Sóc Phong ôm eo của cô, cô sợ đến mức vòng tay lên cổ của anh, anh ôm cô vào phòng, đi vào phòng khách, đặt cô ở đó rồi xoay người rời đi.
Người lập dị! Kiều Y Y thầm mắng, thấy anh quay lại, cầm một hộp cấp cứu trên tay, trong lòng cô có chút kinh ngạc.
Anh tháo giày và vớ của cô ra, động tác thuần thục, bôi thuốc cho cô.
"Tại sao anh biết chân của tôi bị thương?"
Anh yên lặng không nói, tập trung bôi thuốc, là thuốc cao cấp, sau đó dặn dò: "Mấy ngày này đừng đụng nước!"
"Ừ, cám ơn." Cô rút chân về, cảm giác nhiệt độ trên tay anh còn lưu lại ở mắt cá chân.
Trời bên ngoài bắt đầu mưa, tiếng mưa tí tách giống như một bản nhạc, Kiều Y Y ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra trần nhà của phòng khách làm bằng thủy tinh, cô vui sướng nhìn trên đầu, đột nhiên có một tia chớp xẹt qua trước mắt của cô, làm cô co rúm lại.
Sóc Phong buồn cười nhìn bộ dạng vừa thích vừa sợ của cô, tay đè lên chốt mở trên tường, trên đỉnh thủy tinh trong suốt kéo ra một màn vải, anh mở đèn, bóng tối trong phòng khách chợt sáng lên, "Mưa này kéo dài đến sáng mai."
Cô muốn tá túc lại đây, "Quấy rầy anh rồi." Cô khách sáo nói.
"Ở đây không có phòng, cô tự tìm chỗ đi." Anh rộng rãi nói, lại bổ sung: "Tôi không ngại em ngủ cùng một giường với tôi."
Thật sự là...... Kiều Y Y không nói được lời nào, người đàn ông này thật kỳ quái! Cô chưa bao giờ gặp phải người quái dị như thế.
Mùa Đông mưa kéo dài, mưa rơi từ từ nhẹ hạt, lúc này ở bên trong, Sóc Phong trốn ở trong phòng của anh, dặn Kiều Y Y không được quấy rầy, cô đành phải ngồi ở trên ghế sa lon nhàm chán xem sách, trong đầu nghĩ phải làm sao để thuyết phục được anh ta.
Cô cảm thấy anh ta đúng là người khó dây dưa nhất! Thậm chí anh ta không nghe cô nói gì, đã lập tức từ chối yêu cầu của cô, người như vậy nên dùng cái gì để anh ta cảm động đây?
Ngoại trừ việc anh ta cảm thấy hưng thú với cô, thật sự cô không nghĩ ra được cách gì để thuyết phục anh ta.
Tiếng cửa mở vang lên, cô lập tức nhìn sang, người đàn ông bước ra khỏi phòng nhìn về phía cô, "Tôi muốn chuẩn bị cơm tối, cô có muốn ăn không?"
Dĩ nhiên! Tiến thêm một bước để nghe ngóng, cô mới có thể thuyết phục anh!
"Anh ở đây một mình sao?" Kiều Y Y vừa gọt khoai tây vừa hỏi.
"Ừ." Sóc Phong gật đầu một cái, tập trung cắt hành lá, lấy khoai tây trong tay cô, cắt thật nhanh, Kiều Y Y kinh ngạc với động tác thuần thục của anh, cô không am hiểu chuyện bếp núc!
"Tại sao không ở trong nội thành Đài Bắc?" Không có cửa hàng tiện lợi, không có giao thông thuận lợi, cuộc sống ở chỗ này thật sự không dễ dàng!
"Hoàn cảnh ở đây tốt." Anh trả lời như thế.
Thật đúng là ngoan, cô hỏi cái gì anh cũng trả lời, nhưng vấn đề của cô, anh đều rất thông minh né tránh trọng điểm.
Kiều Y Y cúi đầu nhìn khoai tây trên tay, "Giống như tôi, tôi không thể thích ứng." Cô thẳn thắn nói.
Anh dừng động tác lại, nhìn cô một cái, "Chẳng lẽ cô cho là, tôi luôn ở trên núi sao?"
"Không phải sao?" Cô hỏi ngược lại, liên quan đến Sóc Phong này, cô có quá ít tin tức, ngay cả anh ta nghỉ ngơi ở đâu, cô phải tìm thật lâu mới có manh mối.
"Trước đây tôi ở Đài Bắc." Anh ta lạnh nhạt nói.
Cô nhìn anh ta, chờ câu sau của anh, thế nhưng anh lại không nói, nên cô hỏi tiếp: "Tại sao bây giờ lại ở trên núi? Tu tâm dưỡng tính sao?" Nhà nghệ thuật lớn hình như đều có ý muốn rời xa thế tục.
Anh không nói gì, cô thông minh dừng lại, đổi một đề tài khác, "Ở trên núi đã bao lâu?"
"Bốn năm......" Sóc Phong lấy thịt gà từ trong tủ lạnh ra.
"Gà cà ri thịt?" Kiều Y Y đoán món ăn của bữa tối.
Anh dừng tay, ngạc nhiên hỏi: "Cô muốn ăn?"
"Tôi thích cà ri." Cô cười một tiếng.
Anh nhìn ra xa, rồi nhìn lại một chỗ, "Không có mua cà ri, thỉnh thoảng tôi mới có thể xuống núi." Ngừng một lát, làm như nhớ lại hương vị cà ri, "Cô và cà ri rất giống."
Kiều Y Y giả vờ giận dỗi, "Làm ơn, cà ri, màu y như thuốc nhuộm, tôi và cà ri giống nhau chỗ nào chứ?" Không phải cô khoe khoang, da của cô rất trắng, so với cà ri thì tám đời cũng chẳng có quan hệ với nhau.
Sóc Phong sảng khoái cười, "Điểm này là không giống." Cô mang theo hương vị cà ri thần bí, có một chút cay cay, lại làm cho người ta không muốn lướt qua.
"Vậy giống cái gì?" Cô hỏi tới.
Anh ta đổi chủ đề, "Buổi tối ăn khoai tây xào, cùng với canh thịt gà."
Buổi sáng cô chỉ ăn qua loa, cơm trưa không có ăn, bây giờ nghe anh nói, đúng lúc bụng của cô kêu lên một tiếng, "Có vẻ ngon lắm đây!"
Đại khái là cô biết được một số chuyện liên quan đến Sóc Phong, anh đã ở trên núi bốn năm, thỉnh thoảng sẽ xuống núi mua thức ăn, ngày thường giải trí bằng thư pháp hoặc chạy bộ...... Là một người đàn ông không thú vị!
Trên bàn ăn, Kiều Y Y đang đói, luống cuống ăn cơm, vừa nghiên cứu ngoại hình của anh, "Đừng nói là bốn năm anh không có cạo râu nha, cũng không có cắt tóc?" Lúc đầu còn không có chú ý, khi anh xoay người thì cô mới phát hiện khi cột lại sẽ giống một cái đuôi ngựa nhỏ.
Trời ạ! Quả thật anh ta phù hợp với hình ảnh một nhà nghệ thuật sa sút.
Anh đáp lại một tiếng, thực bất ngôn, tẩm bất ngữ* (*Khi ăn không nên nói chuyện tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa, lúc đi nằm chuẩn bị ngủ cũng không nên trò chuyện, dễ gây khó ngủ - trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử).
Lần này, cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao anh vừa thấy mặt cô đã có vẻ "Đói khát" như thế rồi, cô uống một chút canh thịt gà, "Nếu tôi là anh, chắc chắn không dám ở chỗ này."
Anh vẫn không nói gì, giống như không nghe thấy những chuyện cô nói, trên người bao phủ một loại hơi thở người lạ chớ lại gần, thái độ của người đàn ông này biến quá cũng quá nhanh nhỉ? Cuối cùng Kiều Y Y đánh yên lặng ăn cơm.
Kiều Y Y chưa bao giờ qua đêm trên núi, suýt chút nữa đã bị lạnh chết, cô biết nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, nhưng cô không nghĩ sẽ lạnh đến mức run lên.
Cho dù đắp hai cái chăn, cô vẫn cảm thấy lạnh, đứng lên đi vào phòng tắm múc một chậu nước nóng tắm, cô cẩn thận để chân bị thương ở ngoài bồn tắm, ngân nga hát trong miệng, làm ấm người, cô đi vào ngủ, hết cách rồi, thật sự là quá lạnh.
Cô nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh của núi rừng, bên tai nghe được tiếng "tê tê", cô nhăn mày lại, cô ghét tiếng kêu của côn trùng quấy rối khoảng không gian yên tĩnh này.
Nhưng tiếng “tê tê" ngày càng gần, Kiều Y Y không tin mùa đông sao lại có tiếng côn trùng vui vẻ như thế, cô suy đoán ngồi dậy, quyết định mở mắt ra nhìn một chút.