Chỉ Muốn Làm Mỹ Nhân Tiên Tôn Lạnh Lùng Cao Quý

Chương 13: Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?



Lý Đại Túc nói: “Mời Chưởng môn đến Hoa Tâm Đình ngồi.”

Hoa viên này không lớn, nhưng được bố trí rất tinh tế, kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu các, hòn non bộ và đá tảng nằm rải rác khắp nơi, ở giữa còn có suối nước vờn quanh, phong cảnh rất dễ chịu.

Giữa vườn có một đám cỏ đuôi rắn, loại cỏ này cao khoảng nửa người, hoa của nó màu tím mây tía, có hình trụ dài với đầu chóp hơi nhọn giống đuôi rắn, mọc san sát nhau tạo thành một mảnh trông rất đẹp.

Ở chính giữa đám cỏ đuôi rắn xây một tiểu đình bát giác, bởi vì nó nằm ở trung tâm hoa viên nên được đặt tên là Hoa Tâm Đình.

Có hai con đường mòn ở phía Đông và phía Tây để mọi người đi bộ đến Hoa Tâm Đình.

Lúc này Vi Vân Tiên Tôn đang đứng ở phía Đông của Hoa Tâm Đình, hiển nhiên chuẩn bị đi theo con đường mòn phía Đông.

Lý Đại Túc lại nói: “Xin Chưởng môn đi qua đám cỏ đuôi rắn.”

Đám cỏ mọc dày đặc, muốn đi qua phải giẫm lên chúng.

Vi Vân cau mày nói: “Cỏ đuôi rắn rất khó trồng, nếu hôm nay ta giẫm lên chúng, ta sẽ đạp chết rất nhiều cây.”

Lý Đại Túc cười nói: “Nếu Chưởng môn thương tiếc chúng thì có thể nhón chân đi qua.”

Vi Vân Tiên Tôn không hiểu tại sao tên dâm tặc này lại nhất quyết muốn y đi qua bãi cỏ, nhưng yêu cầu này dường như không liên quan gì đến bách tính nên y chỉ đành làm theo lời hắn.

Lý Đại Túc chỉ cho phép y mặc sa y, nên chân của y cũng để trần.

Khi y đi trên đá xanh, thỉnh thoảng những viên sỏi nhỏ xíu sẽ cọ vào lòng bàn chân mỏng manh của y.

Vi Vân Tiên Tôn từ nhỏ đã rất được nuông chiều, lòng bàn chân giẫm phải chút sỏi đá đã cảm thấy khó chịu, hiện tại Lý Đại Túc còn muốn y đi qua vũng bùn, y chỉ cho rằng đối phương cố ý muốn hành hạ đôi chân của mình, nên cũng không để ý nhiều liền đi vào trong bụi cỏ đuôi rắn.

Y nghe lời Lý Đại Túc, nhón chân đi vào.

Vừa tiến vào được hai bước, y mới nhận ra ý đồ nham hiểm của tên đàn ông này.

Cỏ đuôi rắn mọc cao gần đến bụng dưới của y, y kiễng chân trên đám cỏ, đầu cỏ vừa ngang bằng tới háng y.

Đầu cỏ hình trụ thon dài mọc rải rác khắp nơi, khi y đi giữa chúng, những đầu cỏ nhọn ở phía trước và phía sau sẽ quét qua giữa hai chân y.

Loại cỏ này khá cứng, xẹt qua đùi Tiên Tôn sẽ để lại vết đỏ tươi trên làn da trắng nõn, vừa đau vừa ngứa, trông lại rất khiêu khích.

Nhưng chân chính khiến mỹ nhân Tiên Tôn sụp đổ không phải điều này.

Chiếc áo sa mỏng của y từ rốn trở xuống xẻ ra hai bên, phía trước âm hộ không có gì che chắn, những đầu cỏ thon dài phía trước sẽ cắm thẳng vào giữa hai chân y, như có như không quét qua quét lại vào lỗ *** mềm mại của y.

Mép *** múp thịt bị ngọn cỏ đâm chọc ngứa ngáy không chịu nổi, Tiên Tôn khó chịu đến mức buộc phải kẹp chặt âm hộ, uốn éo thắt lưng, bộ ngực căng tròn và cái mông to không ngừng run rẩy, hai đầu v* đỏ bừng cũng lắc lư liên tục trong không trung.

Lý Đại Túc tiếc nuối nói: “Lỗ *** xinh đẹp của Chưởng môn tiểu nhân còn chưa được chạm vào, không ngờ lại để cho mấy cọng cỏ này hiếp nó trước.”

Vi Vân không chịu nổi sự tra tấn của cỏ nhọn, y cầu xin: “Ta khó chịu quá, xin ngươi…”

Trong khi y nói chuyện, phía trước có một cây cỏ đuôi rắn mọc dài hơn những cây bên cạnh, Vi Vân lơ đãng không để ý, liền bị đầu cỏ sượt vào khe hở âm đ*o, đâm thẳng vào trong miệng *** và hột le của Vi Vân Tiên Tôn.

Khoái cảm như một dòng điện xẹt qua toàn bộ vùng bụng dưới, mỹ nhân Tiên Tôn không khỏi rên rỉ ra tiếng, hai chân lập tức mềm nhũn, mũi chân không nhón lên được nữa, cơ thể rơi xuống, cặp môi *** đầy đặn nhồi đầy đầu cỏ đuôi rắn, thịt trong âm hộ bị cỏ hãm hiếp triệt để.

Tiên Tôn còn trinh chưa bao giờ bị chơi *** như thế này, trong âm đ*o cực kỳ ngứa ngáy, như có hàng ngàn con kiến ​​gặm cắn, y ước gì có Lý Đại Túc ở đây, thè cái lưỡi phóng đãng ra liếm hết ngứa ngáy trong âm đ*o của mình.

Vi Vân không còn dè dặt nữa, y đỏ bừng mặt mũi, thò tay vào giữa háng lấy cái thứ cỏ tục tĩu ra khỏi miệng *** của mình.

Lỗ *** của y nước nôi lênh láng lầy lội, đầu cỏ thon dài cũng dính đầy nước, chất nhầy trong suốt bao phủ toàn bộ đầu cỏ, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vi Vân Tiên Tôn xấu hổ đến mức lập tức buông tay ra.

Nhưng dù đã nhổ cỏ ra nhưng cơn ngứa ngáy ở vùng kín của y vẫn không thuyên giảm chút nào.

Vi Vân muốn đưa tay xoa ***, nhưng lại không thể làm ra loại chuyện vô sỉ này, y nhất thời cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.

Lý Đại Túc tò mò hỏi: “Sao Tiên Tôn lại dừng bước không đi nữa?”

Cỏ đuôi rắn không có tác dụng kích thích tình dục, Vi Vân Tiên Tôn dù ngu ngốc đến đâu cũng đoán được Lý Đại Túc đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó để trêu chọc mình.

Y giận dữ nói: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”

Nhưng Lý Đại Túc lại nói: “Làm gì là làm gì cơ?”

“Ngươi đừng có giả ngu!”

“Nếu Chưởng môn không giải thích rõ ràng, ta làm sao biết Chưởng môn đang ám chỉ cái gì?”

Lại nữa rồi!

Người đàn ông này có vẻ đặc biệt thích ép y nói những điều vô cùng xấu hổ, với lại hắn sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích.

Vi Vân Tiên Tôn mặt mày đỏ thấu, lỗ tai cũng đỏ bừng, giọng nói lại như muỗi kêu.

“Ngươi đã làm gì, khiến nơi đó của ta… nơi đó…”

Y không nói được nữa, nơi đó ngứa ngáy không chịu nổi, y siết chặt hai chân dài, lén lút dùng bắp đùi chèn ép hai mép *** của mình.

Làm như vậy lại không gãi đúng chỗ ngứa, cơn ngứa không giảm được bao nhiêu, nhưng lại khiến lỗ *** n*ng lên rất nhiều, tràn ra nhiều nước hơn.

Tính thời gian thì một canh giờ cũng sắp đến, đã đến lúc phải đi đến chính điện rồi.

Nhưng bộ dạng của y như thế này sao có thể gặp mặt người khác?

Cho dù y phục trên người không có một sơ hở nào, nhưng y lại bị Lý Đại Túc chơi đùa đến mức dục hỏa đốt người, n*ng *** cực kỳ, ngoài mặt cũng không thể giấu được.

Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này…

Y không chỉ không có mặt mũi gặp người, mà danh tiếng của Tầm Tiên Phái cũng sẽ bị tổn hại, dù thế nào thì y cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

“Ta cầu xin ngươi…” Y vừa ngắt quãng nói, vừa cố gắng không rên rỉ thành tiếng, giọng nói mất tự chủ thoát ra từ khoang mũi, càng giống như đang làm nũng, “Khi trở về tẩm cung, ngươi muốn hành hạ ta thế nào cũng được, ngươi hãy giải ngứa trước cho ta được không…”

Lý Đại Túc nói: “Chưởng môn nói như vậy chẳng khác nào ta rất không biết điều. Kỳ thật tiểu nhân rất hiểu chuyện đó, giải pháp đang ở trong Hoa Tâm Đình, xin Chưởng môn mau chóng qua đó, nếu như làm lỡ chuyện thì không hay đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.