Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 77: Có hối hận hay không



Lời nói xuyên qua lỗ tai, đáy lòng nặng trĩu, khó chịu, anh ta cũng không hơn tôi chỗ nào, giọng nói kiềm chế của anh ta khàn khàn mà run rẩy, không lạnh lùng mà là đau đón. "Tôi còn tưởng rằng em không nỡ tính toán tôi."

Anh ta cười khẩy bên tại tôi: "Rốt cuộc là tôi thua, bạch đạo sẽ lấy mạng tôi. Em tùy hứng, hung ác, vô tình thậm chí hận tôi nhưng mà cũng không thể muốn tôi chết."

Đôi mắt anh ta nổi lên một vòng xoáy, nước xoáy đó rất nhanh, lạnh và u tối khiến tôi khó có thể đối mặt. Tôi cứng ngắc quay sang bên khác, anh ta dùng sức đi vào, mồ hôi trêи mũi của anh ta nhỏ vào chân mày của tôi, mùi thuốc lá mát lạnh, mùi rượu thơm nồng, tràn miệng tôi dây dưa không dứt. “Thì ra chỉ là em không có cơ hội ra tay, một khi giao cho em con dao thì em thật sự sẽ chọc thủng trái tim của anh."

Anh ta bóp cổ tay đang run rẩy của tôi và buộc năm ngón tay của tôi bao trùm trái tim của anh ta: “Tiểu Ngũ, nếu tôi chết, nó sẽ không còn đập nữa, em có hối hận không."

Tôi căn chặt hàm răng, Trương Thành Nam muốn cầu trả lời của tôi, nên cứ tiếp tục đưa ra.

Anh ta nâng cắm tôi lên một chút cho đến khi cổ tôi bạt thành hình vòng cung, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, không thể rút lui. “Em sẽ khóc vì tôi sao?" Dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh ta là biển bão đang nổi sóng, đầu ngón tay thô ráp lăn lộn lưu luyến nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt, sự cọ xát khiến cho tôi ngứa ngáy và nửa khuôn mặt đờ đẫn nằm trong lòng bàn tay của anh ta. Giọng anh ta trầm ấm và quyến rũ, anh ấy vén một lọn tóc bồng bềnh của tôi lên vuốt nó ra sau tai: “Lúc em tính toán tôi em có có chần chờ giây nào không?”

Tôi không thể chịu đựng được câu hỏi của anh ta, không thể chịu được ánh mắt rực lửa, anh ta không chịu được khuôn mặt căm hờn của tôi, anh ta đã chôn thật sâu vào người tôi, lừa dối thế gian, bỏ qua luân lý, mê hoặc tối để cùng anh ta quên hết tất cả. “Người đàn ông của tôi là Thẩm Hạo Hiện. Bất cứ lựa chọn nào của tôi đều lấy anh ấy làm trọng, nào nhân tình của ông chủ Trương không chung thủy với anh sao?"

Lời nói của tôi làm anh ta khó chịu, anh ta đột nhiên tàn bạo va chạm, giống như phát điên mà tàn phá tôi, hận không thể để ăn tươi nuốt sống khiến tôi tan thành một vũng máu.

Anh ta khống chế cánh tay của tôi để tôi ôm cổ anh ta, dường như là thân mật không kẽ hở, nước và sữa hòa quyện vào nhau, không lẫn lộn vào chút bức bách và uy hϊế͙p͙ nào. Nếu không phải vì bức tường trong u cốc đang đau rất thì tôi gần như lạc vào kϊƈɦ thích.

Trương Thành Nam dường như là một con quái thú đã được thả ra sau một thời gian dài bị giam cầm, anh ta tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng, khuôn mặt ướt át của anh ta chui vào khe sâu của tôi, kết thúc bằng những cơn co giật dữ dội.

Ngọn đèn và anh ta đều mờ, tôi đang thoi thóp.

Người đàn ông tên Trương Thành Nam này quá trâu bò, anh ta kiên nhẫn làm thì thực sự thoải mái. Nếu anh ta coi nó như một vũ khí thì nếu không chết cũng còn nửa cái mạng!

Anh ta dứt khoát rút ra, cầm lấy quần áo vương vãi dưới đất, nhiệt độ trong phòng rất thấp, hơi mát lướt qua, tôi cuộn mình vì lạnh. Một chất nhầy tanh tưởi từ giữa hai chân tôi chảy ra, kèm theo đó là chất lỏng nóng bỏng sền sệt của anh ta chảy khắp đùi tôi.

Tôi gian nan giật giật, ở đó vô cùng đau xót, cả người mới bò được nửa tắc thì đã vô cùng yếu ớt mà ngã về.

Dù vậy, tôi vẫn không bị đánh đổ, tôi nở nụ cười rạng rỡ như mùa xuân, muôn hoa đua nở, tôi nhìn về người đang đối mặt với tôi trong chiếc quần tây, đứng ngược sáng. Khuôn mặt anh tuấn của anh ta nhuốm màu u ám và rực rỡ của ánh đèn thành phố, cơ bắp của anh ta lộ ra bên ngoài không khí, trắng nõn khỏe mạnh, trêи đó lấm tấm những chấm mồ hôi, đẹp không thể tả.

Trong cuộc yêu này, chúng tôi không có một chút kɧօáϊ cảm nào, đó chỉ là trả thù chém giết nhau, sự hành hạ đau đớn, muốn dựa vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ để trút đi những thứ kìm nén trong lòng.

Anh ta tích lũy thù hận trong lồng ngực, tích tụ lửa giận, hận ý kinh ngạc khi thấy tôi nhẫn tâm mưu hại anh ta. Tháng ngày dây dưa, thật giả lẫn lộn, chưa từng chinh phục được tôi, trong lòng tôi thì anh ta không bằng một phần mười của Tổ Tông.

Đối với anh ta mà nói thì đó một nét bút hỏng lớn như thế nào, trào phúng lớn như thế nào. Tôi liểm đôi môi nứt nẻ của mình và khép lại đôi chân gầy guộc đã bị tách ra rất lớn: “Ông chủ Trương, đây là lần thứ hai anh cưỡng hϊế͙p͙ tôi.”

Những ngón tay thon dài của anh ta bắt đầu thắt dây lưng, từ trêи cao nhìn xuống tôi, sự vô lại ngông cuồng và tà khí tràn ngập khắp lông mày, trong nháy mắt đánh tôi tan nát: “Tiểu Ngũ, em bướng bỉnh một lần, tôi sẽ dùng phương thức như thế để trừng phạt em một lần, như vậy rất công bằng”

Áo sơ mi vượt qua vai che đi ảnh thấp thoáng, anh ta nói không độc ác như tôi nên chỉ có thể dẫn vặt tôi ở trêи giường.

Môi tôi mím lại cười, tiếng nước chảy róc rách ngoài cửa sổ, hiện ra một lớp sương mù nhẹ, nhòe đi từng lớp, giống như sâu thẳm của một giấc mơ lớn. “Chính xác thì ông chủ Trương muốn gì ở tôi." Anh im lặng nhìn mà không nói.

Tôi chống cùi chỏ vào tựa lưng, khó khăn đứng lên: “Anh coi tôi là kẻ ngây thơ không rành thể sự sao? Tôi mê muội đến mức lầm tưởng rằng loại người tàn hoa bại liễu như tôi có thể tiến vào trái tim của ông chủ Trương sao?"

Con người của anh ta vẫn không chút dao động, phảng phất như tôi đã sai rồi, tôi thực sự đã đoán sai.

Tình yêu của Tổ Tông dành cho tôi không thuần túy, nhưng anh thực sự muốn bảo vệ tôi.

Có thể sao?

Với nội tạng cứng rắn của mình, anh ta còn có thể diễn xuất để lừa được tôi, chứ đừng nói là lừa người ngoài.

Mễ Loan nói rằng thất bại lớn nhất của tôi trong sự nghiệp làʍ ȶìиɦ nhân là tôi đã có những suy nghĩ không nên có, và si mê những người đàn ông không nên yêu.

Tôi đã mắc sai lầm một lần rồi, liệu tôi có nhầm lẫn lần thứ hai không. "Em nghĩ thế nào." Anh ta cài lại cúc áo trêи tay áo, giọng điệu không mặn không nhạt. “Ông chủ Trương biết rõ nhất, tại sao tôi phải nói.”

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cách nguy hiểm, lúc này Lỗ Minh Nguyệt đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy rõ cô ta qua khe hở, cô ta đang cầm cốc trà rất thận trọng vì sợ bị đổ. Điều đầu tiên cô ta ngửi thấy là một ɖu͙ƈ vọng lan tỏa, sau đó phát hiện ra sự bừa bộn lộn xộn trong phòng.

Tôi đầu tóc rối bù, cái ʍôиɠ trắng nõn mềm mại toàn bộ phơi bày ra ngoài, nằm ở trêи số pha, ngực cao đè ép, hai bên ʍôиɠ dính bẩn. Cô ta sững sờ, phức tạp nhìn một hồi, yên lặng quay đầu, bình tĩnh đi đến một cái bàn.

Cô ta nhẹ nhàng đặt đồ xuống, nhìn vẻ mặt của anh ta, cũng không quá tức giận, mở miệng nói: “Anh Nam, phủ đệ của đường số 11 Hoài Bắc, gọi điện thoại bảo nói với anh rằng đã chỉ định một người thế thân, hàng đã được người đó mang đi. Trong một thời gian ngắn thì tốt nhất đừng trở thành kẻ thù với viện kiểm sát thành phố, thủ đoạn của Thẩm Hạo Hiên vô cùng tàn nhẫn, chúng quan sát một chút rồi lại nói."

Trương Thành Nam thưởng thức nhẫn của mình, anh ta không nhanh không chậm ậm ừ, dời tầm mắt sang bên cạnh, miệng chén trào lên sương trắng: "Bích Loa Xuân. “Kim Tú Nhĩ chỉ còn một thìa, mùi vị không đậm thì anh không uống cho nên em đã bảo cấp dưới đi mua rồi.”

Anh ta chiêm ngưỡng mẫu hoa mẫu đơn được sơn vàng trêи thân ly trà, Lỗ Minh Nguyệt vẫn nán lại, anh ta hỏi có điều gì khác không.

Cô ta mỉm cười, tiến lên hai bước, lại giơ tay cởi cúc áo cổ của anh: “Cà vạt lệch rồi, anh Hạo có chuyện gì à?

Cô ta lén lút liếc nhìn tôi, không mở bình thì ai biết được bên trong có chứa cái gì: “Nghe nói bên Thanh Tùng có sai lầm, liên quan đến cô Trình. Hai đêm trước khi xảy ra chuyện, cô ta đã đến chỗ của cô Cửu và có một cuộc gặp với đường chủ Vương?”

Trương Thành Nam chậm rãi gạt nước trà xanh trong: “Em muốn nói cái gì.”

Lỗ Minh Nguyệt cười đến vô hại: “Là anh Nam gợi ý là?

Anh và cô Trình hợp mưu diễn cho Thẩm Hạo Hiền xem?” Những cái tên cô ta nhắc đến lần lượt là những cái mà Trương Thành Nam khó chịu nhất khi nghe thấy vào lúc này, tay tôi trong váy cứng lại, tôi lặng lẽ đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Lỗ Minh Nguyệt, người đang ở gần trong tay.

Tôi không tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, nhưng bản năng mách bảo tôi rằng cô ta rất giống Văn Nhật Hạ.

Ẩn nhẫn, bình tĩnh, đạo đức giả và quỷ quyệt.

Chính mình bị Tổ Tông dày vò như thế nào, cô ta đi theo Trương Thành Nam chỉ càng thêm trầm trọng, nói trắng ra là không có chút tài năng thì đều là vô dụng, trêи giường cũng không thoải mái, cô ta đã bị đá từ lâu rồi.

Mặt mày Trương Thành Nam không mặn không nhạt, không vui cũng không tức giận, vì vậy anh ta trực tiếp đổi chủ đề: “Hôm nay em có đi ra ngoài không?"

Lỗ Minh Nguyệt nói rằng cô ta đã có một cuộc hẹn với một vài phu nhân.

Trà quá nóng, vì vậy anh ta dùng tay vặn ngược nắp ly: “Em thích mua gì thì mua. Khi Trương Thành Nam nói điều này thì cho thấy anh ta thực sự yêu Lỗ Minh Nguyệt, cô ta rất hạnh phúc: “Em biết Chiếc ly được trả lại nguyên vẹn ở góc bàn, Lỗ Minh

Nguyệt liếc nhìn: “Tôi tạm thời cũng chưa rời đi, cô Trình cần gì thì cứ đến tìm tôi.

Cô ta nói xong thì bước ra khỏi phòng, tôi nhân cơ hội chạy nhanh ra cửa, đèn ngoài hành lang nhấp nháy mờ ảo, chỉ trong vài giây đã sáng chói mắt.

Có một bóng đen bao trùm lên người của tôi, đó là của một người đàn ông.

Trái tim tôi chùng xuống, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Tiến Bình hung bạo và hai thuộc hạ xa lạ được trang bị súng, bọn họ bao vây tôi ở phía trước và cả hai bên, dừng lại cách đó ba mét, nòng súng sâu không thấy đáy nhằm vào tôi.

Đôi chân của tôi nặng cả nghìn kg, chợt cứng đờ, nửa bước cũng không thể rời đi.

Trương Thành Nam cũng đi theo tôi nhìn cảnh này.

Rõ ràng đó không phải là mệnh lệnh của anh ta, anh ta mơ hồ kinh ngạc không nói gì.

Môi của Tiến Bình cong lên đây sát ý khát máu: “Cô Trình, tôi sợ cô vẫn chưa hiểu quy tắc trong giới.

Tôi hỏi anh ta những quy tắc gì.

Ngón tay cái của anh ta lên nòng súng, có một âm thanh giòn giã vang lên, tôi cả kinh.

Chơi thực sự.

Giọng điệu của anh ta vô cùng quái gở: "Oan có đầu nợ có chủ, nợ máu thì phải trả lời bằng máu. Ba mỏ dầu, toàn bộ thành phố Thanh Tùng, một nửa tỉnh Cát Lâm, số nợ lớn như vậy, cô nghĩ chúng ta tính toán như thế nào.

Ngọn lửa ác độc đã kìm hãm từ lâu, đùng một cái bùng lên mạnh mẽ, tôi không kịp phản ứng, cứng họng đứng đó.

Đúng vậy, tôi nên tính.

Cho dù Tổ Tông có tay mắt che trời, nhưng mà nếu không có tôi khơi thông các bên che mắt thì ắt hẳn anh đã không chơi được một nước cờ như vậy. “Tiến Bình, tôi không cần phải giải thích với ai cả, anh đang bán mạng cho cuộc sống của anh, cho lòng trung thành của anh, còn tôi là vì tình cảm, là vì để làm hài lòng người đàn ông của tôi. Anh chĩa súng vào tôi không sai nhưng mà tôi cũng không có sai.”

Hai thuộc hạ đứng tại chỗ đang từ từ tiến đến, khoảng cách giữa chúng rút ngắn từ ba thước xuống còn một thước nửa thước, mõm súng chặt giữa hai lông mày của tôi, ngón trỏ đặt ngay cò súng từ từ bóp lại, chỉ cần nhích thêm một tí nữa thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ.

Anh ta có sức mạnh rất lớn, làn da mỏng manh dưới họng súng đã đỏ tươi một mảng. “Nếu như cô đã không biết cân nhắc thì tôi cũng không còn cách nào khác là phải vô lễ. Anh Nam không ra lệnh giết nên tôi sẽ để chừa cho cô nửa hơi tàn, oan ức cô đi xuống địa lao với tôi. Chỗ đó rất thú vị, chúng ta sẽ từ từ tỉnh sổ với nhau.

Cổ tay của Tiến Bình giật mạnh, thân thể của tôi lung lay rồi ngã xuống, giây tiếp theo anh ta khống chế tôi, xoay người đẩy tôi về phía cửa, vị trí của chúng tôi thay đổi mạnh mẽ, nam bắc đảo ngược, anh ta nâng cằm ra hiệu tôi để tiến về phía trước.

Tôi đang đưa lưng về phía Trương Thành Nam đổi thành mặt đối mặt với anh ta, chúng tôi nhìn nhau một lúc cách Tiến Binh, anh ta cau mày: “Để cô ấy đi." “Anh Nam!" Tay cầm súng càng chặt hơn, Tiến Bình từ bên cạnh hét lên: "Lần này chúng ta không ra tay thì Thẩm

Hạo Hiện sẽ làm cho tinh thần của bạch đạo tăng lên rất nhiều, ít nhất trong vòng nửa năm, chúng ta không ăn được miếng bánh này. Nếu không có cô ta thì giờ phút này anh đã có thể nuốt chửng mỏ dầu của Lâm Hào Kiện rồi. Nếu mất mỏ dầu, ông ta sẽ lấy gì để đảm bảo vị trí hàng đầu của Cát Lâm, như vậy không phải địa bàn ba tỉnh miền Đông Bắc sẽ thuộc về anh sao?" “Tôi bảo cậu thả người." Đôi mắt lạnh lùng của anh ta dán vào lưng Tiến Bình, không cho chống lại: "Làm chuyện lớn phải biết tính toán, đưa cô ấy trở về an toàn."

Tiến Bình bất đắc dĩ, Trương Thành Nam đã hai lần yêu cầu anh ta để tôi yên, thái độ kiên quyết vô cùng, Tiến Bình vẫn không dám làm trái lệnh của anh ta, anh ta bất đắc dĩ thu lại cây súng và nhìn chăm chăm vào tôi một cách dữ tợn. Anh ta nói với người đàn ông trong nhà: “Anh Nam, thân phận ẩn giấu của anh đã dần lộ ra, cục diện này đã không thể nương tay được nữa. Bên bạch đạo đã áp bức vô cùng mãnh liệt, anh cần phải đánh đòn phủ đầu. Nếu lần sau, người đàn bà xấu xa này lại làm hỏng chuyện tốt của anh thì cho dù dù tôi có chết cũng sẽ sẽ kết thúc cô ta cho anh.”

Trương Thành Nam nén giận, đợi cho nhiệt độ nước trà nguội: “Không phải việc của cô ấy, nhớ Thẩm Hạo Hiện còn ở trêи đầu.”

Tiến Binh thở ra một hơi, nhét súng vào thắt lưng anh ta: "Anh Nam, trong lòng anh nên biết rõ chơi đùa phải đặt sau mạng sống của mình.

Trương Thành Nam quay lưng lại, một nửa bóng dáng của anh ta bị che bởi tấm màn cửa sổ đang bay, anh ta rất bình tĩnh.

Tiến Bình làm một cử chỉ xin mời với tôi, tôi không có thời gian để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của anh ta và quay người đi xuống nhà.

Ra khỏi biệt thự, cơn mưa phùn mù mịt như trút nước. Toàn bộ con phố dài rộng lớn và hỗn loạn.

Tôi đang ngẩn ngơ đứng trêи bậc thềm, mưa này đến từ đâu?

Là nước mắt của trời xanh sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không ảm đạm, màn mưa tầm tã bị mái hiên thấp hình chiếc ô ngăn lại, rơi xuống lộp độp, làm ướt váy, tôi phủi bụi từng giọt, nhưng càng ngày càng bắn tung tóe, tôi mất kiên nhẫn kéo mạnh, các nếp gấp lớn dần.

Tiếng bước chân vội vã phía sau, anh ta dừng lại nửa mét, giọng nói của người đàn ông nhỏ dần bởi cơn mưa đang rơi xuống, trống rỗng: “Cô Trình, anh Tiến Binh bảo tôi đưa cô về."

Tôi nhìn mặt đất nhỏ giọt một hồi, gạch lát màu trắng sữa được rửa sạch sẽ trong suốt, mịn như ngọc, phản chiếu rõ ràng dáng người gầy gò của tôi: “Trương Thành Nam thật sự làm mất đi mỏ dầu à.

Thuộc hạ không ngờ tôi hỏi cái này, anh ta giương mắt: “Trước khi cô tới, anh Nam phát giận, mọi người lên xuống đều gặp nạn. Chẳng lẽ đây là giả?”

Tôi thản nhiên nói: "Anh ta thất thủ mất đi mỏ dầu đơn giản quá, nhưng xem ra anh ta đang có âm mưu, có kế hoạch khác."

Thuộc hạ khịt mũi: "Cô Trình là người trung thành với Thẩm Hạo Hiên, sau lưng cô hẳn là có rất nhiều thủ đoạn. Anh Nam đối tốt với cô, dẫn đến thảm họa, cô biết rằng không có Anh Nam bảo vệ cô thì cô sẽ không có giá trị trong việc gài bẫy anh ta. Khi cô trung thành tuyệt đối với Thẩm Hạo Hiên, anh ta có thể cho cô những gì?"

Tôi nhìn lướt qua anh ta mà không để lại dấu vết, anh ta nhảy xuống bậc thang cầm ô che đầu tôi, mưa rơi như trút nước, giọng nói của anh ta cũng ngắt quãng: “Cô Trình, mời cô, anh Tiến Bình đi ra ngoài thì cô sẽ không dễ dàng đi đâu.”

Tôi không có chút ngoan cố nào nhanh chóng lên xe, dù sao thì pháo cũng đã nổ, tôi còn quan tâm đến điều gì nữa.

Chiếc xe phi nước đại hết cỡ rồi lái ra khỏi vùng ngoại ô hướng về khu đô thị rộng lớn.

Thanh Tân là một thành phố xinh đẹp.

Nó không có sự hỗn loạn của Bạch Mai, sự lộng lẫy của Thượng kinh và sự tráng lệ của Hồng Kông mà là sự phức tạp, mơ mộng và vô cùng tăm tối.

Thành phố này trong mắt gái mại ɖâʍ là dối trá và bẩn

Nhưng không phải ở mọi thành phố đều như vậy sao? Các chị em mới vào nghề và những người đi ngang qua vòng ngoài đã hơn một lần hỏi tôi rằng, thế nào mà tôi lại bị niềm vui này dụ dỗ.

Ngoài vẻ ngoài ɖâʍ mị, ăn chơi, còn điều gì khiến tôi không chịu nhảy ra khỏi hố lửa?

Đó là tình yêu và ȶìиɦ ɖu͙ƈ, sự mê hoặc của quyền lực, trang sức lộng lẫy là sự điên cuồng của ɖu͙ƈ vọng.

Đó là một trò chơi giữa phụ nữ cấp thấp và đàn ông quý tộc, xé nát thân phận của họ, đảo ngược thế tục, và chìm đắm trong xác thịt.

Tình yêu của một gái làng chơi không hề đẹp, nó hoang đường, nhục nhã và không thể nói ra.

Tôi cười nhạo bản thân mình, cũng như tôi cười Hồng thỉu.

Đào, cười nhạo cô ấy vì người đàn ông vô liêm sĩ đến tận xương mà gần như hủy hoại cuộc đời mình.

Nhưng tình yêu hoang đường này khi gặp gỡ Tổ Tông, định mệnh đó đã phá hủy trái tim chưa bao giờ được mở ra này.

Anh giống như bệnh dịch, lan tràn trong tất cả tế bào trong cơ thể tôi, niềm vui nỗi buồn, niềm vui và nỗi tức giận của tôi ngày đêm đã không còn thuộc về một mình tôi nữa.

Tôi chạm vào tấm kính phủ đầy những hạt mưa, tự hỏi liệu nước mưa có thể cuốn trôi tất cả những gì tôi không muốn nhớ.

Tôi sợ lắm, sợ một đêm nữa trời sáng, gặp Tổ Tông thì phải có bộ mặt, thái độ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.