân run lên, từng đường nét trêи khuôn mặt cứng đờ như bị đóng băng.
Tiếng còi tàu gầm rú kéo dài bao trùm cả một vùng sông nước, mòng biển bay vút lên, lượn vòng trêи trời. Ánh trăng mờ ảo, bóng cây lắc lư. Cảng vận tải đường thủy lớn nhất Thanh Tân lúc này không khác gì mọi ngày, nhưng con tàu chở khách này lại bị khóa chặt trong mắt chúng tôi, phóng đại thành một điểm tối.
Hai Sói đẩy cửa xuống xe, đi vòng qua tôi để gọi anh ấy. Tôi quay đầu nhìn về phía Tổ Tông, anh ấy đang nhìn bến cảng, cũng không nhìn tôi. Lúc nãy trêи đường tới đây, chúng tôi đã bàn bạc, người đi đầu sẽ là tôi. Điểm quan trọng nhất cũng là tối kỵ nhất, tôi không hề đề cập tới. Một khi hai bên bị phát hiện, người do Tổ Tông phải tới sẽ đồng quy vu tận với những người trong tàu, mà đám Trương Thành Nam cũng sẽ không làm gì tôi.
Sự ích kỷ của Tổ Tông chính là ở đây còn sự ích kỷ của tôi là cố gắng hết sức để xoay chuyển tình thế, và đảm bảo Trương Thành Nam không biết điều gì.
Đột nhiên tôi cảm giác được cuộc sống của mình vô cùng dày vò, tôi ngày càng tham lam thì sẽ càng có nhiều thứ tôi không muốn mất đi, nhưng đã định sẵn là tôi chỉ có thể có một trong hai.
Tại một trạm đang được xây dựng ở bến tàu Bắc có hai vệ sĩ đang đợi chúng tôi tụ họp. Đứng trêи đập, con tàu chở khách đang hạ buồm từ từ cập bờ, neo vào một chốt gỗ, người lái tàu kéo van khí, đợi đến khi tàu ổn định thì mới mở cửa cho khách đi ra.
Tôi bước lên khoang tàu đông đúc, sóng gió bao quanh. Đàn chim di cư tránh gió phương bắc thổi tới, bay qua ống khói che khuất trời chiều. Sóng dâng cao va vào boong tàu, làm ướt tất, gió phất qua thổi bay sương trắng, tàu chở khách ồn ào náo động, đoàn người đông nghịt như thủy triều
Hai tên thuộc hạ bảo vệ hai bên trái phải của tôi còn Hai Sói thì đi trước dẫn đường. Trạm cuối của tàu khách là cảng Tây, đây là cảng Nam, vẫn còn nhiều nhiều hành khách ở lại trêи tàu và rải rác trong các khoang khác nhau.
Thuộc hạ nói nhỏ: “Bên dưới không có vấn đề gì cả.”
Điều đó có nghĩa là trong tình thế hiện tại, mục tiêu đang bị thu hẹp và độ nguy hiểm ngày càng tăng.
Hai Sói chạm vào khẩu súng trong túi và siết chặt tay. Tôi bị một người cọ xát mạnh, lảo đảo đi về phía trước, đi ngang qua khung cửa sổ hẹp bên trái, là một vùng xanh biển lạnh lẽo trải dài vô tận.
Hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi qua tôi, đeo Hermes, đi về phía cửa hầm được bao quanh bởi các vệ sĩ. Gió biển từ từ thổi vào làm mũi của họ đỏ bừng. Họ xoa tay phàn nàn bằng giọng miền nam: “Hà, tôi sắp chết rồi, mùa thu ở đây lạnh quá!”
“Vùng Đông Bắc mà, vào giữa mùa đông còn lạnh tới mức chỉ muốn rúc trong nhà.”
Tôi bước nhanh và hòa vào họ, tôi liếc nhìn Hai Sói, anh ta đang dò xét xung quanh đám đông, thỉnh thoảng nhìn qua xem tôi có an toàn không, những hành khách lạ bên trong ngán ngẩm nhìn về phía mũi tàu, lớn tiếng hỏi còn bao lâu mới có thể khởi hành, có thể đến được cảng Tây vào đúng chín giờ không.
Tôi lặng lẽ hạ vành mũ xuống, chỉ lộ ra một chút môi, mũi và cằm, không nhìn rõ toàn mặt, nếu đụng phải người đến từ miền Đông Bắc, chỉ nhìn thoáng qua cũng sẽ không nhận ra.
“Cô Trình, tôi đến đầu khoang thuyền xem thử, nơi đó gần với phòng điều khiển, có thể bên kia đã mua chuộc thuyền viên, chỉ tìm trong trong khoang thuyền chưa chắc đã tìm ra.”
Tôi chỉ ước được tách khỏi anh ta ngay bây giờ, sau đó tôi dặn dò anh ta cẩn thận. Sau khi Hai Sói đi, tôi đẩy hai vệ sĩ sang các khoang khác, sau đó tìm một chỗ ngồi đặc biệt bắt mắt để có thể quan sát được tất cả hành khách ra vào nơi này.
Khoảng năm sáu phút sau, có bốn năm người đàn ông đi tới, trông như lưu manh, tràn đầy kiêu ngạo, không chút che giấu.
Tôi chợt nhớ ra người Trương Thành Nam đều là những tên đầu đường xó chợ dù là Bạch Điền hay Tổ Tông. Trong tiềm thức tôi nghĩ rằng chỉ cần không phạm sai lầm, cải trang một phen rồi giả làm người tốt thì có ai nhận ra đâu.
Tuy nhiên, Trương Thành Nam là không thể đoán trước được có một số thứ ở trêи người không thể che giấu được.
Lòng đầy toan tính, chuẩn bị đánh cược một lần, tôi nhặt một chiếc giỏ trúc trêи giá bước đến chiếc bàn vuông lấy trái cây tự phục vụ, khi đi ngang qua người đó, tôi bất ngờ nhét vào tay anh ta một tờ giấy ghi 'Bạch Điền phục kϊƈɦ. Nháy mắt, sắc mặt anh ta cứng đờ. Tôi không sợ bị lộ. người làm công việc này khác với những người bình thường. Họ phải bình tĩnh trong mọi trường hợp khẩn cấp, không được lộ ra bất cứ điều gì. Nếu tôi không chắc chắn, tôi sẽ không mạo hiểm như vậy.
Quả nhiên, người đàn ông phản ứng cực kỳ nhanh chóng, anh ta im miệng nắm chặt tờ giấy, tiếp tục cười đùa với đám tùy tùng rồi bước vào khoang thứ ba.
Tôi đặt tay lên ngực mình, thủy tinh làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút máu. Tôi hít một hơi thật sâu để làm dịu nhịp tim đang hoảng loạn của mình và rời khỏi chỗ này mà không bị Hai Sói chú ý. Vài giây sau, Hai Sói đã trở lại từ khoang hạng nhất và đưa tay xốc rèm che lên hỏi tôi người vừa rồi là ai.
Tiếng sột soạt của rèm che đi câu trả lời hơi run rẩy của tôi do lương tâm cắn rứt, trở nên lí nhí.
Hai Sói cau mày: “Tôi đã kiểm tra chỗ đó từ trong ra ngoài, không có gì đáng ngờ."
Tôi không thay đổi sắc mặt: “Hai mươi phút trước, chúng ta lên tàu và họ xuống tàu. Có lẽ chúng ta mất dấu chúng rồi."
“Không thể.” Hai Sói nói, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, như có một thanh kiếm sắc bén bắn thẳng về phía tôi: “Cô Trình, không ai có thể trốn thoát dưới mí mắt tôi. Cái này