Không tự chủ được đưa tay lên tờ giấy trắng, tôi buột miệng hỏi ra là liệu những chữ viết theo cách này có bị cong vẹo gì không?
Anh ấy nói hãy để cho anh ấy.
Giọng nói của anh ấy thật sự có sức mạnh xoa dịu lòng người, thoảng một cái là tôi đã tập trung lại, lắc nhẹ cổ tay một cái nhưng ngay sau đó anh ấy đã lập tức nắm chặt nó, bảo gồm của một nửa bàn tay tôi đều nằm trong gọn lòng bàn tay anh ấy. Trêи tay của anh ấy có nhiều nốt chai như là dày đặc những dấu vết tang thương, che kín lấp đầy những vân tay đan xen, tôi nổi một lớp mồ hội mỏng, không tự giác lại khiến áo quần ướt sũng, vì chúng tôi quá gần nhau, những thớ cơ bắp thịt cường tráng anh ấy luyện tập xuyên thấu qua lớp áo sơ mi mà đè ép vào trêи cổ tôi, tôi hơi co rúm lại rồi hỏi anh bộ không nóng hả?
Quan Lập Thành lại không nghĩ như vậy, anh ấy cúi đầu xuống liếc mắt nhìn thoáng qua, tóm gọn mái tóc dài xóa ngang ngực của tôi đẩy ra phía sau, khoác lên lưng của tôi, rồi nói: "Không sao."
Dường như anh ấy đang làm một việc cực kỳ bình thường, nhưng tôi lại trông không được tự nhiên. Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nét bút cuối cùng cũng được viết xuống. Anh ấy cười nhẹ một tiếng: "Nhìn tên của cô này."
Hơi thở của Quan Lập Thành nóng đến mức tôi không còn chỗ nào để trốn, liên tục bối rối không thể viết được cái gì nữa, vì vậy anh ấy mới buông ra và tôi lập tức tránh lòng ngực của anh ấy.
Đập vào mắt “Trình Bảo Ái”, tôi thề là tôi chưa bao giờ nhìn thấy một nét chữ nào lại đẹp như vậy, mộc mạc, mạnh mẽ, mãnh liệt và giàu sức sống, không thua kém gì khi viết bằng bút lông.
Thật ra, tôi rất ghét mấy loại mùi mực kỳ quái và đặc sánh này, cẩn thận ngửi được mùi thơm của mực nước, nhưng thật ra bên trong vẫn còn mùi rất khó ngửi, có lẽ lúc này hẳn đây phải là nơi ăn chơi sang trọng mục rỗng hàng đêm, nhưng giờ lại nồng nặc mùi mực, tôi cảm thấy rất buồn cười: "Thủ Trưởng Quan thích dạy người khác mấy thứ mà họ không biết như vậy sao?”
Anh ấy thờ ơ liếc nhìn tôi, thấy tôi đang trêu chọc anh, chỉ im lặng đóng nắp bút lại, đôi mắt trong veo mờ ảo phản chiếu một dòng chữ màu đen: "Tôi hiếm khi ở một mình với phụ nữ, không biết làm thế nào để tạo bầu không khí cả, vì vậy tôi dứt khoát không muốn tiếp xúc tới. "
Có quá nhiều hoạt động phóng đãng lộ ra trong lúc vô tình, theo bản năng mà quét đáy quần, đây là bệnh nghề nghiệp, chị em chúng ta đều mắc phải, nếu là đàn ông thì hơn nửa năm không bắn pháo, nhất định sẽ nhìn đũng quần của mình.
Quan Lập Thành quay đầu ra, nới lỏng cà vạt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ho nhẹ, tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, quay đầu lại ngồi hơn hai ba phút đầu nữa, Tổ Tông cũng đã trở về, anh bước vào và nói xin lỗi vì chờ đợi mình trong thời gian dài như vậy. "Không có vấn đề gì, thanh tra Thẩm đang bận việc
Công vụ mà, bao lâu cũng có thể chờ cả.” Quan Lập Thành chủ động rót rượu cho Tổ Tông: “
Chuyện vừa rồi tôi nhờ thanh tra Thầm, cũng mong anh đừng hao tâm tốn trí nhiều.”
Anh ấy còn nhớ tới nguồn gốc chuyện này, nên cầm đầu ném ra để chặn lại, khiến cho Tổ Tông không nói nên lời.
Là một người đàn ông cứng rắn, nhanh nhẹn và khéo léo đưa đẩy, đúng thực sự là bất khả chiến bại, thảo nào anh ấy không hề có xuất thân, nhưng lại là một trong những người đứng đầu Tổng Quân khu
Khỏe môi Tô Tông cong cứng lại một vòng, là cười như không cười, nhìn chằm chằm cái chén sứ đầy ắp rượu được rót đầy: "Thủ trưởng Quan, ở đây chỉ có tôi và anh, tôi xin nói thẳng vào vấn đề luôn, ban lãnh đạo tỉnh ủy có quan hệ khá tốt với tôi, thêm một cái tên hoặc thiếu đi một cái thì cũng không có trọng lượng gì với tôi. "
Quan Lập Thành nhướng mày: "Tôi hiểu rồi. Thư ký Thẩm đang kiểm soát quyền lực lớn, ban lãnh đạo cũng nhìn vào biểu hiện của ông ta, nhưng tại sao Thanh tra Thẩm lại nói với tôi chuyện này?"
Tổ Tông cũng lười làm người bắc cầu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Loại chuyện giả như này thì đừng dùng tới nữa, ở tỉnh ủy chính, tôi có thể cung cấp lớn nhất chính là một thẻ đánh bạc, nếu không lọt được vào mắt của các thủ trưởng vậy là anh cũng không có ý định nói gì về nó, phải không?"
Quan Lập Thành cười cầm cái chén, giữa lông mày thay phiên nhau thâm ý sâu xa nổi lên: "Thanh tra Thẩm, thẻ đánh bạc không phải anh nói một câu là nói sẽ tới trong tay của tôi, Thư ký Thẩm sẽ không dẫn sói vào phòng. Thẻ đánh bạc quả thực rất hấp dẫn, nhưng nó là một tấm séc trắng không thể rút tiền ra được."
Tổ Tông dường như đã tính trước liếc mắt nhìn qua: "Tôi có năng lực đó à?”
Quan Lập Thành lắc đầu: "Tôi không nghĩ rằng anh có thể.
Hai người đều rơi vào bế tắc, tôi đứng ở bên ngoài quan sát dương như có chút cản trở, bọn họ không muốn tôi ở đó, nhiều lời kiêng kỵ không nói ra được, tôi cố ý làm đổ ly rượu, rượu đỏ chảy ra bắn tung tóe làm bẩn hết cả ông tay áo, tôi đành đứng dậy và nói đi vệ sinh.
Tôi đã trì hoãn trong nhà vệ sinh nữ khoảng 20 phút. Tôi đoán rằng mọi chuyện đã kết thúc, và sau đó tôi đi chậm rãi đến phòng riêng, đi qua hành lang giữa 316 và 317. Cánh cửa 317 được đẩy ra từ bên trong, và một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh bước ra, tôi chậm chân không kịp phản ứng, xe cũng không kịp dừng lại, trượt chân rồi sượt qua chỗ tôi. "Cô là Trình Bảo Ái."
Giọng điệu êm dịu du dương của người đàn ông vang lên, tôi nghi ngờ quay đầu lại, tôi thật sự không có ấn tượng gì, thậm chí còn chưa từng thấy qua, sợ là có hiểu lầm, tôi không để ý lắm vì nói nhiều thường sẽ hở nên đành chờ anh ta nói trước vậy.
Người đàn ông trầm mặc nhìn xuống tôi: "Cô hãm hại em gái của tôi, nghĩ là nhà của cô ấy không có ai hả?
Thẩm Hạo Hiền ủng hộ cô, hay là không có ánh mắt vậy hả?"
Giọng điệu của anh ta âm trầm nặng nề, giống như ước gì có thể bắn chết tôi, tôi rút ra được cái nhìn khinh bỉ và những lời mắng nhiếc của anh ta, tôi chợt nhận ra anh ta, nên vội vã gật nhẹ đầu hoàn thành đúng phép lịch với anh ta: "Đoàn trưởng Văn, ngưỡng mộ đã lâu."
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, thậm chí không thèm nể mặt mà nói: "Cô ngưỡng mộ tôi từ khi nào mà lâu, muốn lôi kéo quan hệ thân cận thật sự nói với với tôi chỉ là vô dụng thôi.
Vươn tay không đánh vào mặt người đang cười, từ người lớn tuổi trêи 80 đến những đứa nhỏ bảy tám tuổi đều hiểu được chân lý này, vậy mà anh ta lại khiến tôi thất bại như vậy, ra oai phủ đầu một cách tàn nhẫn.
Không cam lòng bị ép bức, tôi vẩy lại mái tóc dài của mình rồi nói: "Không dối gạt gì anh, nếu không phải bảo mẫu nói cho tôi biết, tôi cũng chưa từng nghe nói qua một nhân vật họ Văn như này, trong quân khu tôi chỉ biết là thủ trưởng Quan thôi, danh tiếng lẫy lừng, con đường sự nghiệp vô hạn. Anh đó...Là do tôi hạnh hẹp kiến thức, đó cũng chỉ là lời khách sáo, không nói thì không lịch sự lắm. Nếu anh không thích nghe, tôi cũng không làm khó.
Khuôn mặt anh ta càng lúc càng trở nên u ám, một cảnh vệ với dáng người nhỏ nhắn, vội vàng đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở kế hoạch cho anh ta, anh ta khịt ra một tiếng hừ lạnh từ mũi rồi nghênh ngang rời đi.
Tôi cúi người ba mươi độ với bóng lưng của anh ta: "Anh Văn đi thong thả, coi chừng trượt chân.
Khi thẳng thắt lưng lại, nụ cười giả tạo kia của tôi lập tức biến mất.. Hắn không coi thường tôi, tôi cũng quan tâm tới suy nghĩ của anh ta làm gì, tôi nguyện ý nói nhiều như vậy cũng là có mục đích của mình.
Khiến anh ta và Quan Lập Thành đấu tranh trong tổ với nhau, bên này của Tổ Tông sẽ ít đi một số việc vặt khó xử lý, cấp dưới trong quân khu ủng hộ Quan Lập Thành, sẽ cố gắng hết sức ủng hộ anh ấy tiến vào tỉnh ủy, một khi anh ấy tiến vào, ông già của Tổ Tông có muốn hai tay che trời cũng có nhà họ Thẩm ngăn cản, những ảnh hưởng đến Tổ Tông, thì ai sẽ bảo vệ được anh trong giới hắc bạch đạo cơ chứ?
Vì vậy, tôi phải ném ra vô số quả b tiềm năng khiến anh choáng ngợp không mang nổi cái mai ốc của mình nữa. Làm quan kiêng kỵ nhất chính là công lao của cấp dưới, tôi biết một câu mà Quan Lập Thành không biết đó chính là cơn giận này của anh Văn Nhật Hạ chắc chắn phải tìm ra cách loại trừ.
Tôi cười đầy chế nhạo, ngoại trừ Tổ Tông của tôi, bất cứ ai gây ra rắc rối đều không liên quan đến tôi. Tôi bò từng bước một, dựa vào những thủ đoạn ích kỷ và xấu xa, tuy Quan Lập Thành sẽ không làm tổn thương tôi nhưng phải đến lượt tôi lợi dụng anh ấy rồi, một khi như vậy thì tôi tuyệt đối không nương tay.
Lúc trở lại phòng riêng, bầu không khí lưu chuyển cũng tốt hơn một chút, Tổ Tông vẫn là dáng vẻ hung ác nham hiểm, tám chín phần là do Quan Lập Thành không đồng ý hợp tác với anh.
Tôi cầm một miếng dưa hấu đặt lên cái mâm trước mặt Tổ Tông: "Bà nội Thẩm có một người anh sao?"
Anh ấy “ừm” một tiếng.
Tôi giả vờ thấy lạ liếc nhìn về phía cửa: "Em vừa mới tình cờ gặp anh ta, anh ta ở phòng sát vách 317, cấp dưới của anh ta gọi đoàn trưởng Văn, em mới để ý, anh ta đi ngang qua phòng 318 và đi rất nhanh, anh ta có biết anh ở trong này, màn cách âm được không nhỉ?”
Người nói có tâm, còn người nghe thì có ý, mặt mày Tổ Tông căng thẳng, loay hoay xoay nắp trà mà không nói lên lời nào.
Khiêu khích cũng phải biết điểm dừng, ngược lại làm ít mà có công to thì khoản nợ này anh Văn Nhật Hạ lại đổ lên đầu của cô, tất cả chỉ là không hiện ra mà thôi, chỉ chơi đùa mưu kế nhỏ một chút để thêm mấy phần chắc chắn hơn thôi.
Thật sự mà nói, bụng của Văn Nhà ngày một phình ra, nỗi lo lắng và sợ hãi của tôi cũng ngày một tăng lên, sinh ra máu mủ ruột thịt của Tổ Tông, thật sự đó sẽ là uy hϊế͙p͙ đối với tôi, mẹ con Văn Nhật Hạ sẽ cướp đoạt hơn phân nửa sức lực và thời gian của anh. Dù sao tôi cũng không tin Tổ Tông chỉ nuôi một mình tôi tình nhân, vì ab của anh ít nhất còn có ba bà nữa kìa. Bánh vốn dĩ đã nhỏ, nhưng lại có rất nhiều người muốn ăn, tình cảm của tôi và Tổ Tông chưa hẳn tồn tại lâu dài được.
Đứa con này đối với Văn Nhật Hạ là một cục vàng, nhưng đối với tôi, nó lại là một tai họa long trời lở đất.
Tôi siết chặt nắm đấm, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng xấu, nếu đứa trẻ không sinh ra được, vậy Văn Nhật Hạ sẽ không có cách nào để chống lại với tôi. Mượn tay người khác để khiến cô ấy chết không phải là một cách mạo hiểm nhưng lại là cách có hiệu quả.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu tôi và cũng dọa tôi sợ hãi tới mức té xuống từ ghế sô pha.
Không phải vì nó quá độc ác cũng không phải vì nó quá táo bạo mà là mình lại có gan làm liều như vậy. Bên cạnh Tổ Tông cũng chỉ một mình tôi, nếu Văn Nhật Hạ có gió thổi có lay gì đó thì tôi không thể thoát khỏi liên quan. Trừ khi Tổ Tông lại tìm tình yêu mới và để cô ấy minh oan cho tôi.
Ứng cử viên mới nhất định phải được nằm trong tay của tôi.
Tôi buông năm ngón tay cứng ngắc ra, trái tim cằn cỗi, chết lặng tê tái cả mảnh.
Hơn một năm qua tranh giành tình cảm, vì để giữ lấy Tổ Tông, mà tôi đã làm tất cả những gì có thể, trái tim của tôi đã trở nên đen xạm và cứng từng chút một, có lần tôi cảm thấy một tên khốn nạn trong thế giới ngầm chỉ là một con thủ và một ác quỷ. Thì ra phải bức ép tới bước đường cùng, tôi chết anh sống thì nhân tính con người mới trở nên ích kỷ, xấu xa như nhau.
Cái gì là vô tội? cái gì là lương tâm? Đều là thứ đáng bị bỏ đi.
Trận xã giao này xem như tan rã trong không vui, chúng tôi xuống cầu thang và chia tay nhau ở sảnh đợi. Tôi theo Tổ Tông đi đến lối ra phía Nam. Xe Jeep của Quan Lập Thành lại dừng lại ở lối ra phía Bắc. Anh trai của Văn Nhật Hạ cũng không rời đi, anh ta từ trong xe của mình đi xuống. Tiếp theo, không biết có phải Quan Lập Thành không nhìn thấy anh ta hay không, cứ thế bước xuống bậc thang mà không liếc mắt gì thẳng cho đến chỗ tài xế đang chờ, anh trai Văn Nhật Hạ biểu hiện ra vẻ mặt không tốt, bước tới chào theo quân lệnh "Tham mưu trưởng Quân! "
Lúc này Quan Lập Thành mới dừng lại ở đây, đáp lại một tiếng theo cách chào quân đội rồi nói: "Đoàn trưởng Văn cũng ở đây à?" "Tôi muốn nói chuyện với anh về một số tình huống khó khăn trong các vấn đề quân sự” “Ồ." Quan Lập Thành nhẹ nhàng nói: “Đã quá muộn rồi, đổi ngày khác đi.”
Sau khi anh ấy nói xong thì muốn rời đi, anh trai của Văn Nhật Hạ cố ý không thả tay, khí thế của anh ta vô cùng mạnh mẽ, bước đến trước mặt Quan Lập Thành phủi nhẹ bụi trêи vai anh ấy. "Đoàn Trưởng Văn à, trách nhiệm của chúng ta không cùng lĩnh vực. Muốn cùng bàn bạc thế nào đây?”
Giọng điệu của anh trai Văn Nhan không quá khích cũng không quá áp đảo: “Có một số tin đồn trong ban lãnh đạo của sĩ quan cấp cao, Thủ Trưởng quan là người luôn giữ mình trong sạch vậy có phải anh nên thẳng thắng giải thích một chút không?”
Quan Lập Thành không dấu vết nhíu nhẹ mày, suy nghĩ hai giây rồi bảo tài xế đi theo, hai người lên xe cùng nhau, rồi lái xe rời khỏi con phố dài này.
Tổ Tông không thể hiện gì khi xem trận đấu đá này, tôi nói với anh có chút thâm ý khác: “Anh trai của mợ Thẩm thật uy phong nha, anh ta cũng kiêu ngạo với anh như vậy à?"
Tổ Tông không nói lời nào.
Trong lòng tôi cười thầm, vì sao Ngao Bái chết, là vì Khanh Hi không ưa ông ta, bởi Ngao Bái cũng có cái tính xấu này.
Lúc đầu, tôi muốn đả thông sớm để cứu Tổ Tông, tôi nhờ chị Mễ hỏi thăm được chút chuyện của Quan Lập Thành, sau đó cô ấy lại cho tôi biết thêm một số thông tin do hậu trường đào được, Quan Lập Thành là phó tổng tham mưu trưởng, có năng lực điều động chỉ huy., người đứng đầu ở ba tỉnh Đông Bắc cũng nhìn ra điểm này của anh ta, muốn nhận anh về phe mình, đến lúc đó khi có hoạn nạn quân đội cũng có nằm chắc tình thế hơn, cũng triệt để ngồi vững ngôi vị để vương, đáng tiếc là Quan Lập Thành không biết điều, anh ta không muốn bị người khác lợi dụng và lãnh đạo cao nhất sẵn sàng diệt trừ anh ta.
Bây giờ nhìn lại, Hoàng đế ở Thổ quốc 100% là ông già của Tổ Tông, mà anh trai của Văn Nhật Hạ là con tốt mà ông ta đặt đó nhằm hạn chế Quan Lập Thành, thậm chí là vũ khí để tiêu diệt sự can thiệp của Quan Lập Thành vào quân đội.
Điều này có nghĩa là Văn Nhật Hạ có con hay không thì trước khi giá trị sử dụng của anh trai cô ấy mất đi, cô ấy vẫn có thể ngồi vững trêи vị trí là bà Thẩm, đối với tôi mà nói, đó là cơ hội ngàn năm có một, là thời cơ để diệt trừ đứa con của hai anh em họ, cô ta đừng mơ tưởng lợi dụng huyết mạch mà xoay người.
Tôi đã có một kế hoạch, nhưng trái tim tôi lại quá trống rỗng, tôi quấn lấy Tổ Tông và hỏi anh, nhiều năm tình nghĩa như vậy, anh thích ai hơn.
Anh uống hơi nhiều rượu, gió thôi hiu hiu và cũng đã rất mệt, nhưng anh vẫn kiên nhẫn ôm tôi, hôn lên trán tôi và nói: “Em. "Hạo Hiên, sẽ luôn là em sao?"
Anh ấy khàn khàn giọng “Ừ” một tiếng.
Tôi ôm chặt lấy anh “Em yêu anh, không ai yêu anh hơn em”.
Anh không khỏi nhếch mép cười: "Đồ hư hỏng."
Anh thích tôi hư hỏng, trong mắt anh ấy, mọi phong tình của tôi đều là hư hỏng, hư hỏng tới mức động lòng người, hư hỏng tới mức bừa bãi.
Tôi nói tôi chỉ hư hỏng cho một mình.
Ánh trăng dịu dàng, con phố dài lờ mờ ánh sáng vụn.
Tổ Tông khép lại mí mắt hơi run lên, tôi không hiểu anh đang run lên cái gì, nhưng tới cuối cùng anh vẫn chưa từng trả lời tôi.
Vào cuối tháng 4, gần ngày Lễ Lao động, Tổ Tông đã đặt hàng cho tôi một bộ sườn xám, với nền trắng hình lưỡi liềm ngây thơ và một hoa mẫu đơn đỏ tinh xảo. Khi mặc vào trồng tôi vô cùng thướt tha quyến rũ.
Tổ Tông yêu cầu tôi đi cùng anh ấy đến một bữa tiệc tối từ thiện, những đồ vật cũ không còn sử dụng để bán đấu giá và anh sẽ mua cho tôi những món đồ mới.
Ở Thanh Tân, vào một dịp trọng đại như vậy, cả ba giới như các quan chức, nhà kinh doanh và thế giới ngầm đều tụ họp đủ, Tổ Tông đưa tôi đến ra mắt bữa tiệc như này là lần đầu tiên.
Chưa kể, Văn Nhật Hạ khi mang thai ba tháng sẽ rất nguy hiểm nên cô ta nhất định không được đi vào dịp này, ngoài trời đốt đèn lồng cũng không tìm được mấy người đàn đang phấp phới bên ngoài cờ hoa sặc sỡ, nhưng chân thành mang theo lá cờ đỏ ở nhà. Vậy thì tại sao anh ta phải chi tiền cho những lá cờ sặc sỡ này chứ?
Bữa tối từ thiện ở Đông Bắc, thật ra là bày ra một cuộc cướp đoạt trắng trợn, những người làm quan thì hy vọng dùng việc này để che giấu mà thu thập tiền tài, vội vàng tranh thủ cái tên cho tốt, còn chuẩn bị cho túi tiền riêng của mình nữa, nhưng thật ra nó lại đều là cắt máu cắt thịt của những người làm ăn buôn bán. Các triệu phú bắt đầu với hàng trăm nghìn, và chính phủ đưa ra một danh sách, không đủ hết số này thì tất cả đều bị ảnh hưởng. Dự án năm sau cũng sẽ không suôn sẻ dễ dàng đạp đổ bạn.
Ba năm trước, tôi tình cờ đạt được thành công lớn ở
Phong Nguyệt. Tôi đi cùng nhà tài trợ đầu tiên tham dự bữa tối đó, tối hôm đó, tôi đã gây quỹ được hai mươi bảy tỷ. Sau nhiều lớp bóc lột lại chỉ còn có chín tỷ được phân bổ cho dự án, còn lại gần mười tám tỷ lại biến mất, nhưng thật ra là nhét vào túi ai đó rồi.
Đến địa điểm tổ chức tiệc tối, lẵng hoa được thành một hàng dài trước cửa, nhưng nhìn qua cũng tương đối gọn gàng, không phải trong khách sạn hay hội sở nào đó, mà họ bao một khu phố trung tâm thành phố Thanh Tân dùng làm văn phòng triển lãm.
Bạch đạo chiếm hơn một nửa đất nước, anh không thể quá hoa mỹ, mặt mũi cũng phải luôn chính trực hơn.
Không biết tại sao, có một bóng người với hương tóc mai lại thu hút sự chú ý của tôi trong cả biển người này, một sự bực bội không thể giải thích được quét qua tôi một cách mạnh mẽ. Giống như một tấm màn, nó che mắt tôi từ lâu, nhưng bây giờ nó đã được phát hiện ra một chút xíu.
Tôi cho rằng tôi có khả năng điều khiển đàn ông trêи thế giới, người đàn ông quyền lực xảo quyệt thế nào, hoặc một người có bản chất tham lam đến đâu thì tôi cũng có thể thoải mái chiến đấu và bày mưu tính kế, nhưng thực tế dường như đang đi chệch khỏi con đường của tôi, thậm chí ngay cả mình mà tôi cũng không thể kiểm soát được.
Những người đàn ông có muôn vàn khuôn mặt thay đổi không ngừng, họ là những con dao sắc bén và tôi chỉ là một con cá ngoan cường.
Hai Sói quay đầu lại nhìn vào chỗ ghế sau: "Anh Hiên, tôi không vào đầu, tôi trong xe đợi anh. Trương Thành Nam cũng sẽ đến, bên chính phủ đã báo tin là anh ta sẽ quyên góp mười lăm tỷ vào tối nay.
Tổ Tông ngước mắt lên: "Tổng cộng chi tiêu hết bao nhiêu?” "Ba mươi tỷ. Trương Thành Nam là để của đi thay người. Nếu anh ta không xẻ da cắt thịt, con hổ trong bạch đạo sẽ làm mọi cách để rút máu anh ta." "Tùng Nguyên có tin tức à?”
Nhắc đến Tùng Nguyên, Hai Sói đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt đầy bí ẩn, dừng lại vài giây rồi mới rời đi. Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mà dùng ánh mắt này dò xét tôi, trong lòng của tôi không nhịn được nhảy bộp một cái. "Cửu Tỷ đã thương lượng với Trương Thành Nam, chị ta sẽ giúp vượt qua thế giới ngầm ở Tùng Nguyên và cùng nhau cướp đoạt các mỏ dầu của Hào Kiện. Trương Thành Nam lấy ba phần, Cửu Tỷ sẽ lấy một phần. Trương Thành Nam sẽ không động tới Cửu Tỷ, đảm bảo địa vị của chị ta ở Cát Lâm. Ngoài ra, dựa theo anh đã dặn dò, đồn tin này cho Hào Kiện biết. "
Tổ Tông nhéo nhẹ sống mũi của mình: "Tiếp tục nhìn chằm chằm đi."
Anh định đẩy cửa bước xuống xe, nhưng tôi như một con rắn nóng bỏng và mềm mịn vây quanh anh.
Tổ Tông nắm giữ cằm của tôi rồi đẩy tôi ra khỏi lồng ngực, giọng nói có chút khàn khàn: “Thành thật chút đi!" Tôi miễn cưỡng thổi vào ốc tại của anh ấy một luồng khí nhỏ.
Tổ Tông hơi nghiêng đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài, xe đỗ cách cuối thảm đỏ một thước, đối diện với lối vào của phòng triển lãm, người đến người đi, chỉ hành động một chút là sẽ thấy rõ ngay. Tổ Tông đang dự định xem có nên thỏa mãn tôi, tôi đã khiến thứ giữa háng của anh lớn quá cỡ rồi, không thể để anh từ chối tôi nữa, tôi kéo khóa quần của anh xuống: "Hạo Hiên, em muốn anh yêu em ngay bây giờ."
Anh ấy đã rất tức giận và hỏi tôi rằng liệu tôi có rẻ tiền quá hay không? Nhưng tôi cũng bị anh hôn tới mức bối rối, mất đi sự sáng suốt, tôi chỉ nghe theo anh rồi thuận tiện trả lời, anh hỏi cái gì thì tôi đều nói.
Anh dường như đang thực sự rất tức giận, lại cũng giống như anh đang tán tỉnh tôi.
Tôi ngửi thấy mùi máu tanh lan tràn trong miệng anh, chính là do thịt ở ʍôиɠ thịt bị anh cắn xé, tuy bị hành hạ nhưng lại có cơn sướиɠ tột độ, trước mắt tôi thoảng qua hai khuôn mặt, một đến từ thiên đường, một đến từ địa ngục, đến từ sự giao nhau của trắng và đen, hoặc nhiều màu sắc rực rỡ.
Cuối cùng, nó đã dừng lại trong lời nguyền của Phan Tuệ Mẫn. Tôi đã có một cơn ác mộng trong vài đêm.
Từ trêи xe bước xuống, chân tôi còn hơi mềm, có Tổ Tông đỡ tôi mới có thể đứng vững, anh hỏi sao lại như vậy.
Tôi nói tôi sợ bị phát hiện. "Sợ phát hiện, mà còn để cho ông đây làm à?"
Tôi không thể nói gì, tôi chơi xấu ôm lấy anh: "Người ta không đủ can đảm mà, trong lòng hơi sợ ấy."
Tổ Tông nhìn tôi một hồi lâu, giọng điệu không vui cũng không tức giận, bình tĩnh nói: "Bên trong em thiếu một cái vòng rồi, lúc nào em xử lý nó vậy?”
Bên dưới eo và bụng của tôi trở nên run rẩy mạnh mẽ
Trong đầu sấm nổ ầm ầm, nổ tung ra một đám khói hơn. trắng.