Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 61: Một tuồng kịch chân tình giả ý



Vào ngày thứ ba tôi trở lại Thanh Tân, Tổ Tông cũng đã trở về.

Tôi đang cuộn trong chăn xem tạp chí, thì nghe thấy tiếng ô tô hú còi ở dưới sân nhà. Trước kia khi Tổ Tông tan tầm, đều nhắc nhở tôi là anh ấy thích tôi nghênh đón anh ấy từ cửa ra vào, như là một cô vợ bé bỏng nghe lời, làm nũng nhảy vào lồng ngực anh ấy.

Tôi vui mừng khôn xiết, vứt tạp chí đi, chân trần nhảy ra khỏi giường, suýt nữa loạng choạng bước xuống bậc thang, Tổ Tông vừa mới bước vào cửa, chưa kịp đứng vững thì đã bị tôi va vào người.

Anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Lửa đốt đến ʍôиɠ em sao?”

Mặt tôi vùi sâu vào vai anh, "Nếu anh không đi theo em, em sẽ đốt cháy sân sau của anh."

Anh chớp lông mi, cõng tôi lên trêи vai đi thẳng lên tầng hai.

Tôi và Tổ Tông ngủ say đến tận khi mặt trời lên cao, điện thoại kêu đến mười mấy lần anh không thèm tiếp, hùng hùng hổ hổ tắt đi. Chờ đến khi anh tỉnh dậy, vừa nóng nảy vừa vội vàng, tôi híp mắt nhìn anh kéo quần, giơ một tay ra kéo anh lại: “Anh đừng đi, em bị đau bụng, anh ở lại với em đi.

Anh cúi xuống hôn tôi, tôi ngoan ngoãn ôm cổ anh để phục vụ cho anh, anh thở hổn hển rồi rời bờ môi đúng lúc, "Đừng làm loạn nữa, mẹ kiếp! Ông đây đến muộn rồi."

Tôi sống chết không buông, hai chân quấn chặt lấy eo, hoàn toàn kẹp chặt anh: “Anh gọi em là cục cưng đi “Cục cưng”

Tôi cười quyến rũ: “Anh có thích cục cưng không?”

Tôi không dám nói lời yêu, lúc nhắc tới lời này, dù sao bầu không khí đẹp đẽ cũng sẽ biến mất, tôi lui về mà cầu thứ khác, anh vui vẻ, tôi cũng không thất vọng. “Thích”

Tôi lắc đầu: “Em không tin”

Anh giơ đồng hồ cho tôi xem: “Ông đây thực sự đi muộn rồi, là anh hôm nay yêu cầu họp lúc tám giờ, con mẹ nó chứ không đi thì còn uy tín không?” “Anh gọi em là tiểu tổ tông, em sẽ để anh đi.”

Mặt anh sa sầm lại: “Được một tấc lại tiến thêm một thước ư?”

Tôi ỷ vào lá gan nói muốn anh kêu.

Trong một năm tôi dịu dàng thuần hoá này, rất hiếm khi tôi nói mấy lời tình thú này.

Nếu như người bao nuôi tôi là bố của Tổ Tông, Thẩm Quốc Minh, tôi tuyệt đối sẽ ngọt chết lão già khọm khem đó. Kim chủ năm mươi tuổi bao dưỡng tình nhân khác gì nuôi con gái chứ, bọn họ đê tiện, lại càng si mê những phụ nữ ti tiện hơn mình. Nhưng Tổ Tông thì không thể, anh không có sự kiên nhẫn này, chơi lớn thì sẽ mệt mỏi. Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, cảm giác của anh luôn mới mẻ, ngược lại làm chơi ăn thật.

Quả nhiên, Tổ Tông đối với đức tính nhỏ bé hiếm có của tôi, anh thỏa hiệp mà hôn môi tôi: "Tiểu tổ tông, buông anh ra."

Tôi nói không nghe thấy.

Anh dán vào lỗ tại nói: “Tiểu tổ tông!”

Anh gỡ tay tôi ra khỏi người, nhặt đồng phục của Trưởng viện kiểm soát bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, tôi nằm trêи giường mấy phút mà không buồn ngủ.

Tài xế của tôi và tài xế của Văn Nhật Hạ là anh em họ, quan hệ rất tốt, điểm khác biệt là Văn Nhật Hạ kiêu ngạo, không coi bảo mẫu tài xế là con người, cũng không thấy được có ích lợi gì khi thu mua bọn họ, tài xế của cô ta ở vị trí công việc đó nhận tiền lương lái xe, chưa nói đến sự trung thành. Mà tài xế của tôi chịu ân huệ của tôi, đối với những việc tôi làm đều giữ kín như bưng. Anh ta nói với tôi rằng hôm nay Văn Nhật Hạ hẹn quý bà cùng đi mua đồ mùa hè cho Tổ Tông, vì Tổ Tông về nhà ăn tối cùng cô ta, thuận tiện xem một bộ phim.

Tôi ngẫm nghĩ chút rồi cũng đi dạo ở chỗ phố thương

Trêи đường tôi hỏi tài xế rằng bố của Văn Nhật Hạ làm mai. gì.

Tài xế nói: “Mợ Thẩm có bố là cựu thẩm phán toà án, giờ đã nhàn rỗi về hưu. Anh trai là phó đội trưởng quân đội tỉnh Long Giang, chị dâu là trụ cột Tổng đoàn ca múa thủ đô, thường xuyên lên hát tại các bữa tiệc do Chính phủ tổ chức.

Tôi thở phào một hơi, khó trách Tổ Tông tái hôn, bố của Tổ Tông quan trường thông thiên, giao thiệp trong quân đội ít, những người lên ủng hộ Quan Lập Thành không ít chút nào, đều có anh trai Văn Nhật Hạ nhìn chằm chẳm, quan hệ thống gia như thế làm sao có thể không tận tâm tận lực đây. Xe chạy qua Danh Phẩm Lầu, tôi nhìn thấy Văn Nhật

На.

Cô ta và một phu nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi dừng chân ở tủ kính trước mặt, rất thích thú với bộ sườn xám được đặt bên trong. Quý Bà hào hứng bừng bừng khoa chân múa tay với cô ta. Văn Nhật Hạ đột nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười, liếc nhìn cửa kính to rộng trong suốt, sau một lúc nghiêng đầu sang và bắn thẳng ánh nhìn vào chỗ tôi.

Tôi vốn cũng không có ý định không chào mà đi, tôi đã thắng bàn cờ này một cách xinh đẹp, nếu không chứng kiến được thái độ của cô ta thì tôi cũng không nỡ.

Thế mà cô ta cũng có bối cảnh cơ đấy.

Quý Bà phát hiện cô ta không nghe mình nói chuyện, nhìn theo ánh mắt của Văn Nhật Hạ sang, cô ta dường như biết tôi, sự thù địch rất sâu, và khuôn mặt cô ta đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Mợ Thẩm, trong bụng cô có hoàng tử nhỏ vậy mà ra ngoài lại không dẫn theo bảo mẫu, nhỡ không may va đập vào đâu thì trách ai đây?”

Tôi chỉ vào mũi mình nói: “Tôi sao? Khuyên cô một câu, đừng hao tâm tổn sức quá, so với phiền phức khó chịu thì cục cưng trong bụng mới là quan trọng nhất, vất vả quá mức thì liên lụy chính cô.”

Tôi liếc nhìn cái bụng hơi phồng lên của cô ta: “Nó có bình an thì cô mới ngồi được vững vàng, ngàn vạn lần đừng nên nhằm mục đích vào nó, một cái giá quá lớn đi, tôi chịu được nhưng cô không thể đánh cược đâu.”

Tôi nhìn rất rõ, Văn Nhật Hạ không lo lắng hay vội vàng, tôi ngưỡng mộ cô ta về điểm này, nếu không muốn bị bại lộ, cô ta có thể vĩnh viễn sống ở lớp áo giáp trong cơ thể, để cho thiên hạ thấy cô ta hiền lành, nhân đức, độ lượng mà tôi thì không thể. Tôi có đầy đủ sự kiên nhẫn nhưng lại không cách nào âm thầm ra tay, tôi không có thể lực khổng lồ chèo chống sau lưng, toàn bộ đều dựa vào sức lực của chính bản thân mình.

Cô ta nói với Quý Bà đang lạnh lùng lườm tôi: “Tôi có chuyện muốn nói với cô ta, cô ra nhà hàng trước đi.”

Quý Bà khịt mũi hai cái: “Thế giới đang xuống dốc, càng ngày càng có nhiều người không biết xấu hổ, tiểu tam hèn mọn cũng dám diễu võ giương oai."

Con người ở loại vòng tròn luẩn quẩn nào tự nhiên cũng có giá trị vĩ mô như nhau, trong vòng tròn này Văn Nhật Hạ rằng mình tài trí hơn người, lại không nghe được người ngoài nói rằng, chồng không yêu, thanh xuân trôi đi, chỉ biết trông cậy vào con cái để ràng buộc cuộc hôn nhân nhàm chán lại lạnh lẽo cô đơn này. Bọn họ ghét sự tồn tại của tình nhân, thậm chí còn không phân biệt được đúng sai, để phòng trừ mà đuổi tận giết tuyệt, vu oan hãm hại, không sao cả. Tiểu tam nhượng bộ lui binh, nhưng bị bức đến không còn đường lui, phản kϊƈɦ lại thì thành không biết xấu hổ.

Tôi và Văn Nhật Hạ đều có cái sai riêng của mình, nhưng nguyên nhân đầu phải chỉ là do nhân tình, những kẻ quyền cao chức trọng mới chính là mấu chốt khiến phụ nữ trong thiên hạ đại loạn.

Tôi tiện tay rút một tờ giấy, chậm rãi ung dung đưa cho Quý Bà. Cô ta vô cùng cảnh giác, tôi thì cười đến ngây thơ vô hại, xinh đẹp động lòng người: “Mau lau mặt nào, son phần của cô quá dày, nếp nhăn cũng hằn cả lên. Tôi đoán cô không đến sáu mươi tuổi đâu nhỉ?"

Mặt mày Quý Bà xanh mét, cô ta liếc mắt trừng tôi, không tiếp lấy tờ giấy. Đầu ngón tay tôi buông lỏng, tờ giấy bay dưới chân cô ta nhiễm bụi bặm bẩn vô cùng, tôi nói lời thấm thía: “Cô giống như ma ma hầu hạ bên người hoàng hậu vậy, giúp đỡ chủ nhân bày mưu tính kế diễn kịch. Một khi chủ nhân thất thế, cô ta có bùa hộ mệnh bình an vô sự, kẻ chết sẽ là ai đây?”

Cô ta tức giận, tay run run chỉ vào người tôi: “Cô.”

Tôi nắm chặt cô ta, cô ta không thèm buông ra, ngược lại nằm càng chặt hơn. Tôi thừa dịp cô ta dùng sức, buông tay trước nửa giây, cô ta cũng không ngờ tới, suýt chút nữa thì tự mình ngã quỵ.

Tôi cười ha ha, hết sức phóng đãng: “Thưa bà, bà đứng vững chút, thế này là quỳ xuống lạy tôi à?”

Văn Nhật Hạ vỗ mu bàn tay ra hiệu cho cô ta đi, đợi đến lúc chỉ còn hai người chúng tôi, nụ cười ôn hoà ấy không còn sót lại chút gì. “Bây giờ tôi sơ sẩy, trúng gian kế của cô. May mắn thay tôi có biện pháp, Hạo Hiên có tin không, cũng sẽ không so đo với tôi. Chỉ cần bố chồng tôi còn một ngày trêи đời này, nhất định sẽ không để nhà họ Thẩm không có đời sau.”

Cô ta dừng lại một chút: “Nếu cô Trình có bổn sự nhặt được cục vàng phiền phức khó chịu cũng có thể tranh với tôi. Đáng tiếc sức người không thay đổi được ý trời.

Bụng của tôi không hăng hải tranh giành, cho dù mang thai có danh phận là con riêng đi chăng nữa thì cũng đỡ hơn đến cái rắm cũng rặn không ra.

Chỉ cần chảy trong người dòng máu của Tổ Tông, sẽ có cơ hội để Thẩm Quốc Minh tán thành. Thật tiếc là dù tôi có làm chuyện ấy với Tổ Tông thường xuyên như thế nào đi chăng nữa thì kinh nguyệt của tôi vẫn luôn đến đúng hen.

Tôi siết chặt nắm tay, trái tim đau nhói, ý nghĩ muốn phá bỏ Văn Nhật Hạ chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

Cô ta tiến lại gần tôi hai bước, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng không mất lý trí, mưu mô của phụ nữ là đánh trống dài, giằng co mấy năm cũng có. Ở Hồng Công, chuyện Cam Bỉ lên chức cũng phải mất vài chục năm nên tôi có thể chờ được.

Tôi khôi phục lại cảm xúc, lùi xa cô ta hai bước, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách an toàn, không đụng vào cô ta một chút nào. Tôi biết rõ cô ta không dám đem đứa con trăm phương ngàn kế mới có được giá họa tôi, chơi chiêu cấp thấp máu chó đến cực điểm của phụ nữ. Nhưng phòng ngừa cũng không sai, phụ nữ văn thơ lai láng cũng chưa chắc cư xử tử tế.

Cô ấy vuốt chiếc khăn lụa trắng của tôi đang bay lơ lửng trêи không trung, "Tôi đã coi thường phụ nữ như cô, Hạo Hiện đã nuôi nhiều tình nhân như vậy, tôi chỉ cần một ngón tay là có thể bị quét sạch. Cho đến khi cô Trình xuất hiện, tôi mới biết được không phải vị trí này đều là một cái bình hoa hào nhoáng, cô là một nhân vật tàn nhẫn, không an phận, có tham vọng, giỏi diễn xuất.

Tôi mỉm cười vuốt ve bông tai, nhận lấy lời khen chứa dao trong lời nói của cô ta: "Đáng tiếc, đàn ông đều thích ăn cái bộ diễn xuất của tôi, cho dù thông minh như Thẩm Hạo Hiên, anh ấy cũng sẽ ăn nó, phải không?"

Cô ta nhìn tôi hồi lâu, như xem trò hề, "Cô Trình, cô có thể không biết bản chất của Hạo Hiên, anh ấy ăn đều là một cái bộ dạng này của cô sao?"

Cô ta chế nhạo vài lần: "Thật thú vị. Xem ra anh ấy thường đối xử với cô rất tốt, khiến cô còn dám mơ một giấc mơ như vậy. Cô Trình, cô có muốn biết Hạo Hiện là người như thế nào không? Tôi sẽ chỉ cho cô một chỗ, cô đến đấy là biết rõ... "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.