Sóc Phong đứng trước cái bàn gỗ màu đỏ thẫm, trên tay cầm bút lông, nhắm mắt lại tựa như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, anh cầm bút lông lên chấm chấm mực nước, lông bút màu trắng thấm mực đen, đang muốn viết lên giấy thì một tiếng thét chói tai cắt đứt suy nghĩ của anh.
Ngay sau đó, anh ném bút sang một bên, nhanh chóng chạy đến nơi có tiếng thét thất thanh kia, tay mở cửa, hơi nước xông tới mặt, một người chạy như bay đụng phải anh.
Tay anh ôm lấy cô, đôi tay lạnh lẽo chạm đến một nơi ướt át trơn mềm thì kinh ngạc không thôi.
"Cứu...... Cứu mạng!" Kiều Y Y thở hổn hển, cơ thể run rẩy dữ dội.
Anh phát hiện ra cô có chỗ không hợp, bỏ qua hình ảnh tuyệt đẹp bỗng chốc trong đầu hút ra, "Xảy ra chuyện gì?"
"Rắn......" Cô vừa nói vừa lo lắng lôi kéo anh, cô hồn nhiên đến mức không biết bây giờ trên người mình không một mảnh vải che thân.
Sóc Phong vội vàng cởi áo khoác của mình, khoác lên trên người cô, chạy vào phòng tắm, cô nói theo sau: "Anh... anh cẩn thận chút!"
Anh thoáng cái đã đi vào trong phòng tắm, Kiều Y Y vuốt vuốt ngực ở ngoài này, lo lắng an toàn cho anh, nhưng lại không dám tùy ý lên tiếng, sợ động đến con rắn.
Hu hu, không phải rắn nên ngủ đông sao? Tại sao lại bò ra ngoài lúc này!
Không lâu sau Sóc Phong ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Kiều Y Y còn ngây ngốc ở đằng kia, có chút không phản ứng kịp, "Cô không lạnh sao?"
Lạnh? Suýt chút bị hù chết, lạnh có tính là gì! Cô vô cùng hồi hộp hỏi: "Rắn đâu?"
"Tôi đã bắt được ở bên ngoài rồi, không có chuyện gì, không phải rắn độc, cô không cần sợ!" Anh an ủi cô.
"Anh phóng sanh?" Sao anh không giết nó? Sau này nó lại bò vào đây nữa thì phải làm sao?
"Mấy ngày nữa ta sẽ để một ít bột lưu huỳnh ở bên ngoài."
Kiều Y Y cảm giác trên mặt mình có chút ẩm ướt, ngay lập tức anh lấy đầu ngón tay lau mặt của cô, nhỏ giọng an ủi, "Không phải sợ, không có việc gì rồi."
Thật mất mặt! Cô sợ đến phát khóc!
Toàn thân cô run rẩy, mím chặt môi, mắt mở thật to, một bộ dáng không thừa nhận, thấy thế Sóc Phong cười khẽ một tiếng, dường như mê muội, bước tới ôm cô vào trong ngực, giống như dỗ dành một đứa bé, nói nhỏ, "Đừng sợ, đừng sợ......"
Từ từ, Kiều Y Y mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trong ngực cường tráng của anh, nước mắt dính trên lông mi hơi run rẩy, đôi môi bị cô cắn đến chảy máu đỏ tươi.
Phát hiện người trong ngực đã không còn kích động nữa, Sóc Phong cúi đầu xem, thấy cô có vẻ uể oải, xem ra cô vẫn không chưa chú ý tới vấn đề toàn thân mình còn trần trụi.
Anh thoải mái ôm lấy cô, đi vào gian phòng của cô, khi anh đặt cô lên trên giường, cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng kéo quần áo trên người cô xuống.
Như Kiều Y Y từng nói, cô và cà ri không giống nhau, da của cô trắng như tuyết, nhớ lại cảm giác đó, Sóc Phong khó khăn nuốt nước miếng một cái, ánh mắt lảng tránh, giúp cô đắp mền, lộ ra vẻ chật vật rồi rời đi.
Kiều Y Y thật không ngờ, mình có thể ở lại nơi này một tuần lễ, ở trên núi thật thoải mái, thiếu chút nữa thì cô đã quên mất mục đích tới đây.
Vào một buổi chiều, có người từ phòng sách đi ra, cô nghênh đón, cười hì hì nói: "Có thời gian …. hả?"
Cách nói chuyện của cô rất giống bạn bè với nhau, nhưng Sóc Phong biết chuyện cô đang nói tuyệt đối không liên quan tới bạn bè, "Tôi không muốn......"
"Ngừng, anh không cần nói trước!" Kiều Y Y sống chung với anh một thời gian, tự nhiên cũng biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì, "Tôi chỉ hy vọng anh có thể hợp tác cùng tập đoàn "Lam", anh đưa tác phẩm của anh đến tập đoàn "Lam" của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ tôn trọng ý của anh, tuyệt đối sẽ không bắt buộc anh tham gia các buổi gặp mặt......"
Sau khi cô ba hoa xong, Sóc Phong vẫn bình tĩnh trả lời thật cừ khôi, "Không cần, tôi không muốn nổi tiếng......"
Nghe một chút! Đây là những lời gì! Người càng có thiên phú càng khát vọng nổi danh, tại sao anh ta không biểu hiện một xíu ham muốn nào vậy? Xem ra cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng tại sao ý tưởng lại như là 40, 50 tuổi thấu hiểu cuộc đời chứ?
Anh hướng tới cuộc sống dân dã nhàn rỗi thật không tệ, nhưng từ khi Kiều Y Y đến đây, cũng có chút tiếc nuối rồi, thư pháp của anh là thiên phú làm mọi người kinh ngạc như thế, tại sao không chịu bộc lộ ra?
"Được, anh không cần nổi tiếng thì không nổi tiếng, chẳng qua chúng tôi chỉ hi vọng, anh có thể đem tác phẩm của mình để ở tập đoàn chúng tôi......"
"Cho các người bán ư?" Sóc Phong thản nhiên hỏi, trong mắt có một tầng mỏng khinh bỉ.
Hình như bị anh nhìn thấu, Kiều Y Y có chút không thoải mái, "Đúng vậy, là bán đấu giá tác phẩm của anh đấy! Nhưng vì tác phẩm của anh rất tuyệt, nên mới có người tình nguyện mua......"
"Không cần, tôi thà để đến thối nát!"
"Để thối nát?" Kiều Y Y nhớ tới những tác phẩm mà ông chủ đã cho cô xem, "Vậy những tác phẩm mà tôi thấy kia......" Nếu không phải vì tác phẩm đó đã đi vào thị trường thì làm sao ông chủ có thể phát hiện ra anh chứ, tại sao cô lại ở chỗ này?
Ánh mắt Sóc Phong sắc bén nhìn cô, chợt lóe lên yếu ớt làm Kiều Y Y không tin trong phút chốc, cô nghĩ tới một khả năng khác, "Đó không phải là tác phẩm của anh?"
Mỗi người đều có khát vọng nổi tiếng, không có ai không hy vọng, trừ khi anh hài lòng với hiện tại hoặc hoàn toàn không có khả năng thiên phú...... Chẳng lẽ anh ta đúng là loại thứ hai? Nếu như anh ta không phải như thế, vậy liều chết giữ nó làm gì chứ!
"Mặc kệ như thế nào, tôi cũng sẽ không hợp tác." Anh xoay người rời đi.
"Đợi đã nào...!" Kiều Y Y bắt được tay của anh, không cho anh đi, muốn cùng anh ta nói chuyện rõ ràng.
Hình như anh rất tức giận, cơ bắp đầy lực, anh xoay người, trong nháy mắt một tay ép cô vào tường, đè cô lại, "Kiều Y Y, không được làm phiền tôi!" Anh ta mang theo giọng điệu ác ý nói: "Ngày nào đó cô theo tôi lên giường, có lẽ tôi sẽ đưa tác phẩm cho cô!"
Anh đã gián tiếp thừa nhận anh là nhà thư pháp mà Kiều Y Y muốn tìm, cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là cô không có tìm lầm người, nhưng giọng điệu của anh lại làm cho người khác bị tổn thương, vết thương ở chân của Kiều Y Y cũng đã tốt lên, cô hung hăng đạp đầu gối của anh xuống, đau đến mức anh phải buông lỏng cô ra, nhưng cô không hốt hoảng mà lập tức né ra.
Cô chất vấn: "Sóc Phong, tại sao anh muốn ở chỗ này!" Anh trở nên hận đời như thế, xem tất cả mọi người là kẻ thù. Nếu như cô không xâm lược vào lãnh thổ của anh, anh sẽ dịu dàng giống như anh trai hàng xóm. Nhưng mà anh có hai mặt đối lập như vậy thật sự làm cho người ta rất khó ở chung.
Anh bị đau đến nỗi nửa ngồi ở bên người cô, không nói tiếng nào.
Nếu như anh muốn để chúng nó ở đây đến mục nát, tại sao lại không cho tôi!" Kiều Y Y quan sát anh, cô cố ý nói như thế, cô không tin anh không quan tâm, đối với một nhà nghệ thuật mà nói, mỗi một tác phẩm, mặc kệ là thành phẩm hoặc là chưa xong, bọn họ đều không bỏ qua được.
"Câm miệng!" Sóc Phong nói nho nhỏ, tay của anh ôm đầu gối, sắc mặt tái xanh.
Anh giống như một ông già ngoan cố, anh càng như vậy, Kiều Y Y càng muốn lấy được tác phẩm của anh. Tất cả là do anh đã khơi dậy tinh thần càng bị áp chế thì càng hăng của Kiều Y Y. Cô ngồi chồm hổm xuống, mắt đối mắt với anh, mũi đối mũi, hai mắt cô trong suốt rõ ràng, cô ném ra một câu nói hung ác, "Sóc Phong, tôi sẽ đấu với anh tới cùng!".
Nếu như không có thể thuyết phục anh ta thành công, cô sẽ không xuống núi, cô cũng không tin có tà rồi!
Trong mắt của Sóc Phong thoáng qua một chút giật mình, cô đã bắt được, cô kiêu ngạo nhướng mày nói: "Anh gặp phải tôi, coi như anh gặp xui xẻo!"
Anh cho rằng nói hung dữ một chút có thể làm cô rút lui? Cho dù ở trước mặt cô giả bộ làm người xấu để hù dọa cô bỏ chạy? Cho rằng cô là một đứa trẻ ba tuổi sao? Sai! Điểm lợi hại nhất của Kiều Y Y cô đó là có thể cùng anh ta dây dưa, dây dưa đến cuối cùng, xem ai cúi đầu trước!