Tôi đã chứng kiến cảnh tượng bạo lực đầy bất ngờ này, trong không khí tràn ngập sự tức giận của Trương Thành Nam, có tiếng khóc của Lô Minh Nguyệt và tràn ngập mùi máu tanh, tôi không ngờ cô ta lại to gan như vậy, lại dám phá vỡ kế hoạch rồi gửi tin tức đi, tôi còn tưởng rằng Trương Thành Nam đã nhìn thấu thủ đoạn này rồi, sức nặng của tôi không đủ thì anh ta sẽ cắt đứt lợi ích của bản thân đi và anh ta sẽ thờ ơ, lãnh đạm, hóa ra là còn có ẩn tình khác.
Lỗ Minh Nguyệt luôn tự hào về việc Trương Thành Nam vẫn luôn chiều chuộng có ta bởi cô ta giống với Cửu tỷ cũng từng làʍ ȶìиɦ nhân của Dương Cao Tuấn, ở trước mặt đám côn đồ của ba tỉnh Đông Bắc có thể quát tháo ra lệnh ở vị trí tối cao, cách làm của Trương Thành Nam rất thông minh, Lỗ Minh Nguyệt ngồi vững ở chiếc ghế đầu nên cũng có vài phần cảm tình.
Vài phân cảm tình này lại đột nhiên bị xé toạc ra, giống như trứng chọi đá vậy, mỏng manh đến mức làm cho cô ta tuyệt vọng.
Cô ta lau nước mắt, hít một hơi thật sâu và nói: “Anh Nam à, bao nhiêu năm như vậy anh chưa từng đánh cũng như mằng chửi em một lần nào như vậy."
Trương Thành Nam cao cao tại thượng nhìn cô ta và nói: "Là em đã xâm phạm đến quyền riêng tư của tôi, buộc tôi phải làm điều ngoại lệ."
Cô ta chống một tay xuống đất còn một tay ôm ngực, nghẹn ngào run rẩy nói: “Anh đừng quên cô ta là người con gái của
Thẩm Hạo Hiên. Thanh Tân là nơi nói trắng thành đen, anh ta muốn điều tra thì anh cũng không thể lau sạch được, anh ta đã nhẫn nhịn cho việc anh dây dưa với nhân tình của anh ta, thậm chí là còn dung túng, anh ta có mưu mô gì đây.
Cô ta bò vài bước về phía Trương Thành Nam và nói: “Anh không biết thân phận của cô Cửu sao? Cô ta là mồi nhử do sỞ công an tỉnh cài vào, tội trạng ông Kiều nếu không có cô ta thì anh có thể nhận được sao? Người đàn ông của cô ta sa ngã và cô ta cũng dính vào bao nhiêu chuyện xấu như vậy, không phải là cảnh sát nhớ tình xưa, tha cho cô ta một mạng sao?
Hai mắt của cô ta đỏ hoe lên rồi tỉnh táo nhìn tôi: “Người phụ nữ này cũng không can tâm tình nguyện với anh đâu. Cô ta chỉ muốn giết anh rồi tống khứ anh đi thôi. Anh vẫn luôn quyết đoán với kẻ thù thì tại sao lại để lại bên cạnh một mối họa như vậy.
Lỗ Minh Nguyệt kéo ống quần của và van xin anh một cách cay đắng: “Anh Nam à, nếu anh không làm được thì sẽ có người làm cho anh. Một lúc mềm lòng sẽ mắc phải sai lầm lớn. Cô ta là con tốt của băng đảng Thẩm Hạo Hiên để tiêu diệt toàn bộ các băng đảng xã hội đen ở ba tỉnh Đông Bắc!"
Cô ta còn chưa kịp dứt lời, Trương Thành Nam liền cúi xuống và kẹp cổ cô ấy rồi giữ chặt môi cô ta lại.
Anh cười như không cười, ánh mắt giống như một vũng nước sâu ba thước đóng băng lại: "Em ở cạnh tôi lâu nên gan cũng lớn hơn rồi."
Anh tiến đến phía cô ta gần hơn, gần với sự lạnh lùng và sự khiển trách của anh, anh đã không để ý tới tất cả, ở trong tầm mất của cô ta mọi thứ đều như bị tan vỡ sụp đổ hoàn toàn rồi chảy đến mọi ngóc ngách trêи cơ thể, “Tôi biết rất rõ cô ấy là quân cờ của ai, là thanh kiếm của ai và định làm tổn thương tôi như thế nào."
Gương mặt của Lô Minh Nguyệt nhanh chóng trở nên đỏ tía tại và vô hồn.
Anh cúi đầu ghé vào tại cô ta và nói: “Nhưng tôi muốn lần này mất trí nhớ để xem cô ấy có cho tôi ăn chất độc đang ở trong tay cô ấy hay không.
Tiến Bình đứng yên ở một bên, lúc Lỗ Minh Nguyệt ngạt thở sắp chết thì Trương Thành Nam mới từ từ buông cô ta ra và nói: "Đưa xuống.
Hai tên lính nhanh chóng kéo Lỗ Minh Nguyệt đang thở hổn hển ra khỏi phòng làm việc. Tôi nhìn chăm chăm vào giá treo quần áo bị sập, đột nhiên mất tập trung, hơi thở mạnh mẽ của anh phả ra từ đỉnh đầu tôi, thân thể nóng bỏng của anh khống chế tôi, lồng ngực rắn chắc nhấp nhô kịch liệt kèm theo âm thanh khe khẽ của cánh cửa, Trương Thành Nam hôn vào cổ tôi một cách mạnh mẽ, giống như chín cạn một sâu trong tình yêu, vài cái chọc rồi vài cái ɭϊếʍ mạnh cử luân phiên tra tấn mê hoặc tôi, anh ta còn không phải như vậy cũng chưa từng có vết tích gì, đến cả tổ tiên của tôi cũng không tài nào giải thích rõ ràng được.
Anh ta tát vào mặt Lỗ Minh Nguyệt một cái, hoàn toàn không phải là giả vờ, nửa khuôn mặt của cô ta sưng tấy lên rồi anh dùng lực đánh đập, lần này tôi đã không ngăn cản anh. Anh ta dùng môi hôn vào xương quai xanh của tôi, mơ hồ nói: “Muốn rời đi sao.
Tôi nằm chặt tay nói: "Để tôi quay về.
Anh ta liền nhằm mặt làm ngơ, đầu lưỡi lướt qua cổ chữ V rồi cong lên, nghịch ngợm trầm mặc nhưng mạnh mẽ độc đoán, nụ hôn của anh ta không hề dừng lại mà tiếp tục đi xuống, sắc mặt của tôi liền thay đổi và lớn tiếng lặp lại nói rằng tôi muốn quay về
Hình tam giác của anh ta chắc chắn và đang nhô ra chống lại tôi, cứng ran, hung hãn và lòng bàn tay to lớn của anh ta ngạo nghề cố định phía sau đầu tôi. Tôi không thể rút lui. Tôi chỉ có thể nghiêng người về phía trước dưới lực ép của anh ta và khuôn mặt của anh ta cũng ngày càng hẳn lên. Càng rõ ràng, càng kỹ lưỡng.
Trương Thành Nam đáng ghét ép tôi phải giương mắt nhìn, tôi thì làm sao có thể rơi vào miệng cọp được cơ chứ, không thể giải phóng biển ɖu͙ƈ vọng chìm xuống, tôi cảm thấy anh ta lật tung vạt váy của tôi, ánh sáng mùa xuân trắng đầy mê hoặc đốt cháy và nhấn chìm căn phòng này.
Anh ta xoay chuyển rồi cọ xát, đôi môi và chiếc lưỡi tuyệt vời của anh ta như tan chảy, ʍút̼ từ khe hở trong ngực đến hông trong một giây sau đó anh ta vặn eo tôi và phát ra một tiếng kêu ken két.
Tôi không khỏi rùng mình liền nằm chặt tóc của anh ta, ngón trỏ lướt qua mái tóc ngắn cứng ngắc màu đen, nhuộm chút mùi thơm của mousse phủ lên đầu ngón tay của tôi một chút.
Anh ta nhận thấy tôi tinh tế và nhạy cảm như nước, môi và rằng anh ta dán chặt vào hạt dạ quang xuyên qua rốn. Tấm lưng hơi cong và rộng và gầy, đôi chân thắng tập tách ra của anh ta cũng có chút quyến rũ. “Nạm lúc nào vậy?”
Tôi không nói gì cả.
Anh cầm chiếc nhẫn hạt ở răng cửa bóp nhẹ một cái khiến tôi có chút đau nhức: “Muốn dụ dỗ tôi hay sao."
Hàng của anh ta cứ công khai như vậy khiến tôi tức giận đến mức buột miệng quát lên: “Cầm thủ" Anh ta cười một cách tà mị: “Thích tôi cầm thủ sao.
Tôi không bắt đầu nhưng anh ta ngửi được mùi trầm hương tràn ra từ tôi, cũng là một thứ quỷ dị, sau khi kϊƈɦ thích sữa nói nở ra hết lần này đến lần khác, hình như đã phát triển hai lần, lại mập ra, thịt mềm và ngon, phần sữa bên trêи có vị hơi chát, lần nào tôi cũng chườm đá vài phút nhưng anh ta nói nó giống như kem.
Trương Thành Nam chỉ vào vết máu trêи xương vai, "Tiểu Ngũ à, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác hơn em." Anh ta nâng mái tóc của tôi lên rồi hôn nó, anh ta không hề tức giận mà còn nở nụ cười đầy ẩn ý, “Tôi chỉ thích em cứng rắn như vậy, em càng như vậy anh lại càng thích thuận hóa em
Khoảng cách giữa sức mê hoặc của đã thủ và vật nuôi thực sự rất lớn.
Kiêu ngạo và phóng túng giống như Trương Thành Nam sẽ có ham muốn chinh phục bẩm sinh, sự tàn nhân và bóng tối chìm sâu trong xương tủy, một người phụ nữ giống đã thủ có tay sai sắc bén và trái tim độc ác sẽ khơi dậy sự nguyên thủy của anh ta.
Anh ta không ngủ với tôi, sau một vài bước chân, anh ta bỏ qua tồi rồi đến bàn làm việc và tự rót cho mình một tách trà hạ nhiệt.
Tôi cảnh giác liếc nhìn anh ta một cái rồi lặng lẽ đi ra cửa và do dự mở cửa, bốn tên lính gác cùng nhau nhìn tôi rồi lại nhìn về phía Trương Thành Nam đang ở trong phòng: “Anh Nam?"
Tôi nín thở và chờ đợi, việc tôi bị xử tử hay được thả, có giữ vững lòng trung thành hay phản bội tổ tiên lần thứ hai hay không đều phụ thuộc vào tâm trạng thăng trầm của Trương
Thành Nam. Vài phút im lặng rất ngắn mà tôi cảm tưởng như quá dài, anh ta uống cạn tách trà lạnh và nói: "Đưa cô ấy đi.
Hai tên lính liền dọn đường mà không nói thêm gì nữa, Bình đang đợi ở lối vào của tòa nhà. Anh ta sẽ hộ tổng tôi trở về nhà tổ tiên của tôi. Khi tôi thắt dây an toàn, chiếc xe đã tắt máy. Anh ta nói, "Cô Trình, cô đừng coi thường anh Nam, đừng nghĩ rằng anh ta là một tên cướp bất tài nên mới làʍ ȶìиɦ nhân của anh ta. Để tôi nói cho cô biết, anh Nam muốn có một người phụ nữ thì với năng lực của anh ta muốn chọn ai chẳng được. Nếu như cô Trình đã không cố ý thì sau này hãy tế nhị một chút, chỉ cần vẽ một đường thẳng, cô sẽ không phải là một ngọn đèn tiết kiệm nhiên và cũng không liên quan đến anh Nam.
Anh ta đã đủ chung thủy rồi.
Tôi giễu cợt nói: “Những lời này là anh nói hộ anh ta thôi, nếu như anh ta không cướp tôi ở trêи phố thì cả đời này tôi sẽ không ở bên cạnh anh ta đâu"
Tôi ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại, cũng không muốn quay lại phòng khách,
Lõ Minh Nguyệt, Văn Nhật Hạ và Phan Tuệ Mân dường như đang thảo luận, tôi không dễ gì mới quên được câu chuyện bên trong đó nhưng ngày qua tháng lại vẫn bị nhắc lại một lần nữa.
Quân cờ.
Lời nói này thật khiến người ta đau lòng.
Tình nhân của thiên hạ, ai không phải quân cờ chứ?
Bàn cờ đan xen là xác thịt, vật chất và cướp bóc. Đi đến đầu và chiến đấu như thế nào.
Nếu như đã là một quân cờ thì cuối cùng vẫn sẽ có giá trị. Giá trị được chính các quân cờ chuyển hóa thành tình cảm chân thật.
Hai ngày sau, vào buổi tối, Tổ Tông của tôi đi làm về và ăn tối cùng tôi, anh ta đã mua món thịt Dongpo yêu thích của tôi, anh ta hôn tôi thật mạnh trước khi rời đi, khi cơ thể của anh ta dần nóng lên liền thuận tay sở vào ngực tôi, đụng phải một đống hạt trơn rồi chúng bị đập nát nghe thật vui tai, anh ta cắn hai ba miếng rồi nhổ vào miệng tôi: “Chết tiệt, nhiều nạm quá, em có bình thường không vậy."
Tôi cười khúc khích.
Anh ta hỏi tôi rối loạn chỗ nào.
Tôi kéo tay anh ta vào đùi và nói: "Chỗ này loạn."
Tổ Tông của tôi giữ ʍôиɠ tôi ở trêи đầu, anh ta hỏi tôi đã rửa sạch chưa, tôi liền bảo chưa.
Anh ta bị tôi mê hoặc. Tổ Tông của tôi hiểm khi nhắc đến những tình nhân khác với tôi, anh ta luôn lảng tránh và cũng không nói về tôi trước mặt họ. Trận kia Kiều Oanh vẫn ở đó, cũng vẫn rất cưng chiều, vài tình nhân đều nhường đất cho cô ấy vì biết rằng không cạnh tranh lại được. Tổ Tông đến tìm tôi, tôi phải làm mọi cách để phục vụ và làm hài lòng anh ta. Anh ta đã có chút lờ mờ sau đó anh ta hút thuốc và vòng tay ôm tôi, anh ta nói rằng anh ta không thích phụ nữ đặc biệt là phụ nữ trong tình trường. Họ chà xát một lớp da thịt khiến anh ta không vui nhưng anh ta lại không thích tôi tâm, anh ta muốn tôi nhớ rằng ngày mà anh ta đến thì tôi không được tầm
Tổ Tông nóng lòng muốn vùi đầu vào, Hai Sói tình cờ bước vào và bị vấp, có hơi chút xấu hổ nên anh ta liền đứng yên và họ vài tiếng: “Anh Hiên à, chuyện lớn đây.
Tổ Tông không có chuẩn bị, tay tôi rung lên và đập vào háng, cậu em sưng lên chọc vào ʍôиɠ khiến tôi đau nhói, tôi ngồi cong queo như vậy, Tổ Tông còn đau hơn tôi, tôi lại dùng thêm lực như muốn vỡ nát ra. Mỗi của anh ta trắng bệch ra, tôi vội vàng nhảy đến ghế bên cạnh xoa xoa anh, hồi lâu mới nhằm mất lại và nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi: “Ông đây đã xúc phạm đến em sao?”
Tôi mim cười và lắc đầu.
Hai Sói thấy sắc mặt của anh rất tệ liền hỏi anh có muốn đi khám hay không.
Tổ Tông liền giơ chân ra đạp một cái và mằng anh ta: “Muốn ông đây mất mặt sao? Tôi có thể bắt được con hổ cái này, có cái răm ấy!"
Hai Sói tức giận nhìn xuống, một lúc sau khi gương mặt của Tổ Tông trở lại bình thường, Hai Sói nói: "Xe của Thư ký Thẩm gặp tai nạn trêи đường đến tỉnh ủy, bị thủng lốp ở cột đèn giao thông mất lái đâm hỏng lan can, đầu xe bị nát bét còn tài xế bị thương nặng.
Tim tôi đập loạn lên, Thẩm Quốc Minh đã đi một hành trình lớn hơn cả trận chiến của hoàng đế, có bốn hoặc năm xe cảnh sát đang lái xe trêи đường. Họ đã dọn đường cách đó hàng chục mét, tới gần một bước còn khó khăn, người nào ám toán được ông ta.
Tổ Tông cũng giật mình: “Hôm nay sao?”
Hai Sói cho biết vào buổi chiều ông ấy bị đập đầu và vẹo cột sống thắt lưng, không có vấn đề gì đáng ngại và ông ấy đã được đưa đến bệnh viên.
Đầu của Vua một cõi đẫm máu và tin tức này đã làm rung chuyển giới quan lại của khu vực Đông Bắc. Tổ Tông đột nhiên đập chiếc đũa xuống bàn khiến tôi giật mình suýt rơi cái thìa, anh cau mày lại một cách dữ tợn: Tai nạn hay là âm mưu.
Hai Sói liếc nhìn tôi liền cúi đầu giả vờ nhặt rau, cũng không nhìn ra xem anh ta đang nhìn ai: "Cũng may tài xế lái xe từ từ, tốc độ chậm nếu không tám phần sẽ lật nhào.” “Đồng nghiệp làm.
Hai Sói ngay lập tức bác bỏ, "Không đầu. Vị trí của Thư ký Thẩm nằm ở đâu cơ chứ, ông ấy nằm toàn quyền trong tay, trừ khi là ông ấy không muốn làm quan nữa."
Anh ta do dự một chút, “Không khó đoán đâu anh Hiên. Thư ký Thẩm là ông chủ của Bạch Đạo và là ông trùm của thế giới ngầm, dù làm những thủ đoạn quỷ quyệt không phải là một điều hợp lý sao? Mà Trương Thành Nam thì có lý do để làm điều này, anh quên rồi sao Thư ký Thẩm đã từng lợi dụng cô Trình.
Tổ Tông im lặng thật lâu, không khí như bị ngưng tụ lại khiến tôi không dám động vào anh ta nên chỉ biết cắm đầu vào ăn, tôi đã ăn cái gì, mùi vị như thế nào hoàn toàn không biết giống như cái máy móc nuốt thức ăn xuống.
Tôi nghĩ một ngày nào đó, tôi sẽ bị tên khốn nạn Trương Thành Nam dọa chết tươi mất. Tổ Tông lấy hai tờ giấy lau miệng, liếc nhìn vết dầu trêи giấy, thản nhiên hỏi: "Em thấy thấy nào.
Tôi đang múc canh nên vô thức nhìn sang trái phải, giọng nói của Tổ Tông rất bình tĩnh, ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý. “Anh hỏi em đấy.
Thực ra Quan Lập Thành đã phải quân đến, cũng có chút danh bất chính ngôn bất thuận, tôi không có quan hệ thân thiết với anh ta nhưng Tổ Tông một lòng một dạ chú ý chưa từng động thủ với Trương Thành Nam cũng hoàn toàn chứng minh rằng mọi sự phòng bị của Tổ Tông và mọi nghi ngờ đều đều đúng với anh ta.
May mắn trời xui đất khiến, thiên ý còn thương tôi, bị Lỗ Minh Nguyệt quấy nhiêu.
Tôi nói rõ lời ủy quyền của người tài xế ngày đó khiến cho câu chuyện bên trong và bên ngoài khớp hoàn toàn với nhau một cách tuyệt vời, đi theo anh lâu như vậy cũng đã lấy được sự tín nhiệm một trăm phần trăm, sắc mặt của anh càng ngày càng trầm, nhìn chăm chăm Hai Sói hồi lâu mới hỏi: "Đã điều tra chưa.
Hai Sói nói rằng không có al khác ngoại trừ chị dâu.
Tôi tận dụng mọi thứ, liền đẩy thuyền theo dòng nước, "Em rất kính trọng cô Thẩm, biết cách giảm sự chú ý, cô ta luôn không khoan nhượng với em ở khắp mọi nơi, còn đánh chủ ý với Thư ký Thẩm trước. Cô ta có muốn giết em nhân lúc đang lộn xộn sao? Trương Thành Nam không biết lại còn tưởng Thư ký Thẩm muốn chơi anh ta, lẽ nào anh ta không đánh trả sao?”
Tôi nằm tay Tổ Tông, “Chuyện đứa trẻ... Thư ký Thẩm không hài lòng với cô ta. Tôi dừng lại một chút, bầu không khí vẫn đang tốt. "Hạo Hiên, anh hãy nói với cô ta, có thù hận gì thì cứ đến tìm em, Thư ký Thẩm có tuổi rồi không thể chịu đựng được nữa, suy cho cùng thì đó cũng là bố của anh.”
Sắc mặt của Tổ Tông xanh mét, anh ta mạnh mẽ xé rách cổ áo, yết hầu đang di duyển: "Cô ta dám động đến em sao, có anh ở đây, cô ta cứ thử động vào xem Hai Sói đứng thẳng lên, trong lòng biết rõ mà liếc nhìn tôi, không đâm thủng.
Tổ Tông tức giận rời đi cùng với Hai Sói, tâm trạng của tôi rất vui, một chiêu treo đầu dê bán thịt chó này tôi đã dùng rất quen rồi, hơn nữa không có dấu vết, Hai Sói trung thành với Tổ Tông, nhưng tôi và Văn Nhật Hạ đánh nhau, chung quy anh ta vẫn đứng về phía tôi.
Bà иɦũ ɦσα thấy tôi vui mừng liền hỏi xem có chuyện gì, tôi vừa bóc vỏ tôm vừa nói: “Tạm thời còn chưa có, để lật đổ một tiểu thư thể gia cần thời gian. Có điều sẽ không quá lâu đâu.
Bà ấy hiểu tôi đang ám chỉ ai, mim cười, "Vậy thì xin chúc mừng cô Trình trước."
Mế Loan gọi cho tôi vào sáng hôm sau và cô ấy nói rằng Quan Lập Thành đã đến luyện bình được nửa tháng và hôm nay được nghỉ
Cô ấy gửi lại địa chỉ cho tôi, nói với tôi rằng tất cả các cán bộ đều sống trong khuôn viên khu quân sự này còn Quan Lập Thành đang ở tòa nhà số ba. Lúc mười hai giờ trưa sẽ đóng quân vì vậy tôi có thể lẻn vào ngay lúc này.
Tôi suy đi tính lại thấy rằng anh ta đã cứu tôi nên nếu đi tay không đến thì quả là bất lịch sự vậy nên tôi đang tính xem nên mua quà gì, dù lớn hay nhỏ nhưng cũng đều là thành tâm, nói cảm ơn cũng không thấy xấu hổ.
Tôi chọn một đôi khuy măng sét bắng ngọc bích trong trung tâm thương mại, màu hổ phách tinh xảo, may quân phục cực kỳ xa hoa, tỷ lệ cũng vừa phải nên sẽ không gây hiểu lầm. Tôi bảo nhân viên gói nó trong một hộp quà màu xanh lá cây sầm, khi cô ấy đang tìm hộp, tôi nhìn qua gương kính phía sau quầy thì thấy một nhóm người phụ nữ, đứng đầu là bà Cổ đang đi về phía tôi một cách dữ tợn, tôi thầm mắng đúng là oan gia ngõ hẹp, không thể tránh khỏi.
Chồng của bà Cổ là dân chăn gà con, ông ta rất thích những cô gái còn trinh, không cần biết mặc như thế nào, ông ta đều sẵn sàng chi tiền mua, thuần túy coi tiền như rác, rất nhiều nơi bản những cô gái còn trinh, cố ý thông báo cho ông ta, ông ta đi ra rất vui vẻ, ông ta rất tinh vi, đã vả lại cũng không thể lừa ông ta, ông ta có biệt danh là “Cổ Một Tay" ngón tay giữa bị biến dạng, chỉ cần một ngón tay, chạm vào có thể cảm nhận được xuyên qua hàng giả rất rõ ràng, giống như giấy mỏng và thật, giống mạng nhận được ngâm trong nước.
Tôi và bà Cổ hợp lực, rất đơn giản, người không còn trinh tiết duy nhất mà ông chủ Cổ bị mê hoặc chính là tôi.
Sau khi ông chủ đầu tiên bao nuôi tôi đến kỳ hạn, Mễ Loan tìm cho tôi ba cái lớp dự phòng, ông ta là một trong số đó, ông ta vốn dĩ không vui, dù sao nó cũng đã mở bao, bẩn thỉu, nhưng ông ta nghe đến cái tên thì không thể nhịn được nữa. Tôi biểu diễn trong hộp, ông trợn cả mặt lên rồi, ra giá gấp ba hai vị khách khác, muốn giữ tôi trong một năm, nếu không phải bà Cổ nghe tin tức liên đến ngăn cản, "Cổ Một Tay" nhất định sẽ trở thành một đoạn quá khứ của tôi.
Bà Cổ không quan tâm nếu một thương nhân như ông chơi bời, ai chả có niềm đam mê, nhưng “Cổ Một Tay” đã phá vỡ nguyên tắc để bao nuôi cho tôi, bà ta hoảng sợ, bà ta sợ lần này tình thật.
Mà Loan cho rằng đàn ông ăn thịt, phụ nữ coi rẻ đây là chân lý muôn thuở, ăn thịt bao gồm ăn, uống và vui, trong khi coi rẻ, ngoài ham rẻ, ông ta còn thích chơi tiện nhân.
Trong mắt vợ cả, vợ lẽ đều là những người đàn bà đê tiện, rõ rệt là cứng đối cứng không có quả ngon để ăn, vợ cả thích nhất cùng chung mối thù xen vào người khác.
Tôi hối thúc nhân viên giao dịch thành toán, cúi đầu xuống và bởi tóc dài để che mặt, ước gì bà ta bị mù, nhưng mọi thứ đều phản tác dụng, bà Cổ tuy tưởng mạo xấu nhưng mắt rất tinh, người chưa đến mà giọng nói khiến người khó chịu đã vang lên trước. "Yo, đã hơn một năm không gặp, cô càng mặn mà rồi."
Bà không nói lời gì sờ vào chất liệu quần áo của tôi, chậc chậc chậc chậc, “Loại lụa tốt nhất luôn đẩy, phía Đông Bắc rất hiểm, huống chỉ là váy. Vào tiệm cắt một thước cũng khó."
Mặt tôi không chút thay đổi kéo lại váy bà ta đang cầm, bà ta cũng không gian, miệng lưỡi như lưỡi dao: “Phượng hoàng sa sút không bằng gà, con gà lên tiên một buổi sáng này thì sao?"
Quý bà bên cạnh nghe được bà ta nói quái gỡ, liền chế nhạo tôi nói: "Con gà bay lên trời thế nào cũng không thể thành phượng hoàng, cùng lầm là gà tây lông màu, lột đi lớp tóc giả đó, trong xương vẫn là một thứ xấu xí bẩn thỉu rẻ tiền.”
Bà ta chế miệng cười, giọng điệu ghê tởm: "Không biết bọn chúng mưu đồ cái gì? Ra ngoài bán thịt kiếm tiền, còn muốn chui trong lồng tre tìm chỗ dựa, bị vợ người ta đánh tới tấp, mặt mũi sưng vù, làm mất mặt gia đình."
Tôi không luống cuống cũng không quẫn bách, ngước cắm lên miệng cười nhưng lòng không cười: "Bà Cổ, chồng bà ra ngoài bay nhảy, để bà buồn đến khó chịu, ra ngoài để xả giận sao."
Tôi vuốt ve đôi bông tai giả vờ ngạc nhiên, “Ông chủ Cổ làm ăn rất lớn, tôi nhớ Lai Châu xinh tươi, cô ấy có giá trêи trời là bốn trăm năm mươi triệu, được quý ngài lấy được trong đêm đầu tiên đầu.
Tôi nghiêng người cười, "Đoán thử xem, cô ấy đã trở về Lai Châu, lật tẩy cùng đám chị em, lúc ông Cổ sờ cô ta có còn nhớ người vợ kết tóc như mà đâu. Ông ta muôn vàn cảm khái nói, bà vợ nhà luống tuổi hội nách đến có thể giết chết một con lợn.
Những người phụ nữ giàu có đang tụ tập xung quanh bà Cổ cũng lần lượt cười, cô giao dịch viên đưa cho tôi hộp quà đã được gói sẵn,tôi đắc ý cầm nó trong tay: “Bà đó, đừng không ăn được quả nho ngại quả nho chua, trong nhà một mẫu ba phần, còn chưa loạn lên, hà tất xen vào chuyện người khác, tôi dẫu sao đi nữa vẫn còn ít nhất mười mấy năm, bà làm sao biết tương lai tôi không bằng bà? Tôi cũng không hôi nách.
Một vài quý bà không kìm được, bật cười thành tiếng, tôi ngâm nga một chút giai điệu rồi bỏ đi.
Tràn đầy phấn khởi đi dạo phố, gặp phải chó điên cần loạn, cảm giác như mình đi một đôi giày mới mua và dẫm phải phân vẫn còn mới nóng hổi vừa mới rút ra, không thể giữ ra được mà còn có mùi thối.
Tôi đến khu quân khu theo địa chỉ của Mễ Loan, xe tấp vào lề dừng lại, tôi nhìn thấy hai hàng thông điệp, sâu trong rừng rậm sừng sững một tháp canh cao hai mét, được canh gác rất chặt chẽ.
Tôi bảo tài xế đợi, tôi nấp sau bức tường lượn một lúc nhưng không tìm được cửa phụ nên đành cần rằng đi về phía tháp canh.
Tôi nói tôi tìm Quan tham mưu trưởng.
Những người lính làm nhiệm vụ nhìn tôi từ trêи xuống dưới: “Cô thư tay không.”
Tôi kỳ quái lật túi tiền, “Tôi quên ở nhà, anh thông báo một tiếng, anh ta sẽ gặp tôi."
Quan Lập Thành đã rất cố gắng để thoát ra khỏi cơn bão, nhân viên bảo vệ không tiện di chuyển nên sử dụng bộ đàm để liên lạc với văn phòng bảo vệ của tòa nhà.
Rất nhanh một cỗ xe dành cho quân đội từ trong cửa lớn chạy ra, cửa xe kéo thấp một nửa, Trương Minh là cảnh vệ của Quan Lập Thành, anh gật đầu với những người lính đang làm nhiệm vụ, “Họ hàng của Quan thủ trưởng, chớ nói lung tung.
Trương Minh nhanh chóng chào hỏi, "Cô Trình, Quan thủ trưởng không ở trong khu nhà, tôi đưa cô đi gặp anh ta.
Tôi mừng rỡ kéo cửa xe ngồi vào, xe chở tôi đi khỏi con đường nhựa vắng tanh này, tôi hỏi Trương Minh liệu anh có tổ chức tiệc riêng trong hội trường hay không. Tôi biết rằng những người làm quân nhân rất thích giả vờ, bất kể họ có nội tình văn hóa hay không, thưởng thức trà, cờ vây, chơi bowling, chơi gôn, trò chơi điện tử, họ rất chăm chỉ, các chị em trong giới kể một chuyện thật như đùa rằng, Phó giám đốc ở đây đi công tác, chơi bi-a căn bản không đánh bị trắng mà chỉ đâm loạn nên cấp dưới đặt cho ông ta biệt danh “Ngốc chọc"
Đương nhiên, Quan Lập Thành khi chất thật sự nho nhã, địa vị anh không đáng giả vờ, người nịnh nọt anh cả đàn cả lũ, không cần nói đến xuất thân, chỉ cần nhìn bút viết đẹp đã là biết.
Trương Minh không thân thiện với tôi cho lắm. "Quan Thủ Trưởng đã bị giam ba ngày, tự suy ngầm ở nhà riêng
Tôi khó hiểu. "Không phải là không xử phạt sao."
Nghĩ đến sự sỉ nhục của các sĩ quan quân đội bị phạt về tự suy ngẫm chỉ đứng sau sự cách chức của quân hàm, Văn Mạnh Hùng lại đang một tay chịu ảnh hưởng của bố mình. Quan Lập Thành lại bị trừng phạt tàn nhân như vậy. Rõ ràng là Thẩm Quốc Minh đánh vào mặt anh ta và làm anh loãng quân uy của anh.
Trương Minh không muốn nói thêm, chiếc xe chạy đến một cộng đồng hẻo lánh, bằng qua con đường với quanh co, đậu bên ngoài sân. "Quan Thủ Trưởng đang đợi cô."
Anh ta rõ ràng sẽ không dẫn tôi đi, vì vậy tôi do dự và tự mình đẩy cửa vào,
Cửa phòng đóng chặt, chỉ có một cái khuất ở chỗ sâu nhất của hành lang, tôi do dự tới lui vài lần, giơ tay gõ cửa cũng không có ai đáp lại, tôi gọi điện cho Quan Thủ Trưởng mấy lần, hiểu ra chuyện gì đó, đổi thành ngài Quan nhưng mọi thứ vẫn im lặng.
Đang gõ cửa liên tục, cánh cửa tự động mở ra.
Không khí trong lành, đồ đạc sạch sẽ, đơn giản không tì vết, bao trùm trong chùm ánh sáng mờ ảo, tôi bước chậm rãi và có một cánh cửa ở giữa, ánh đèn mờ ảo, ánh sáng màu cam ấm áp tràn vào. Tôi gãi đầu, muốn thăm dò xem có anh không, khi tay tôi gần như nằm được nằm cửa, một bóng đen đột nhiên xuất hiện dưới chân tôi, thay đổi từ ngần sang dài, thay đổi trong gang tấc. "Nhìn trộm tôi?"
Tôi rùng mình, quay đầu lại liền đụng vào anh ta, trí nhớ của tôi hiện lên. Tôi gặp anh ta lần đầu tiên trong một quán trà. Tôi đã hoảng hốt khi tấm bảng va vào xe của anh, nhưng anh ở phía sau tôi không hề hấn gì
Bốn bức tường kì lạ, tôi thật lại càng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt về về ngực. "Anh ở đâu.
Anh ta đáp. "Ở sát vách."
Tôi đột nhiên phát hiện ra Quan Lập Thành không còn trong bộ quân phục màu xanh lá cây đậm đó nữa, chiếc áo sơ mi trắng mới thắng tập mới phác thảo vẻ ngoài của anh, phong thái của người quân tử thật không thể tả, quanh năm năng gió, nước da ngăm đen, dường như không có ai hơn vẻ trắng trẻo của Quan Lập Thành.
Tôi sững sờ một hồi, thấy anh nghiêm túc, dịu dàng như vậy, tôi không quen rồi. "Ngài Quan, tôi mua quà cảm ơn. Không biết anh có thích hay không"
Anh nhíu mày, “Đưa tôi xem."
Tôi lấy chiếc hộp nhung nhỏ trong túi ra, anh cầm lấy rồi mở ra, sâu cạn đúng mực còn đẹp hơn lúc tôi thấy ở quầy, khỏe mỗi anh ta cong lên, trầm giọng hỏi tôi, "Làm sao đeo."
Tôi đưa tay lên phía trêи cổ tay anh ta, làm vài động tác, tôi nói với anh cách khâu viền.
Nhưng khi nhìn thấy một chiếc ghim nhỏ phía sau cúc áo, tôi sững sờ, chân mày anh nhíu lại nở nụ cười, “Ồ? May như thế nào? Bẻ nó ra à?"
Anh trêu chọc tôi, tôi cứng họng một lúc, anh mở lòng bàn tay tôi ra đặt cúc áo phía trêи, "Nhà tôi không có phụ nữ, những loại như vậy tôi không biết, cô Trình may cho tôi được không?”
Tôi ậm ừ, nhặt chiếc ghim và đeo bằng tay cho anh ta. Miếng vải rất mỏng và trơn. Vài lần tôi không thể đặt nó vào đúng vị trí. Tay tôi bất giác run lên, trêи đầu mũi xuất hiện một lớp mồ hội mỏng, bóng đen nhấp nháy, giây tiếp theo, anh ấn ngón tay lên sống mũi tôi rồi nhẹ nhàng lau, “Lo lắng gì, tôi có rất nhiều thời gian đợi cô khâu.