Linh hồn tôi dường như đột ngột bị kéo đi, chỉ còn lại một thân xác mục nát.
Nỗi sợ hãi dữ dội chồng chất như núi khiến nhiệt độ cơ thể tôi lạnh đi từng li từng tí.
Nguy hiểm quá!
Giả sử tôi nói dối, hoặc đơn giản là nói dối rằng bản thân không biết địa chỉ, điều gì đang chờ đợi tôi?
Đó có phải là vẻ mặt nghi ngờ xen lẫn giận dữ và chất vấn của Tổ Tông mà tôi chưa từng thấy bao giờ sao. Một câu hỏi lớn hiện ra trong đầu tôi, nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về nó thì nó đã tự động biến mất trước.
Tổ Tông nhặt cái gạt tàn thuốc đập vào Hải Thiên ngồi ở đối diện, người kia nhanh chóng né tránh, thủy tinh đập vỡ góc bàn, anh ta có chút sợ hãi đứng ở ngoài cửa. “Anh Hiên, anh làm thật sao? Cho em giải thích một chút.
Tổ Tông hưng dự mở miệng nói: "Giải thích cái gì mà giải thích, ban ngày mày không có đi vệ sinh sao, miệng mồm thổi như vậy.”
Hải Thiên cãi lại: “Em không phải muốn để phòng cô Trình nói dối đâu... "Con mẹ nó bớt nói nhảm đi.”
Tổ Tông đột nhiên lật bàn, mấy tên cấp dưới nhanh chóng né ra một bên, tiếng răng rắc vang lên như bóp chặt lấy cổ họng của mấy người trong phòng, hỗn loạn, im lặng và chết chóc.
Hải Thiên không dám lên tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu: “Anh Hiên, anh tha mạng cho em đi. “Người phụ nữ của tôi chưa đến phiên cậu khoa tay múa chân đầu.”
Tổ Tông liếc đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu ta tỏ vẻ xem thường, mặc kệ máu đang chảy, đè nén sự giận đẩy tôi ra hỏi tôi có sợ hãi không?
Quanh năm suốt tháng đều phải diễn trò, cho dù mà có sợ hãi đi chăng nữa thì tôi cũng có thể bình tĩnh lắc đầu nói không có.
Anh hất cắm lên, đoàn người bèn đi theo sau anh đi ra phòng tiếp khách bên ngoài, anh khóa cửa lại chỉ vào mặt Hải Thiên, tuy tức giận muốn giết người, nhưng khi lời nói lên đến miệng lại như một quả bóng xì hơi, vụng về mềm nhũn: “Cô ấy không có nói điều gì không hay hết
Hải Thiên ngạc nhiên, anh ta nghi ngờ cho rằng mình đang nghe nhầm: "Cái gì?" Tổ Tông khó chịu nhéo nhéo sống mũi: "Đây là lần cuối cùng. Mấy người nếu như muốn cùng tôi ăn miếng thịt kia, thì phải nghe lời tôi."
Hải Thiên chợt hiểu ra, mắt kính gọng vàng đè tay anh ta lại: "Anh Hiên, em biết anh đang đau lòng cho chị dâu nhỏ, anh không thể bỏ mặc cô ấy được.
Nhưng lần này các anh em thực sự rất nóng lòng, Trương Thành Nam tấn công Ninh khiết quá nhanh. Tụi em thật sự không còn cách nào khác, lần này nhất định sẽ nghe lời anh."
Cánh cửa chuyển động sau đó ánh sáng màu cam cũng biến mất không còn tăm hơi, tôi rũ mắt xuống, đi vào phòng tầm một lúc lâu, trong đây mọi thứ đều rất tối, tôi cởi quần áo đứng ở dưới vòi nước lạnh đang chảy.
Từ khi Trương Giai Lạc xuất hiện, tôi không có lúc nào là không sống trong sợ hãi, chị em trong giới ghen tị, ai cũng ao ước muốn làʍ ȶìиɦ nhân của ông trùm xã hội đem.
Bọn họ nói người đàn ông ngang ngược này mới là đàn ông thực thụ, dám chém dám giết, khác hẳn với bọn người chỉ biết nói miệng.
Tôi cũng nghĩ như vậy, Cường Đô ở Hà Bắc mà Mễ Loan mô tả là một kẻ trục lợi và một con hổ ở bạch đạo, là anh hùng, quyết đoán và dũng cảm có một không hai.
Những diễn viên, gái mại ɖâʍ trôi nổi dưới đáy xã hội phải lòng họ nhưng chỉ trong chốc lát.
Như mọi người đã biết, sau khi quen biết Trương Thành Nam, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng sự cám dỗ mà anh ta tạo ra, bị quấn lấy chính là liều thuốc độc chết người.
Nó sẽ che mất người ta, ăn mòn môi răng của họ, khiến cho họ trở nên mù quáng, chết lặng, vì anh ta mà mê muội, lạc vào những lời ong bướm kinh động lòng người.
Tôi cố gắng bám vào vách đá thẳng đứng, và phải mất rất nhiều công sức mới thoát khỏi bẫy cái của anh ta.
Tôi lau sạch mùi hôi còn sót lại trêи da, quấn khăn tắm và trở về phòng, tôi thấy Tổ Tông đã nằm xuống ngủ.
Anh dường như rất mệt, trong bóng tối mờ của ngọn đèn đầu giường, phát ra từng tiếng ngáy nhè nhẹ, tôi nhón chân trèo lên giường, chui vào chăn bông mát lạnh ở bên cạnh, anh ngủ một cách ngon lành mà không bị đánh thức bởi hành động của tôi.
Tôi từ phía sau ôm chặt lấy cái lưng của anh. Tổ Tông không mặc áo đi ngủ, nửa thân trêи để trần của anh áp sát vào bộ ngực mềm mại của tôi.
Có lẽ anh cảm thấy thoải mái, cho nên bèn xoa nắn nó khiến làn da lạnh lẽo của anh trở nên nóng như lửa đốt.
Tôi bị ma nhập, điên cuồng, tham lam, ngửi anh, hôn lên xương sườn nổi bật của anh, tận tình hưởng thụ anh hết mức có thể, cố gắng chiếm lấy từng phút từng giây trôi qua, không thể để lãng phí.
Tôi rất vui vì tôi không buồn ngủ.
Sẽ không sợ ai khác giành giật anh, tôi là người duy nhất tỉnh táo trong khi mọi thứ im lặng.
Mấy cô gái kia đang ngủ.
Họ ngủ như chết.
Tôi thoát khỏi cơn ác mộng, thoát khỏi những thứ vô hình đang trói buộc bản thân.
Ngay lúc này đây, Tổ Tông chỉ thuộc về mình tôi mà thôi.
Tôi ôm anh ấy một lúc lâu, cho đến khi tôi choáng váng, đôi mắt không chịu được nữa mà run rẩy, thì anh đột nhiên lăn qua và ôm tôi trong vòng tay của mình.
Tôi bối rối, bối rối không biết phản ứng lại thế nào cho phải, chỉ cảm thấy anh hôn tôi, giọng điệu không nặng không nhẹ, người này hút thuốc rất dữ dội, vậy mà hàm răng cũng có mùi vị, nhưng tôi yêu thích mùi vị như vậy, không quá nồng.
Tôi nheo mắt nhìn trộm anh một cái, thấy anh cũng đang ngủ say không có tỉnh dậy, chỉ hôn tôi một cách vô thức. Thói quen này mới được anh hình thành cách đây hai, ba tháng.
Tôi biết rõ rằng trong tất cả những cô bồ nhí của anh thì tôi là người xếp cuối cùng, thất bại của tôi không liên quan gì đến vốn liếng, cũng không liên quan đến năng lực mà chỉ vì hứng thú của đàn ông mà thôi.
Anh không thích tôi, nhưng anh say mê khi chơi đùa với tôi.
Cơ thể này của tôi luôn mang lại cho anh sự tươi mới, kϊƈɦ thích và làm anh ta ngạc nhiên, là bước đầu tiên khiến cho tôi có chỗ đứng trong trái tim của Tổ Tông, khởi đầu khiêm tốn, bẩn thỉu và hèn mọn.
Người ta nói rằng khi ngủ với nhau lâu sẽ sinh ra tình cảm, thật ra đó chỉ là dối trá, là sỉ nhục và chỉ có thời gian ngăn ngủi.
Nhưng mà đối với tình nhân mà nói thì đó là cách duy nhất.
Cách này còn không có hiệu quả bằng con tôm ở biển, con tôm hôi hám được ăn một cách cẩu thả, không cần quá để ý đến sự chiều chuộng chủ nhân, sợ trở thành dư thừa sẽ bị vứt vào thùng rác.
Sáng sớm hôm sau, Tổ Tông cùng với Hai Sói ra ngoài làm việc lặt vặt, trước khi đi còn dặn tôi yên tâm ở lại trong khách sạn, tình hình nơi này quá hỗn loạn, tôi tốt nhất nên thành thật chờ anh trở về đón.
Tôi không dám không nghe theo, không có chuyện gì để làm thì cách đơn giản nhất là đắp chăn lên đi ngủ liếp.
Lúc trước Mễ Loan nói rằng giấc ngủ của người khác là lãng phí tuổi trẻ, còn giấc ngủ của chúng tôi đang nuôi dưỡng tuổi trẻ.
Bởi vì tuổi trẻ của mấy người làm gái như chúng tôi nở rộ vào ban đến cho nên cần phải chăm sóc cho tốt. Càng chăm sóc tốt nhường nào thì mới càng được những kim chủ cao cấp lựa chọn, nếu như chăm sóc kém thì chỉ có thể trơ mặt nhìn bản thân bị bỏ lại.
Trước đây, tôi là người dễ dàng dạy dỗ nhất chính là tôi, tôi ngưỡng mộ Mễ Loan từ tận đáy lòng, làm sao lại có một người phụ nữ trâu bò như vậy?
Khi ăn uống vui vẻ còn có thể lừa lấy tiền trong túi của mấy đàn ông cho nên tôi tình nguyện nghe lời bà ấy nói, bà ấy cái gì phải cái gì trái cho tôi nghe.
Khi tôi được mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó, bà ấy gọi tôi là bé Thủy, bà ấy thường véo má tôi, luôn tự nói nhỏ với tôi rằng dáng người tôi thật non nớt, thật đẹp cũng hiểm người có được.
Tư thế hút thuốc của bà ấy rất khoa trương. Cô ấy nói rằng hai mươi năm trước, bà ấy không có may mắn như tôi.
Lúc đó, có quá nhiều cô gái quyến rũ, và họ đều đẹp xinh như hoa hậu Mai Phương Thúy vậy.
Mấy người đó không giống như chúng tôi bây giờ, một cuộc gọi này còn không tốt bằng một cuộc gọi khác.
Bà ấy muốn tôi nghe lời bà ấy, bà ấy sẽ không làm hại tôi, bà ấy đêm tất cả những gì bà ấy không có được trong cuộc đời mình cho tôi.
Thật tiếc thời thể thay đổi, người đàn ông chiều chuộng tôi, lại trở thành kẻ bất chấp nhất, suýt nữa thì tôi với bà ấy không nhìn mặt nhau nữa. Mười giờ tối, tôi và Tổ Tông ngồi trêи chiếc Santana màu đen đi thẳng đến đường Đông Phong. Đường Đông Phong và con hẻm phía Nam được ngăn cách bởi một con phố dài với lối đi theo hướng Bắc - Nam và một dãy các tòa nhà theo kiểu pháo đài ngày xưa.
Bức tường hoen rỉ, rất cũ kỹ và mục nát. Những lỗ đạn được hẳn lên trêи đó, lộ ra ánh sáng lẻ tẻ, làm cho cuộc hành trình này không quá cô đơn.
Hẻm số 83 năm sâu ở bên trong, rẽ vào đó phải đi bộ vài bước, bên trái là góc chết, bên phải là cổng sắt bị sụp đổ, qua khỏi hàng rào sắt là một khu chợ bán đồ ăn quy mô với hơn hai mươi dãy sạp hàng, ban ngày đông đúc nhộn nhịp, ban đêm vắng lặng, chẳng khác gì một ngôi mộ hoang.
Đường Đông Phong là nơi nổi tiếng ở Ninh khiết là nơi ẩn chứa nhiều thành phần người nhất, việc buôn bán trái phép, phạm pháp hầu như đều diễn ra ở tại đây.
Địa thế tuyệt vời, hẹp và yên tĩnh, giao dịch một cách công khai giữa một phiên chợ sôi động. Chỉ cần người nào đó đi vào đây thì có thể biến mất trong nháy mắt, không còn bóng người, từng tầng từng lớp ngăn cách với nhau, không thể xuyên tường được, động tác ầm ĩ lên thì mấy tên kia lập tức cảnh giác, bên trái hay bên phải cũng không thể bắt được.
Chiếc xe màu bạc đậu ở đầu hẻm, khuất dưới bóng mát tán cây, đèn đường không chiếu đến được, Hai Sói dẫn đầu đoàn người nhảy xuống thăm dò đường, ánh đèn trắng lũng lẳng xuyên qua mi mắt. Phải chừng mười phút sau mới thấy mấy bóng người phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ con hẻm, Tổ Tông đẩy cửa xe ra hiệu im lặng với tôi, tôi hiểu ý, nhanh chóng bước theo phía sau, anh nằm lấy tay tôi bước nhanh vào một sân. Hoang tàn, hoang vắng, vách tường vỡ nát, khắp nơi bừa bộn, thật không biết có thể dùng từ ngữ nào để miêu tả ngôi nhà gỗ hoang tàn này. Ta hỏi Hai Sói, người mở đường phía trước: "Đây là số 83?"
Tâm tình của anh ta không tốt nói: "Bên trong có một cái nhà kho. Tôi đã kiểm tra, không có mai phục"
Tổ Tông đưa mắt nhìn anh ta: “Tình huống hiện trường như thế nào?"
Hai Sói xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đúng lúc này thì đoàn người chúng tôi đi đến trước cánh cửa nhà kho kia, trong đầu chúng tôi đều nghĩ số lượng chất cấm rất lớn trị giá hàng chục tỷ làm sao có thể cất giấu ở đây được, bên trong một cái nhà kho thậm chí còn không có khóa cửa.
Tổ Tông nhắm mắt lại nói: "Ban ngày cậu đi nghiên cứu địa hình kiểu gì vậy, lần theo dấu vết bà nội cậu. Ông đây. dường như anh cũng nhận thấy được giọng nói của mình quá to, cho nên đã vội vàng khống chế lại âm lượng của mình, Hai Sói lúc này mới ngạc nhiên nói: "Tôi đến đây lúc chiều, cánh cửa bên cạnh mới đúng là số 83. Đây là số 81.
Tổ Tông hơi ngơ ngác, sau đó Hai Sói chỉ chỉ vào biển số nhà: "Tôi sợ có bẩy rập ở đây cho nên bất kì một manh mối nào cũng không bỏ qua, cũng để lại hai người nhìn chăm chấm, cũng không có phát hiện ra giao dịch nào." "Anh Hiên." Trong lúc Tổ Tông đang suy nghĩ thì tên đèn em ở trong nhà kho la lên: "Có một hộp bột trắng!"
Chúng tôi đi vào trong, chỗ đống rơm khô, có một chiếc hộp kim loại lúc ẩn lúc hiện.
Có một cái ổ khóa ở chỗ đó. Còn có những túi bột màu trắng được sắp xếp gọn gàng như đang được trưng bày.
Số lượng khổng lồ như vậy vận chuyển ngoài đường quá bắt mắt, Kỳ Ngọc cũng không phải kẻ ngốc, ở Đông Bắc hắn sẽ không lộ liễu như vậy
Dường như nhận ra có gì đó không đúng: "Việc vận chuyển sẽ là một vấn đề khó. Đây là hàng mẫu sao?”
Mấy tên đàn em sôi nổi lội ra một cái túi, mở túi rồi đưa cho Hải Thiên đứng gần đó nhìn anh ra lệnh cho mấy người còn lại tìm kiếm xung quanh, "Tiếp tục tìm kiếm, cẩn thận, đào sâu ba thước đất. Đào đi, đào được thì anh Hiền sẽ có thưởng."
So với kϊƈɦ động sự kϊƈɦ động của Hải Thiên, Tổ Tông lại không nhúc nhích. Anh đứng ở trước giá nến vỡ nát, liếc mắt nhìn tro bụi đã bị đốt ở bên dưới cùng với hương liệu, dùng ngón trỏ lấy một chút, lúc cầm thấy nó đã được đốt ít nhất một ngày một đêm, anh khản giọng nói: “Không cần tìm nữa."
Hải Thiên không hiểu nói: “Anh Hiện. Đó đúng là ma túy. "
Lúc này Hai Sói sắc mặt đen xì, bước ra từ trong góc nhà, ném một chiếc túi bao sao su lên đống rơm trước mặt nói: "Có tổng cộng mười lăm hộp đựng toàn bao cao su ở phía sau. Tôi đã chọn hàng mấy chục túi mở ra, trong đó không có gì ngoài dầu bôi trơn."
Tôi cau mày, có chút khó tin: "Cái gì cơ?”
Đúng lúc này một giọng nói của nam bất ngờ vang lên từ cái sân tối tăm ở phía bên ngoài vọng vào: "Kiểm sát trưởng Thấm, anh đang làm cái gì ở đây vậy? Tôi không biết là gần đây tôi có làm gì không phải với anh sao?" Tiếng vang trầm mặc êm tại đập vào cửa truyền ra tiếng kêu chói tai, kinh ngạc chấn động như sấm sét, tất cả mọi người trong kho hàng đều đồng loạt xoay người lại.
Vầng trăng mờ ảo vừa thoát khỏi mây đen, ánh trăng yên tĩnh xâm nhập, phủ đầy lên bậc đá gập ghềnh, một người đàn ông đang ngược sáng đi tới, dưới ánh đèn lập lòe yếu ớt, khuôn mặt đẹp trai của anh ta cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Trêи đầu Trương Thành Nam che một cây dù màu đen, theo bước chân anh ta đi qua ngưỡng cửa, A Bình nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn gió mạnh tràn vào cửa sổ khiến cho áo sơ mi của anh ta bị gió thổi nhăn.
Tình huống này tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên. Vẻ mặt của Trương Thành Nam vẫn như thường lệ. Mấy tên cấp dưới cũng đã sẵn sàng đi chỉ chờ được hạ lệnh.
Có vẻ như đoán trước được sẽ có một nhóm người đột nhập vào cái nơi hỗn loạn này. Ban đầu, Trương Thành Nam chính là một con ba ba ở trong chậu, nhưng trong lúc này đột nhiên Tổ Tông lại rơi vào thế khó.
Cách đó không xa, mắt kính gọng vàng nhận thấy tình hình không kiểm soát được nữa thì chỉ trong ba đến năm giây thôi đã dẫn một tên đàn em đánh bọc từ bên phía đông nam.
Tổ Tông lập kế hoạch đánh chặn toàn bộ bột trắng của Trương Thành Nam ở đó, những người khác xuất hiện, nhất định bọn họ là bọn họ tới lấy hàng.
Chúng tôi tìm không được, không có nghĩa là nó không có tồn tại, mắt kính gọng vàng không hiểu tình huống trong nhà kho, hắn chỉ huy trận đánh hỏng, A Bình nhìn Trương Thành Nam thấy hãn bình tĩnh như vậy thì anh hét lên: "Ra tay.
Ba tiếng súng liên tiếp vang dội cả bầu trời, làm chấn động mái hiện. Mấy con chim sẻ đang đậu tự dưng trúng đạn bị bắn bay lên cao, kêu thảm thiết, máu rơi đầy ra đất.
Con quạ đen đung đưa cái đầu của mình, ở trong bóng tối không thấy rõ bóng dáng của nó, mơ hồ phân biệt được quần áo của đối phương, đột nhiên ùn ùn kéo tới từ hướng Tây Bắc, một đoàn người đột nhiên quét ngang ngõ ngách, đi tới đâu gió nổi cuồn cuộn, một con chim có cánh đi nữa thì cũng có mà thoát được.
Hơn một trăm người nhanh chóng tụ tập xung quanh, hai thế lực đối mặt nhau qua một con đường nhỏ đây có dại, khuôn mặt của Tổ Tông vẫn không thay đổi nhìn thẳng vào Trương Thành Nam, nhưng anh ta lại chậm rãi tháo cúc áo trêи cổ áo của mình.
Hải Thiên nhìn tình hình này không tránh khỏi ɭϊếʍ môi, anh ta lẩm bẩm câu 'không tốt.
Hai Sói nhìn anh ta, không nói một lời.
Tổ Tông buông lỏng cái cổ siết chặt đang của mình và nói: “Ông chủ Trương, tôi đến chậm một bước rồi nhỉ?”
Tiếng gió dữ dội xuyên qua phòng khách đã dập tất mọi thứ. A Bình cúi người cung kính, cầm trong lòng bàn tay một chiếc bật lửa bằng ngọc bích màu trắng, bật lửa lên.
Đôi lông mày mờ nhạt của Trương Thành Nam phản chiếu trong ngọn lửa đỏ, anh ta khẽ nhả ra một làn khỏi.
Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến thấy được sự tàn bạo và khát máu của tên cướp từ khuôn mặt nhợt nhạt và yếu ớt của anh ta.
Nó không giống với những người làm việc trong nhà nước, cũng không giống những những người bình thường, cũng không giống với bất kì một thứ gì trêи cõi đời này, có thể nhận ra ẩn sâu trong đó là sự tàn bào và hung ác.
Anh ta nhếch mép cười: “Vào lúc ba giờ sáng ngày hôm qua, trong khi Kiểm sát trưởng Thẩm đang nghiên cứu địa chỉ giao dịch của tôi ở trong khách sạn, thi hàng hóa đang ở trêи đường rồi."
Anh ta giả vờ nhìn đồng hồ, “Vào giờ này thì chúng đã sớm rời khỏi biên giới ba tỉnh miền Đông rồi. Hiệu lệnh của Kiểm sát trưởng Thẩm e rằng đã không còn hiệu quả nữa."
Lời nói của anh ta đã phá tan mọi bí mật, khuôn mặt của
Hai Sói và mặt kính gọng vàng nghe đến đó đều chìm xuống.
Tổ Tông trầm mặc chốc lát thì nhíu mày, dùng tay vỗ mạnh cái hộp đang mở ra: "Ông chủ Trương, mấy người trong hoảng loạn, đã để sót lại một lộ?”
Trương Thành Nam cũng không thèm quan tâm đến lời nói của anh, không nhanh không chậm nói: "Kiểm sát trưởng Thấm, anh ăn có thể ăn bậy, ngủ có thể ngủ lầm, nhưng anh không được nói nhảm, tôi dám ngang nhiên để mọi người đem hàng đi thì chứng tỏ giao dịch làm ăn lần này không có phải chuyện làm hại gì cả, cũng không vi phạm đạo đức, pháp luật. Cho nên anh không thể nói oan uổng cho tôi được, tôi là người làm ăn chân chính, nghiêm túc. Kiếm tiền ngay thẳng để nuôi một đám anh em.
Anh ta càng nói lại càng thêm tự tin: "Kiểm sát trưởng Thẩm có thể gọi điện thoại kiểm tra, tôi còn một lô hàng sau nữa, lát nữa tôi sẽ phải ra cảng rồi.
A Bình xua tay, một đám đàn em lần lượt mang theo mấy hộp bao cao su kia mang đi, đây là một sự sỉ nhục lớn. Dùng thứ đồ chơi này để châm biếm Tổ Tông nằm giữ thân phận của Kiểm sát trưởng, cũng là đánh vào mặt mũi của bạch đạo. Trương Thành Nam sao có thể buôn bán những thứ đồ không thể nói nên lời này. "Gần đây công việc làm ăn không tốt, Kiểm sát trưởng Thẩm cũng giảm lên ranh giới này rồi, cho nên anh biết đấy, tôi cũng là do tình thế bắt buộc mà thôi, không thể làm gì khác hơn được."
Vẻ mặt anh ta đây chua xót và căm hận: "Bản mấy thứ này để nuôi sống gia đình qua ngày vậy. Một hộp lời được vài đồng, tích tiểu thành đại thôi mà.
Ban đầu tôi đang lên kế hoạch để nhập khẩu một vài trăm hộp định trước tiến độc quyền cung cấp cho thị trường Ninh khiết
Anh ta lại hút một hơi thuốc lá nói: "Kiểm sát trưởng như vậy không phải cũng là phạm pháp đó chứ?"
Anh ta nghiêm túc bịa chuyện nói: “Về phần bột màu trắng, tôi không giấu giếm với anh, tôi không bán nó, nhưng anh em tôi không chịu được cám dỗ, đi dạo hộp đêm rồi bị bà chủ ở đó gài
Nói xong anh ta thuận tay tát một cái rất dữ dội vào cái tên đàn em đứng ở sau lưng A Bình, tên kia ngay lập tức lảo đảo ngồi xổm xuống đất, đau đến mức nói nên lời.
A Bình lại đánh ra một nữa, nói: "Đồ khốn kiếp! Chỉ giỏi đem phiền phức đến cho anh Thành, nếu như không phải thấy cậu mấy năm nay trung thành làm việc thì đã sớm đem giao công an
Tên đàn em quỳ xuống, đập đầu liên tục xuống đất, dùng lực quá mạnh khiến cho quanh đó xuất hiện bụi đất bay lên.
Trương Thành Nam bình tĩnh nó:" Hiện tại đã bị Kiểm sát trưởng Thẩm phong tỏa, tôi cũng không thể tiếp tục bảo vệ cậu được nữa. Có dù là ai đi nữa nếu như đã chạm vào thứ này, thì nên thành thật đi đến văn phòng thành phố đầu thủ đi."
Mấy tên đàn em còn lại đồng thời quỳ xuống ở bên ngoài cửa, Trương Thành Nam bình tĩnh lắc lắc ngón tay, Tổ Tông thấy vậy không khỏi mim cười: "Ở vùng Đông Bắc này còn có kẻ nào lại dám lừa gạt ông chủ Trương chứ. “Tôi ban đầu cũng không tin đầu. Tôi nghĩ bản thân đã lộn trong cái giới này nhiều năm như vậy, phụ nữ sẽ không thể nào gây trở ngại cho tôi
Anh ta phủi phủi tàn thuốc là dính lên quần áo mình, đôi mắt sáng nhìn xung quanh nói: bây giờ thì tôi tin rồi. Ngay cả tôi cũng không cầm lòng được, huống chi bọn họ."
Biểu cảm của Tổ Tông không được đẹp mắt cho lắm, nụ cười cuối cùng biến mất. Kẻ ngốc có thể nghe thấy anh ta đang ám chỉ đến tôi.
Tôi nín thở cố gắng để mình bình tĩnh lại nhưng hai tay để ở sau lưng nằm chặt thành năm đấm. Nếu có gương ở đây, nó phản chiếu anh sáng lên má của tôi thì sẽ thấy sắc mặt tôi lúc này tráng bệch.
Anh ngừng nói những lời vô nghĩa, tiến đến chỗ Trương Thành Nam từng li từng tí. Hai Sói định đi theo, sợ rằng họ đánh nhau, Tổ Tông sẽ trực tiếp ngăn anh ta lại. Anh bước dài đến nỗi ba bước chỉ còn hai bước, đến trước mắt của Trương Thành Nam.
Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tổ Tông lúc này, anh để lại cho tôi một bóng lưng thẳng tắp với những những đường thẳng song song trêи mái tóc và hơn hết là nét mặt tươi cười của Trương Thành Nam. Nụ cười đó thực sự khiến phụ nữ thế giới bối rối và hoàn toàn mất đi lí trí.
Tuy nhiên thời gian im lặng rất ngắn, không biết Tổ Tông đã nói cái gì mà sắc mặt bình tĩnh của Trương Thành Nam đột nhiên lộ ra vẻ chấn động sâu sắc.
Vẻ mặt của anh ta thay đổi đến nỗi tôi không kịp phản ứng, dường như có cái gì, đang chịu sự kiểm soát của Tổ Tông.
Đầu lưỡi của anh ta ɭϊếʍ qua răng cửa, vẻ mặt điên cuồng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Tổ Tông trong vài giây, rồi nhanh chóng rời mắt đi. "Kiểm sát trưởng Thẩm thật tàn nhẫn, tôi phải cúi đầu trước khâm phục anh rồi. Anh đúng là cái gì cũng có thể thoát ra được."
Tổ Tông bước ra xa tránh khỏi lỗ tai của anh ta một chút, tự tin đứng thẳng dậy, thái độ hiên ngang nói: “Ông chủ trương tự mình lựa chọn đi."